Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 37: Hãm Hại (Hạ)


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm: Chương 37: Hãm Hại (Hạ)


“Ngươi mới không thú vị.” Khúc Hãn Nhiên phản bác.
Thọ vương là thân đệ đệ của hoàng thương. Căn cứ vào định luật xuyên qua, huynh đê của hoàng thượng bình thường cũng sẽ dây dưa không ngớt với nữ chủ xuyên không, thậm chí sẽ vì nàng mà xông pha khói lửa, trợ giúp nàng tranh giành tình cảm. Bất quá, nhìn tính tình vị vương gia này, trước mặt nàng nói nàng không thú vị, ngày thường hẳn là thập phần cổ quái. Nàng nếu chỉ biết vâng lời, hắn tất nhiên chướng mắt. Đối phó với người như vậy, phương pháp phải trái ngược lại.
Vì thế, nàng sửa bộ dạng dịu ngoan lại, mang theo chút xinh đẹp nói.
Thọ vương quả thật có chút ngạc nhiên. Nhưng tới khi hắn đụng phải ánh mắt của nàng, liền mất đi hứng trí nghiên cứu. Cặp mắt kia rất bình thường, bên trong mặc dù có dục vọng, nhưng không có có sự quyết đoán vì dục vọng mà bỏ qua hết thảy. So với nữ tử đụng ngoài phố lần trước, nàng ta tuy rằng không phải trình độ cao, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với nữ nhân trước mặt.
Vì thế, hắn lạnh nhạt rời đi. Quả nhiên là không thú vị.
Lúc này đây, ngay cả chào hỏi cũng không có. Khúc Hãn Nhiên liên tục hai lần bị nam nhân quăng qua một bên, đột nhiên sinh ra cảm giác quái dị.
Không khí như vậy, không đúng lắm.
Vì sao bọn họ không làm theo kịch bản?
Nàng luống cuống đứng tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
——— ———————–
Trong đình viện, từng giọng nói ríu ra ríu rít vang lên, phá lệ hòa hợp.
Thời điểm ba người nhàn thoại, thường là Tiết Bích Đào và An tuyển thị nói, Tiết Lục Ngạc tuy nói là chánh chủ tới thăm ngược lại không nhiều lời, chỉ để cung nữ đưa lễ vật lên, tiếp tục duy trì phong cách lạnh nhạt của nàng.
Nhóm chủ tử nói chuyện, các cung nữ tự nhiên cũng tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, trao đổi chút tin tức nhỏ, chờ chủ tử ban thưởng điểm tâm, trang sức.

Tiết Bích Đào vốn không quen nói chuyện với người khác, lúc này có thể nhiều lời vài câu cũng là vì trong lòng An tuyển thị cảm kích nàng, cố ý dẫn chuyện.
Gió xuân thổi qua, lá cây nhẹ nhàng lay động. Ánh nắng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, chiếu thẳng vào ba người.
Tiết Bích Đào có chút buồn ngủ, nâng tay áo ngáp một cái. Thấy thần sắc của An tuyển thị cũng mệt mỏi, nàng liền cáo từ.
An tuyển thị tinh thần không tốt, nhưng nàng là một tuyển thị thấp bé, không dám đưa ra yêu cầu tiễn khách. Hiện giờ nghe các nàng cáo từ, tự nhiên bằng lòng. Nàng cảm thấy không ổn, cho nên bảo Tinh Tinh nâng đỡ, chuẩn bị tiễn hai người một đoạn ngắn, miễn cho thất lễ.
Ba người cất bước đi. Tinh Tinh đỡ tay chủ tử. Tiết Bích Đào và Tiết Lục Ngạc cũng xoay người, hai người đều mặc váy dài, làn váy vì thế khẽ nhấc.
Lúc này, bên tai An tuyển thị đột nhiên vang lên tiếng:” Chủ tử cẩn thận.” Nàng kích động giương mắt. Khung cảnh xung quanh như quay chậm lại, chỉ thấy đóa hoa đào bên tóc Trân tiệp dư sáng quắc, tựa như một ngọn lửa hừng hực không thể ngăn cản cháy lên người nàng.
Trong nháy mắt đó, trong lòng nàng ầm một tiếng, cả người cứng ngắc, gắt gao bảo vệ bụng.
Nhưng đau đớn kịch liệt không tới như dự đoán, chỉ có chút đau đau bên xương sườn mà thôi.
Cảnh tượng hoàng đế nhìn thấy khi đi tới chính là——
Cung nữ lảo đảo đỡ lấy An tuyển thị đang ôm bụng. Còn lại dưới người nàng là làn váy đỏ như máu dần lộ ra của Tiết Bích Đào.
Mà chim tước trên cây không biết tại sao lại kêu lên vui mừng, tựa như vui sướng khi người gặp họa.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, bỏ lại một câu “Kêu thái y tới” rồi đi nhanh lên, chờ mấy cung nữ nâng An tuyển thị lên thì xoay người ôm lấy Tiết Bích Đào, không nói lời nào đem nàng hướng vào phòng ngủ trong Vũ Hương các.
Tay chân hắn nhẹ nhàng đặt nàng trên đệm, điểu chỉnh cho nàng dựa thoải mái, tiện đà phân phó Vân Lũ đi chuẩn bị nước ấm. Một phen hành động vô cùng khác thường, không chút nào mang vẻ đế vương cao ngạo. Lúc này, tuy mặt hắn vẫn nhăn chặt, nhưng ánh mắt và giọng điệu lại không tự giác mà mềm mại, tựa như nàng là búp bê thủy tinh dễ vỡ nhất, không dám mạnh tay.

“Cảm thấy thế nào?” Hoàng đế lấy tay lau mồ hôi nàng, nhìn nàng mặt mày trắng bệch, đáy lòng hắn có chút đau đớn.
Bé ngoan của hắn luôn rạng rỡ như mặt trời. Hiện tại nàng lại nhợt nhạt như tờ giấy trắng. Nàng mệt mỏi nằm một chỗ, không còn chút sức sống như xưa.
Tiết Bích Đào tặng hắn một nụ cười trấn an yếu ớt, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía sau, miễn cưỡng dừng trên người An tuyển thị cùng Tiết Lục Ngạc đang nôn nóng không yên. Môi nàng giật giật, bỗng nhiên cười nói.
“Tỷ tỷ, là vì muội bảo hoàng thượng ban cho tỷ canh ngừa thai, cho nên tỷ mới trả thù lên hài tử của muội phải không?” Mặt nàng không còn chút máu, sau khi nói xong thì đầu óc choáng váng, dựa đầu vào gối, nhắm mắt lại.
Ngữ khí mệt mỏi, giọng nói thong thả nhưng lại khiến mọi người trong phòng đều thay đổi sắc mặt.
Hoàng đế nắm tay nàng, căng thẳng nghĩ. Đứa nhỏ?
Lại không biết rằng, trong lòng nàng lúc này đang nghĩ. Do không ăn điểm tâm, hơn nữa lại chịu tác dụng phụ của thuốc, hại bây giờ đầu đau muốn chết. Nhưng như vậy hẳn là sẽ giống hơn đi. Nếu bảo nàng diễn bộ dạng bị đả kích, nàng thật đúng là không am hiểu lắm.
“Ngươi, ngươi nói láo.” Tiết Lục Ngạc sợ hãi lui về phía sau. Tình huống lúc này vô cùng bất lợi, Tiết Bích Đào lại mang bầu. Nếu vậy, ngay cả hoàng hậu cũng không cứu nổi nàng.
Nhưng tại sao việc lại biến thành như vậy?
Nàng vốn là định lúc mọi người lơi lỏng, tạo thành cảnh tượng Tiết Bích Đào đẩy ngã An tuyển thị, khiến An tuyển thị sinh non. Nhưng ngay lúc nàng ra tay, Tiết Bích Đào không biết làm sao lại tự té xuống, đem thân mình đặt dưới thân An tuyển thị.
Nàng tuy rằng gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng vốn không lo lắng lắm.
Nhưng bất ngờ nhất là khi nghe tới ba chữ “Canh tránh thai.”, nàng liền mất bình tĩnh. Món canh bổ dưỡng nàng luôn tâm tâm niệm niệm nhớ thương kia lại là canh tránh thai. Sự vui mừng trước kia bây giờ trở nên thật buồn cười.
Hơn nữa, chuyện Tiết Bích Đào có thai là thật, nàng không dám tin, lớn tiếng phản bác.

“Đúng, tỷ có lẽ không biết ta mang thai…” Tiết Bích Đào dừng một chút, ánh mắt vẫn nhắm chặt. Nàng nói:” Nhưng người đẩy ta vào An tuyển thị là tỷ tỷ đúng không?”
“Ta, ta không… Không phải ta!”
Dù khả năng ứng biến của Tiết Lục Ngạc mạnh tới đâu, khi bị những chuyện này liên tục đả kích thì cũng không cách nào phản bác. Càng biện giải phủ nhận càng khiến người ta không tin. Đầu óc nàng trống rỗng, giống như từng bước từng bước tiến về phía bẫy rập, tìm không thấy lối ra.
Tiết Bích Đào không thèm nói nữa. Vai này của nàng chỉ là vai phụ, hiện tại đã diễn xong.
Từ sau hôm mồng tám tháng chạp, nàng đã hoài nghi Tiết Lục Ngạc sẽ đầu phục hoàng hậu. Dù sao hai tỷ muội nàng lúc ấy vô cùng rực rỡ, hoàng hậu không thể nào đối phó nàng rồi lại động tới tỷ tỷ nữa. Chính mình hôm đó rõ ràng thấy tỷ ta ăn bát cháo kia, cuối cùng lại không xảy ra việc gì. Nàng nghĩ rằng, việc tỷ tỷ về phe hoàng hậu có khả năng cao nhất. Lúc thỉnh an, nàng cố ý tới gần nàng ta là vì muốn thử, thử xem cảnh giác có phản ứng hay không.
Nhưng Tiết Lục Ngạc xưa nay vốn không ưa nàng, lúc ấy nàng ta cũng không tỏ vẻ vui sướng gì khi đầu quân cho hoàng hậu, cảnh giác lại không có nửa điểm phản ứng. Cho nên, nàng không thể kết luận chính xác.
Đồng thời nàng cũng biết, cảnh giác đại khái không có tác dụng với các phi tần. Dù sao bọn họ cũng không có thiện ý với nàng, cho nên bị hệ thống xem nhẹ luôn.
Vì vậy, nàng để cho Hiền phi của Vĩnh Hòa Cung sắp xếp người chú ý tình huống ở Cẩm Tú các. Dù sao, thế lực gia tộc ở trong cung, là nàng và Tiết Lục Ngạc xài chung. Mặc dù sau khi mình nổi bật hơn nàng ta thì dùng người nhiều hơn, nhưng không hiểu rõ, dùng vẫn rất lo lắng.
Thật không biết là, Hiền phi quả thật không biết, hay muốn xem tỷ muội các nàng biểu diễn nữa. Tin tức tỷ tỷ liên tiếp tới Trường Xuân cung lọt vào tay nàng, có lẽ cũng nhờ Hiền phi giúp một phen rồi.
Sau khi biết trên danh sách bạn giá có tên Tiết Lục Ngạc, nàng liền xác định.
Nàng hiện giờ nổi bật không biết khiến cho bao nhiêu người ngầm ghen ghét. Mà hoàng hậu có thể vững chắc ngồi trên kia, không có hành động gì, nàng cùng Vân Lũ sau khi trao đổi qua liền cho rằng, nàng ta sợ là đã sớm chuẩn bị. Chỉ tiếc, hoàng hậu tính sai quan hệ tỷ muội các nàng. Nếu như cảm tình tốt, tự nhiên có thể ở sau lưng đâm một nhát. Nhưng khiến cho Lục Ngạc xuất mã thì nàng rất kỳ lạ. Không biết hoàng hậu có nghe được những hành động của Tiết Lục Ngạc ở bãi săn không, nếu có, đại khái sẽ không yên tâm để Tiết Lục Ngạc xuống tay.
Sau đó, nàng lại nghĩ. Nếu mình là hoàng hậu, trong cục diện này sẽ làm như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là: Đem hai cây đinh là nàng và An tuyển thị trừ bỏ, cái này thì tương đối phù hợp với tác phong quyết đoán của hoàng hậu. Cho nên, nàng vẫn bảo Mộ Vân chú ý tình hình của An tuyển thị, không qua được ba tháng nguy hiểm thì không thể dám chắc hoàng hậu không xuất thủ.
Đợi tới hôm nay, khi thấy Tiết Lục Ngạc bước vào Phương Hoa các, nàng đã biết. Hoàng hậu ngồi không yên.
Viên thuốc lúc nàng giả bộ ngáp rồi bỏ vào miệng là lấy từ hệ thống. Lúc trừ bỏ linh lăng hương xong, kỳ thật trong lòng nàng cũng do dự. Có đứa nhỏ, đương nhiên nàng có lợi, nhưng nếu sinh ra rồi, có tình cảm, cuối cùng lại không thể dẫn nó theo thì làm sao đây? Ngay lúc nàng muốn thay đổi chủ ý, nàng phát hiện trong bọc xuất hiện thứ nàng đang nghĩ tới – thuốc sanh non.
Nhưng kỳ lạ là, mặt sau viên thuốc còn ghi một chữ: Giả.
Chả lẽ còn có vụ thuốc giả sao? Nàng cảm thấy, ý này đại khái là thuốc giả dạng sanh non thôi.

Tâm tình nàng lúc ấy có điểm phức tạp, giống như hệ thống chủ động quyết định giùm nàng, đoạn tuyệt đường lui của nàng. Nhưng có được dược này xong. Cho dù hôm nay viên thuốc không có tác dụng, nàng cũng không có tổn thất nhiều.
Nàng làm như vậy đương nhiên không phải vì khiến cho hoàng hậu và Tiết lục Ngạc không có kết cục tốt. Kỳ thật toàn bộ kế hoạch đều là vì hoàng đế. Phản công người khác không phải chuyện chính. Chuyện chính đương nhiên vẫn là lung lạc tâm hoàng đế. Hai người sống chung vui vẻ, trải qua đau khổ, có thể nhanh chóng gia tăng tình cảm của hoàng đế.
Bất quá, vốn trong kế hoạch ban đầu của nàng, hoàng đế sẽ không tới đúng lúc như vậy. Hiện tại có thể làm hắn tận mắt chứng kiến, nàng phải cảm tạ người đưa hoàng đế tới hay cảm tạ chính hắn nhỉ?
Khúc Hãn Nhiên nếu biết mình cư nhiên gián tiếp giúp cho vị sủng phi nàng cho là vật hy sinh, phỏng chừng sẽ tức hộc máu đi.
Tranh đấu trong hoàng cung, kết quả xưa nay vẫn thế. AI bị thương, ai là khổ chủ, cho dù là vô tội cũng sẽ bị vấn tội. Trừ phi hoàng đế cố ý thiên vị, dốc hết sức điều tra rõ.
Cho nên, dù Tiết Lục Ngạc nói khéo thế nào, nàng ta cũng không chạy thoát tội. Huống chi, nàng đã bị đả kích quá nhiều, nói chuyện cũng không mạch lạc.
Mà đáy lòng hoàng đế hiện tại rất kinh sợ. Sau khi thái y bắt mạch, xác nhận là đẻ non, hắn liền híp mắt, áp chế cảm xúc, sắc mặt cũng trầm xuống:” Truyền ý chỉ của trẫm, Tiết mỹ nhân của Vĩnh Hoà cung mưu hại hoàng tự, tổn hại luân thường, vô tần ngự chi đức, lệnh biếm lãnh cung, không được rời khỏi.”
“Hoàng thượng! Thiếp thân oan uổng, thiếp thân không có đẩy nàng! Là nàng! Là nàng ta muốn mượn cớ này hãm hại thiếp thân. Thỉnh hoàng thượng làm rõ, thỉnh hoàng thượng làm rõ!” Tiết Lục Ngạc giật mình, thẳng tắp quỳ xuống dập đầu, ai oán kêu than, sợ bỏ lỡ một khắc thôi cũng sẽ không còn cơ hội
Nàng quả thật không còn cơ hội.
Hoàng đế nhìn nàng tóc tai tán loạn, lời nói và việc làm không ra cái gì, lại còn hé ra khuôn mặt giống hệt Tiết Bích Đào, càng thêm chán ghét. Hắn phất tay bảo nội thị kéo nàng ta xuống.
Tiếng khóc càng lúc càng xa.
Tiết Bích Đào nỗ lực mở mắt, giọng mềm nhũn:” Hoàng thượng, đói.” Sau đó lại đụng tới vết máu dưới váy, nước mắt trào ra:” Đau.”
Đám thái y đang bắt mạch cho An tuyển thị, bên trong chỉ còn hai người. Hoàng đế lúc này mới không còn băn khoăn nữa, đem nàng ôm vào ngực, giọng nói đầy mất mác:” Đừng buồn, về sau còn có nữa.”
Lại không biết rằng, nàng quả thật đau, với cả, rất rất đói!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.