Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 78: Thư Phòng


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 78: Thư Phòng

Edit: Nguyên Phi


Beta: Hy Thái phi

Thời điểm Lệ Quý tần đứng dậy đi, Tiêu Phi gọi người tới đưa tiễn, đúng lúc là Như Nhi ở bên ngoài. Tiêu Phi nhíu mày: “Những kẻ đó lại lười biếng?”

Tuy phân vị không thấp, nhưng hậu cung chính là nhìn vào sủng ái của Hoàng thượng mà hành xử, Hoàng hậu dung túng, cung nhân trong cung nàng liền không dễ sai xử như trước nữa.

Nàng gần đây cũng không có tâm tư đi dạy dỗ.

“Thôi, vậy thì ngươi đi đi.” Tiêu Phi không đợi nàng đáp, phất tay nói.

“Dạ, Quý tần nương nương, thỉnh…” Như Nhi không ngẩng đầu, đáp lời một tiếng liền dẫn người ra ngoài.

Đưa ra khỏi cung vài bước, Lệ Quý tần cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tỷ muội giao hảo đều đi rồi, Như Nhi ở lại Vĩnh Thọ cung có quen hay không?”

Lòng bàn tay Như Nhi đổ mồ hôi, rũ mi trả lời: “Đa tạ nương nương quan tâm, nô tỳ là một tiểu cung nữ, cho dù không quen, cũng chỉ có thể thích ứng.”

“Chưa từng nghĩ tới việc…” Lệ Quý tần dừng lại một chút, nói: “Đổi đến chỗ thích hợp hơn sao?”

“Nô tỳ…” Nàng chần chờ.

“Bản cung với ngươi quen biết đã lâu, có cái gì muốn nói có thể nói với bản cung.”

“Chỉ thị của nương nương, nô tỳ không có gan làm trái.” Một khắc khi dâng trà, nhìn thấy ánh mắt của Quý tần nương nương nàng liền tỉ mỉ nghĩ, nàng ở bên cạnh Tiêu phi vốn không được trọng dụng, lúc này trong một đêm các tỷ muội đều mất tích khiến nàng trong lòng run sợ. Chủ tử bị Hoàng Thượng ghét bỏ, mắt thấy Vĩnh Thọ cung không có đường ra, nàng âm thầm cắn răng hạ quyết định, “Nô tỳ nhỏ bé sức lực yếu…”

Một câu như vậy đã sáng tỏ ý tứ của nàng.

Nếu tiếp tục đưa chỉ sợ Tiêu Phi sẽ nghi ngờ, Lệ Quý tần dừng bước, xoay người khẽ nở nụ cười: “Chuyện bản cung giao cho ngươi làm, nếu thành công, bản cung liền giúp ngươi việc này. Bản cung chờ tin của ngươi.” Nàng chỉ nói đến đây, liền cùng Uyển Hề rời đi.

Như Nhi vẫn cúi đầu, yên lặng trở về cung, trên mặt không dám để lộ ra một chút mảy may.

Mặc trường bào nam nhân, mấy cung nữ đi phía sau thấy kì quái, Tiết Bích Đào không mang người theo, chỉ có Triệu Trung Tín dẫn đường, một mình đi thư phòng bạn giá.

Thời điểm đi ngang qua ngự hoa viên, thấy Mật Tiệp dư quỳ gối trên con đường nhỏ lát đá cuội, vành mắt ửng đỏ, cắn môi dưới, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Trinh Tu nghi. Trinh Tu nghi ngồi trên ghế đá phẩm trà, thần sắc tự nhiên, hoàn toàn không nhìn đến Mật Tiệp dư.


Đến khi hai người thấy Tiết Bích Đào, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhận ra người tới là ai, chuẩn bị hành lễ. Mật Tiệp dư xoay người, đá lạnh cộm đầu gối, đau đến mày liễu nhíu chặt, run run nói: “Thiếp thân thỉnh an Trân Phi nương nương.”

Đây là đang xuớng tuồng gì, quạt xếp trong tay chuyển động, Tiết Bích Đào cười: “Đứng lên đi.”

“Tạ nương nương.” Trinh Tu nghi đứng lên, Mật Tiệp dư vẫn quỳ.

Tiết Bích Đào đạm thanh: “Bản cung đã cho đứng lên rồi mà?”

Mật Tiệp dư nghe thấy, run lên một chút, ánh mắt chuyển đến trên người Trinh Tu nghi, như là chờ mệnh lệnh của nàng. Trinh Tu nghi thầm mắng, tiểu tiện nhân ngươi làm ra bộ dáng này là cho ai xem. Nàng đợi mình hạ lệnh mới bằng lòng đứng dậy, đây chẳng phải là ám chỉ Trân Phi không bằng Trinh Tu nghi nàng? Tới nước này còn dám tính kế mình, lá đan đúng là đủ to.

Bởi vì nàng hữu dụng, còn có Hoàng hậu duy trì, cho nên mình mới nhịn lâu như vậy, hiện tại Tiêu Phi rơi đài, nàng cũng không còn tác dụng, còn không phải là tùy mình thu thập? Muốn trách chỉ trách mình ra tay không đủ nặng, mới để cho nàng có cơ hội gây khó dễ.

“Bởi vì nàng va chạm thiếp thân, thiếp thân mới phạt nàng quỳ thời gian một nén nhang.” Trinh Tu nghi giải thích, lại liếc mắt nhìn Mật Tiệp dư: “Không nghĩ đến quỳ lâu như vậy mắt vẫn không sáng ra được, Trân Phi nương nương kêu ngươi đứng dậy, ngươi còn quỳ ở đó?”

“Thiếp thân tạ ân điển của Trân Phi nương nương cùng Trinh Tu nghi nương nương.” Mật Tiệp dư đứng dậy liền lảo đảo, cung nữ bên cạnh đúng lúc đỡ lấy.

Tiết Bích Đào hơi chau mày, ngày thường còn không cảm thấy có gì, lần này hai chữ Trân, Trinh cùng lúc nói ra liền cảm thấy kỳ quái. Nàng không khỏi liếc mắt nhìn Mật Tiệp dư thêm một cái, cũng không tiếp tục nói, đạm nhiên lướt qua các nàng đi về hướng ngự thư phòng.

Thù oán giữa hai người, nàng cũng không muốn nhúng tay.

Phía sau Trinh Tu nghi còn đang châm chọc mỉa mai: “Xem ra tâm tư Mật Tiệp dư vẫn không có đứng đắn quy củ, Tố Nga, đi lấy cung quy tới, bản cung hôm nay nhàn rỗi, liền thay Hoàng hậu nương nương giáo huấn nàng một lần.”


……

Ngự thư phòng.

Tiết Bích Đào rảo bước đến cửa phòng, Triệu Trung Tín thuận thế khom người thối lui đến một bên. Hoàng đế đang ngồi trước án thư cúi đầu viết gì đó, ngẫu nhiên nhìn xuống một đại thần đang lải nhải ở dưới, “ừ” một hai tiếng có lệ.

Nàng rũ mi đi đến bên cạnh Hoàng đế, mài mực. Nghiên mực cổ hình li[1] cuộn tròn màu gan ngựa, phía trên có đầu li.

[1]Con li. Theo truyền thuyết, giống như rồng, sắc vàng, không có sừng.

Tiết Bích Đào oán hận liếc mắt nhìn hắn một cái.

Thanh âm đang không ngừng phía dưới đột nhiên im bặt, vị đại thần kia thấy tình trạng ở trên không khỏi kinh nghi bất định. Tiết Bích Đào trước sau đều cúi đầu, y phục trên người lại là nam trang, hắn tinh mắt nhận thấy mờ ám của thánh thượng, trong lòng không khỏi tự hỏi một phen. Hoàng thượng khi nào thì nuôi dưỡng nam sủng, còn không kiêng dè cho vào ngự thư phòng?

1

Hướng gió trong cung này có phải lại muốn thay đổi rồi hay không?
1

Thời điểm hắn lại muốn mở miệng, Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Chuyện ngươi nói trẫm đều đã biết, lui xuống trước đi.”

“Thần…” Cuối cùng hắn còn có chút ánh mắt, cảm giác được Hoàng đế không kiên nhẫn, chỉ phải nói: “Thần cáo lui trước.” Trước khi đi hắn còn nhìn “nam sủng” kia thêm vài lần. Màu mực đen càng làm nổi bật làn da trắng tuyết, ngón tay nhỏ dài, eo nhỏ đến nỗi một tay có thể ôm hết, so với nữ nhân càng hơn.

Trách không được Hoàng thượng coi trọng, hắn âm thầm lưu tâm, chuẩn bị trở về thương lượng với người trong tộc, lần tới có nên chọn vài nam sủng cùng loại dâng lên hay không.
7

Chờ người nọ vừa đi, Tiết Bích Đào nhịn không được cười ra tiếng. Bởi vì cười, mực trong tay liền bị vẩy lên thứ Hoàng đế đang viết, hắn tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Nàng làm nũng biện giải: “Đều do bộ dáng người nọ quá thú vị. Hắn, hắn nhất định là hiểu lầm.” Nghĩ đến chuyện buồn cười, lại sáp đến bên cạnh Hoàng đế, nhướn nhướn mi: “Nói không chừng hắn còn tưởng Hoàng thượng ngài có sở thích đoạn tụ ấy chứ.”

Bích ngọc qua niên hoa[2], Tiết Bích Đào dường như lại cao lên rất nhiều, tuy cùng đứng một chỗ với Hoàng đế vẫn là dáng người nhỏ xinh, nhưng mặc y phục nam nhân lại không có gì kì quái. Môi hồng răng trắng xứng với khuôn mặt, cử chỉ không có chút nào ra vẻ, tùy ý cười vui vậy mà làm Hoàng đế mê mẩn.

Hắn cúi người, Tiết Bích Đào tiện tay cầm lấy quạt giấy trên bàn lên, xoè ra chắn trước mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to sáng ngời chớp chớp nhìn Hoàng đế. Như thẹn thùng lại như bỡn cợt nói: “Vị huynh đài này, thánh nhân có câu: Phát hồ tình, chi hồ lễ[3]. Cho dù ngươi đối với tại hạ nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, cũng không thể…”

[3]Phát hồ tình, chi hồ lễ: Chỉ mối quan hệ của nam nữ thời phong kiến, cho dù yêu cũng không thể vượt qua lễ nghi, quy củ.

Hoàng đế thấy bộ dáng “ngài hiểu mà” của nàng không khỏi muốn cười, hắn nhướn mi, càng muốn hỏi: “Cũng không thể cái gì?”

Hạ thấp quạt xuống, Tiết Bích Đào thất vọng: “Xem ra huynh đài đối với phương diện tình thú đúng là không tinh thông, trở về nên cân nhắc một chút mới tốt.”

Hoàng đế nâng cằm nàng lên, một ngụm hôn xuống môi đỏ, tinh tế nghiền nát, cười khẽ: “Ừ, trẫm vẫn luôn cân nhắc.”

Nàng “ngô” một tiếng, lại hàm hồ lẩm bẩm: “Đây là thư phòng…”

Nàng không nói lời này còn tốt, nhắc nhở xong làm Hoàng đế càng nổi một bụng hoả, bắt đầu thiêu đốt toàn thân. Không giống phòng ngủ, nơi có mùi hương giấy mực, không phải càng tình thú hay sao?
1

Hắn ôm eo nàng đặt lên án thư, đè lại phía sau cổ nàng, cúi người hôn lấy.


Hôn đến chỗ động tình, tay Tiết Bích Đào quơ ra sau, cảm giác có cái gì bị nàng quơ trúng, giống như là tấu chương. Nàng sợ làm hỏng tấu chương quan trọng, muốn lùi lại Hoàng đế lại không cho phép, dưới tình thế cấp bách đành phải dùng dư quang mà xem.

Tiết thị nhất tộc…

Mi nhăn lại, giây lát sau thu hồi tay, ôm lấy cổ hoàng đế, phun ra lưỡi nộn lại nhẹ nhàng thăm dò, thỉnh thoảng cắn cắn môi dưới của hắn, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Hoàng Thượng, thứ đệ của thiếp thân lại gây hoạ gì sao?” Ngữ điệu nỉ non giữa tình nhân.

Tay Hoàng đế đang mò vào trong vạt áo nàng chợt dừng lại, nhéo eo mềm mại một cái, thở dài: “Vật nhỏ thích phá phong cảnh.”

Tiết Bích Đào quay người: “Ai kêu Hoàng thượng để nó chói lọi ở chỗ này, làm cho thiếp thân thấy được, không hỏi rõ ràng liền không thể an tâm.”

“Trẫm xác thật không muốn gạt nàng.” Vốn là muốn nói cho nàng, chẳng qua hiện tại có chút hối hận không nên đặt nó nằm ở chỗ sáng. Hẳn là nên cất đi trước, chờ đến khi muốn nói cho nàng mới lấy ra mới đúng.

Hoàng đế tàn nhẫn cắn lấy cằm tuyết trắng, đúng là mềm mại như đậu hủ trong cung nàng. Trong lòng rung động, hắn ách thanh hỏi: “Chuẩn bị bồi thường trẫm như thế nào?”

“Hoàng Thượng trước tiên nói.” Nàng hơi thở hổn hển nói.

Lòng bàn tay vuốt ve cánh môi nhuận hồng, Hoàng đế cười, cẩn thận nói cho nàng nghe: “Thứ đệ của nàng cùng một người trong tộc của Trinh Tu nghi vướng vào một vụ kiện tụng liên quan đến mạng người, hắn lấy danh hiệu của nàng khiến cho người Ngô thị không dám vọng động. Đại thần vừa rồi chính là thúc phụ Ngô thị, chức quan Đại Lý Tự khanh, hắn tới chính là nói chuyện này với trẫm.”

“Vậy, Hoàng Thượng định làm như thế nào?” Nàng thử thăm dò hỏi.

“Nàng hy vọng trẫm làm như thế nào?” Hoàng đế thấp giọng trêu đùa.

“Nghe ý tứ của Hoàng Thượng, vốn là người trong tộc thiếp thân không đúng.” Tiết Bích Đào trầm ngâm, “Đã là như thế, Hoàng Thượng theo lẽ công bằng mà xử lý là được.” Hậu cung không được tham gia vào chính sự. Tuy rằng ở triều đại này giới hạn không phân minh, nhưng nam nhân làm việc sẽ không thích nữ nhân ở bên cạnh khoa tay múa chân.

Có điều là tộc nhân Tiết thị, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn[4]. Nếu Hoàng đế theo lẽ công bằng mà trừng trị người Tiết thị, người khác khó tránh khỏi sẽ cảm thấy địa vị của nàng trong lòng Hoàng đế chẳng qua cũng chỉ đến như vậy.

[4] Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: đồng nghĩa với câu có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia. Trước khen sau chê, tốt nhất có thể làm cho đám người trong tộc không còn những ý niệm khác trong đầu.

Hoàng đế không nghĩ tới nàng lại quyết đoán như vậy, có chút giật mình. Nếu là người khác hiển nhiên sẽ cầu hắn thủ hạ lưu tình, nhìn phân thượng của các nàng mà xử lý nhẹ một chút. Nếu vật nhỏ này mở miệng, hắn tất nhiên sẽ không thể không cho nàng mặt mũi. Nhưng như vậy lại khiến hắn thưởng thức nàng: “

. Nhưng cứ như vậy, đảo làm hắn càng vì thưởng thức nàng “Rất biết lĩnh hội”.

“Có điều” Tay áo lụa phất qua gáy Hoàng đế, Tiết Bích Đào mềm mại sấn tới: “Chuyện ngoài cung người ta mặc kệ, trong cung có chuyện người ta muốn Hoàng thượng làm chủ đây.”

“Hửm?” Hoàng đế nhếch mày.

“Chữ “Trinh” trong Trinh Tu nghi cùng âm với chữ “Trân” của người ta, mỗi khi người khác gọi lên liền cảm thấy phiền lòng.” Ngữ khí nàng mềm mại lại lười nhác, trong lời nói lại mang theo chút không kiên nhẫn, thẳng thắn ngạo nhân.

“Sao có thể ủy khuất tiểu ngoan của chúng ta chứ.” Hoàng đế rất thích bộ dáng này của nàng, nghe vậy tâm liền mềm mại, hôn mấy ngụm mới nói: “Vậy trẫm đổi phong hào cho nàng ấy, thế nào?”

Nàng bị cắn ngứa, cười khanh khách trốn tránh vài lần, hưng trí bừng bừng ra chủ ý: “Hoàng thượng cảm thấy chữ Bình như thế nào?”

Hoàng đế cũng lười nghĩ phong hào, gật đầu: “Vậy thì Bình đi.”

1

Tiết Bích Đào nâng mặt hoàng đế lên, hôn một cái: “Hoàng thượng quả nhiên là Hoàng thượng tốt.”

“Trẫm theo ý nàng mới là Hoàng thượng tốt, vậy ngày thường không phải?” Tuy Hoàng đế nói như vậy, nhưng khoé mắt đuôi lông mày lại mang theo ý cười.

“Đương nhiên.” Tiết Bích Đào không chút do dự, “Thương người ta mới là Hoàng thượng tốt, hừ, ngày thường thương cũng không phải người ta.”

Bàn tay Hoàng đế căng thẳng bóp chặt hông nàng, nghe thấy nàng khẽ kêu đau, tấu chương cùng giấy bút trên bàn đều bị gạt xuống đất. Hắn cầm lòng không đặng đè nàng xuống bàn, nuốt tiếng rên rỉ của nàng vào bụng, giọng khàn khàn: “Đúng là một mỹ nhân.”

Da thịt trơn nhẵn, hương thơm thanh nhã, khuôn mặt diễm lệ nhiễm hồng vì động tình. Không khí thư phòng nghiêm chỉnh, thân thể mềm mại ẩn hiện sau lớp quần áo của nam tử, làm bạo phát dục vọng sâu trong cơ thể hắn. Giờ khắc này, trừ bỏ ý nghĩ muốn ăn cạn người đã mềm thành một bãi xuân thủy trước mắt ra, trong đầu Hoàng đế không có suy nghĩ khác.

Không thể không nói, thư phòng càng chỉnh tề, càng dễ dàng làm cho người tâm loạn.

Thời điểm Trinh Tu nghi nghe thấy phong hào bị sửa quả thực không thể tin được. Nàng thấy tiện nhân Mật Tiệp dư hiện lên ý cười, không khỏi tức giận đến ngực phập phồng, miễn cưỡng áp xuống lửa giận trong lòng, sắc mặt lạnh xuống: “Mật Tiệp dư đem cung quy trở về sao thành mười bản, chúng ta cũng không tân nhân mới tiến cung ngây thơ kiều nộn. Nếu không hầu hạ Hoàng thượng, vậy thì chép sách cẩn thận một chút, cũng khiến ngươi nhớ kĩ một chút. Học quy củ, đúng là không bằng cả tân nhân.”

“Thiếp thân tuân mệnh Bình Tu nghi nương nương.” Bình? Này đúng là phong hào tốt, có thể làm cho người bình an đến già.
1

“Tố nga, chúng ta hồi cung!”

Mật Tiệp dư nhìn bóng dáng của nàng , ý cười không giảm: “Thiếp thân cung tiễn Bình Tu nghi.” Tuy rằng niên hoa già đi, không có thánh sủng là một chuyện khiến tâm đau đớn, nhưng có thể khiến cho Ngô Tâm Di tức giận, cảm thấy thật thống khoái.

Chỉ là không biết, Trân Phi từ trước đến nay làm theo ý mình không phản ứng người, như thế nào liền tin vào châm ngòi của mình, Mật Tiệp dư suy tư.


Trường Xuân Cung.

Hoàng Hậu nghe cung nhân nói xong, sắc mặt cũng khó coi. “Trinh Tu nghi vì Hoàng Thượng sinh nhi dục nữ, có tam công chúa bàng thân, này phong hào lại nói đổi là đổi?” Bình, này là phong hào gì? Hơn nữa cũng không báo trước một tiếng với Hoàng hậu nàng, triệt triệt để để lướt qua nàng.

“Nương nương bớt giận!” Kim ma ma miễn cưỡng trấn an nói, “Nghe nói Hoàng Thượng hôm nay tuyên Trân Phi đi ngự thư phòng bạn giá, hẳn là hồ mị tử kia mê hoặc làm cho Hoàng Thượng nhất thời choáng đầu. Chờ ngày mai nương nương khuyên bảo hai câu, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ sửa lại chủ ý.” Trinh Tu nghi rốt cuộc là người nương nương, dùng nhiều năm như vậy, nương nương không thể không che chở nàng.

Hoàng hậu trầm mặc một lúc lâu, Kim ma ma vừa sốt ruột lại thấp thỏm.

“Ma ma, chuyện kia…”
2

Kim ma ma vừa nghe, vội nói: “Nương nương yên tâm, lão nô đều an bài đâu vào đó.”

“Vậy là tốt rồi, bản cung đợi thời gian dài như vậy, cũng không thể bỏ lỡ. Đại thọ năm mươi của Thái Hậu, chính là cơ hội tốt nhất.” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.