Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 76: Phiên Lê


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 76: Phiên Lê


Edit: Nguyệt Phi

Beta: Hy Thái phi

Hoàng Hậu cất bước vào trong điện, liếc mắt nhìn một vòng, canh giờ vẫn còn sớm, phía dưới mấy vị phi tần ngồi lẻ tẻ, châu đầu ghé tai nghị luận chuyện của Tiêu Phi.

“Nếu nói thì Tiêu Phi nương nương cũng đáng thương. Đại hoàng tử mới vừa đi, chính là lúc đau lòng nhất. Nói chăm sóc không chu toàn gì chứ, còn không phải là…” Người bên trên kéo tay áo nàng ta một cái, nàng ta cũng ý thức được lời này không nên nói ở nơi này, cúi đầu ho khan hai tiếng, chuẩn bị vẹn toàn: “Còn không phải là thiên mệnh khó trái sao.”

“Ngươi còn không phải là nương nương đâu, làm gì tới phiên ngươi đồng tình.” Phi tần đối nghịch với nàng ta giễu cợt.

“Thiếp chẳng qua có chút cảm khái mà thôi, sao trong mắt tỷ tỷ lại thành đồng tình rồi chứ. Tỷ tỷ cần gì phải đặt suy nghĩ của mình lên người khác chứ.” Dứt khoát biến bầu không khí trở nên nặng nề, hai bên đều dùng nhiều ngôn từ tranh phong, lại không biết sẽ gây ồn ào.

Đợi đến khi Hoàng Hậu đỡ tay của Đinh Lan, khí tràng mạnh mẽ bước vào cửa điện, tiếng nói bên trong liền im bặt, tất cả chúng phi tần đều đứng dậy hành lễ, miệng hô “Hoàng Hậu nương nương cát tường.”

Hoàng Hậu ngồi xuống, đặt đôi tay trắng ngần đeo vòng tay lên tay vịn, tư thế ngồi đoan trang. Ý cười khoan dung: “Bổn cung vừa thấy mấy vị muội muội có chút tranh chấp, không biết đang thảo luận gì vậy?”

“Khiến Hoàng Hậu nương nương chê cười chẳng qua chúng tỷ muội chúng ta vì món trang sức mà cãi vả mà thôi, không dám làm phiền nương nương phí tâm.” Người đáp lời chính là vị mới vừa kéo tay áo kia.

Mở nắp chung trà khẽ thổi bọt nổi, Hoàng Hậu vân vê nắp chung khẽ cười: “Vật là vật chết, cần gì phải vì nó mà làm thương tổn tình nghĩa tỷ muội chứ.” Nàng không nói rõ ý. Đã là Trường Xuân cung thì người đứng ở bốn phía đều là người của nàng, có gì thì lát nữa nàng hỏi lại là được rồi, tội gì phải hỏi lúc này.

“Nương nương nói đúng.”

Kế tiếp lại có phi tần vào điện thỉnh an, một đám quay qua nói chuyện “lập hạ sắp tới”, nói tới lễ nghênh hạ và tiết tắm Phật.

Có phi tần tò mò, người bị hỏi là Ngô Tuyển thị: “Đến từ Giang Nam, không bằng nói thử xem ở phía Nam đó có giống với chỗ này của chúng ta không?”

Không có Mẫn Tiệp dư ở đây, Ngô Tuyển thị lại càng cẩn trọng rất nhiều, nghe vậy cười không lộ răng nói: “Quê hương của thiếp thân có tập tục đun trà mới, nấu thức ăn theo mùa, cúng tổ tiên rồi cân, không khác là mấy.”

“Cân?”

“Vâng, lúc đó nhà nhà đều phải treo một cán cân lớn lên, cả nhà già trẻ lớn bé cân sức nặng của cơ thể, đến ngày lập thu lại cân lần nữa. Như vậy sẽ biết được tình hình biến hóa trong thời gian này.” Nàng kiên nhẫn giải thích.


Bên kia Bùi Bảo lâm vừa nghe thì lấy khăn tay che miệng cười khanh khách, khiến mọi người đều hết sức tò mò. Đợi chốc lát rồi hỏi, nàng mới vừa cười vừa nói: “Thiếp nhớ Ngô tỷ tỷ và Mẫn Tiệp dư ở cùng một cung. Cho nên mới nghĩ tới nếu tỷ tỷ dạy tập tục này cho Mẫn Tiệp dư thì nàng ấy đến khi lập thu chẳng phải đã cân được một người nhẹ như yến rồi sao?”

Trung tuần tháng năm là sinh kỳ của Mẫn Tiệp dư, đứng giữa hai đầu lập hạ và lập thu, sau khi sinh bảo bảo thì vóc người sẽ nhẹ đi rất nhiều.

Nhất thời mọi người đều cười lên.

Bích Đào đỡ tay Vân Lũ thành thực bước vào giữa trận cười này, giọng nói không cao không thấp nhưng đều ép mọi người xuống: “Như yến, cũng đừng học yến kia vuốt trụi lông là được. Nhẹ thì nhẹ nhưng phải xem…”. Lúc sóng mắt nàng lưu chuyển, cười nói ngâm nga: “Đừng để bị chê cười.”

Mọi người không dám cười ra tiếng, cố sức nín nhịn, chỉ là bả vai hơi rung rung. Khuê danh của Tiêu Phi là Yến Yến, hôm nay bị tước đi phong hào, chẳng phải là yến bị trụi lông sao? Hiện giờ Trân Phi cao hơn Tiêu Phi một đoạn, nàng nói, các nàng cũng không có gan đi cười nhạo. Mắt thấy tràng diện ngưng đọng, Trinh Tu nghi dẫn đầu hành lễ thỉnh an Bích Đào, chúng phi tần cũng hoàn hồn lại, tất cả đều cúi người xuống.

Đầu tiên Bích Đào ép khăn tay bên hông thỉnh an Hoàng Hậu, hành lễ hoàn chỉnh, Hoàng Hậu nhíu mày một cái, lại không thể nói thêm cái gì, ý cười vẫn thân thiết: “Trân Phi mới vừa sinh thêm hoàng tử cho hoàng gia, là đại công thần, không cần đa lễ.”

“Tạ Hoàng Hậu nương nương.” Đợi khi Bích Đào ngồi xuống hàng ghế đầu, ánh mắt quét tới chúng phi tần vẫn duy trì tư thế hành lễ, tay lấy chung trà ngừng một lát, kinh ngạc cười nói: “Chỉ lo vấn an Hoàng Hậu nương nương lại quên mất mọi người, tất cả đứng lên thôi.”

Chúng phi tần bỏ khăn tay xuống cảm ơn, lên tiếng đáp trở về chỗ ngồi. Trân Phi vốn phách lối, lại sinh Ngũ hoàng tử, e là càng không ai có thể áp chế được.

“Nương nương, hiện giờ đang là mùa trái cây nên rất tươi ngon.” Bùi Bảo lâm nói tiếp trong bầu không khí lạc lõng, lấy một quả dâu tây trong dĩa nhỏ cười nói: “Chúng ta được dính ánh sáng của nương nương, mới vào mùa thôi, mấy quả dâu đỏ này chắc là mới vừa hái đó.”

Hoàng Hậu đang bất mãn Trân Phi ở trước mặt nàng có cử chỉ hạ mã uy, lần này nàng bị ngắt lời, sắc mặt tốt hơn chút. Không khỏi ôn hòa với Bùi Bảo lâm hơn, nàng cười nói: “Đang chuẩn bị để lục cục dựa theo phân lệ đi phân cho các cung, đã muốn ăn thì bồn cung bảo cho nhiều hơn một rổ là được.”

Chỗ tốt của cung quyền chính là ở chỗ này, tuy chỉ là rổ dâu, dù sao cũng nhiều hơn người khác một chút là được, lòng hơn thua của nữ nhân sẽ khiến họ cảm thấy cao hứng, đắc ý hơn. Đợi Bùi Bảo lâm cảm kích Hoàng Hậu một phen, chúng phi tần thấy vậy đều tới nịnh nọt Hoàng Hậu.

Bích Đào bỏ cuống xanh, cắn quả dâu đỏ, giữa chua ngọt mang theo một chút vị chát, lại không bằng rổ mà Hoàng Đế đưa đến cung nàng, ngon ngọt hơn nhiều. Nàng thật thà bình luận: “A, cũng bình thường thôi.”

Tròng mắt của Ngô Tuyển thị xoay một vòng, không biết trong lòng đang nghĩ gì, cướp lời trước người khác lên tiếng: “Đồ của Dực Khôn cung dĩ nhiên là cực tốt.” Nàng thấy Hoàng Hậu trầm mặc, vội nói thêm câu sau: “Nếu không, mấy ngày trước Lệ Quý tần nương nương sao lại từ phía Tây lục cung mà chạy tới Đông lục cung để làm khách chứ.”

Làm khách viếng thăm cũng không có gì lạ, huống chi Trân Phi mới sinh Ngũ hoàng tử, đương nhiên nhiều hơn hết chính là muốn nịnh hót. Nhưng Lệ Quý tần bị hiềm nghi khiến Trân Phi sinh sớm, theo lý mà nói thì hai người bọn họ không giương cung bạt kiếm thì cũng không có giao tình gì từ trước. Ngô Tuyển thị là người hầu của Mẫn Tiệp dư, đã sớm đắc tội với Bích Đào. Nàng muốn hòa hoãn cũng không được, có cơ hội phản pháo Trân Phi, cũng phải vội đâm thọt cho người khác biết.

Hoàng Hậu sau khi nghe xong thì trao đổi ánh mắt với Kim ma ma, lại quay trở lại trên người Bích Đào.

Lệ Quý tần, Mẫn Tiệp dư, Ngô Tuyển thị đều ở Hàm Phúc cung, Ngô Tuyển thị để ý hướng đi của Lệ Quý tần cũng không lạ lẫm gì. Dựa theo suy nghĩ bình thường thì đa phần sẽ đưa ra lý do ví dụ như “nàng tới để xin tội”, lại rất hợp lí, có thể lừa gạt không ít phi tần. Nhưng nếu có tai mắt tra một chút, thì ít nhiều gì cũng phát hiện ra được đầu mối.


Bích Đào không phải vậy.

Ngón tay giữa lấy cuống xanh bỏ đi, nàng thong thả cười một tiếng: “Xem ra không chỉ một mình Bùi Bảo lâm muốn ăn.” Nàng giơ tay phân phó Vân Lũ đang đứng thẳng phía sau: “Đi lấy rổ phiên lê Hoàng Thượng ban thưởng tới, để bọn người Ngô Tuyển thị nếm thử món ngon.”

Vừa nghe đến cái tên phiên lê xa lạ này, cũng biết là thứ hiếm có. Trường Xuân cung cũng có, chẳng qua không nhiều, không thích hợp lấy ra chiêu đãi. Chúng phi tần kéo khăn tay lụa, trong lòng suy đoán chắc là Trân Phi khoe khoang mà thôi.

“Nghe nói phiên lê năm nay mới trồng ra quả, tuy là phiên lê nhưng lại lớn hơn lê nhiều.” Nàng cười giải thích, đợi ánh mắt Hoàng Hậu và nàng giao nhau, khóe miệng khẽ cong: “Lệ Quý tần là vì cái này mà tới đó.”

Hoàng Hậu đương nhiên không tin, chẳng qua cũng không đoán được mưu đồ của nàng.

Ngô Tuyển thị cảnh giác nhìn Trân Phi một cái, chần chữ nói cảm ơn. Trong lúc này, Tiêu Phi không dám kiêu ngạo đến thỉnh an rốt cuộc cũng tới.

“Thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nương nương cát tường.” Mặt Tiêu Phi rất tiều tụy, quy củ làm hết cấp bậc lễ nghĩa. Nếu như chỉ tước đoạt phong hào thì trong lòng nàng đã có chuẩn bị. Nhưng ngàn vạn lần nàng không nghĩ rằng Hoàng Đế sẽ trừ bỏ hết toàn bộ thân tín của nàng, ngay cả Tương Ngọc cũng vậy… Lại còn bị người mới tiến cung lạnh nhạt và coi thường, khiến cho nàng bị giày vò như từ trên mây rơi xuống đất vậy.

Trong lòng Hoàng Hậu cảm thấy thống khoái, nàng và Tiêu Phi dây dưa nhiều năm như vậy, chính là vì muốn nhìn thấy thời khắc nàng ta không còn phong quang gì nữa. Lúc nàng mới vào phủ phải hạ thấp mình để lấy tín nhiệm, hiện giờ vẫn chỉ có thể hạ thấp với mình mà thôi.

Khóe miệng nàng chứa ý cười: “Tiêu muội muội miễn lễ, ngồi đi thôi.”

Tiêu Phi dù sao cũng từng ngồi ở vị trí tứ phi, Vân Phi từ xưa tới nay lại có thói quen cẩn trọng dè dặt, chỉ còn vị trí trống ở dưới Bích Đào là dành cho nàng ta. Nhưng Vân Phi không có ý kiến thì không có nghĩa là Hoàng Hậu không có ý kiến. Hoàng Hậu chờ Tiêu Phi ngồi xuống làm như mới vừa nhớ ra vậy, nhắc nhở nàng: “Theo lý mà nói thì Vân muội muội thấp hơn Tiêu muội muội một chút nhưng hiện giờ Vân muội muội dưỡng dục Nhị hoàng tử, mà Tiêu muội muội lại…” Hoàng Hậu ho khan một tiếng, tựa như không đành lòng nhắc tới, bỏ qua chuyện Đại hoàng tử qua đời mà nói: “Tiêu muội muội nên ngồi ở sau Vân muội muội mới phải.”

Hộ giáp dài nhọn của Tiêu Phi như khảm lên thành ghế, nàng theo thế đứng lên, trong mắt chứa nhóm lửa, nhung vẫn cười nói: “Hoàng Hậu nương nương nói đúng.”

“Vân Phi…. tỷ tỷ ngồi ở trên đi.” Nàng cười như không cười mà nói với Vân Phi, nhường qua một bên.

Uy thế nhiều năm vẫn còn, Vân Phi bất an nhìn Tiêu Phi mấy lần, không ngăn được ánh mắt áp lực của Hoàng Hậu, mới đổi vị trí với Tiêu Phi.

Trong lúc này, phiên lê trong truyền thuyết cũng đã tới… chính là khóm được cắt thành khối đặt lên đĩa ở trên bàn. Chúng phi tần đang xì xào bàn tán về Tiêu Phi rốt cuộc cũng chuyển tầm mắt đến trên người Ngô Tuyển thị, các nàng không hiểu rốt cuộc Trân Phi nương nương thưởng cống phẩm cho Ngô Tuyển thị là có ý gì.
1

Ngô Tuyển thị không khước từ được tiếng tò mò khích lệ của chúng phi tần xung quanh, cắn răng ghim một cái bỏ vào miệng. Tuy có chút châm chích cay cay, nhưng mùi vị lại không tệ. Nàng nhìn về phía Bích Đào, Bích Đào cũng quay lại câu có câu không nói chuyện với Hoàng Hậu, dường như không thèm để ý tình trạng bối rối của nàng bên này.

Dù sao tuổi cũng không lớn, lại xuất thân từ tiểu môn hộ nên thường ngày làm sao được nếm thử cống phẩm như vậy chứ? Không khỏi tham ăn mà ăn thêm mấy miếng.


Những người xung quanh thấy nàng ăn vui vẻ cũng không thú vị, cũng không để mắt tới nữa.

Nhưng không đến một lát sau, liền nghe thấy tiểu phi tần bên cạnh Ngô Tuyển thị thét một tiếng kinh hãi. Chỉ thấy toàn thân Ngô Tuyển thị bị đỏ ửng, dáng vẻ như bị bệnh nặng phát sốt vậy.

Ngô Tuyển thị chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, không nhịn được mà gãi ở trên mặt, không chỗ nào mà không ngứa, chỉ chốc lát sau thấy nàng được chỗ này hỏng chỗ kia, hết sức chật vật.

“Đây là sao?” Hoàng Hậu thấy vậy cả kinh, sau đó trầm giọng: “Đinh Lan, đi truyền Thái y.”

Bùi Bảo lâm trầm tư chốc lát, không khỏi chuyển tầm mắt lên người Bích Đào, nhắc nhở Hoàng Hậu: “Mới vừa rồi thiếp thấy Ngô Tuyển thị ăn phiên lê kia không ngừng, sau đó thì thành bộ dáng kia.”

Ánh mắt của mọi người nhất thời dồn lên người Bích Đào.

Bích Đào vươn tay vuốt vuốt tóc mai, lơ đãng nhìn tới ánh mắt của chúng phi tần đang dồn tới, bật cười: “Nhìn bổn cung làm cái gì, bổn cung đâu phải là Thái y.” Giọng nói không thèm đếm xỉa tới, làm như không chút nào lo lắng rằng sẽ hoài nghi nàng hạ độc trong trái cây.
1

Mọi người đều nghẹn một cái.

“Ai da.” Vân Lũ sau lưng nàng bỗng dưng lên tiếng, trên mặt lại mang theo vẻ thấp thỏm nói: “Nương nương, nô tỳ quên mất ngâm phiên lê vào nước muối.”

Vân Lũ nhìn thấy các nương nương khác nghi ngờ như dự định thì giải thích: “Phiên lê này không giống những loại trái cây khác, nếu không được ngâm qua nhẹ thì xót lưỡi, nặng thì đau bụng nôn mửa, triệu chứng không đồng nhất. Nô tỳ thấy Ngô Tuyển thị như vậy, hẳn là vì nguyên nhân này.”

“Ồ, bổn cung lúc nãy còn cảm thấy kì lạ, sao hôm nay lại bưng lên nhanh như vậy.” Tuy nói như vậy nhưng trên mặt Bích Đào vẫn cười như gió xuân. Ánh mắt nàng chuyển tới chỗ nào, chúng phi tần đều rét một cái.

Ngô Tuyển thị không có hảo ý với nàng thì nàng lại chọn phương pháp quang minh chính đại như vậy đối phó người ta. Cho dù là tỳ nữa của nàng sơ sót nhưng giờ phút này Ngô Tuyển thị có miệng cũng chỉ sợ nói không ra. Nói không chừng, nàng gọi Lệ Quý tần đến cung nàng chính là dùng biện pháp người câm ăn hoàng liên này để chỉnh Lệ Quý tần, có khổ mà nói không được. Dù sao cũng không phải là hạ độc.

“Đã như vậy Ngô Tuyển thị cũng không cần quá lo lắng, chẳng qua da đỏ một chút, qua hai ngày thì sẽ đỡ, không có gì đáng ngại đâu.” Nàng trấn an Ngô Tuyển thị một câu, sau đó không đợi Hoàng Hậu phát tác, thần sắc nhàn nhạt, mắng Vân Lũ: “Thời gian đi theo bổn cung cũng không ngắn, trước giờ là người cẩn thận bây giờ lại làm sai chuyện, có phải muốn cho bổn mất mặt không?”

Hoàng Hậu lạnh mắt xem nàng diễn trò, không nói một lời. Trân Phi đây là mượn địa bàn của nàng lập uy, tâm tình tốt khi thấy Tiêu Phi chán nản đã bị phá hư không còn một chút.

“Đều là do thiếp không dạy dỗ tốt.” Bích Đào nhún vai xin tội: “Khiến Hoàng Hậu nương nương chê cười.”

Hoàng Hậu còn có thể làm gì nữa, Trân Phi thế lực lớn vốn đã khó dây dưa, một mình nàng ta tỏ thái độ đã đủ, mình không có chỗ trống để phát huy. Huống chi mình cũng tội gì vì một Tuyển thị nho nhỏ mà lúc này chọc gậy nàng ta ở bên ngoài chứ. Chỉ đành nói qua loa: “Nhớ phải quản giáo người phía dưới thật tốt, đừng để lại có những chuyện như vậy nữa.”

“Thiếp nhớ kỹ.” Bích Đào gật đầu, che giấu khóe miệng có ý cười.

Một trận náo nhiệt hạ màn, không khỏi để chúng phi tần thấy rõ tình thế hiện giờ ở trong cung. Tiêu Phi vốn như mặt trời ban trưa mà hiện nay còn kém hơn cả Vân Phi, mà Trân Phi, nhờ sự sủng ái của Hoàng Thượng với Ngũ hoàng tử mà dần dần củng cố địa vị của mình. Nói cách khác, vị trí của Tiêu Phi đã bị Trân Phi thay thế. Hoa không nở trăm ngày, chỉ là không biết ai sẽ là người cười đến cuối cùng.


Lúc Bích Đào hồi cung đã nhìn thấy Hoàng Đế đứng bên cạnh nôi chọc tiểu bánh bao, nàng kinh ngạc: “Hoàng Thượng không thượng triều sao?”

“Hôm nay không có chuyện gì nên hạ triều sớm.”

“Ừm.” Bích Đào hiểu ý, nàng tính thời gian hẳn là Hoàng Đế mới đến không lâu, liền dặn dò Phụng Tử: “Bảo thiện phòng làm món bánh táo đỏ hạch đào, món mà Hoàng Thượng thích ăn đó.” Bình thường Hoàng Thượng không dùng nhiều đồ ăn sáng.

Hoàng Đế nghe, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, trong mắt có ý cười: “Vẫn luôn hiểu trẫm.”

Nàng liếc mắt thấy Phụng Tử dẫn cung nhân lui xuống, nhón chân hôn lên mép Hoàng Đế một cái, cười đắc ý: “Đương nhiên rồi.” Sau đó chui vào trong phòng ngủ tháo đồ trang sức trâm cài các thứ xuống.

Hoàng Đế dở khóc dở cười, đây chính là một chủ nhân da mặt dày đây mà.

Đợi thay trang phục thường ngày xong, Bích Đào ôm bảo bảo thích thổi bong bóng ở trong nôi lên ngồi xuống giường nhỏ, Hoàng Đế thì ôm Bích Đào ở trong lòng, thỉnh thoảng đút một khối bánh ngọt lên miệng cho nàng ăn.

Bích Đào cắn chút điểm tâm không đủ, nhân tiện mút điểm tâm vụn ở trên tay Hoàng Đế, cả người Hoàng Đế tê rần, vừa muốn cúi xuống hôn nàng. Bỗng nhiên nghe nàng nói: “Hoàng Thượng thiếp thân đã nói lúc mang thai thấy cái gì nhiều thì bảo bảo sẽ giống cái đó mà.”

“Ồ?” Trong lòng Hoàng Đế không yên.

“Xem Đoàn Đoàn đi…” Bích Đào rất do dự nói: “Vẻ mặt này có phải rất giống Tống ma ma không.” Không bằng nói biểu tình giống y hệt như Tống ma ma vậy, nghiêm túc đoan chính, mặt không cảm xúc.
13

Hoàng Thượng nhìn đôi mắt đen sáng như trái nho, ho khan hai tiếng: “Trẻ con thì có biểu tình gì chứ.”  Chắc lúc nãy hắn đùa giỡn hơi quá nên giờ không còn chút khí lực gì thôi.

Bích Đào vuốt vuốt chân mày nhỏ đang nghiêm túc nhíu lại của Đoàn Đoàn, cong môi: “Ừm, có lẽ vậy.”

Như vậy thì xong rồi sao? Vật nhỏ lúc nào lại dễ lừa gạt vậy chứ. Hoàng Đế cảm thấy kì lạ.

Không đợi hắn nghĩ xong, liền nghe được giọng nói dịu dàng mềm mại bên cạnh vang lên: “Đoàn Đoàn, vừa rồi có phải phụ hoàng ăn hiếp con không? Đừng sợ, nói với nương nào.”

Hoàng Đế muốn chối, lại cảm thấy không phải là phong độ của quân tử nên đường hoàng nói: “Dù sao trẫm ăn hiếp hắn cũng không phải một hai lần.”

“Còn lúc nào nữa?” Khóe mắt Bích Đào giương lên, yêu kiều liếc hắn. Lại không chỉ có lần này.

Hoàng Đế cúi người, cắn lỗ tai nàng thấp giọng nói: “Lúc hắn còn trong bụng, mỗi lần trẫm với nàng… cũng không phải là ăn hiếp hắn sao?” Hắn cười cũng thật nhẹ nhàng.

Bích Đào đỏ mặt. Trong lòng lại cắn răng, cẩu Hoàng Đế, hôm qua mới cho ăn no, hôm nay lại đi đùa bỡn nàng. Không phải mùa xuân trôi qua rất nhanh sao! 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.