Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 61: Bụi Bặm
Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Nga Quý tần
Bích Đào tự nhận dung mạo của nàng so với các phi tần hậu cung thì cũng tính là xinh đẹp, hơn nữa phù hợp với tính cách của bản thân. Nhưng một câu Kinh vi thiên nhân[1] của Ôn Ngự nữ, thật sự là đánh giá quá cao.
[1]Kinh vi thiên nhân: cụm từ có ý mô tả điều gì đó chỉ có người trời, thiên thần, các vị thần mới có/đạt được.
Một phi tần cấp thấp đội một cái mũ cao như vậy cho một sủng phi chỉ có hai loại khả năng: Một, nịnh hót nịnh bợ, muốn được dìu dắt để leo lên. Hai, châm chọc, mang mũ càng cao, ý trào phúng càng nặng.
Trong mắt một ngàn người có một ngàn Hamlet[2]. Ôn Ngự nữ nói những lời này, cùng với các tiểu phi tần xung quanh đang nắm chặt tay tỏ vẻ không cam lòng, có thể thấy rõ bất mãn trong ánh mắt, hiển nhiên các nàng là thiên về vế thứ hai. Các nàng tự nhận tư sắc không kém Trân Chiêu nghi, vì sao lại không thể phân ra một chút từ ba ngàn sủng ái kia? Đương nhiên, thật sự muốn các nàng tiến lên vuốt râu hùm thì cũng không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn núp ở bên cạnh Trinh Quý tần làm điểm lóe sáng nho nhỏ.
[2] Trong mắt một ngàn người có một ngàn Hamlet: đây là câu nói nổi tiếng của Shakespeare, nay thường dùng để ngụ ý mỗi người đều có cách nhìn và cảm nhận riêng.
Mà theo như Bích Đào thấy, bốn chữ Kinh vi thiên nhân này thật đúng là tràn đầy trào phúng. Cứ như Ôn Ngự nữ này rất sợ mình không biết nàng ta đang muốn chọc giận mình vậy.
Nhưng mà không đợi Bích Đào mở miệng, Trinh Quý tần giành tiếp lời nói kia, cười nói: “Thiếp thân nghe nói Hỏa ngọc mà Bắc Quốc tiến cống Hoàng thượng đều đưa đến tẩm cung của Chiêu nghi nương nương, ngay cả chỗ Mẫn Quý nhân cũng chưa từng nhìn thấy. Thiếp thân xem ra, một câu ba ngàn sủng ái tại một thân của Ôn Ngự nữ là hình dung cực kỳ thỏa đáng.” Nàng ta không muốn cho Bích Đào cơ hội lập uy, càng trực tiếp nêu ví dụ kéo thêm cừu hận cho Bích Đào. So sánh với Ôn Ngự nữ, quả nhiên cao chiêu hơn nhiều.
Đa phần là bởi vì nàng ta có tin tức linh thông.
Bùi Bảo lâm cũng nũng nịu phụ họa: “Thật sao? Thiếp thân chỉ nghe nói Hỏa ngọc màu đỏ, dài nửa tấc, trên nhọn dưới tròn, nhưng có thể chiếu sáng mấy chục bước, chà sát nhiều còn có thể châm lửa, thật là muốn nhìn qua một lần. Lại không biết Chiêu nghi nương nương có chịu cho chúng ta được thêm kiến thức hay không?” Ánh mắt nàng ta lấp lánh chờ mong, nhìn qua lại cực kỳ chân thật, nhìn không ra dấu vết diễn kịch.
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng ta lại làm như biết được mới vừa rồi là hành động lỗ mãng, ngượng ngùng nhoẻn miệng cười, hạ vai thi lễ với Hoàng đế cùng Bích Đào: “Là thiếp thân lỗ mãng.” Không có nửa câu biện giải, ngược lại làm người ta sinh hảo cảm.
Quả nhiên Hoàng đế không nói thêm gì.
Ánh mắt Bích Đào hơi hơi chợt lóe, lúc ấy nàng chỉ phạt Bùi Bảo lâm quỳ gối ở Ngự hoa viên, cho dù đoạn thời gian kia mọi người sẽ cười nhạo châm chọc nàng ta, nhưng chờ đến khi có đề tài mới, nàng ta hoàn toàn có thể trở ra mà nhảy nhót. Hiện giờ xem ra, chờ đến hôm nay mới gặp hoàn toàn là bởi vì nàng ta đóng cửa khổ tu, về lò luyện lại.
Chọn thời cơ cũng rất thỏa đáng. Nguyên bản nàng ta là bởi vì bắt chước mình nên nhận đến một vài phần sủng ái, hiện nay nàng mang thai không thể thị tẩm, ngày càng dài, Hoàng Thượng khó tránh khỏi sẽ muốn tìm một người làm kẻ thay thế. Thiếu nữ cõi lòng đầy tình cảm chờ mong, tiến lùi thoả đáng lại còn có ý nói cho Hoàng đế và mình là nàng ta sẽ không uy hiếp đến mình. Hoàng đế nhớ tới tình cũ, có lẽ thật đúng là sẽ chọn nàng ta.
1
Bích Đào dựa về phía Hoàng đế, vỗ về bụng nhỏ, cắn môi nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, thiếp thân có chút không thoải mái.”
Hoàng đế vừa thấy nàng như vậy, nào còn có tâm tư bàng quan. Kỳ thật mấy câu nói kia, nữ nhân có thể cân nhắc ra sắc bén giấu bên trong, nam nhân lại sẽ không tính toán chi li mà đặt tâm tư ở chỗ này, chỉ cần người hòa nhã, không phải cười nhạo không phải phỉ báng, thì cũng mặc kệ.
Vì thế Bích Đào chọn biện pháp thực dụng nhất — có vẻ bảo bảo hơi có vấn đề, Hoàng Thượng ngươi mau khẩn trương lo lắng.
Hoàng đế quen thuộc một tay nâng eo nàng, một tay dán lên bụng, vội hỏi nàng: “Rất khó chịu à? Trẫm bảo người đi truyền Thái y.” Chẳng hề bận tâm đến cảm thụ của các phi tần đang đứng ở bên cạnh, các nàng đều chỉ biết vò khăn, ngầm cắn răng.
Trinh Quý tần không nói, Ôn Ngự nữ lạnh lùng, Bùi Bảo lâm là vẻ mặt lo lắng, nếu không phải Mộ Vân ngăn đón liền muốn đi tới gần xem. Có điều giờ phút này ánh mắt vì ghen ghét mà vặn vẹo của nàng ta lại không thể giấu được nhìn về phía nàng Bích Đào.
Khi Hoàng đế cúi đầu tìm nguyên nhân mà Bích Đào không thoải mái thì nàng khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng liếc nhìn các nàng một cái với vẻ gian tà, sau đó sửa sang lại dung sắc, thuần nhiên lắc đầu: “Chắc là do trời hơi lạnh, thiếp thân uống chút nước ấm để làm nóng thân mình thì sẽ tốt thôi.”
Lời nói vừa ra, nàng thấy Hoàng đế đã nghiêng người chuẩn bị phân phó cung nhân. Nàng lôi kéo ống tay áo ngăn cản, thanh âm mềm nhẹ mà nói với Hoàng đế: “Cung nhân tay thô chân thô, thiếp thân không yên tâm. Nhìn Ôn Ngự nữ chính là người cẩn thận thoả đáng…” Tuy nàng nói năng bình tĩnh, chân mày gợn sóng lại không thể gạt được đôi mắt Hoàng đế, nhìn nàng có vẻ như đang chịu đựng cảm giác không thoải mái. Nửa câu sau không cần ra khỏi miệng cũng hiểu được ý tứ nàng.
Cùng lắm cũng chỉ là một phi tần phân vị thấp, xem như tỳ nữ mà sai bảo thì Hoàng đế cũng hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi hoặc là không nỡ gì. Hắn tức khắc mệnh lệnh: “Ngươi đi đun nước nóng, nguội một chút thì lập tức đưa đến bên này.”
Đầu tiên Ôn Ngự nữ sửng sốt, sau đó dưới ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế khiến người căng da đầu, nàng hành lễ thưa vâng, chờ khi hoàng đế xoay người ôm Bích Đào bước vào dưới hiên nghỉ ngơi thì chân nàng lại như mọc rễ, vẫn không nhúc nhích. Người đọc sách có bệnh chung chính là cao ngạo, cho dù nữ tử đọc sách không nhiều bằng nam tử, nhưng đây là chọn tướng quân từ trong đám người lùn, nàng tự nhận trong hậu cung này nàng là xuất sắc nhất. Hiện tại bị coi như cung nữ mà sai bảo, làm nàng cảm thấy cực kì nhục nhã.
Bùi Bảo lâm thấy thế nhỏ giọng nhắc nhở nàng: “Ngươi vẫn nên mau đi đi, lúc ấy ta cũng chỉ là nói sai một câu liền chịu khổ từ nàng ta. Hiện tại sự tình liên quan long tử, cũng đừng để cho nàng ta mượn cơ hội phát tác lên ngươi.”
Ôn Ngự nữ liếc Bùi Bảo lâm một cái, cười lạnh: :Ngươi cũng là muốn ngồi trên mây xem chém giết, đến để xem chúng ta đấu đá nhau.” Không ưa nhìn Trân Chiêu nghi là chính chuyện của nàng, nhưng làm sao ngu đến mức để người bắt lấy làm đầu thương mà xui khiến. Nói vừa xong, nàng mặc kệ Bùi Bảo lâm đột nhiên cứng đờ sắc mặt, phất tay áo rời đi.
Bùi Bảo lâm tận lực duy trì sắc mặt nhu hòa, nhất thời lại không biết nên đi theo vào hay là đứng bên ngoài mới tốt. Rốt cuộc cơ hội gặp phải Hoàng thượng là cực kỳ khó có được. Nàng không khỏi nhìn về phía Trinh Quý tần dẫn đầu.
Trinh Quý tần thoáng suy nghĩ, cảm thấy tình hình trước mắt vẫn là không nên khiến nó trở nên tệ hơn, nàng chầm chậm tiến lên chuẩn bị bẩm báo cáo lui với Hoàng đế. Bích Đào bị Hoàng để nửa ôm đi vào lại cứ như có mắt phía sau lưng, nàng nghiêng mặt sang một bên, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Không phải Bùi Bảo lâm muốn nhìn Hỏa ngọc sao? Vào đây một chút đi, chờ lát nữa thân mình bổn cung lanh lẹ hơn liền đưa ngươi đi xem.”
Ngồi xuống chiếc đệm lót gấm êm, Bích Đào thoải mái dễ chịu. Thai phụ ngồi ghế không được ngồi trọn, nàng liền ngồi vào một nửa, ngả lưng dựa ghế. Hoàng đế chờ nàng ngồi ổn, sau đó bảo công công nội thi đi ra ngoài nói với mấy người Trinh Quý tần là cho phép các nàng đi vào.
Trinh Quý tần hết cách, Hoàng thượng đã mở miệng, bản thân cũng không dám bác bỏ mà chọc hắn nổi giận. Sau khi Trinh Quý tần tiến vào càng chẳng thấy ra sao, mấy người phía sau thu tay đứng ở một bên, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt một chút, cảm thấy đứng như vậy không ra gì, nhưng lại không dám nói quanh co lòng vòng để hoàng đế ban ghế. Không thấy Hoàng thượng đang lo lắng cho Trân Chiêu nghi sao?
Rất nhanh Ôn Ngự nữ đã tới rồi, nàng đưa chén sứ tới trong tầm tay Bích Đào, giọng nói lãnh đạm: “Mời nương nương dùng.”
Bích Đào không để ý, hiện tại nàng cảm thấy so với Bùi Bảo lâm, Ôn Ngự nữ đáng yêu hơn nhiều. Vì thế chờ Tống ma ma như thường lệ mà kiểm tra qua, nàng tiếp nhận chén nước uống mấy miếng ấm dạ dày rồi không làm khó nàng ta nữa.
“Cảm giác như thế nào?” Hoàng đế mang theo lo lắng hỏi han nàng.
Bích Đào vừa hé nụ cười nói: “Khá hơn nhiều rồi.” vừa rút khăn lau vệt nước nơi khóe miệng. Có lẽ là do phân tâm nói chuyện với Hoàng đế, khăn lụa kia không cẩn thận tuột khỏi tay, rơi xuống mặt đất.
Không đợi cung nữ đi nhặt, Bích Đào đặt ánh mắt lên người Bùi Bảo lâm, cười nói đương nhiên: “Làm phiền Bùi Bảo lâm giúp bổn cung nhặt cái khăn lên.”
Việc này so với đi nấu nước còn muốn khó khăn hơn. Ít nhất nấu nước là ngầm đi, âm thầm sai cung nữ bên người làm cũng được. Hiện giờ lại là mọi người nhìn trừng trừng, mà nàng còn không có lý do để cự tuyệt. Chẳng lẽ nói vì danh dự của phi tần nên không thể làm chuyện của cung nữ như này sao? Nàng sợ nói như vậy rồi, sau khi rời khỏi đây Hoàng đế sẽ cho rằng nàng làm bộ làm tịch lên mặt, cả phòng phi tần, làm sao đến lượt nàng – một từ lục phẩm Bảo lâm luôn mồm nói danh dự phi tần?
Nàng cụp mi rũ mắt đáp: “Vì nương nương phân ưu là vinh hạnh của thiếp thân.” Sau đó nàng tiến lên, khom lưng trước mặt Bích Đào, nhặt chiếc khăn trên mặt đất lên, còn thực cẩn thận phủi đi bụi bẩn, rồi đưa đến trước mặt Bích Đào.
Bích Đào vuốt ve bụng, liếc mắt nhìn cái khăn kia một cái không thèm quan tâm, cười nói: “Đều làm dơ rồi, thưởng ngươi đấy.”
Bùi Bảo lâm gần như không thể duy trì được khuôn mặt tươi cười kia nữa, bàn tay nắm khăn xiết chặt, tạo ra vô số nếp nhăn trên vải gấm, nhăn ra một chút hoa văn. Nàng âm thầm hít một hơi, hành lễ tạ ơn: “Thiếp thân đa tạ nương nương ban thưởng.”
“Ngươi sẽ không ghét bỏ đây là thứ bổn cung dùng qua chứ?” Bích Đào hỏi nửa đùa nửa thật.
Bùi Bảo lâm liên tục nói không dám, nhưng biểu tình trên mặt rõ rành đã không còn thành khẩn như vừa rồi ở bên ngoài, không biết là cứng đờ đến mức nào.
Lúc này Bích Đào mới hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng.
Môi nàng lặng lẽ cong lên. Bùi Duẫn Nhi, lúc trước ta có thể làm ngươi quỳ gối trên tảng đá, hiện giờ, cũng có thể lại lần nữa bắt ngươi dẫm vào bùn hôi.
Ngươi cần phải nhớ cho thật kỹ mới được nha.
Hoàng đế giống như chưa từng phát hiện sóng ngầm giữa các nàng, hắn thấy trong đình đốt than bình thường, đã dần nóng lên, chỉ sợ khói sinh ra không tốt với hài tử trong bụng Bích Đào. Vì thế hắn nói với nàng: “Chờ nghỉ ngơi đủ rồi trẫm sẽ cùng nàng trở về.”
Bích Đào cong mặt mày mà cười: “Có lẽ là hài tử nghịch ngợm, cứ hết cái này đến này nọ. Nghỉ một hồi thì cũng không còn khó chịu nữa, không bằng chúng ta trở về?”
Chờ Hoàng đế gật đầu, nàng lại nhắc đến: “Vậy mấy người Bùi Bảo lâm muốn nhìn Hỏa ngọc…”
“Còn nhìn cái gì.” Hoàng đế đánh gãy lời nàng, trầm giọng nói với những người kia: “Trân Chiêu nghi hoài thai vất vả, các ngươi đừng đến quấy rầy nàng ấy. Quả nhiên là sinh ra từ gia đình bình dân, nhìn cái gì cũng hiếm lạ. Một chút ánh mắt hiểu chuyện cũng không có.”
22
Hoàng đế đang còn nhận định đã hồn nhiên không nhớ tới rằng, kỳ thật sau khi Bích Đào làm bộ làm tịch kêu bụng đau, các nàng liền không còn nhắc tới chuyện Hỏa ngọc.
Mấy người nào dám phản bác, tủi thân đáp vâng rồi đều liếc nhìn Bùi Bảo lâm một cái. Rõ ràng là nàng ta khơi mào! Liên quan gì đến các nàng chứ.
Dù Bùi Bảo lâm cúi đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt tức giận bất bình của những người đó. Trân Chiêu nghi, năm đó mình là Bảo lâm, nàng là từ tứ phẩm Tiệp dư. Hiện giờ nàng ta đã là chính tam phẩm Chiêu nghi, đứng đầu cửu tần, mình thì vẫn là Bảo lâm. Chẳng lẽ thật là cùng là người nhưng không cùng mệnh, mệnh số không gặp thời thì chẳng thể cưỡng cầu sao?
Trong tay còn nắm chặt cái khăn lụa kia, phía trên đó giống như còn vương những hạt bụi chưa phủi sạch, cộm lòng bàn tay non mịn của nàng, mài mòn hết những mong muốn viển vông của nàng.
Nhưng có thể dập tắt thì cũng có thể nảy nở lại, không ai biết được, nàng có thể cam tâm như vậy hay không.
—
“Nương nương, ngài cần phải tính toán sớm thôi.” Kim ma ma theo phân phó của Hoàng hậu, đốt tờ giấy mà Trinh Quý tần sai người lặng lẽ mang đến, góp lời nói.
1
Theo như lời Trinh Quý tần nói, chỉ sợ Trân Chiêu nghi đã có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Hoàng thượng, dần dà, ai biết có thể biến thành Trân phi thứ hai như triều trước hay không? Bản thân Đức phi nơi đó có một Đại Hoàng tử đã đủ làm người đau đầu, nếu Trân Chiêu nghi lại sinh hạ Lân nhi (nam hài), nương nương phải làm sao để nâng đỡ Nhị Hoàng tử lên ngai đây.
Hoàng hậu trầm ngâm nói: “Không vội, nếu Trân Chiêu nghi gian díu với Thọ vương, bất cứ lúc nào lôi ra việc này thì nhi tử của nàng ta đừng hòng nghĩ đến kế thừa đế vị, chúng ta không cần bởi vậy mà rối loạn mất đúng mực. Hiện tại Thọ vương không ở kinh thành, cũng không phải thời điểm tốt để bày kế.”
Nhưng phía Đại Hoàng tử, Hiền phi ánh mắt Hoàng hậu thoáng có chút phức tạp, sau đó lại đè nén nỗi niềm xuống đáy lòng, bình đạm nói: “Chúng ta cứ chờ trước đã.”
Kim ma ma vốn đau đầu sốt ruột nhưng nương nương nhà mình trầm ổn thản nhiên như vậy, chậm rãi cũng bình tĩnh trở lại theo. Nếu nương nương nói phải đợi, bà cùng đợi là được.
—-
P/S: Mấy ngày nay bổn cung bận quá, chưa có thời gian dò lại truyện nên từ chương 61-70 sẽ đăng muộn hơn bình thường. Mong ác nàng thông cảm
#HyThaiphi