Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 53: Thất Tịch
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Hy Thái phi
“Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyền hận, ngân hà xa xôi ám độ[1]”. Lại đến ngày Thất Tịch hàng năm, trong cung lấy gấm kết thành lâu điện, cao trăm thước, chứa được mấy chục người. Trên bàn bày dưa và trái cây, thờ tế hai ngôi sao Khiên Ngưu, Chức Nữ. Đồng thời, có người tấu nhạc, phi tần đối nguyệt xâu kim[2] suốt đêm.
([1] trích từ bài thơ “Cầu Hỷ Thước” của tác giả Tần Quan
Dịch nghĩa: Đám mây mỏng biến ảo đa đoan, sao băng truyền lại tương tư sầu oán, ta lặng lẽ vượt qua ngân hà xa xôi.
[2] đối nguyệt xâu kim : Xâu kim thật nhanh trong đêm trăng là hoạt động có từ lâu đời có từ thời nhà Hán, với ước muốn có được kỹ năng tinh xảo, khéo léo hơn. Người xâu được nhiều mũi kim nhất được công nhận là người khéo tay nhất. )
Ban đầu hoạt động này do Hoàng Hậu dẫn dắt chủ trì, nhưng mà Hoàng Hậu có bệnh nhẹ, lần trước Đức phi chuẩn bị thánh thọ có sai sót không tiện tiếp nhận, lúc này do Hiền phi thay thế chuẩn bị an bài. Ngày thường Hiền phi nương nương nhìn ôn ôn hòa hòa, làm việc lại lộ ra tác phong lanh lẹ, mới có mấy ngày toàn bộ mọi thứ đã được an bài thỏa đáng, không thể bắt bẻ.
Nhưng loại chuyện này Tiết Bích Đào không quan tâm. Nàng quan tâm chính là chuyện đối nguyệt xâu kim.
Lấy tơ ngũ sắc xuyên qua một loạt chín lỗ kim, động tác nối liền không gián đoạn thì có thể xưng là khéo. Bên này, Vân Lũ đang sửa lại cổ tay áo, thấy nàng hỏi thì tinh tế nói đến. Bên kia, nàng đã quay đầu, nũng nịu tỏ vẻ với Hoàng đế: Cái đó có gì vui, không bằng chúng ta bắt mấy con nhện, chờ nó giăng tơ kết lưới. Hoặc là, dựng giàn nho, nghe Ngưu Lang Chức Nữ thì thầm.
2
Thật ra cũng có tập tục này, chỉ là trong cung không thịnh hành. Vân Lũ mỉm cười đáp một câu, trong lòng nói: nương nương nha, ngài nói với thánh thượng cái gì mà chúng ta, chính là tuy hai mà một, nam tử cũng không chơi cái này. Khen đế vương khéo tay, việc này nghĩ như thế nào cũng có vẻ không đáng tin cậy.
Trái lại Hoàng đế không nghĩ nhiều như vậy, mặc xong long bào, Vân Hương hầu hạ hắn mặc quần áo cũng đã thối lui đến một bên. Hắn đi đến bóp cái mũi nhỏ của nàng, cười nói: Hay là chính nàng làm không tốt, mới ghét bỏ nó vì sợ mất mặt.
Tiết Bích Đào ngạo nghễ, chỉ vào túi thơm đeo bên hông Hoàng đế: Nào có không tốt, cái này của Hoàng thượng vẫn là người ta làm đấy! Chính là ngại nó không thú vị. Có lẽ là đầu ngẩng hơi cao một chút, quá đúng lý hợp tình, nàng cảm thấy có khí nghẹn trong ngực, đầu quay quay.
1
Hoàng đế thấy thế biến sắc, tự mình tiến lên đỡ lấy: Làm sao vậy?
Không sao. Tiết Bích Đào mê man một chút lại cảm thấy ổn: Đại khái là vì chưa ăn sáng. Tụt huyết áp sao có thể không sao.
Đi truyền đồ ăn sáng. Sau khi nghe xong, Hoàng đế lập tức ra lệnh cho Vân Hương, đỡ Tiết Bích Đào đến mép giường ngồi, sờ trán nàng, hỏi: Cần truyền thái y không? Sắc mặt không thấy tái nhợt, nghĩ đến xác thật là lại tái phát tật xấu cũ.
Mắt nàng trông mong nhìn Vân Hương đi truyền thiện, chưa kịp xen mồm. Đợi sau khi ngồi ổn, nàng gấp không chờ nổi, lay lay bàn tay to trên trán, quơ quơ cổ tay áo thêu hình rồng, tham ăn nói: Thái y lại không thể làm đồ ăn. Hoàng thượng, buổi sáng người ta muốn ăn thịt bát bảo.
Thịt heo, nấm hương, thịt hồ đào, măng thái miếng, chân giò hun khói, dùng rượu cùng hầm lên, nghĩ đến đã chảy nước miếng.
Hoàng đế thấy nàng còn có tâm tình quan tâm cái này, lo lắng trong lòng cũng biến mất hơn phân nửa , lại không đồng ý yêu cầu này: Chờ đến trưa trẫm sai người làm cho nàng. Buổi sáng ăn món đó khó tiêu hóa. Nàng ít khi ăn thịt, trừ phi là đã lâu không được ăn thịt, nếu không nhất định sẽ không tự mình nói ra. Hiếm khi nàng thèm một món gì đó, đương nhiên muốn cho phòng bếp tăng cường làm món đó.
Tiết Bích Đào uể oải đáp ứng một tiếng. Chờ sau khi Hoàng đế thượng triều, nàng mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cho nên tòa lâu cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa trong truyền thuyết, nàng vẫn muốn đi. ——
Đêm lạnh như nước, trăng lạnh như sương. Trên lầu cao gần trăm trượng cầu Chức Nữ ban cho sự khéo léo là đèn cung đình thắp sáng, náo nhiệt phi phàm, xảo quả[3] bày đầy bàn, đàn sáo không ngừng như lũ.
([3] xảo quả: Vào ngày Thất tịch, người ta thường ăn xảo quả (巧果), một loại bánh ngọt rán mỏng được làm từ bột, đường (hoặc mật), và mè. Xảo quả có nghĩa là loại quà ăn khéo léo hay tài giỏi.)
Hiền phi thân là người chủ trì, đương nhiên không thể tự mình đãi khách. Xưa nay Trinh Quý tần là người của Hoàng Hậu, mà Mật Quý nhân đã sớm quy phục Hoàng hậu từ trước xuân sưu. Người khác cũng không biết vì sao Hiền phi giúp đỡ Hoàng hậu bảo vệ giang sơn, nhưng nói tóm lại, lần này trong bữa tiệc là hai người các nàng cùng nhau khuấy động không khí.
Khi Tiết Bích Đào lên lầu, Trinh Quý tần đang tiếp đón Lệ Tần vừa đến, hai người ngoài cười nhưng trong không cười lôi kéo tay. Một người nói: Khí sắc của Trinh tỷ tỷ càng ngày càng chuyển biến tốt, không biết dùng cái gì dưỡng dung bổ nhan, hay là cất giấu không nói với chúng ta.
Một người khác nói: Nếu có đồ tốt thì dù không nói với người khác cũng muốn nói cho muội muội. Từ khi vào cung chúng ta đã giao hảo, tỷ tỷ còn có thể giấu giếm ngươi sao? Có lẽ là ngày gần đây thường ở cùng một chỗ với Liễm Dương nên nhìn trẻ ra chút.
Liễm Dương tức là tên của Tam Công chúa, nhưng thật ra đây là lần đầu Tiết Bích Đào nghe nói.
Trinh Quý tần còn không thuận theo, không buông tha: Nhan sắc của muội muội tốt hơn tỷ tỷ không biết bao nhiêu lần, nào cần dùng đến đồ dưỡng dung. Chính là thừa dịp tuổi trẻ, sớm sinh lấy đứa con mới là lẽ phải. Cố tình đến nay còn không có tin tức, chính là ta ở bên cạnh nhìn cũng thật sốt ruột.
Lệ Tần bị một câu này làm tức giận, phất tay áo, tốt xấu nhịn xuống, chung quy không thể để tiện nhân Ngô Tâm Di này chế giễu trắng trợn. Ban đầu, thời điểm An Tài tử sinh hạ Tứ hoàng tử, nàng ta cũng muốn ôm lại đây dưỡng, không biết tại sao Hoàng thượng không chịu, trực tiếp để An Tài tử tự mình dưỡng. Độc phụ kia do gia đình bình dân sinh ra, trợ giúp Ngô Tâm Di hại chết hài tử của Mật Quý nhân, thế nhưng không bị ông trời báo ứng, trái lại bình an sinh hạ hài tử của chính mình, nghĩ như vậy, sao nàng ta có thể không tức giận?
Nhưng ngược lại nàng ta nghĩ đến một sự kiện khác, hướng mắt về phía Mật Quý nhân liếc một hồi, trên mặt tiện đà khôi phục tươi cười diễm lệ, nhan sắc càng tăng lên. Thầm nghĩ, Ngô Tâm Di ngươi cứ chờ đi! Ngươi làm những việc đó, đừng tưởng rằng có thể giấu cả đời.
Bên này, Mật Quý nhân tinh mắt thấy Tiết Bích Đào lên lầu, chợt bỏ người khác lại đây tiếp đón nàng. Nàng ta thuận theo lễ nghĩa thấp người hành lễ trước, lại cười nói: Trân Tần tỷ tỷ tới sớm, còn nhiều chỗ trống, chọn chỗ vừa ý rồi ngồi xuống đi.
Nghi Quý nhân đang nói chuyện dở với Mật Quý nhân cũng theo đó nhìn thấy Tiết Bích Đào. Nhìn từ bên cạnh, Trân Tần như là bất mãn với hoạt động cầu Chức Nữ ban cho khéo tay thêu thùa này, rất không thú vị chuyển tròng mắt, câu được câu không nói chuyện với Mật Quý nhân, nhưng mà thần thái tự nhiên, trái lại không cao ngạo vô lễ giống như người hậu cung lưu truyền. Chỉ là bất luận như thế nào, chỉ cần nàng ấy được sủng ái cũng đã trở ngại tới con đường của mình rồi.
Chính mình vào cung là bởi vì tỷ tỷ bị thương thân mình, muốn để mình sinh hạ Hoàng tử, sau đó dưỡng làm con vợ cả. Đây là nghĩa vụ của nàng ta, cũng là giá trị duy nhất của nàng ta hiện giờ, nàng ta không có khả năng từ bỏ. Nhưng một tháng, phần lớn thời gian Hoàng thượng đều nghỉ ở chỗ Trân Tần, dù đến chỗ mình, cũng khó vừa lúc rơi vào thời điểm dễ dàng thụ thai. Lâu dài, chờ đến khi trong cung lại thêm người mới, nàng ta lại càng khó có cơ hội.
Nữ nhân mẫn cảm, từ sau chuyện lần trước của cống nữ Hoàng thị, nàng ta cảm giác giữa Trân Tần và Thọ vương không giống bình thường. Thọ vương luôn luôn cổ quái khôn kể, không có hứng thú thì không để vào mắt, lại cố tình duỗi tay trợ giúp Trân Tần. Thật sự là nhất thời hứng thú? Có lẽ người khác khó có thể nghĩ đến, nhưng đất phong của Thọ vương gần biên quan, hàng năm phụ thân trấn thủ biên quan, có qua lại với hắn. Từ trong đánh giá của phụ thân, chính mình cũng có thể nghiền ngẫm ra một vài điều. Cho dù đây chỉ là nàng ta suy nghĩ nhiều, nhưng có chuyện này làm đệm lót, mặc dù là giả, cũng có thể làm mọi người hoài nghi suy đoán.
Tâm tư nghi kỵ của Đế vương nặng nhất, có một số thứ một khi xuất hiện, trước sau đều khó có thể bù lấp khe hở. Nàng ta muốn làm chính là tạo ra cái khe hở này.
Mỗi người ôm một tâm tư riêng, đĩnh đạc mà nói, không khí lại hòa hợp.
Có thể vượt qua tuyển tú vào cung, không chỉ tâm tư linh hoạt, tay cũng đều thật khéo. Chờ cung nhân mang lên chín cây kim, mấy người đi đầu đều thật dễ dàng đã hoàn thành, càng cổ vũ tinh thần mọi người thêm hăng hái. Tiết Bích Đào thân là đề tài bàn luận trong cung, tất nhiên không thể thiếu bị người ồn ào muốn nàng đi thử. Xô xô đẩy đẩy đó là diễn xuất của gia đình nhỏ, nàng không chịu làm. Cho dù không vui, nghĩ không khí ngày hội rất tốt, chưa kể là trong cung, dù là hiện đại cũng khó có thể tìm ngày hội hoạt động thế này.
Vì thế nàng tiến lên cầm chỉ ngũ sắc, dưới ánh trăng và ánh đèn đưa chỉ vào lỗ kim. Chọc nhẹ một cái, chỉ không xuyên qua, trái lại dẫn tới Mẫn Tài tử bên cạnh đã sớm ôm hận với nàng, cười nhạo: May mà chúng ta kiểm tra tú nữ không phải thi nữ hồng may vá, bằng không, cũng không biết Trân Tần tỷ tỷ vào cung như thế nào.
Nghe nói, lúc ấy Trân Tần được miễn phần thi tài nghệ. Cũng có người âm thầm nghị luận như vậy.
Thật không? Không biết người nào tiếp miệng, thấy ánh mắt Tiết Bích Đào trở nên có chút bất đồng, cười, xô đẩy người nọ mới vừa nói một phen, làm mặt quỷ nói: Ai bảo Trân Tần nương nương của chúng ta có tư dung xuất chúng. Ngươi nha, hâm mộ không tới. Gián tiếp nói Tiết Bích Đào là cái gối thêu hoa, đẹp chứ không xài được.
Bên cạnh càng có người khác nghe vậy hiểu ra.
Chỉ bằng tư sắc của các ngươi —— Tiết Bích Đào chậm rãi gác kim trong tay xuống, giương mi, khóe mắt liếc hướng mấy người các nàng, kiêu căng bừa bãi không cần nói, so với ngày xưa càng thêm kiều mị động lòng người: Xác thật không thể so sánh với bổn cung.
Mấy người đang ghé tai nói thầm, nghe một câu phía trước không tự giác giương mắt nhìn lên. Đợi khi bị đuôi mắt nàng đảo qua, nội dung trong lời nói của nàng đều ném tới sau đầu, trái tim đập Bùm bùm, thế nhưng bỗng nhiên si ngốc hướng về, còn không đợi tỉnh thần, bị cười giễu mới giật mình hồi tỉnh.
Nhưng nghe nàng nhẹ nhàng nở nụ cười: Cũng để bổn cung nhìn bản lĩnh của các ngươi.
Bản, bản lĩnh? Cái bản lĩnh gì? Mấy người ngẩn ngơ.
Mẫn Tài tử phản ứng lại trước tiên, ảo não chính mình sao lại nhìn nữ nhân này đến choáng váng. Nàng ta miễn cưỡng bày ra tư thái khinh thường trào phúng như cũ: Không biết Trân Tần nương nương muốn nhìn bản lĩnh gì của chúng ta?
3
Tiết Bích Đào bỏ lại ánh mắt lướt nhẹ, phất tay áo, lui sang bên cạnh một bước, không nhiều lời: “Thất Tịch ngoại trừ cầu xin Chức Nữ được bàn tay khéo léo thêu thùa, còn có thể nhìn bản lĩnh gì?” Một hành động này đã nghiền nát trào phúng của Mẫn Tài tử.
Mẫn Tài tử có chút đoán không được, giành trước tiến lên lấy kim, che giấu xấu hổ khó chịu trong lòng mình. Nhưng trải qua một chuyện vừa rồi, lại bị ánh mắt khẩn thiết xem kịch vui của mọi người nhìn chằm chằm, bản thân nàng ta ở phương diện này cũng không phải xuất sắc, dù là ngày thường có thể xuyên qua, hiện nay nào có thể qua? Cứ mãi vê chỉ, lại đến một lỗ cũng xuyên không qua.
Những người còn lại nhất nhất thử đều là như thế, mặt không khỏi trở nên dị thường. Việc tinh tế thế này càng là tâm bình ổn càng làm tốt, càng nôn nóng càng khó được việc. Xưa nay các nàng cũng biết như vậy, nhưng vì chuyện mới vừa rồi nên không thể bình tâm tĩnh khí, lại là trước mắt bao người, lo lắng một khi làm không tốt sẽ bị người cười nhạo, lặp lại hít sâu cũng không thể trấn định. Thế nhưng không một người nào có thể thành công.
Lại nhìn Tiết Bích Đào, nàng đã trở lại chỗ ngồi, nhặt ra một xảo quả kiểu dáng ngon mắt rồi nhai kỹ nuốt chậm, đợi kết quả, chỉ rũ mi cười khẽ, cầm khăn lau nhẹ khóe môi. Tư thái thanh thản xem bộ dạng quẫn bách của các nàng, cùng với cuối cùng Mật Quý nhân và Trinh Quý tần tới hòa giải.
Chính là Hiền phi chủ trì đại cục, mới đầu khi nhìn thấy cử chỉ lời nói việc làm của nàng ấy như vậy, tinh thần cũng dao động. Nhớ tới đã từng có một nữ tử cũng đường hoàng nhiệt liệt như vậy, đáng tiếc nay đã không còn dấu tích nữa. Nếu có thể, nàng vẫn muốn ôm nàng ấy ở kỳ hạ, chỉ cần nàng ấy không có hài tử, chỉ cần nàng ấy không cản trở con đường của …
18
—
Khi Tiết Bích Đào bước vào đình viện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cung nhân đã dựng xong giàn nho, dây nho đen nhánh vòng ở phía trên, nàng lười nhác ghé vào chỗ đó. Phiến lá vươn ra, quả nho trĩu xuống, màu tím như ngọc lưu li, ở dưới ánh trăng chiếu rọi càng lộng lẫy như bảo ngọc.
Nàng nhìn vậy, khóe miệng cong lên, nhớ tới buổi sáng nói qua loa lấy lệ rằng không đi tòa lâu cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa.
Vân Lũ, đi dọn giường đến đình viện. Nàng phân phó.
Vâng. Vân Lũ vốn muốn khuyên ngày mùa thu gió mát, lo lắng chủ tử dính khí lạnh vào người, lại nghĩ chủ tử hiếm khi có hứng thú như vậy, ngày thường dù là nhìn mê chơi, tươi cười lại không bang hôm nay đập vào mắt, nên không ngăn trở, gọi người làm việc nặng tới giúp một chút.
Tiết Bích Đào tựa trên giường, trên đùi có thảm mỏng Vân Lũ săn sóc đắp lên. Nàng nghe mùi hương của quả thấm đầy tim phổi, xuyên qua giàn nho thấp thoáng những chùm quả, ngẩng mặt nhìn bầu trời, những vì sao ánh bạc như đá quý điểm xuyết trên chiếc khăn sa của mỹ nhân, gió thổi bay xa hơn, xa trăm dặm ngàn dặm, cho đến khi như đám sương tiêu tán, thu hẹp rồi biến mất.
Hoàng đế vốn chuẩn bị cùng nàng ngắm trăng, nghe Ngưu Lang Chức Nữ thì thầm, tuy rằng trước nay hắn chưa làm qua việc phong hoa tuyết nguyệt bậc này. Chỉ là chờ lúc hắn đến đã thấy nàng đã cuộn tròn ở một chỗ, lặng yên ngủ say.
Hắn xua tay bảo cung nhân lui ra phía sau, tiến lên nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, cười nhẹ một câu: Cũng không biết nghe được bao nhiêu.
Dưới giàn nho nghe tương tư, tương tư là không nghe được.