Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 33: Thọ Vương
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
Sau khi thánh giá hồi cung, truyền ra tin tức Tiết Tiệp dư người có công cứu giá được ban phong hào “Trân”, nhất thời mọi người đều có chút khó có thể phản ứng.
2
Tiết Tiệp dư giống như là con cưng của trời, từ khi vào cung tấn chức không ngừng không nói, tùy giá đi săn còn có thể cứu Hoàng thượng một mạng, bởi vậy được thưởng phong hào, quả nhiên là phúc trạch thâm hậu. Trái lại cũng có người nói theo mức độ sủng ái của Hoàng thượng với Trân Tiệp dư, ban phong hào chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng không biết công cứu giá này là thật hay giả, rốt cuộc quá trình ngày đó cũng không có ai truyền ra.
Mà một chữ “Trân” này càng làm mọi người hung hăng ghen ghét một phen. Nguyên nhân là vì tiền triều có một sủng phi phong hào là “Trân”, suốt cuộc đời vị Hoàng đế kia đều coi nàng ta như trân bảo, đau như tròng mắt, dù cho chưa từng ngồi lên hậu vị, nhưng nữ nhân nào không nằm mơ, không ảo tưởng được đế vương sủng ái?
1
Dù sao chung quy đây là việc tiền triều, không cần lôi ra so sánh, nếu không các nàng đều đang hoài nghi ý tứ của Hoàng thượng.
Ở hậu cung vì vài việc nhỏ mà tính toán chi li, trên triều đình cũng vì việc Thọ vương tự tiện vào kinh mà sôi sục.
Hai bên, thị vệ được huấn luyện nghiêm ngặt nhanh chóng giương đao đeo ở bên eo lên, ngăn cản dân chúng hoặc la hét ầm ĩ hoặc tò mò kính sợ ở bên ngoài, để duy trì một con đường thẳng.
Không lâu sau, tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên, lọt vào trong tầm mắt là hai con tuấn mã với bốn vó quay cuồng, bờm dài tung bay, theo sát là một cỗ xe chạm khắc đẹp đẽ, vô cùng hào hoa xa xỉ. Màn xe kia bị bàn tay với những đốt ngón tay thon dài nhấc lên một góc, ánh mắt hắn đạm mạc đảo qua, tiện đà như là thấy được chuyện thú vị, một chút nghiền ngẫm ở môi, buông tay rủ mành.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng không ít người đều đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ như được điêu khắc của hắn, chiếc mũi thon dài, môi mỏng mím chặt, nếu gặp qua đương kim thiên tử ở chỗ này sẽ phát hiện ngũ quan hai người có điểm tương tự. Chỉ có cái nốt ruồi ở khóe miệng kia khiến hắn toát ra vài phần giảo hoạt.
13
Đột nhiên, có một nữ tử phá tan phòng tuyến của thị vệ, quỳ gối thẳng tắp trước xe ngựa kia, khiến cho bộ mặt xa phu ngưng trọng, dây cương quấn quanh tay hai vòng, dùng lực lớn xiết chặt, dừng tuấn mã phía trước lại, ngựa kia bị kéo dừng lại sinh ra tức tối, tức khắc móng trước tung lên, ngửa mặt lên trời hí vang.
Giờ phút này nữ tử kia cũng bị dọa run bần bật, sợ ngay sau đó vó ngựa kia sẽ dẫm đạp lên người mình.
“Chuyện gì?” Người trong xe hỏi không chút để ý.
Sau khi xa phu trấn an ngựa, nghe hỏi chuyện, lập tức xoay người đáp: “Khởi bẩm Vương gia, có người bên đường ngăn trở xa giá.”
Còn chưa chờ Vương gia không vui lên tiếng, nữ tử xiêm y rách rưới lập tức dập đầu khóc: “Còn thỉnh vị công tử này thứ tội. Tiểu nữ không xu dính túi không có cách nào an táng cha, bán mình táng cha lại không ai để ý tới. Rơi vào đường cùng nên chặn xe, mong rằng công tử thương xót, giúp tiểu nữ tử có thể an táng cha, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân của công tử.”
4
Nàng nói hết lời, thoáng ngẩng mặt, lông mi lại vẫn buông xuống. Nước mắt ướt nhẹp gương mặt, tẩy sạch bụi bẩn phủ trên mặt nàng, lại lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như hoa. Nổi bật lên dấu vết dập đầu gây ra trên trán càng khiến người thương tiếc vạn phần.
Mấy công tử con nhà giàu mới vừa rồi đi ngang qua cười nhạo không khỏi hối hận, thấp giọng mắng chính mình không có tuệ nhãn nhận ra mỹ nhân, cứ thế bỏ lỡ cơ hội.
Ai biết nàng mặt xám mày tro quỳ gối chỗ đó, ẩn bên dưới lại là dung nhan mỹ lệ.
“Ừ, Hồ Bị, lấy khế ước bán mình tới bảo nàng ký.” Người trong xe ngựa đáp ứng cực kỳ dứt khoát, làm nhóm con nhà giàu càng bóp cổ tay không thôi, nhìn nghi trượng này, người bên trong nhất định là nhà quyền quý ở kinh thành, nghĩ đến gặp mỹ nhân nhiều như gặp cá diếc qua sông. Nếu nhìn không ưng diện mạo bậc này, nói không chừng bọn họ còn có thể có cơ hội.
Không nghĩ tới người này thật sự coi trọng.
Nữ tử cũng vô cùng vui sướng, nàng liên tục dập đầu: “Công tử là người tốt, tiểu nữ đa tạ công tử.”
2
Hồ Bị lĩnh mệnh, hắn phải bảo vệ an nguy của Vương gia, tất nhiên không thể tự tiện rời đi, liền gọi một người thị vệ đi theo bên xe tới, phân phó hắn ta đi làm.
Chờ mọi người cảm thấy tiết mục này cũng không có gì đặc sắc, chỉ là hiếm khi nhà quyền quý phát thiện tâm hoặc thật ra là coi trọng nữ tử này, thì nghe được trong xe ngựa lại lần nữa truyền đến một câu lướt nhẹ.
“Chờ viết xong, cho nàng ta năm mươi lượng bạc, sau đó ném khế ước bán mình đến Di Hồng viện đi.” Hắn dừng một chút, ngữ khí quỷ dị nói: “Ngươi muốn làm trâu ngựa, không cần chờ kiếp sau.”
22
Trâu, ngựa kia chẳng phải là bị người cưỡi sao, vào Tần lâu Sở quán[1] tất nhiên là ngàn người gối, vạn người cưỡi.
([1] Tần lâu Sở quán: thanh lâu, kỹ viện.)
Không nghĩ tới nghe thanh âm này hẳn là người tự phụ, lại có thể đường hoàng không cố kỵ nói ra những lời này, thật sự khiến người kinh ngạc đồng thời còn cảm thán nữ tử này đáng thương. Nô tịch[2] còn có thể thoát thân, hoặc có cơ hội được chủ nhân coi trọng. Mà tiện tịch[3] muốn hoàn lương thì vô cùng gian nan.
([2], [3]: hai trong số những loại hộ tịch của Trung Hoa cổ đại, dùng để phân biệt đẳng cấp trong xã hội. Nô tịch : chỉ nô lệ, người hầu. Tiện tịch : chỉ khất cái, kỹ nữ hay kẻ phạm tội.)
Có lẽ là hành động chặn xe của nữ tử bên đường chọc giận vị quý nhân này, nếu không đâu đến nỗi lưu lạc đến tận đây. Mọi người sôi nổi suy đoán.
Giờ phút này, nữ tử vốn đang vui sướng, mặt đã trở nên xám như tro tàn. Tất cả việc này nàng đều đã nghiền ngẫm lên kế hoạch kĩ càng, tuy rằng không biết người trong xe ngựa là ai, nhưng chỉ cần là người quyền quý là được. Lúc sinh thời, cha nàng đánh bạc thua hết gia sản, nàng không có tiền trả nợ, nhưng dung mạo này lại làm những kẻ du côn vô lại chú ý, nàng muốn giữ được mình, muốn nửa đời sau tốt đẹp, nhất định phải lấy dung mạo làm mồi câu, chỉ cần câu được một con cá lớn, lo gì những việc này không thể giải quyết?
3
Dung nhan xuất chúng, có can đảm chặn xe, cùng với dáng vẻ đáng thương nhu nhược, nàng không hiểu, không phải những quý nhân đó đều thích tìm kiếm cái lạ sao, dù có chướng mắt, cũng không nên bán nàng tới thanh lâu.
Rốt cuộc nàng chọc giận vị quý nhân này ở chỗ nào?
Mà chân tướng bọn họ không biết chính là , nếu không phải người trong xe ngựa đánh ám hiệu trước, một nữ nhân hèn mọn như nàng ta làm sao có thể vọt tới trước xe ngựa?
Lúc này người trong xe ngựa, cũng chính là Thọ vương, đang lười nhác dựa vào đệm mềm, đưa quả nho chưa lột vỏ bỏ vào trong miệng, nhai, vỏ thật chát, hắn nghĩ.
Thời điểm từ sớm nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa của hắn, hắn đã thấy được cuồng nhiệt vui sướng từ trong mắt nàng ta, nữ nhân như vậy không ném ở thanh lâu thì thật là đáng tiếc. Hắn rất hiếu kì nàng ta sẽ vì quyền lợi phú quý đi đến một bước nào.
Chuyện trên đời chính là như thế, bá tánh có nghi vấn cũng chỉ có thể để trong bụng, mà các quý nhân lại có thể vì thế trả giá thực tế, cứ việc làm những chuyện trời giận người oán cũng chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chính mình thôi.
Thật ra nếu có thể, hắn càng muốn ném nàng ta đến hậu cung của hoàng huynh, hắn ác độc suy nghĩ. Tiện đà nhớ tới tiểu tinh linh trên cành cây ở trong rừng.
15
Khi nào hậu cung của hoàng huynh có thêm một nữ nhân thú vị như vậy, hắn cong môi, sờ sờ cánh tay phải .
1
—
“Hồ nháo!” Hoàng đế nổi giận đùng đùng ném một quyển tấu chương buộc tội lên bàn, trách mắng Thọ vương trước mặt: “Ngươi lén lút làm việc gì trẫm cũng nhịn, hiện tại lại dám chưa được truyền triệu liền trắng trợn táo bạo vào kinh, không sợ triều thần công kích tập thể sao? Đến lúc đó đến trẫm cũng không thể tùy ý áp xuống.”
“Đây không phải hoàng huynh áp xuống sao?” Thọ vương nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hoàng huynh không hổ là người phụ hoàng tự mình dạy dỗ, từ trước đến nay việc nhỏ thế này không cần tốn nhiều công sức đã có thể dẹp yên.”
Việc nhỏ, việc nhỏ! Tức giận trong lòng Hoàng đế bốc lên bừng bừng, hắn nỗ lực áp xuống, nói: “Vậy mẫu hậu, mẫu hậu đối đãi với ngươi còn tốt hơn so với trẫm, ngươi lại ngang ngạnh muốn cho mẫu hậu nhìn thấy cảnh huynh đệ bất hoà, bức cho hiện giờ mẫu hậu ăn chay niệm phật, mọi chuyện đều không dám hỏi nhiều. Sao ngươi có thể làm mẫu hậu thất vọng?”
Trước kia, hắn ta có làm những chuyện đó, nhưng chưa bao giờ nguy hiểm cho tính mạng của hắn, quả thực như là khi nhàn hạ nảy ra kế hoạch để đùa vui, không vì đạt mục đích, chỉ vì quá trình hưởng thụ. Vì trong lòng nghi ngờ điểm này, cho nên khi bắt bí hắn ta, hắn cũng quanh co lòng vòng, sau lại thấy hắn ta trước sau như một, cũng liền mắt nhắm mắt mở tùy hắn ta đi.
Thứ nhất dù sao hắn ta cũng là thân đệ đệ của hắn, thứ hai hắn không hy vọng mẫu hậu thương tâm, tuy rằng hắn không phải đứa con mẫu hậu sủng ái, nhưng so sánh với những hậu phi chỉ biết tranh quyền đoạt vị, xác thật bà vẫn là một mẫu thân tốt, cũng quan tâm săn sóc hắn. Không sủng nịnh quá phận, đơn giản vì hắn là Hoàng đế đời kế tiếp phụ hoàng lựa chọn.
Bất luận là hắn hay hoàng đệ xảy ra chuyện, mẫu hậu đều sẽ thương tâm muốn chết, hắn không muốn nhìn điều đó xảy ra.
Thọ vương không dao động, hắn là người trời sinh bạc tình, thờ ơ với mọi chuyện, tựa như không có cảm tình nào có thể lưu lại quá nhiều dấu vết trong lòng hắn. Mẫu hậu đối tốt với hắn, hắn cũng sẽ hỏi han ân cần, hầu bệnh bên giường, nhưng bắt hắn từ bỏ trò chơi mà hắn hiếm khi có hứng thú chơi lâu dài, hắn lại có chút không vui.
“Không bằng thần đệ và hoàng huynh thương lượng?” Hắn giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì thú vị, đá văng ra câu chất vấn đầy khí phách của Hoàng đế, lập tức mở miệng hỏi ngược lại.
Lại nữa, Hoàng đế dường như muốn đỡ trán. Trước kia hắn ta luôn lảng tránh đề tài, lúc này hắn chủ động mở lời với hắn ta, hắn ta lại còn có thể dùng chiêu thức này. Thật sự là không sợ cơn giận của thiên tử, trăm vạn xác chết, ngàn dặm máu tanh.
“Nói.”
“Nếu hoàng huynh chịu ban Tiết, à không, Trân Tiệp dư trong cung cho thần đệ, thần đệ sẽ tìm chuyện khác để làm, được không?” Từng câu chữ vững vàng, tự nhiên như thể đang nói “Hoàng huynh ngươi đưa ta con mèo ngươi nuôi, ta sẽ không nghịch ngợm đá ngươi ngã lăn khỏi cái ghế kia”.
12
Lúc này hoàng đế là thật sự tức giận, tuy rằng trước khi tổ tiên bọn họ giành được giang sơn, đúng là thê tử thị thiếp của huynh đệ có thể chuyển cho nhau, nhưng về sau nhìn những gì xảy ra với tiền triều, dần dần cũng không hề làm như vậy. Tuy rằng điều này cũng không liệt vào quy củ.
Huống chi, hắn ta lại coi trọng tiểu nữ nhân kia, trong cung ngoại trừ Hoàng hậu, ai cũng có thể, nhưng nàng lại không được.
Vì thế hắn rất bình tĩnh nói: “Trẫm không đáp ứng.” Lúc này hắn đã biết, vào cái ngày có người hành thích, chỉ sợ vị đệ đệ này cũng ở đó. Nếu không, tại sao hắn ta lại đột nhiên có hứng thú với tiểu nữ nhân kia.
Thọ vương kinh ngạc nhướng mày, hắn biết từ trước đến nay hoàng huynh của mình càng tức giận càng bình tĩnh, ngươi vừa thấy hắn nổi giận đùng đùng đến bốc hỏa, nhưng thật ra trong lòng căn bản không nóng nảy, ngoại trừ chuyện hành thích, hắn vẫn luôn không đàng hoàng như vậy. Không có triều thần ủng hộ, dù hắn hành thích thành công, cũng khó có thể thay thế hoàng huynh ngồi lên cái kia vị trí. Rốt cuộc, so với hắn, hoàng huynh được lòng người dưới hơn.
Nhưng hiện tại biểu tình bình tĩnh như vậy, có thể thấy được là thực sự tức giận. Điều này làm cho hắn có chút mới lạ, nha đầu kia tùy tiện ngồi ở ngọn cây, đung đưa gót chân nhỏ, liếm miệng vết thương, xác thật rất đẹp, nhưng khiến hoàng huynh để bụng như vậy, có thể thấy được không chỉ là đẹp.
1
“Vậy quên đi.” Hắn ta nhún vai, nói tiếp cũng sẽ không có kết quả, hắn ta vẫn nên tự mình động thủ thì hơn.
Lúc Hoàng đế đã quên đi chuyện ban đầu, rốt cuộc hắn ta nói ra một câu chính sự: “Lần này Nam Quốc không đủ vật phẩm tiến cống, thần đệ liền chọn cho hoàng huynh bảy mỹ nhân, hoàng huynh phải tận hưởng lạc thú trước mắt, chớ cô phụ tâm ý của thần đệ.”
Hoàng đế đã không muốn nhiều lời, hắn phất tay tỏ vẻ đã biết, đồng thời bảo hắn ta lui xuống.
Đợi Thọ vương lười nhác cáo lui, Hoàng đế xoay chuyển ngọc tỷ, trong lòng suy nghĩ. Thật ra, bởi vì hắn ta luôn không đàng hoàng như vậy, cho nên chính mình mới yên tâm. Một đế vương, có thể bạc tình vô tâm, nhưng không thể thờ ơ mọi việc.
——
“Ai nha, nơi này hẻo lánh như vậy, sao có thể ở được.” Trên đường nhỏ trong hậu cung dẫn đến Lưu Hương uyển hẻo lánh liên tiếp truyền đến tiếng oán giận nũng nịu.
Chọc thái giám đằng trước dẫn đường quay đầu lại nghiêm túc nói: “Hậu cung trọng địa, đâu đến lượt ngươi lắm miệng!”
Những nữ tử liên tục châu đầu ghé tai oán giận đó nghẹn lời, bĩu môi không dám lên tiếng nữa, trong lòng lại nghĩ, chờ các nàng được thánh sủng, tiểu thái giám này còn không vội vàng nịnh bợ sao? Không nên ở đây vội vã nhất thời.
5
Các nàng vốn là nữ nhi của quan viên cấp thấp ở Nam Quốc, tự nhận là dung mạo phi thường, lại vì gia thế thấp mà không có ngày xuất đầu. Không nghĩ tới lần này cống phẩm tiến cống không đủ, Thọ vương liền sai người lựa chọn các nàng để bồi thường. Quốc quân cũng đồng ý, tất nhiên các nàng liền thuận lợi vào được hoàng cung.
Ngẫm lại trong cung đình cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, đây chính là điều các nàng cầu còn không được. Hiện giờ có cơ hội tiến cung, tất nhiên phải vì tương lai của mình mà trù tính thật tốt. Dù là địa vị thấp hèn, nhưng nếu có sủng ái của đế vương, lại có người nào dám coi thường các nàng? Các nàng mang theo hy vọng, đáy lòng chờ mong.
Mà trong số các nàng chỉ có một người không có bất mãn đối với hiện trạng. Nàng kia sinh ra được một khuôn mặt trứng ngỗng, tuy tai mắt mũi miệng không vô cùng xuất chúng, nhưng cũng thanh tú đáng yêu, càng hiếm có là khí chất ôn nhã, nhìn từ xa là có thể khiến người nổi lên ý thân cận.
19
Nàng tên là Khúc Hân Nhiên, vốn cũng không phải người của thời đại này.
2
Đến năm tận thế – năm 2012, nàng đột nhiên bị từ trường quỷ dị của thời không này cuốn lấy, nhập vào thân thể người này, cũng có một không gian thần kỳ.
36
Thật ra thời điểm ở hiện đại, vì cha mẹ kinh doanh, trong nhà tiền tài không thiếu, toàn bộ thời gian nàng dành để sáng tác, hành văn của nàng không tệ, cũng kiếm lời không ít. Mà khi nhàn hạ, nàng thích nhất đọc những tác phẩm xuyên không, nhìn những nhân vật trong sách xuyên qua các thời không, trở thành nữ tử được Hoàng đế hoặc Vương gia sủng ái, trong lòng rất hâm mộ.
4
Thời điểm mới tới nơi này nàng cũng không thích ứng, cũng may chủ nhân của thân thể này là tiểu thư nhà quan, phía dưới có nha hoàn hầu hạ, dù cha là cha ruột, mẹ lại là mẹ kế, nhưng chậm rãi cũng thành thói quen. Huống chi có không gian thần kỳ, nàng phát hiện ngoại trừ có thể tẩy trừ tạp chất, khí chất xuất trần của nước thần tỏa ra bên ngoài, phòng của nàng cũng ngoài ý muốn được dọn tới trong không gian kia, điều này làm cho nàng càng thêm như cá gặp nước, giành được sủng ái của cha.
7
Mà khi biết chính mình được lựa chọn vào hậu cung của Nguyên Trưng đế, tất nhiên nàng vô cùng kích động.
Quả nhiên! Nàng biết có không gian thần kỳ này, nàng sẽ là nữ chính của thời không này, cho nên sau khi nương định tìm cho nàng một cửa hôn sự nhìn như tốt đẹp, kỳ thật chẳng ra gì, nàng không hề nóng nảy, không có điểm suy sụp, vì như thế đâu có thể thể hiện ra địa vị nữ chính của nàng.
38
Mà định hướng sau khi tiến cung, nàng tham khảo tiểu thuyết miêu tả, hơn nữa có hiệu quả của nước thần, nàng quyết định sắm vai một giải ngữ hoa dịu dàng khả ái.
Tuy rằng nữ nhân như vậy không thể làm Hoàng đế liếc mắt một cái liền kinh diễm, nhưng lại có thể chậm rãi giành được trái tim của Hoàng đế, làm hắn cảm thấy ở bên cạnh nàng mới là an bình nhất. Dưới tình huống không có gia thế để dựa vào, để không chọc nữ nhân hậu cung ghen ghét, hành sự khiêm tốn, từ từ mưu tính mới là biện pháp ổn thỏa nhất.
9
Tuy rằng nàng nghe nói hiện giờ Nguyên Trưng đế sủng ái nhất một phi tử là Trân Tiệp dư, nhưng trong lòng nàng thực không cho là đúng. Giả thiết sủng phi này nàng xem nhiều rồi, hậu phi thịnh sủng nhất không phải đều là tấm khiên cho người hắn thật sự yêu sao. Nếu nàng ta ngày càng kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng khiến Hoàng đế ghét bỏ, từ sủng phi biến thành tàn tro.
5
Mà nàng phải làm cái người khiêm nhường hắn thật sự yêu kia.
32
Nữ tử bước đi thong dong trên đường nhỏ, chậm rãi nở ra một nụ cười.
—
P/S: Cái này là đoạn ngắn tác giả tặng thêm, không ảnh hưởng nội dung truyện, mời các nàng thưởng thức.
#HyThaiPhi
Tin tức Hoàng đế bị ám sát chỉ chốc lát liền truyền khắp doanh địa.
Mọi người trừ bỏ việc quan tâm thân thể của đế vương có vấn đề gì hay không ra thì nghị luận sôi nổi nhất là chuyện Tiết Tiệp dư cứu giá. Mặc dù Tiết Tiệp dư cứu giá như thế nào cũng không có lộ ra ngoài, nhưng điều này cũng không có làm giảm hứng thú nghị luận của mọi người, ai cũng đoán theo trình độ sủng ái của Hoàng đế với Tiết Tệp dư thì: có phải ngay lập tức Tiết Tiệp dư sẽ thăng vị thành chính tứ phẩm Tần hay không?
Mà lúc này trong chủ doanh trướng, Hoàng đế cũng đang thương lượng với Tiết Bích Đào việc này.
Lúc nãy băng vết thương cần cởi áo ngoài ra nên lúc này Tiết Bích Đào đang cúi người giúp Hoàng đế sửa sang lại y phục.
Hoàng đế đột nhiên kéo cánh tay của nàng, sờ sờ vết rắn cắn đã bôi thuốc của nàng, nói: Nàng sợ đau như vậy, bị rắn cắn ra hai cái lỗ nhỏ như vậy mà lại không khóc.
Nữ nhân đổ máu không đổ lệ! Tiết Bích Đào nói năng hùng hồn chính đáng.
Hoàng đế véo khuôn mặt non mịn của nàng, cười nói: Nước mắt thì cả ngày nhìn thấy nàng chảy, máu thì chỉ thấy có mỗi lần này.
Tiết Bích Đào yên lặng nhìn Hoàng đế: Hoàng thượng, có một số việc không giống mặt ngoài đâu.
Ồ?
Ngài muốn biết?
Hừ, thiếp thân không nói cho ngài.
Ngài trừng mắt thiếp thân làm gì, trừng mắt cũng không nói cho ngài. Thiếp thân là vì tốt cho ngài!
Nha, Hoàng Thượng ngài làm gì. Buổi tối còn có lửa trại tiệc tối, đừng, đừng đừng Ân
Hoàng đế tận hứng ăn uống no say một lúc sau, rốt cuộc đã biết đáp án.
Tiết Bích Đào nói khẽ bên cạnh lỗ tai của hắn: Hoàng thượng, nữ nhân hàng tháng đến quỳ thủy chính là đổ máu nha. Hừ!, Hoàng thượng ngài cười cái gì?
Hoàng đế ngả lên người nàng, cắn nhẹ vành tai trắng nõn của nàng, cười hàm hồ: Bảo bối, lần đầu tiên trẫm tiến vào trong thân thể của nàng, nàng vừa vui mừng vừa đổ máu vừa rơi lệ.
14
Hoan Hỉ
Tiết Bích Đào vặn vẹo thân mình, không muốn làm Hoàng đế thực hiện được. Nàng rụt rè nói: Hoàng Thượng, cánh tay của thiếp thân đau.
Trẫm đều không kêu đau, ngươi một cái không cần xuất lực, đau cái gì? Hoàng đế nhướng mày.
Tiết Bích Đào rất ủy khuất: Hoàng Thượng thịt trên lưng ngài quá cứng rắn, thiếp thân không véo được nên tay đau quá.
Hoàng đế vừa đau lòng vừa buồn cười, nhưng cũng dừng động tác lại. Bỗng nhiên hắn nhớ tới cái gì, nghiêng thân ôm nàng vào trong ngực, cọ cằm vào trên đỉnh đầu của nàng, thanh âm trầm thấp: Chậm rãi thói quen thì tốt rồi.
Nàng nghe xong rất bất mãn, vẫn là chờ nàng biến đầu ngón tay thành kim cương rồi nói sau. Nàng dịch chuyển đầu đang muốn kháng nghị liền nghe được hắn ái muội ngữ điệu vang lên: Nàng nghĩ xem, lúc đầu là trẫm phải dụ dỗ nàng, nàng chỉ cần động một cái liền kêu đau. Còn bây giờ, chỉ cần trẫm chạm vào thì cái miệng nhỏ nhắn liền thèm ăn, ầm ĩ muốn ăn, trẫm không cho ăn no đều không được. Có phải hay không là từ từ quen, hử?
4
Tiết Bích Đào đỏ mặt, cái này, cái kia, loại sự tình này, không phải đều là bị dạy dỗ mới quen sao.
Hiện tại công lực nói lời đùa giỡn nàng của cẩu Hoàng đế tăng mạnh rất nhiều rồi.
Người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.
Hoàng đế không biết xấu hổ, mỗi ngày đều vô địch.