Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 29: Vân Hương


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 29: Vân Hương

Edit: Tâm Quý tần

Beta: Huệ Hoàng Hậu

“Sẽ không đau đâu.” Ngữ khí của hắn trở nên ôn hòa để trấn an tâm trạng thấp thỏm bất an của nàng. Sau đó hắn đặt một nụ hôn lên những dấu xanh tím. Hắn cảm nhận được nàng run lên, kêu như một mèo nhỏ: “Hoàng thượng.”
4

Hắn không để ý tới, nhìn chằm chằm chỗ nào đó như cũ, đầu tiên là khẽ liếm một cái rồi mút nhẹ, khiến người ở dưới thân run lên, nắm chặt chăn bên dưới, hắn lại dùng răng ma sát chậm rãi.

Động tác của hắn cực chậm, tinh tế mà tỉ mỉ, làm cho nàng tê tê, thân thể mềm mại nằm đó, ánh mắt mê man nhìn về phía chiếc màn trên đỉnh, có chiếc đèn lồng hoa sen đang lay lắt chớp nhoáng.

Hắn không hề nhẫn nại mà há mồm cắn một cái.

“Hoàng thượng…” Nàng bị đau liền kêu lên sợ hãi nhưng cũng đồng thời cảm nhận được một dòng nước từ trong cơ thể nàng chảy ra, nàng thở hổn hển, rồi khóc lên: “Hoàng thượng hư, người bắt nạt ta người bắt nạt ta.”

Hắn cười rộ lên: “Để nàng bắt nạt lại ta được chưa?”

Tuy nói như vậy nhưng bàn tay to có nhiều vết chai của hắn lại chạm vào quần lót của ai đó, tìm được mật địa của nàng, đem hai ngón tay tiến vào một chút liền cảm nhận được thịt mềm bao vây hút ngón tay của hắn. Hắn ghé vào tai nàng nói bằng giọng trầm thấp: “Tiểu yêu tinh, nhiều nước thật.”
6

Nàng nghe vậy co rụt lại, xoắn lấy hắn thật chặt, khuôn mặt nhỏ đỏ như chảy máu. Nàng hờn dỗi: “Không thèm để ý tới tên vô lại như người.”

“Không để ý trẫm, sao lại cắn chặt như vậy?” Ngón tay khẽ động, hắn nói đùa: “Miệng nhỏ chặt quá, buông ra một chút, trẫm bị nàng cắn đau đấy.”
2

Nàng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi mỗi kiều diễm. Mắt đỏ hồng chảy ra nước mắt của dục vọng. Nàng chỉ muốn trừng hắn nhưng lại bị xoa nắn đến mức chỉ có thể thở dốc, người nàng nóng lên, làm cho da thịt trắng ngần đỏ ửng như cánh hoa.

Thái dương của Hoàng đế hiện lên gân xanh, thở dốc. Hắn quả thật muốn chôn thật sâu ở nơi kia rồi luật động thật mạnh. Nhưng vẫn chưa đủ.

Hắn vẫn chưa thỏa mãn, ngừng hoạt động của tay lại, hắn cố tình làm cho giọng thấp lại hỏi: “Bảo bối, ta là ai?”

“Hoàng thượng?” Nàng sắp chạm vào đỉnh cao thì lại bị kéo xuống. Đầu óc hỗn độn như hồ nhão, mơ mơ màng màng nhìn về phía hắn hỏi dò.

“Không đúng, ta là ai?” Hắn cố tình bắt đầu lại động tác tay thật thong thả, không cho nàng lên cao trào.


“Ưm…” Nàng khó chịu vặn người, không chịu đáp làm bộ như không nghe thấy hắn hỏi.

“Ngoan nào, trả lời đúng rồi ta cho nàng, được không?” Hắn dụ dỗ.

“Là nam nhân.” Nàng cảm giác như có lửa đang thiêu đốt mình, làm cho nàng khó bình tĩnh, miễn cưỡng đem chữ “Tình nhân” đã ra đến đầu lưỡi nuốt vào, phun ra chữ nghĩa không rõ ý.
1

Thế mà Hoàng đế vừa lòng, tăng tốc độ tay một chút hỏi tiếp: “Ai là nam nhân?”

“Đấu Chiến Thắng Phật.” Nàng bị phiền, hừ một cái chọn đại đáp án, hắn đúng là khó hầu hạ.
9

Mặt Hoàng đế nháy mắt đen lại, hắn hỏi: “Ai?” Hắn chuyển tay sang chỗ kia ngay trước mặt nàng, uy hiếp muốn xuống tay tàn nhẫn.

“Ta.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của nàng nhíu lại, nuốt nước miếng nói: “Không cần người nữa, tránh ra tránh ra.”

Hắn nghe vậy lòng liền bùng lên lửa giận, nhanh tay vứt cái quần lót của nàng, chen vào giữa hai chân trắng như tuyết, theo dòng nước trơn trượt thẳng lưng luật động.

Tiết Bích Đào bị hành động xâm nhập thình lình của hắn dọa, chỗ kia co rút lại, nước chảy ra như thác, chỗ kia khẽ run. Hắn hôn lên mi tâm đang nhăn lại của nàng, cười nhẹ: “Vật nhỏ mẫn cảm, nàng không cần là đây sao?”

Nàng run rẩy như có điện xẹt qua, hận không thể làm cho chính mình nhập vào chăn nệm mềm mại.

Nàng khóc nức nở, dư vị thật lâu không bay đi làm biểu tình của nàng thêm mờ mịt say lòng người, miệng vẫn ngoan cố nhưng âm thanh phát ra lại nhu nhu mềm mại: “Cường đạo!”

Nghe được âm thanh như vậy nàng thật muốn cắt đầu lưỡi.

Hoàng đế bị kích thích mà không còn cố kỵ gì nữa, thanh âm tình dục tạo nên sự gợi cảm khác thường: “Bảo bối, mỗi chỗ của nàng đều là của trẫm, trẫm đoạt cái gì hả?”

Hắn cúi đầu há mồm ngậm lấy cổ nàng, không hề thương hương tiếc ngọc mà mạnh mẽ liếm mút tạo thành vết hôn đỏ mờ ám, tuyên bố chủ quyền.

Từ trước đến nay cổ nàng là nơi mẫn cảm, nay lại bị hắn làm cho vừa tê vừa hơi đau, bên dưới lại đẩy thẳng vào, chỗ phấn nộn đang xiết chặt hắn co rụt lại, nàng khóc lóc cầu xin nhận thua: “Hoàng thượng đúng, là Hoàng thượng đúng, ta sai rồi, ư ư, nhẹ, đâm nhẹ thôi…”

Hoàng thượng đột nhiên ngửi được mùi mật đào ngọt ngào như có như không, hắn buông tha cổ nàng, cúi đầu khẽ ngửi.

“Bảo bối, nàng dùng huân hương?” Hắn biết nàng mẫn cảm, ba thứ hương liệu linh tinh xài sẽ nổi lên nốt mụn đỏ.


“Không…” nàng cũng rất mơ hồ không hiểu, nàng chỉ bỏ thêm chút hương sao hắn lại ngửi thấy được?

Hoàng đế theo mùi tìm một lúc, rốt cuộc tìm được nguyên nhân của mùi hương là chỗ trơn trượt kia, trong mắt hắn có niềm kinh ngạc vui sướng, hít vào một hơi tán thưởng nói: “Đúng là bảo bối.”
13

“Hoàng thượng, Hoàng thượng…” lúc đầu là nàng không muốn làm, nhưng sau khi hắn đi ra rồi lại luyến tiếc, chân quấn lấy hắn nũng nịu gọi: “Mau tới đây.” Nàng bị ánh mắt của hắn làm cho động tình không dứt, nhịn không được liền nói ra lời cầu hoan trắng trợn.

Hắn cười nhẹ, đúng theo ý nàng lại lần nữa xông vào u cốc nhỏ hẹp của nàng, than thở: “Đúng là tiểu bảo bối thành thật, nên khen thưởng nên khen thưởng.”

Hoàng thượng bị hương thơm câu dẫn, không rảnh lo nói lời mật ngọt yêu thương nữa, cứ ở nơi mềm mại của nàng mà tác oai tác quái.

Một hồi hoan ái, hai người làm vô cùng nhuần nhuyễn, việc trước kia bị ném ra sau đầu.

Đây là quan hệ thân mật nhất thế gian, cho phép nghe được thanh âm trong lòng của người khác.

“Toàn là mồ hôi.” Mày nàng nhăn lại, ghét bỏ đẩy thân hắn đang dán tới gần mình.

Hắn ôm lấy đôi vai trắng mịn lả lướt như ngọc, tiếng cười thấp xuống: “Dù gì đó cũng là long hãn (mồ hôi rồng, ý chỉ mồ hôi hoàng đế), so với mồ hôi của xú nha đầu nàng thì trân quý hơn nhiều.”

Tiết Bích Đào bực mình, nàng rõ ràng vừa sạch sẽ vừa tỏa hương cơ mà!

Vì thế tay nàng duỗi xuống dưới lấy chút nước đưa tới dưới mũi hắn: “Hoàng thượng miệng vàng phun ngọc, người đã nói là hương thơm mà.”
23

Hoàng đế bị động tác của nàng làm kinh ngạc tới quên đáp lời.

Chờ hắn lấy lại tinh thần cũng chỉ thấy sóng mắt như nước hoang mang của nàng nhìn về phía hắn.

Ngón tay dính nước mật tản ra mùi vị ngọt của hoa quả, khuôn mặt nhỏ thanh thuần sạch sẽ, đồng tử của hắn co rụt lại. Loại bộ dáng vừa ngây thơ vừa mị hoặc thế này trong thiên hạ khó nam nhân nào có thể chịu được.

Môi mỏng di chuyển, cắn vào tay nàng rồi khẽ liếm đem chất dịch đào bỏ vào trong miệng ăn.


Hắn nhìn thẳng nàng: “Ừ, thơm thật.” Rồi hắn lại nắm lấy tay nàng đem ngón giữa của nàng di chuyển đến miệng nàng, dụ dỗ: “Thực ngọt, bảo bối cũng nếm thử đi.”
5

Tiết Bích Đào nghe lời lấy chiếc lưỡi hồng phấn quấn quanh tay một vòng. Bộ dạng nghiêm túc kia làm Hoàng đế nóng người muốn vận động mạnh thêm lần nữa.

“Tiểu yêu tinh.” Khẩu khí của hắn thô suyển, lật người nàng lại: “Bảo bối, nếm thử xem cái này và cái hồi nãy cái nào ngon hơn?”

Tiết Bích Đào ngạo kiều: “Không cần.” Sau đó tung tăng bò lại đầu giường, trước lúc hắn không vui thì ở phía trước cọ cọ: “Bụng nhỏ đã ăn no, lần sau lại ăn nhé.”

Nàng nhìn trời, nam nhân nha… Thật ác liệt.

Nghĩ lại thì chuyện này cũng có quan hệ với việc nàng tự làm bậy. Nữ nhân nha… không sợ chết sao.

Hắn nhìn nàng lấy lòng chỉ hận không thể đem đuôi vẫy vẫy đành cười: “Trẫm chuẩn.”

Trong lòng hắn âm thầm nhớ kĩ món nợ này.

Hoàng đế cầm bút phê duyệt tấu chương, sắc mặt nhàn nhạt hỏi: “Triệu Trung Tín, tra thế nào rồi?”

“Bẩm Hoàng thượng, theo Vân Hương truyền tin thì Tiết chủ tử gần đây không có gì bất thường, cử chỉ trước sau như một, không có gì bất đồng.” Triệu Trung Tín cung kính đáp lời.
8

Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu: “Không được lơi lỏng với nàng, tiếp tục quan sát. Thu được thông tin gì về Tiết Tiệp dư phải báo cáo tỉ mỉ cho ta.”

“Vâng.” Triệu Trung Tín nhân cơ hội dâng lên một danh sách: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã viết ra danh sách phi tần đi sắn bắn lần này, mời bệ hạ xem qua.”

Hoàng thượng quét mắt, không có ý dị nghị. Tuy rằng Hoàng hậu chưa phải thật sự hiền lương thục đức nhưng làm việc vẫn làm hắn an tâm. Cho nên đối với việc nàng ta lén lút chèn ép phi tần cũng không có ý kiến.

“Đi nói với Hoàng hậu là dựa theo ý của nàng.”

“Nô tài tuân mệnh.”

Giờ phút này tâm tư Hoàng đế không ngừng quay qua quay lại, chẳng lẽ Tiết gia giấu bí mật gì?

Nhưng cho dù Hoàng đế nghi ngờ Tiết Bích Đào và Tiết gia thế nào thì lúc này ở Phương Hoa các không khí lại thực náo nhiệt.

“Chủ tử, người thử mặc cái áo này xem vừa không?” Vân Lâu lấy ra một cái áo khoác đen cổ tròn hỏi nàng.
1

Ánh mắt nàng sáng lên, so với mấy màu hồng nhạt xanh lam linh tinh? Nàng thích những màu rõ ràng như đen, trắng, đỏ thuần hơn. Nhưng hai màu phía sau là không thể mặc được, nên xem như màu sắc y phục mặc trong buổi đi săn này đã định sẵn rồi.


Sơ Hiểu nghi hoặc: “Áo này là ở đâu mà có?”

Vẫn Lũ ngượng ngùng nói: “Là nô tỳ cùng Mộ Vân tỷ tỷ lấy gấm đen trền chỉ vàng để làm áo săn cho chủ tử, cảm thấy có lẽ người sẽ thích áo săn đơn giản hơn.”

“Đừng tính đến nô tỳ.” Mộ Vân liên rục xua tay cười giải thích: “Đều là Vân Lũ khéo léo làm ra, chỉ xin nô tỳ một ít vải sa tanh mà thôi, nô tỳ không thể vô duyên vô cớ chiếm 1 phần công lao của nàng.”

“Đều có thưởng.” Tiết Bích Đào vung tay lên, thật hào phóng. Người lấy mình làm trung tâm tất nhiên không thể bạc đãi.

Hai người liền cười rồi hành lễ: “Nô tỳ tạ chủ tử ban thưởng.” Mộ Vân cười với Vân Lũ nói: “Ta được tiện nghi rồi, đừng nghĩ ta có thể trả trở về.” Mọi người nhất đều cười lên.

Tiết Bích Đào làm chủ tử, cung nhân được sống sung sướng hơn cung nhân ở chỗ khác. Nàng nghĩ dù gì thứ này nàng cũng không mang đi được. Mà ở trong hoàng cung làm việc, một là được tiền, hai là được thể diện, bây giờ chủ tử có được thánh sủng, bọn họ đi đến chỗ nào mà không được người ta nịnh bợ? Trước kia làm gì có chỗ tốt như vậy?

Cho nên trên dưới Phương Hoa các đều dần tâm phục nàng, bắt đầu toàn tâm toàn ý làm việc vì chủ tử, tính toán cho chủ tử. Vì thế không khí cũng càng hòa hợp.

Ngay cả Mộ Vân cũng sẽ không thường xuyên đeo khuôn mặt nghiêm túc như trước mà sẽ nói vài câu vui đùa.

Tiết Bích Đào rất vui với thay đổi như vậy.

Cho dù không thể nắm giữ vận mệnh trong tay nhưng có khả năng thì nàng muốn tận hưởng sinh hoạt bình thường. Huống chi bây giờ nàng cũng không kém, có thể đối tốt với chính mình và cười nhiều hơn.

Nếu không phải lần trước chơi nổi đàn một khúc “Ngôi sao nhỏ” thì hiện tại nàng còn nghĩ sẽ lấy bài poker ra chơi. Nhưng hiện giờ thì không dám.

Lần trước cẩu Hoàng đế tự nhiên chỉnh nàng, nàng không muốn mất mặt, chuyện xảy ra đột ngột nên không suy nghĩ một cách chu đáo.

Khúc nhạc này người khác nghe cũng không sao, nhưng nữ chính trong sách lại nghe được, đối với nàng có chút kiêng kỵ. Địch nhân ngoài sáng nàng ở trong tối mới là cục diện nàng thích.
22

May mà cẩu Hoàng đế cũng sợ mất mặt, cảm thấy sủng phi của mình lại đàn vẽ như một tiểu hài tử, nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng thanh danh. Trừ Tịch yến cũng coi như gia yến, trong nhà nghe một chút thì không sao, nhưng không được truyền ra ngoài để mất mặt.

Vì thế nàng chặn tiểu tâm tư lại, bất luận là khúc nhạc hay vẽ tranh đều sẽ không truyền ra ngoài, vậy nên nàng có thể thanh nhàn lười biếng một ngày.

Bức họa kia tất nhiên đưa cho Đại Công chúa.

Còn về phấn mắt kia, vẽ xong một bức tranh cũng gần hết. Mẫu thân của nàng cũng từng truyền tin hỏi nàng nên nàng mới biết có nhiều tông thân nữ quyến đều nhìn đến cái này, hỏi nhà mẹ đẻ của nàng. Nàng giải thích đại là ngẫu nhiên có được, hiện tại đã dùng hết rồi. Mẫu thân nàng cũng không hỏi nhiều, còn vui vẻ vì nghĩ nữ nhi được Hoàng thượng sủng ái nên ban thưởng.

Cái hoa giấy cắt của nàng thì đã được các hậu phi bắt chước học theo và phát triển thành rất nhiều kiểu dáng khác nhau, đến bây giờ trào lưu vẫn còn chưa hạ nhiệt. Có lẽ sẽ trở thành trào lưu vĩnh viễn đi. Nàng cảm thán, mặc kệ đây là triều đại hư cấu hay không, sở thích của nữ nhân lúc nào cũng không khác biệt..
2

Đảo mắt một cái đã tới ngày đi săn bắn. Hoàng Thượng, các triều thần, Hoàng hậu cùng các phi tử có trong danh sách đều đi đến khu săn bắn hoàng gia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.