Ky Luyến Vân Tiêu

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Ky Luyến Vân Tiêu – Chương 5Quyển 1 –

Sáng sớm, Cố Tích Triều thức dậy, phát hiện mình được ai đó đắp chăn, đột nhiên nhớ tới giấc mơ đêm qua, trong mơ thấy Thích Thiếu Thương, lại còn thấy tên đó hôn mình…

Nghĩ đến đây, Tích Triều rùng mình, vội đứng lên, lắc lắc đầu, đem cái ý nghĩ đó đá ra ngoài. Sao lại có thể mơ thấy giấc mơ đó, mà người trong mơ lại là người mình ghét nhất.

Cổ họng khô đắng, đầu nhức bưng bưng, toàn thân từng đợt rét run. Có phải là đã bị bệnh hay không? Cố Tích Triều ho khan hai tiếng, uống thuốc qua loa, Cố Tích Triều đâu có ngờ chỉ vì một chút cảm mạo mà làm ảnh hưởng đến cuộc tập huấn hôm nay.

Trên bãi tập nắng chói chang. Chạy xong hai mươi vòng, nhóm học viên ai cũng mệt lả, thở hồng hộc, nghiêng trái nghiêng phải, đành ngồi ở mép sân nghỉ ngơi. Cố Tích Triều không cần phải nói, vốn đầu đã hầm hập nóng, hiện tại thấy từng đợt đầu váng mắt hoa. Sắc mặt trắng bệch, trên người một chút mồ hôi cũng không có. Cậu phải giữ vững tinh thần cố gắng chống cự, ngồi một bên nghỉ ngơi.


“Thời gian nghỉ đã hết!” Lý Linh hô một tiếng, cả đội học viên đành phải nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt ông.

“Tốt lắm!” Mắt Lý Linh quét mắt nhìn cả đội, gương mặt một chút cũng không thay đổi mà nói, “Huấn luyện cứu sinh, đây là kỹ năng thiết yếu của một phi công. Tôi tin các cậu đã từng học khi còn ở trường. Bây giờ cả đội, theo tôi đến hồ bơi!”

“Rõ!” Tiếng Thích Thiếu Thương vang dội, nhưng ánh mắt lại hướng về Cố Tích Triều: Người này hôm nay sắc mặt thật khó coi, đừng nói là bị bệnh nha.

Đi tới hồ bơi, khí lạnh tràn ngập. Cố Tích Triều càng cảm thấy khó chịu, cảm thấy buồn nôn. Ngay cả lúc Lý Linh phân cặp cứu trợ cũng không nghe rõ.

“Con mẹ nó, xui quá!” Lúc Cố Tích Triều thoáng tỉnh táo, liền nghe được Mục Cưu Bình đang oán giận, “Làm người gặp nạn không nói, còn phải hợp tác với tên tiểu tử này!”

“Hừ, cậu không nói nhỏ một chút được sao, người khác nghe thấy bây giờ! Hách Liên Xuân Thủy gấp gáp che miệng hắn lại. Tuy rằng anh cũng không thích Cố Tích Triều, nhưng đang học chung, đoàn kết vẫn hay hơn.


“Đi! Ông đây sợ gì mà không dám! Tôi cứ nói như vậy thì làm sao?!” Mục Cưu Bình bỏ tay Hách Liên Xuân Thủy ra, hướng về Cố Tích Triều hét lên.

“Lão Mục! Cậu câm miệng cho tôi!” Thích Thiếu Thương đang ở một bên khởi động làm nóng người, thật sự không nghe nổi nữa, hét một tiếng, khiến Mục Cưu Bình sợ tới mức ngậm chặt miệng.

Cố Tích Triều tựa hồ mắt điếc tai ngơ, chỉ chậm rãi làm nóng người. Thích Thiếu Thương đứng ở đó, kỳ thật rất muốn nói người này: “Không được thì xin nghỉ đi! Có trừ điểm cũng không trừ bao nhiêu đâu”, thế nhưng anh biết tính cậu, càng nói càng cố tình làm ngược lại, Không còn cách nào khác, anh chỉ còn biết chú ý đến cậu nhiều một chút, nếu có chuyện liền nhanh chóng tới cứu người.

“Tốt! Huấn luyện cứu sinh bắt đầu! Người gặp nạn xuống nước trước, người cứu nạn vác người bị thương trên lưng, bơi ba vòng rồi quay lại, Nghe rõ chưa?!”


“Nghe rõ!”

Các học viên trong vai người gặp nạn đều đã nhảy xuống nước, chỉ riêng Mục Cưu Bình đứng ở trên bờ nhất quyết không nhảy, Thích Thiếu Thương đành phải một cước đá tên này bay xuống hồ.

“Huýt!” Hiệu lệnh vừa phát ra, học viên có nhiệm vụ cứu sinh cũng nhảy xuống.

Cố Tích Triều đã cảm thấy hoa mắt, hai tay hai chân không có chút lực. Không đợi cậu kịp phản ứng, Mục Cưu Bình “ầm” một tiếng nhào lên người cậu, miệng còn ồn ào: “Cứu mạng a~~~~~~~~~~~~”, khiến người xung quanh muốn cười cũng phải cố ngậm miệng không được cười. Cố Tích Triều bị hắn dìm xuống nước, muốn lấy lại thăng bằng, nhưng đầu óc đều quay cuồng, nhất thời luống cuống, nói một câu “Kêu cái gì mà kêu” liền uống một lượt mấy ngụm nước, lồng ngực đau thắt, trước mắt cảnh vật dần trở nên mơ hồ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.