Đọc truyện Kỷ Linh Thần Quân – Chương 7: Tiến vào quân đội
Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Màn đêm trôi qua với giấc mơ kỳ lạ, Kỷ Linh giật mình, hắn mơ thấy đám u hồn điên cuồng lao vào hắn khiến hắn sống dở chết dở.
Thời điểm hắn tỉnh lại thì trời đã sáng, San San đã bê một cái thau đồng chứa nước cùng chiếc khăn đi vào. Hẳn là trợ giúp hắn rửa mặt giống như phong tục thời phong kiến xưa.
Thấy nàng dậy sớm như vậy, hắn có chút ngạc nhiên vì là người mới vào chưa tới một tuần đã rèn được cái thói này là vô cùng khó.
– Trông nàng ta có vẻ ngủ không được ngon, mặt vẫn còn rất ngơ ngác.
Trong đầu thầm nghĩ một cái lại nhìn thau đồng trên tay nàng, thiện tâm của nguyên chủ lại lên, nói:
– Để đó, ta tự làm được.
San San thấy hắn dậy sớm cũng có chút kinh ngạc, trong lòng thêm khẳng định Thiên Phàm thực sự thay đổi. Hay nói cách khác chính là Thiên Phàm đã chết, Kỷ Linh mới là người của hiện tại.
Bởi theo lời những người từng phục vụ hắn mà nói thì những ngày thường, hắn toàn là phải nhờ các nàng đánh thức mới chịu dậy, vậy mà hôm nay bỗng dậy sớm hơn thường ngày.
– Thiên Phàm! Còn không mau ra đây! Ta đếm tới mười, ngươi mà không ra thì đừng có trách ta!!
Kỷ Linh vừa mới rửa mặt xong, từ bên ngoài vọng vào thanh âm hùng hổ, nhớ lại giọng nói của trung niên ngày hôm qua, hắn khẳng định là không phải. Cố gắng suy nghĩ một hồi, hắn mới nhớ ra đây là đại bá của nguyên chủ, Phong Tuấn, một mãnh tướng Phong gia.
Phong Tuấn vô cùng nghiêm khắc, kỷ luật nghiêm minh, thưởng phạt công bằng và lệnh của hắn phát ra nhất định phải tuân theo; ai không theo, ắt bị phạt cực kỳ kinh khủng.
Thông thường mỗi tháng Phong Tuấn đều sẽ tới huấn luyện cho hắn mạnh lên, nhưng hiện tại vẫn chưa tới thời gian đó mà đã xuất hiện. Chắc hẳn do tin tức hắn bị hai người Vân gia đánh hôn mê đã truyền đến tai Phong Tuấn.
– Một…hai…ba…năm…bảy…
Mới đếm tới bảy, cảm giác bất an trong lòng Kỷ Linh mãnh liệt dâng trào, tim hắn đập thình thịch, không gian lặng ngắt. Ngay cả San San cũng nghe thấy tiếng tim đập của Kỷ Linh, y không chút do dự đứng dậy mở toang cửa ra bên ngoài.
Kỷ Linh vừa mới tiến ra bên ngoài liền thấy một trung niên cao hai thước ba để thân trần lưng hùm vai gấu có không ít vết sẹo chằng chịt tại từng khối cơ to lớn trên cơ thể hắn cho hắn thêm phần hung mãnh cuồng chiến, khuôn mặt tràn ngập nét khiến người ta nhìn vào cũng phải khiếp sợ, hắn cũng không biết phải diễn tả kiểu gì.
Càng nhìn lại càng khẳng định đây chính là Phong Tuấn. Những lính gác bên cạnh hắn cũng biểu lộ ra vẻ mặt kinh thế hãi tục là đủ thấy Phong Tuấn mạnh mẽ và kinh khủng nhường nào.
Phong Tuấn thấy Kỷ Linh tiến ra bên ngoài khi hắn còn chưa đếm đến mười, sắc mặt hơi trắng bệch, mồ hôi trên mặt Kỷ Linh tuôn ra.
Phong Tuấn điềm đạm bình tĩnh quan sát một vòng từ trên xuống dưới.
Phong Tuấn hơi động một cái. Y nhanh chóng biến mất tại chỗ cũ, lúc xuất hiện lại đứng trước mặt Kỷ Linh, còn chưa đến một giây.
Tốc độ kinh khủng khiến mặt hắn biến sắc, phải biết là người hiện đại như hắn chỉ thấy tốc độ này trên phim ảnh hư cấu, còn chưa từng tận mắt thấy qua loại cực hạn tốc độ.
Bàn tay lực lưỡng to lớn đủ để bao phủ khuôn mặt hắn tóm lấy cổ áo, nhấc bổng hắn lên. Tiếng gió ù ù đánh thẳng vào màng nhĩ khiến hắn cực kỳ khó chịu, lúc hắn mở mắt ra đã phát hiện bản thân đang đứng trong một bãi sân vô cùng xa lạ.
Xung quanh có rất nhiều người luyện tập cùng mộc nhân hay với một số dụng cụ khác hắn từng thấy ở Địa Cầu.
– Phong Hoa!
Phong Tuấn đưa hắn tới nơi vốn đã tràn ngập kỳ quặc rồi gọi người tên Phong Hoa tới.
Tại khu vực phía xa có rất nhiều người đang đồng đều luyện tập từng động tác, trước nhất đang chỉ dẫn bọn hắn là một thanh niên khoảng hai mươi hai tuổi, da ngăm, mặt cứng nhắc, hai mày kiếm chĩa trực chỉ vào nhau.
Người đó nghe thấy thanh âm này ngay lập tức chỉ tay về phía người khác, y nói gì đó rồi nhanh chân tới trước mặt Phong Tuấn.
– Tướng quân!
Gương mặt, tư thế Phong Hoa nghiêm chỉnh chào hỏi Phong Tuấn; ánh mắt liếc qua Kỷ Linh cũng thấy có chút ngoài ý muốn. Tiểu tử mười lăm tuổi da trắn, mặt búng ra sữa, cơ bắp còn chưa thành hình, sắc thái trông yếu ớt này lại được Phong Tuấn tự mình dẫn tới.
– Ắt hẳn có chuyện gì đó đặc biệt. – Trong lòng Phong Hoa thầm nghĩ.
Kỷ Linh không hề nhận ra người này là ai trong phủ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Phong Hoa liền biết, hắn đang đánh giá mình.
Làm người trôi qua hai mươi ba xuân xanh, lẫn một lần trải nghiệm cảm giác tử vong, thêm mười lăm năm suy ngẫm những việc Phong Thiên Phàm trải qua; tâm trí hắn đã thành thục hơn rất nhiều. Trong mắt hắn giờ cũng có hai loại người tốt và xấu, tính kiêu ngạo cũng như xóa bỏ chủ nghĩa dân tộc cực đoan trong người.
Tuy đều trôi qua một cách an nhàn sung sướng nhưng hắn biết khả năng của cơ thể này tới đâu. Nhìn một số bài tập luyện này, hắn cảm thấy cũng không có gì khác so với Địa Cầu cho lắm.
– Ta để tên này ở chỗ của ngươi, sau này ngươi cứ tùy ý dạy bảo hắn! Nếu hắn không tốt liền phạt gấp mười lần người khác.
– Vâng! Xin ngài yên tâm!
Phong Hoa nghe xong, có hơi hoảng hốt vì hình phạt gấp mười người khác nhưng ngay lập tức đáp ứng. Phong Tuấn cũng thả hắn xuống, đối diện với Phong Hoa áp lực của hắn cũng đã giảm bớt đi không ít.
Phong Tuấn giao Phong Kỷ Linh cho Phong Hoa cũng không ở lại lâu, thoáng cái liền biến mất.
– Theo ta! Bài học đầu tiên cho người mới là chạy năm vòng quanh khu vực tập luyện này! Nhưng những người khác vẫn chưa có tới nên ta sẽ cho ngươi chút thời gian thư giãn cuối cùng trước khi bước vào địa ngục!
Phong Hoa vừa nói vừa đem sắc mặt của mình trầm xuống, ánh mắt lạnh nói xong liền quay người rời đi để lại hắn chịu ánh mắt chú ý của những người khác. Bọn họ chú mục cũng không có lâu lắm liền chuyển dời trở lại công việc luyện tập của mình.
Hắn cũng không có thời gian ở đây nhàn hơi rảnh rỗi liền tới bên cạnh một thanh niên gần nhất đang gánh nước hỏi thăm:
– Chào! Ở đây có tấm gỗ tròn nào sao?
– Tròn?
Người này khá ngơ ngác khi không biết từ tròn là gì, hắn liền ra hiệu một cái vòng tròn thì thanh niên này mới hiểu ra. Hơi trầm ngâm hồi lâu, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một đoạn trí nhớ, hắn ngộ ra dị giới này không gọi những thứ đó là tròn mà thay bằng vòng.
– Ở bên kia.
Hắn vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ về nơi xa. Phía đó có một căn nhà xung quanh có không ít khúc gỗ bị chẻ thành từng đoạn dài.
Mà hắn gánh nước cũng không có dùng đòn gánh mà là cánh tay của chính mình, vừa làm việc lại vừa có thể luyện tập. Mà thậm chí cả những khúc gỗ bên căn nhà đó, cũng đều được chặt bằng tay.
Khoảng hai trăm bước hắn tới nơi, Kỷ Linh nhìn lấy đống gỗ lại lựa chọn một khúc tròn trịa cũng vừa tay.
Theo hắn nghĩ thì nơi này chưa đủ trình độ phát triển đến mức có máy móc hiện đại để làm ra một chiếc đồng hồ cơ học. Vì thế nên hắn quyết định trước làm một cái đồng hồ mặt trời dựa vào ánh sáng phán đoán thời gian.
Tuy nhiên điểm bất tiện của nó là không thể phân biệt giữa trời tối và khi tiết trời âm u nên hắn dự định trước cố gắng xác định thời gian đồng hồ mặt trời sau lại bắt đầu tiến đến nghiên cứu những chiếc đồng hồ khác như đồng hồ cát để tính giờ chuẩn hơn.
Nhìn vào trong căn phòng kề bên, những điêu khắc trạm trổ từ gỗ vô cùng tinh xảo, xinh đẹp bày biện bên ngoài vô cùng hút mắt như khiến hắn lạc vào chợ thợ mộc.
Đóc đóc đóc… Rẹc rẹc rẹc…
Hắn quyết định bước vào bên trong xem. Vừa mới bước vào trong, tiếng gõ trầm đục với tiếng mài vang rõ vào tai hắn.
Bên trong vô cùng rộng lớn, rất nhiều người đang kỳ công chạm trổ; những mảnh mùn gỗ, dăm gỗ cùng dụng cụ điêu khắc chuyên dụng nằm ngổn ngang trên mặt đất. Mà điểm đặc biệt là bọn hắn cởi trần, trên đó chằng chịt sẹo thịt nổi lên ghê rợn.
Nhìn xuống dưới chân họ, hắn thấy mỗi người đều có một sợi xích sắt nối liền chân trái bọn họ; chân phải thì sợi xích kèm theo quả bóng sắt đặc ruột, bọn hắn dù muốn chạy trốn cũng không thể.
Chỗ này phân làm hai bên, phía phải là điêu khắc với búa cùng loạt dao đủ loại đầu, còn lại là nơi để bọn họ mài vũ khí với những cục đá tảng to lớn bị mài tới mức muốn bóng loáng.
Hai bên đều là như vậy, đều ngồi trên bàn làm việc thật chăm chỉ. Trông bọn hắn như tù binh lại không ai dám phản kháng, ngoan ngoãn ngồi đó làm việc.
Một thanh niên đang khắc lên gỗ hình một con phượng thấy hắn bước vào liền dừng tay, phui phủi vụn gỗ trên thân tiến tới hỏi thăm.
– Chào! Ngươi cần gì?
– Có thể giúp ta mài tròn nó sao? – Kỷ Linh vừa đáp, tay đưa tấm gỗ khá tròn về phía hắn.
– Ngươi có quân công không? – Người này hỏi lại.
– Không có?
Hắn đáp lời khiến sắc mặt thanh niên có chút không được tốt, y chỉ vào một góc. Tại đó chất đống đá mài cùng dụng cụ không khác so với những thứ đám người ở đây sử dụng.
Kỷ Linh nhanh chóng hiểu ý thanh niên là nơi đây phải sử dụng quân công đến đổi lấy người ta làm việc cho mình, mà hắn thì lại chẳng biết quân công tại đây kiếm kiểu gì. Y bèn lấy một bộ ra bên ngoài đem về tự thân vận động.
Vừa mới bước ra ngoài, hắn liền gặp Phong Hoa, đằng sau Phong Hoa có không ít thiếu niên; trong đó hắn nhận biết một số người, nhưng theo hắn đánh giá sơ bộ thì đều như nhân vật phụ, không đáng nhắc tới.
Trong đó có một người cao lớn không kém Phong Tuấn, hắn không biết người này là ai.