Đọc truyện Kỷ Linh Thần Quân – Chương 56: Trường Thải Thất Tằm
Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Ở phương chân trời nào đó chẳng hề biết, một thân ảnh chìm trong hắc ám ngồi tĩnh tọa trong không gian tối đen mở mắt ra, đôi mắt của hắn trắng dã, đồng tử cùng con ngươi đều là một màu đỏ, trông vô cùng dữ tợn nhìn về hư vô. Bỗng trước mặt hắn xuất hiện một màn sáng chiếu lại hình ảnh Kỷ Linh đứng trên cát nói chuyện với Cẩn Lực, hẳn là đang bàn về cách thức luyện tập sức mạnh và tốc độ.
Thân ảnh chỉ để lộ ra đôi mắt, hoàn toàn không thấy được chút gì về ngoại hình hắn ra sao. Màn sáng trước mặt hắn thay đổi, chuyển thành một thiếu niên, thân mặc áo giáp cơ giới sáng bóng, đường điêu khắc tinh xảo, tay cầm đôi búa đang ngồi như nhắm mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ở trong suy nghĩ của hắn, hắn bỗng nghĩ tới điều gì liền mở mắt ra, đôi đồng tử màu nâu nhìn thẳng phía trước, sâu trong đó ẩn chứa rung động như kích động liền sung sướng nói ra:
– Ta làm được! Ta thành công rồi!
Nói xong, thân hình người này mờ ảo rồi biến mất, hay chính xác hơn chính là màn sáng trước đôi mắt này biến mất. Sau đó liền không còn thấy gì ngoài hắc ám, một màu tối đen âm u, quỷ dị khiến người không dám ở lâu, ngay cả hắn, tên thứ ba này cũng vậy.
Trở lại với Kỷ Linh, hắn vừa mới nói chuyện xong với Cẩn Lực về bài luyện tập luân phiên.
– Được! Ngươi đã hiểu rồi thì điều người đi làm việc đi.
– Rõ! – Cẩn Lực đáp lại một tiếng liền dẫn người đi xây dựng, những hài tử kia thì không dám làm loạn, nhanh chóng quay qua nhìn hắn một cái rồi chuyển về quyển trục trên tay Cẩn Lôi cùng Cẩn Điện như tò mò.
Kỷ Linh bắt được ánh mắt của bọn chúng liền cười cười nói ra sự thật:
– Đây chính là chiến kỹ, chính là như thế này đây.
Lời vừa ra, hắn nhanh chóng phát động Lôi Quang Thiểm di chuyển khỏi vị trí hai người Cẩn Lôi, đứng tới bên cạnh một người đang làm việc liền vỗ vai hắn một cái khiến hắn giật mình làm rơi giáp xác xuống cát.
May mắn là không rơi vào chân. Kích thước giáp xác này vô cùng lớn, nên hắn mới tận dụng nó để làm thành một bức tường thành bảo hộ bộ lạc.
Đám trẻ thấy hắn thoắt ẩn thoắt hiện đã tới vị trí khác thì cả đám trầm trồ ồ lên, ngay cả hai người hộ vệ bên cạnh hắn cũng không ngoại lệ, đều đã há hốc mồm miệng, không tin vào mắt mình. Trong trí tưởng tượng của bọn hắn thì bọn hắn chỉ thấy được đám yêu thú mới có thể có được những thứ kỳ lạ này, còn bọn hắn cũng chỉ có tay chân đánh nhau.
– Sau này các ngươi càng cố gắng thì ta nhất định sẽ phân phát cho mỗi người một quyển, các ngươi nhất định phải càng thêm cố gắng, không được phụ lòng bộ lạc. Các ngươi phải thật xứng đáng với những gì mà ta kỳ vọng, cả bộ lạc kỳ vọng thì chiến kỹ này mới xứng với các ngươi.
Kỷ Linh nhanh chóng lợi dụng tình thế như này tiêm thêm phần trung thành vào bọn chúng.
– Rõ, tộc trưởng!
Cả đám đồng thanh đáp sau đó liền càng thêm phần nỗ lực tiến vào trạng thái luyện tập.
Nhìn lấy bọn chúng kiên trì như vậy, hắn cũng vô cùng hài lòng vì điều này có thể khiến bọn chúng càng thêm tin tưởng hắn.
– Các ngươi tùy ý đi luyện tập nó đi. Hi vọng hai ngươi không làm ta thất vọng. – Kỷ Linh nói.
– Cảm tạ tộc trưởng ban thưởng! Ta nhất định làm tốt nhiệm vụ được giao, không làm ngài thất vọng. – Hai người đồng thanh cảm kích hắn một câu liền nhanh chóng rời đi.
Kỷ Linh thấy hai người bọn họ rời đi cũng không còn chuyện gì khác liền nhanh chóng đi quan sát tiến độ bên kia.
Ngoại trừ đội kiến trúc cùng đội huấn luyện đã có việc ra thì những đội khác vẫn còn đang chờ đợi. Hắn nhanh chóng bắt gặp một người trong đội may mặc. Nghĩ tới những bộ đồ của hơn hai trăm đứa trẻ kia, hắn nhanh chóng tới bên cạnh hỏi:
– Đội may mặc thế nào rồi?
– Bẩm tộc trưởng, đội may mặc chúng ta thiếu không ít đồ vật, đặc biệt là nguyên liệu và nguồn cung tằm. Nên vẫn chưa thể tiến vào trong giai đoạn bắt đầu may. – Người trong đội may mặc này đáp lại một câu khiến hắn gật đầu đồng ý, liền nói vài câu rời đi.
Ngoại trừ đội may mặc này ra còn có những đội khác nữa như đội chế tạo vẫn còn đang thiếu khuyết, đội nông lâm ngư cũng thiếu đất làm việc. Quần áo bọn họ mặc hầu hết đều lấy từ đám người Cẩn Ương, nếu không phải bọn họ là bộ lạc cỡ trung được mặc đồ vải thì hai trăm con dân của hắn cũng chỉ có thể mặc da thú.
Nhưng hắn vẫn không có từ bỏ hi vọng, chỉ cần qua ngày hôm nay thôi thì những thứ thiếu hụt này đều sẽ được bù đắp.
Nghĩ tới tơ tằm là nguyên liệu đội may mặc cần, hắn bỗng nhớ tới ở tầng hai hắn đã từng có được một cái kén nhỏ không biết là của thứ gì liền sờ soạng trên cơ thể hòng tìm được nó. Trôi qua một ngày ngất lịm đi khiến trí nhớ hắn cũng có chút mơ hồ.
– Phù~!
Kỷ Linh rất nhanh liền sờ thấy được nó nằm trên cổ áo của mình, thầm thở ra một hơi như chút được gánh nặng. May là không có bị hắn đè bẹp, trông vẫn còn căng lắm. Cầm con nhộng trên tay, trước mặt hắn lập tức xuất hiện ra bảng thông tin của nó.
Con nhộng
Chủng loại: Trường Thải Thất Tằm
Thời gian nở: bảy ngày
Thời gian còn lại: 118:39:23 (Điều kiện thường)
Tu vi:???
Kỷ Linh nhìn thấy hàng chữ thời gian còn lại sẽ nở ra liền vô cùng vui mừng là nó còn sống, đồng thời cũng vô cùng thắc mắc với điều kiện thường kia.
– Chẳng lẽ ở điều kiện tốt hơn thì thời gian nở sẽ sớm hơn?
Suy nghĩ như vậy khiến hắn vui mừng nhưng vì ở sa mạc này biết lấy đâu được không gian tốt để nó nở ra chứ. Hắn bỗng nghĩ tới những con tằm thường sống liền hi vọng vào ngày mai có địa hình tốt một chút như ở trên núi cao và có cây cối làm thức ăn cho chúng.
Kỷ Linh không còn quan sát nó nữa liền đem nó cất đi, tìm Cẩn Ương.
Trong bộ lạc này cũng khá nhỏ, hắn rất nhanh liền tìm thấy Cẩn Ương đang đứng bên cạnh đám người lão thành trò chuyện với nhau. Đó đều là lão thành nhàn hạ chưa có đủ vật liệu làm việc.
Hắn cũng cảm thấy vô cùng áy náy khi bộ lạc của mình chẳng khác nào một khu ổ chuột, đến nhà còn chưa có.
Một lão nương ở bên trong đang trò chuyện vui vẻ với Cẩn Ương thấy Kỷ Linh tới liền nói:
– Lão Ương! Tộc trưởng tới kìa.
Cẩn Ương vừa quay lại, thấy hắn đăm chiêu đi tới liền tới trước mặt:
– Tham kiến tộc trưởng. Tộc trưởng có chuyện gì cần đến ta?
– Cẩn Ương, đi nói với mọi người về đồ đạc cá nhân thế nào? Những vật dụng dùng chung kia ngươi cũng phải nghĩ biện pháp giữ lại, và cả thực phẩm nữa. Bộ lạc chúng ta cũng có thịt kền kền làm thức ăn nhưng với nhân khẩu khoảng ngàn người hiện tại thì ta nghĩ chưa chắc có thể trụ nổi qua ba ngày.
Kỷ Linh không vòng vo, vào thẳng đề tài chính khiến Cẩn Ương nghiêm túc đáp lại:
– Tộc trưởng, những vật dụng cá nhân của bọn họ đều đã giữ lại, còn những thứ kia e là không thể. Lý lẽ của bọn họ giờ đã quá mức vững chắc, chúng ta cũng khó mà có thể giữ lại.
– Nếu đã không giữ được vậy liền bỏ đi đi. Vậy những người kia quyết định thế nào? Có thêm bao nhiêu người ở lại? Còn có người đầu bếp kia nữa.
Đầu bếp kia cũng là một trong số những người đắn đo khi quyết định ở lại hay rời đi, vì thế hắn rất quan tâm tới người này, nếu không thì phần lửa tối nay của hắn nhất định phải lấy công pháp ra nướng thịt cho cả ngàn người mất thôi.
– Bẩm tộc trưởng, bếp trưởng đó cũng vô cùng do dự, may là những người trong giới ở lại khá đông, đều đã khuyên nhủ được hắn ở lại nên tối nay vẫn có cái ăn. Về những người do dự thì đã có thêm khoảng ba trăm hộ gia đình nữa ở lại, nhân khẩu khoảng sáu trăm.
Ba trăm hộ gia đình mà nhân khẩu chỉ sáu trăm thì hắn cũng không có lấy làm lạ. Bởi nam nhân trong Cẩn Huấn bộ lạc đều đã ở lại gia viên trông coi, bảo hộ hoặc là tử chiến, hoặc là đã trở thành một bộ hài cốt lạnh lẽo trên mặt đất.
Ở phía Nam mà vẫn có từng trận mưa máu như vậy cũng khiến hắn không có bao nhiêu là ngoài ý muốn. Những vương triều ở Nam Hải Thiên kia ngoài mặt thì hòa thuận tay bắt mặt mừng nhưng trong lòng khẳng định cất một con dao nhỏ.
Hắn bỗng nghĩ tới ngoại trừ chút này thì bọn họ hẳn là phải mang theo không ít vật dụng tốt, liền nói với Cẩn Ương:
– Cẩn Ương, mau dẫn ta đi nhìn một chút.
– Vâng! – Cẩn Ương không chút do dự đáp lại.
Lương thực hay những thứ gì đó liền không sợ hắn lấy mất, dù sao cũng đều là trong cùng một bộ tộc, hắn có cất đi thì vẫn là thuộc về bộ tộc, lực lượng lòng tin của đám người này đối với hắn vẫn còn chưa vững chắc, hắn mà tham lam cất giấu đi khẳng định bị đám người này dồn dập ép thoái vị.
Kỷ Linh nhanh chân theo sau Cẩn Ương, không qua bao lâu liền thấy trước mặt đã chất đống đồ vật chung của những người ở lại.
Hắn như nhở tới điều gì, khuôn mặt giãn nở ra vui sướng vung tay một cái, hàng loạt đồ dùng từ không trung xuất hiện rơi xuống mặt cát, nhấc lên bụi mù.
Cẩn Ương thấy hắn như vậy liền trợn tròn mắt ngạc nhiên, vẻ mặt không hiểu hắn từ đâu lấy ra được đống đồ này.
Đống đồ này đều là những đống đồ rác với hắn, hắn không cần nên ném chung vào trong một cái nhẫn trữ vật của một trong đám người Tô gia bị hắn giết tầng hai. Hắn liền nhanh chóng tiến tới phân loại đống đồ bên trong ra thành nhiều nhóm. Đồ vật bên trong cũng không có gì nhiều, may thay là có không ít quần áo, hắn lấy hai bộ đồ đặc trưng của Tô gia liền hô lớn:
– Người tới!
– Có!
Bên cạnh hắn lập tức xuất hiện hai thân ảnh, gương mặt trẻ trung khôi ngô, ánh mắt ẩn chứa lãnh ý lạnh lẽo cùng sát ý nhàn nhạt khiến Cẩn Ương nhìn vào cũng hơi lạnh gáy. Chính là hai người Cẩn Lôi cùng Cẩn Điện. Xem ra cái kỹ năng đặc biệt của bọn họ đều đã phát huy tác dụng.