Đọc truyện Kỳ Lân Bảo Điển – Chương 3: Chung số phận chung cảnh sinh cầm – Có hậu ý nên truyền tuyệt kỹ
Nhưng hai mắt gã đã nhắm lại, tuy mơ hồ nghe tiếng người kêu vậy mà cơ thể gã vẫn lực bất tòng tâm, tuyệt nhiên vô khả cử động.
Dù vậy cuối cùng cũng có tiếng chân người tiến lại gần gã và tiếp đó gã cảm nhận toàn thân được một người nhấc lên.
Đúng lúc này gã bỗng nghe tiếng lão nho quan bật quát :
– Đã lâu không gặp, xú phụ ngươi chớ vội bỏ đi.
Tiếng quát thật lớn, dù vậy gã chỉ tỉnh hẳn khi nghe ngay sau đó có tiếng chấn nổ cực to vang xé thẳng vào tai gã.
– Ầm!
Thế là tai gã bị ù, khiến không nghe được gì nữa ngoài một loạt cười the thé đang mơ hồ lọt vào tai gã.
Cùng lúc đó, với cảm nhận toàn thân vụt bay nhanh trong không gian, gã hoảng sợ bật gào :
– Ôi… Vãn bối lại bay nữa rồi. Mong tiền bối ra tay cứu mạng…
Nhưng lần này đáp lại gã không còn thanh âm hòa hoãn của lão nho quan mà là tiếng gắt thé giọng, cùng với thân thể gã bị quăng chạm vào đất :
– Tiểu súc sinh ngươi kêu cứu ai? Một khi đã lọt vào đây, kể cả Trịnh Bất Vi còn không thể lo nổi cho bản thân, thì phần ngươi cũng đừng mong thoát kiếp nạn.
Thật lạ, sau khi nghe thấy tiếng gay gắt, cảnh quang xung quanh gã vụt bừng tỏa, để lúc gã mở to mắt nhìn thực tại thì phát hiện sở dĩ cảnh quang thay đổi vì xung quanh chẳng còn là bóng đêm nữa, trái lại khắp nơi đâu đâu cũng thấy cảnh dương quang chan hòa. Và nhờ đó, dĩ nhiên gã cũng nhìn thấy nhân vật vừa lên tiếng gắt gã. Đấy là một lão bà thật xấu xí, da mặt thì nhăn nheo, đôi mắt to và xanh rờn, ngự trị ngay trên một sống mũi với phần chót cũng vừa thùng xuống vừa cong khoằm nhìn thật ghê rợn. Không những vậy, miệng của lão bà móm mém nhưng lúc phát thoại lại nghe rõ từng âm tiết như thể tiếng kim thiết bị va chạm vào nhau lanh canh, như lúc này chẳng hạn :
– Ngươi muốn giao đấu với lão thân ư? Chỉ e ngươi không xứng là đối thủ.
Thoạt nghe qua, gã giật mình kêu :
– Lão bà bà nói gì vậy? Vì vãn bối tuyệt nhiên chẳng hề có ý đó. Và nói đúng hơn, dù gì vãn bối cũng là nam nhi đại trượng phu, đâu thể sỗ sàng hành động như vậy với lão bà bà.
Lão bà chợt co chân đạp gã :
– Ai nói với ngươi? Vì hạng súc sinh như ngươi càng không xứng đáng. Hãy nằm yên đó cho ta. Hừ!
Đừng ngỡ lão bà bà già nua yếu ớt mà lầm. Vì khi bị đạp, lúc nghĩ sẽ không bị gì thì ngờ đâu thân thể gã lại bị bay lăn ra một quãng khá xa. Chẳng những thế, chỗ gã bị chân lão bà chạm vào hiện còn đau nhói, đến độ mãi sau đó, gã chẳng thể cử động được. Dù vậy, vì cùng lúc này thanh âm của lão nho quan bỗng vang cất lên, khiến gã càng nghe càng quan tâm. Vì vậy, quên cả nỗi đau vẫn âm ỉ trong gã. Thanh âm của lão nho quan bảo :
– Mụ xú phụ ngươi sao vô cớ trút giận vào người vô can? Còn ta liệu đủ tư cách là đối thủ mụ hay không thì một kích vừa rồi há chưa đủ cho mụ minh bạch?
Vậy là gã hiểu, lời của lão bà bà khi nãy quả thật không hề dành cho gã. Và vì lão bà bà chỉ muốn đối đáp với lão nho quan nên bây giờ lại tiếp tục phát thoại, đầy mai mỉa :
– Một kích lúc nãy ư? Cứ cho ngươi nhờ qua thời gian sinh cầm, vì cố công khổ luyện nên có chút thành tựu. Nhưng muốn là đối thủ của lão thân e vẫn chưa đủ tư cách.
Gã ngạc nhiên nhìn quanh, nhất là về phía trước mặt, vì lạ thay gã chẳng nhìn thấy lão nho quan đâu. Tuy nhiên, lão vẫn phát thoại từ đâu đó trước mặt gã, xa lạ :
– Vậy mụ có dám nhận lời cùng ta giao đấu? Và nếu ta thắng nghĩa là đủ tư cách theo ý mụ, thì sẽ như thế nào?
Lão bà bà cười khẩy, khiến miệng càng thêm móm mém :
– Ý ngươi muốn cùng lão thân đánh cược? Và cũng mong lão thân hé mở sinh lộ nếu may mắn ngươi hơn được lão thân dù chỉ nửa thức hoặc một chiêu? Vậy lão thân sẽ được gì nếu kẻ bại lại là ngươi?
Giọng lão nho quan vang lên tự tin :
– Mụ vẫn dụng tâm nói khích ta? Dù thế, há chẳng phải bấy lâu nay mụ vẫn luôn mong ta hé lộ về tung tích cùng mọi hoạt động của bổn cung? Đã vậy, mụ yên tâm. Nếu phen này ta bại mụ ắt toại nguyện. Nhưng với điều kiện mụ phải cùng ta công bằng giao đấu. Vì chỉ cần mụ giở bất kỳ thủ đoạn nào thì dù thắng thế, mụ cũng mãi thất vọng.
Lão bà bà ngay lập tức bật cười the thé :
– Là Trịnh Bất Vi ngươi đã tự hứa. Vậy mong sao ngươi cũng biết giữ lời. Bằng không, ngươi cũng nên biết, lòng nhẫn nại của lão thân từ lâu đã cạn kiệt. Nếu ngươi bội tín thì đừng trách lão thân độc ác, quyết trừ khử ngươi hầu tránh đêm dài lắm mộng. Nào, Đại Hung đâu? Phiền tôn giá giúp lão thân tạm thời ngưng trệ cơ quan. Vì đây là cơ hội biết đâu cũng sẽ giúp chư vị Võ Lâm thập nhất hung toại nguyện. He Hé…
Có một lão nhân đột ngột hiển hiện, khiến gã nọ hoàn toàn không thể nào đoán hiểu hung nhân đó từ đâu đến và đến thật nhanh.
Dù vậy, ngay sau đó, gã lại nghe thanh âm của lão nho quan, lần này thật là rõ vì rất gần, tuy nhiên gã vẫn chưa thể nhìn thấy lão nho quan, là điều gã rất cần, do lúc này xung quanh gã vẫn sáng ngập tràn ánh dương quang. Và lập tức gã hiểu ngay nguyên do vì sao bản thân chưa nhìn thấy, qua lời lão nho quan đang nói, đang đề xuất cùng lão bà bà :
– Mụ còn chờ bao giờ nữa chưa tạm triệt thoái trận đồ để ta và mụ cùng tiến hành giao thủ?
Lão bà bà vẫn tiếp tục cười với một cánh tay chợt cất lên và phẩy qua một lượt :
– Chỉ là một trận đồ cỏn con cứ ngỡ đâu thể làm khó Trịnh Bất Vi ngươi. Dù vậy, xong rồi đấy, và nếu muốn, sao ngươi không thử nêu một hạn định, trừ phi ngươi thích cùng lão thân một trận sinh tử, giao đấu đến lúc có kẻ vong mạng mới thôi?
Mắt gã lần nữa như được một bàn tay vô hình vén lên, vì gã bất ngờ nhìn thấy lại và là nhìn thật rõ lão nho quan.
Tuy nhiên, do đang phải lúc cùng lão bà bà đối đầu giao thủ nên lão nho quan chẳng một lần nhìn gã. Lão nhìn và nói với lão bà bà :
– Do chỉ cần phân thắng phụ, mụ nghĩ sao nếu ta đề xuất hạn định chỉ mười chiêu là đủ?
Lão bà bà nheo mắt nhìn đối phương :
– Sở học của ngươi theo lời mọi người thường truyền tụng như chỉ bao gồm pho chưởng pháp Lưỡng cực có ba thức chín chiêu. Vậy sao lại đề xuất đến mười?
Lão nho quan chợt vươn vai nhún người :
– Nhờ hồng phúc của xú phụ ngươi, ta sau ba năm chịu cảnh sinh cầm cũng may mắn có thêm thành tựu, đấy là Âm Dương Cang Nhu Chỉ. Vì thế, mới đủ đởm lược nhận lời cùng mụ phân thắng phụ một phen. Và nếu mụ sợ…
Thân hình của lão bà bà chợt chớp động, lao thật nhanh đến chỗ lão nho quan, và một cử chỉ khiến gã nọ kinh hoàng vì không ngờ một nhân vật đã quá cao niên như lão bà bà lại có thể cử động nhanh nhạy đến như vậy và cũng là điều mà tự thân gã đành phải thừa nhận tuyệt vô khả thực hiện tương tự, thậm chí chỉ một nửa như vậy cũng không thể.
Phần lão bà bà thì khác, không chỉ bật lao đến lão nho quan thật nhanh mà còn bất ngờ bật phát ra một tiếng xé nổ không gian :
– Thì hãy trông mong lão thân sợ để Trịnh Bất Vi ngươi tha hồ toại nguyện. Nhưng chuyện đó hãy để sau. Còn bây giờ, chiêu thứ nhất. Đỡ!
– Ào…
Lão nho quan cũng lập tức bật lao đến, quyết không kém cạnh lão bà bà :
– Mụ muốn tiên hạ thủ vi cường ư? Thủ đoạn này đối với ta chỉ vô ích. Tiếp chiêu.
Nhờ vậy, gã lần đầu được mục kích một cảnh giao đấu khác thường với song phương không hề thượng cẳng chân hay hạ cẳng tay như gã vẫn nghĩ. Trái lại, song phương lại thi triển những thủ pháp như thể đang dùng phép thuật, hễ cất tay là tạo nên kình phong, là loại pháp thuật có thể hô phong hoán vũ mà chỉ bậc kim tiên mới thực hiện được.
Và lúc này đây, lão nho quan đang hùng hổ dùng tay hất ra một đạo cuộn xoáy để cho chạm vào đợt gió kình của lão bà bà.
Ào…
Hai đạo kình phong này liền sau đó va chạm nhau.
Ầm…!
Lực chấn chạm không chỉ gây tiếng nổ mà còn quật tung lên toàn bộ cát bụi có ở xung quanh.
Rào…
Thế là lớp bụi mù dần che khuất thân hình cả hai, khiến gã dù đang háo hức muốn nhìn nữa vẫn cam chịu cảnh chẳng hề thấy gì ngoài mọi thanh âm may sao tai gã vẫn nghe.
Và thoạt tiên gã nghe lão nho quan bật kêu nghi hoặc :
– Công phu Võ Đang phái? Hóa ra xuất thân mụ là từ phái Võ Đang?
Đáp lại là tiếng lão bà cười the thé :
– Lão thân đã thừa biết ngươi mượn cớ giao thủ chỉ để đoán hiểu lai lịch cùng xuất xứ của lão thân, Nếu vậy cứ tha hồ đoán. Vì lần này sẽ là một tuyệt kỹ khác. Đỡ! Ha Ha…
Ầm!
Lại thêm một loạt chấn nổ, khiến cát bụi càng thêm phủ đầy, chỉ còn lại thanh âm của lão nho quan từ trong đó kêu vang :
– Công phu Không Động? Thật không thể hiểu mụ có lai lịch thế nào lại am hiểu và kim thông nhiều tuyệt kỹ?
Tiếng của lão bà bà đắc ý :
– Ngươi sẽ còn ngạc nhiên nhiều. Xem đây!
Ào…
Và cứ thế song chưởng lại tiếp tục chiêu chạm chiêu, kình phong trao đổi kình phong, liên tiếp tạo nên những loạt tiếng nổ nghe như thể trời sắp long, đất chực lỡ đến nơi.
Ầm!
Ầm!
Cuối cùng lão bà bà bật thét :
– Đây là chiêu thứ mười. Thật tiếc cho Trịnh Bất Vi ngươi mãi mãi chưa có cơ hội thi triển tuyệt kỹ vừa luyện đắc thủ. Đỡ!
Ào!
Đáp lại, lão nho quan cũng quát :
– Sao bảo ta chẳng có cơ hội? Trái lại, sẽ là tuyệt kỹ tạo đúng cơ hội cho ta mong muốn. Hãy đỡ!
Bùng…!
Và từ giữa làn bụi mù lập tức nhảy bật ra về hai phía là hai nhân vật đúng như trước đó gã nọ đã nhìn, gồm lão bà bà và lão nho quan.
Lão bà bà đang run lẩy bẩy, phải cố lắm mới gượng giữ thân hình không ngã.
Phần lão nho quan thì cứ tiếp tục lùi, vừa lùi vừa há miệng thổ huyết. Đến độ lão phải tự ngã ngồi xuống mới mong giữ thân hình ngừng lùi lại.
Huỵch!
Gã thấy và chấn động, toan đứng lên để chạy lại đỡ lão nho quan. Ngờ đâu toàn thân gã vô khả nhích động. Thế là gã hiểu, cũng như đêm qua, một cước chân dùng đạp gã của lão bà bà khi nãy cũng là thủ pháp khống chế gã tương tự như lão nho quan từng tiến hành.
Vì thế gã đành lấy mắt nhìn lão bà bà vừa tiến lại gần lão nho quan, vừa lào thào đắc ý :
– Ngươi bại hay lão thân bại?
Lão nho quan cuối dốc đầu, cũng lào thào thừa nhận :
– Ta cam bại. Tuy nhiên, điều ta hứa khó thực hiện lúc này.
Lão bà bà giận dữ, vì thế giọng nói trở nên the thé trở lại :
– Ngươi toan thực ngôn?
Lão nho quan ngẩng đầu lên :
– Đừng nhảm nhí. Vì ta không bảo không nói, chỉ là chưa thể nói, ai bảo mụ là khi nhận cược không nêu đâu là lúc ta phải bày tỏ điều mụ hằng mong ước biết?
Lão bà bà vùng nghiến răng :
– Ngươi ngỡ lão thân không thể hạ sát thủ kết liễu ngươi?
Ngờ đâu lão nho quan chợt hỏi :
– Bây giờ là lúc nào? Ý ta muốn hỏi phải bao lâu mới đến tết Trùng Cửu?
Lão bà bà hoài nghi :
– Ngươi hỏi để làm gì?
Lão nho quan giải thích :
– Vì ta hứa với mụ chỉ khi nào còn cách tiết Trùng Cửu đúng mười ngày, những gì mụ quan tâm ắt sẽ được toại nguyện. Huống hồ suy cho cùng, ta đã có cơ hội công bằng quyết đấu và do thảm bại nên ta không thể không giữ lời.
Lão bà bà cau có :
– Vậy là phải ba tuần trăng nữa? Ngươi cố tình kéo dài thời gian ư?
Lão nho quan nhún vai :
– Để làm gì khi ta thủy chung vẫn bị mụ sinh cầm? Dù vậy, đành tùy mụ, nếu muốn thì cứ kết liễu Trịnh Bất Vi ta. Đấy là điều ta biết mụ thừa năng lực thực hiện. Nào, xuống tay đi.
Ngờ đâu lão bà bà móm mém cười :
– Ngươi tự nhận thức như thế là tốt. Bởi lão thân luôn tự phụ đây là chốn mà bất cứ ai cũng tuyệt vô khả xâm nhập. Được, chờ thì chờ. Bất quá cũng chỉ độ trăm ngày nữa ý nguyện của lão thân vẫn đạt.
Dứt lời, lão bà bà chợt phẩy tay và gọi lão Đại Hung :
– Mau đưa y trở lại nguyên trạng. Đồng thời xin cũng hãy tin ở lão thân, rồi sẽ có lúc lão thân giúp Thập Nhất Hung chư vị toại nguyện.
Nghe vậy, lão nho quan dù bị lão Nhất Hung nhấc mang đi vẫn nghi hoặc kêu :
– Là ý gì? Chuyện của Thập Nhất Hung thì liên quan gì đến bổn cung?
Lần này, nhân vật đáp lời lão là Đại Hung :
– Bốc Thuật lão nhi ngươi không hiểu ư? Vậy mười năm trước, chỉ sau một đêm, toàn bộ Võ Lâm thập nhất hung bọn ta đều bị trúng độc thủ, một loại độc dược chưa một lần xuất hiện trên giang hồ. Ý ta muốn nói loại độc ấy tuyệt đối không thể do các bang phái đã và đang hành tẩu giang hồ thi triển. Trái lại, phải là do một môn phái bí ẩn, hay nói đúng hơn ấy là môn phái chưa xuất hiện giang hồ bao giờ. Ngươi rõ chưa?
Lão nho quan lại kêu :
– Ngươi muốn ám chỉ bổn cung? Này, lầm rồi vì bổn cung chưa từng dùng độc.
Đại Hung cười sằng sặc :
– Chỉ ngươi lầm thì có. Vì thật ra bản thân ngươi cũng chưa có cơ hội được biết Cung chủ của ngươi là ai, đúng không? Chẳng những vậy, bản lãnh và những gì là sở học của nhân vật ấy ngươi cũng không biết đúng không? Vậy dựa vào đâu ngươi quả quyết kẻ hạ độc thủ toan hãm hại Võ Lâm thập nhất hung bọn ta không là Cung chủ của ngươi? Trái lại, bọn ta còn thêm nguyên do khác để tin chắc đâu là kẻ bọn ta cần phải báo thù phục hận. Chính là Cung chủ của Trịnh Bất Vi ngươi đấy. Ha, ha…
Thanh âm của cả hai xa dần và tiếp đó cũng là lúc gã nọ không còn nhận thấy nhân dạng cả hai người nữa.
Gã hiểu, vậy là lão nho quan đã lâm cảnh sinh cầm với các cơ quan bẫy rập nào đó cùng với một loại trận đồ làm ngăn cách tầm nhìn của bất cứ ai từ ngoài trông vào.
Và lúc này đến lượt gã trở thành đối tượng của lão bà bà dù cao niên nhưng không hề yếu ớt. Lão bà bà lại gần gã :
– Nghe bảo ngươi đã quên toàn bộ quá khứ?
Gã thừa nhận :
– Có vẻ như thế. Vì vãn bối tuyệt nhiên chẳng nhớ dù chỉ mảy may về bản thân.
Lão bà bà cười lạt :
– Vậy thì ta cần gì loại người đã trở nên vô dụng như ngươi?
Và lão bà bà cất tay lên. Một cử chỉ khiến gã hiểu ngay sẽ là một đợt kình phong cực mạnh để lão bà bà kết liễu sinh mạng gã. Thế là gã kêu lên :
– Khoan đã. Chờ đã. Vì tại hạ may đã được nhớ bản thân chính là Đường Phi Thạch.
Lão bà bà dừng tay lại :
– Vậy ngươi gọi Đường Như Sơn là gì?
Gã lập cập đáp :
– Đấy là gia phụ. Vì Đường Như Sơn có quan hệ phụ tử cốt nhục với tại hạ.
Lão bà bà hạ tay xuống :
– Hảo. Và ngươi sẽ được ta phóng thích nếu tiếp tục ngoan ngoãn, cho ta biết cần phải tìm một vật ở đâu.
Gã ngơ ngác :
– Vật gì?
– Kỳ Lân bảo điển.
Gã ngơ ngẩn thần tình :
– Vật này ư? Nhưng dường như tại hạ chưa từng nghe qua.
Lão bà bà cau mày :
– Ý muốn nói ngươi không thể biết?
Sợ lão bà bà lại phát tác, gã lại nói :
– Cũng có thể tại hạ chưa hề nghe phụ thân đề cập đến. Vì suy cho cùng, tại hạ hãy còn bé nhỏ. Nhưng cũng không biết chừng tuy có nghe nhưng do lúc nãy nhất thời tại hạ không thể nhớ ra. Lão bà bà lẽ nào không hiểu hoặc không thông cảm điều đó.
Lão bà bà chợt lùi lại :
– Ta tạm cho ngươi cơ hội. Hãy cố nhớ. Và nếu nhớ, hãy mau cho ta biết, hầu đổi sự toàn vẹn cho chính sinh mạng của ngươi. Rõ chưa?
Gã hoang mang sợ hãi và gật đầu :
– Rõ rồi. Chỉ mong lão bà bà cho tại hạ thêm ít thời gian. Còn bảo nhớ ngay thì e vô khả.
Lão bà bà bật cười và bỏ đi.
– Lâu hay mau đều tùy ngươi. Bởi ngươi càng mau nhớ ngày nào thì ngày ấy sẽ là ngày ngươi được ta dung tha. Còn bây giờ, hãy tạm chịu chung số phận như Trịnh Bất Vi. He he…
Thế là lão đại hung lại xuất hiện, lần này để nhấc gã mang đi. Và cuối cùng cảnh trạng cũ lại tái diễn. Đó là quanh gã vẫn tối âm u, với một vết vạch khá sâu trên mặt đất, là giới hạn tạm phân cách giữa gã và lão nho quan Trịnh Bất Vi. Có khác chăng là lão nho quan vẫn ngồi đó nhưng thần tình lúc này thật thảm hại.
Thấy vậy, gã toan lên tiếng :
Chợt lão nho quan xua tay và thì thào với gã :
– Ngươi nên ngủ một lúc thì hơn.
Lập tức người gã nhũn ra, ngã nắm xuống và đôi mắt díp lại. Gã ngủ.
* * * * *
Rồi cũng đến lúc lão nho quan bỗng dưng gọi gã :
– Đường Phi Thạch.
Gã tươi nét mặt và đi đến gần vệt vạch :
– Tiền bối vậy là đã ổn? Suốt thời gian qua vãn bối cứ luôn lo lắng, lại còn ngỡ ắt vì vãn bối đã sai phạm gì đấy khiến tiền bối phật lòng, dù vẫn ở cận kề nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy tiền bối gọi lại trò chuyện.
Lão nho quan cất giọng khẽ gọi :
– Vậy ngươi có điều gì làm ta phật ý chưa?
Gã ngập ngừng khá lâu rối mới lắc đầu :
– Phần vãn bối thì chắc là không, nhưng biết đâu với tiền bối, ở vãn bối có một hành vi nào đó không thuận ý thì sao? Vậy nếu có, mong được tiền bối lượng thứ. Vì sẽ buồn biết bao nếu vãn bối chẳng được cùng ai trò chuyện.
Lão nho quan cười nhẹ :
– Có lẽ ngươi chẳng quen nếu phải lâm cảnh cô tịch? Phải chăng vì thế ngươi bảo cả một ngày vừa qua ngươi luôn lo lắng cho ta?
Gã kinh ngạc :
– Ắt có chuyện gì nhầm lẫn ở đây. Vì theo vãn bối tính, dựa vào những hai giấc ngủ dài của vãn bối thì chí ít thời gian trôi qua đến hôm nay phải sang đến ngày thứ ba. Sao tiền bối bảo chỉ mới một ngày?
Lão nho quan vẫn cười cười :
– Ngươi vẫn chưa đáp lời ta? Hay ngươi cố tình lẩn tránh, không muốn đáp?
Gã lắc đầu :
– Đã chịu chung số phận, vãn bối ngại gì mà không thể đáp. Và quả thật nếu cứ thấy tiền bối mãi ngồi im, một là không nói gì, hai là cũng chẳng thấy động cựa, vãn bối thật lo lỡ ngộ nhỡ tiền bối có mệnh hệ gì thì biết phải làm sao đây?
Lão nho quan thở ra :
– Ý ngươi bảo nếu quả thật nhìn thấy ta mệnh hề gì thì ngươi sẽ sẵn sàng hành động một khi bản thân ngươi có thể giúp? Giả dụ như là việc gì?
Gã bảo :
– Việc gì cũng được, miễn có thể giúp tiền bối. Và quả thật, mấy lần vãn bối toan tiến qua, nhưng đến khi nhìn thấy vệt vạch này vãn bối đành nghĩ lại, rất sợ bản thân chẳng những bất tài vô dụng, nếu còn hành động hồ đồ, vạn nhất gây bất lợi cho tiền bối thì khi đó, vãn bối dù hối cũng không kịp.
Lão nho quan lại tiếp tục thở ra :
– Ngươi cẩn trọng như thế thật chẳng sai. Và ta sẽ cho ngươi biết tại sao giữa ta và ngươi cần phải vạch giới hạn này. Đấy là ở bên ta đang ngồi có sắp đặt cơ quan, ngươi ắt đã nghe? Tuy nhiên, nghe là một chuyện, chỉ khi ngươi hiểu hết mọi lợi hại của cơ quan này thì sẽ là một chuyện khác, ắt khiến ngươi sẽ chẳng còn dám ngồi gần, nói gì đến việc ngươi sẽ giúp ta. Vậy ngươi có muốn biết chăng?
Gã gật đầu :
– Đã bảo là chung số phận, vãn bối nghĩ nếu được nghe biết vẫn tốt hơn.
Lão nho quan giải thích :
– Ngươi nói cũng đúng. Vì giả dụ cơ quan ở bên ta có bị phát động thì do ngươi đang ở trong phạm vi gần ta, ắt hậu quả xảy ra cũng chẳng buông tha ngươi. Ngươi có biết thế nào là hỏa dược chẳng? Và ngươi đã biết chưa hậu quả sẽ khốc liệt như thế nào nếu có những sinh linh tình cờ hiện hữu ngay bên trong phạm vi hủy diệt của hỏa dược khi phát nổ?
Gã ngơ ngác lắc đầu :
– Có thật như thế chăng? Chỉ tiếc, đây mới là lần đầu vãn bối được nghe nói đến thứ này. Nghĩa là cơ quan phía bên dưới tiền bối sẽ làm hỏa dược phát nổ? Hậu quả sẽ khiến cả tiền bối lẫn vãn bối vong mạng? Thật chứ?
Lão nho quan gật đầu :
– Điểm lợi hại của cơ quan này là được đối phương tiên liệu trước, cân xứng với sức nặng của toàn thân ta. Vì vậy, nếu bất đồ nền gạch phía bên ta chợt nặng hơn hoặc bỗng nhẹ bớt đi thì lập tức cơ quan sẽ phát động, khiến nhiều hỏa dược được chôn sẵn phía bên dưới phát nổ. Và như ta đã được một lần tận mắt được mục kích thì phạm vi phát hỏa và hủy diệt của hỏa dược là gần hai mươi trượng xung quanh. Vậy ngươi nên hiểu, dù ta thật sự có đủ bản lãnh để thi triển khinh công thượng thừa, dụng ý là thần tốc lao thoát ra thì tuyệt vô khả đủ bản lãnh vượt xa đủ phạm vi hai mươi trượng đã nói. Tóm lại, bất luận ai dù chấp cánh bay cũng không thể thoát một khi đã tự làm cho cơ quan bên này tự phát động.
Gã tỉnh ngộ :
– Chính vì thế, tiền bối quyết ngăn cản, không cho vãn bối tiến qua vạch này?
Lão nho quan lại gật đầu :
– Thế cho nên trong thời gian qua, do thấy ngươi toan tỏ dấu hiệu bước qua, ta không thể không điểm trụ vào Thụy huyệt của ngươi. Đó là nguyên do khiến ngươi ngỡ trước sau đã trải qua hai giấc ngủ dài.
Gã vỡ lẽ :
– Há lẽ lại có thứ võ công làm cho người khác ngủ? Và như vậy, nếu vãn bối nhớ không lầm, thì trước đó cũng xảy ra một hai lần, bản thân vãn bối cảm thấy thật buồn ngủ. Đều do tiền bối hành động ư?
Lão nho quan mỉm cười :
– Dường như ngươi rất hứng thú với việc bản thân bỗng dưng được biết võ công?
Gã gật đầu ngay :
– Để có thể hô phong hoán vũ thì ai lại chẳng thích.
Đột nhiên lão nho quan hạ thấp giọng :
– Chỉ một canh giờ nữa là trời sẽ sáng. Vì chính đây là lúc bất luận ai cũng ngủ say thế nên ta mới cố ý gọi ngươi vào giờ này. Vậy ngươi nói thật khẽ thôi, bởi ta đang muốn cùng ngươi thương lượng một việc thật hệ trọng.
Gã hiểu ngay :
– Hóa ra tiền bối cũng chủ ý làm vãn bối ngủ một giấc dài liên tiếp để bây giờ, dù theo tiền bối là trời hãy còn khuya, thì vãn bối dù đã ngủ đủ nên lúc này hoàn toàn tỉnh táo? Vậy tiền bối muốn căn dặn điều gì? Muốn vãn bối giúp như thế nào?
Lão nho quan lào thào :
– Ta có ý định từ nay trở đi, ngày ngày cứ vào tầm này ta sẽ chỉ điểm ngươi cách luyện võ công. Ngươi có hứng thú chăng?
Gã hứng thú gật đầu :
– Và tiền bối bảo là thương lượng, có thể hiểu vãn bối buộc phải đổi lại điều gì đó. Là việc gì?
Lão nho quan chép miệng :
– Ngươi đoán hiểu quá nhanh. Và nếu ta không đủ tin tưởng vào bản thân, sau khi đã dò xét ngươi về đủ phương diện, ắt ta cần suy nghĩ lại với những gì ta cần thương lượng.
Gã ngần ngại :
– Tiền bối tỏ ra nghiêm trọng thế này ắt là đang có những mưu toan to tát. Tuy nhiên, như đã nói, nếu có thể giúp được tiền bối, vãn bối quyết không khước từ. Huống hồ vãn bối còn được tiền bối hứa chỉ điểm cách luyện võ công, dĩ nhiên vãn bối cần phải tận lực.
Chợt lão nho quan bật hỏi :
– Hãy giải thích xem vì sao ngươi sẵn lòng giúp ta như lời vừa nói?
Gã bảo :
– Vãn bối chợt lạc bước vào đây, nếu như ai ai xung quanh cũng tỏ ra hung dữ với vãn bối thì duy nhất chỉ một mình tiền bối có thái độ ngược lại. Đây là nguyên do khiến vãn bối không thể không phát sinh hảo cảm.
Lão nho quan gật đầu :
– Cũng vì vậy, khi thêm một đôi lần nữa lâm nguy, ta nghe rõ tiếng ngươi chỉ cầu cứu ta, đúng không?
Gã đáp :
– Thọ ân phải đáp đền. Vì thế vãn bối mới nói sẽ luôn sẵn sàng giúp nếu có thể.
Lão nho quan một lần nữa lại thở ra :
– Được lắm, thoạt tiên, ta muốn ngươi hứa hãy giữ kín câu chuyện lần này, dù với bất luận ai cũng không được hở môi. Rõ chưa? Và bây giờ ta sẽ chỉ ngươi cách thổ nạp. Rất hy vọng ngươi có tư chất đủ tốt. Vì đây là cơ hội hiếm hoi của ngươi, thiết nghĩ ngươi khó có lại cơ hội lần thứ hai.
Và thế là vừa thì thào, lão nho quan vừa giải thích, chỉ cho gã am hiểu yếu quyết và cách thổ nạp mà lão bảo là phần khởi đầu để luyện nội công.
Gã chú tâm lắng nghe, dù hiểu hay chưa thật hiểu cũng chẳng dám mở miệng hỏi lại, vì sợ làm gián đoạn những lời đang thao thao giải thích của lão nho quan.
* * * * *
Chờ gã bị ném từ ngoài vào đạt một khoảng cách vừa tầm, lão nho quan với tư thế chuẩn bị sẵn, chợt mấp máy môi nói như rót một chuỗi thanh âm vào tai gã :
– Ngươi mau đề khí, giúp thân hình càng nhẹ càng tốt. Ta sẽ giúp ngươi hạ thân an toàn. Nào!
Gã làm theo, thoạt nhiên là dằn mọi sợ hãi, sau đó hít nhanh vào một làn thanh khí, đồng thời cũng vội vận dụng yếu quyết thổ nạp đã được lão nho quan chỉ điểm để làm cho cơ thể trở nên nhẹ và trở nên linh hoạt đến mức có thể.
Nhờ đó, khi cảm nhận bản thân đã tiếp xúc với luồng nhu kình hiển nhiên do lão nho quan thi triển, gã phấn khích và thấy thân hình quả nhiên được rơi xuống thật nhẹ nhàng.
Gã toét miệng cười toan nói thì chợt nghe lão nho quan rót vào tai gã :
– Bọn chúng vẫn đang ngấm ngầm dò xét, ngươi chớ để lộ đã được ta chỉ điểm võ công.
Tỉnh ngộ, gã không cười nữa, chỉ ngạc nhiên vì bỗng nghe lão nho quan thì thào hỏi :
– Bọn chúng vẫn dò hỏi ngươi về Kỳ Lân bảo điển đúng không?
Gã gật đầu và cũng thì thào :
– Thì cũng như trước đây vãn bối từng kể. Chỉ tiếc là vãn bối hầu như chưa nghe đến vật này bao giờ. Nhưng tại sao lúc thì tiền bối nói theo cung cách như tiếng muỗi kêu khi thì lại thì thào.
Lão nho quan bảo :
– Để chúng không nghi ngờ, chỉ hãn hữu ta mới vận dụng bí truyền Truyền Âm Nhập Mật, kỳ dư thà cứ để chúng lõm bõm nghe tiếng lào thào vẫn hơn. Còn về Kỳ Lân bảo điển, ngươi không biết cũng phải. Bởi đó là bí kíp võ học hoặc chỉ có truyền thuyết hoặc nếu đã có lần hiện hữu thì cũng rất lâu rồi bị tuyệt truyền. Bọn chúng thật hoang tưởng khi cư ngỡ sẽ có cơ hội đắc thủ vật đó. Vậy lần này, lúc không toại nguyện, phản ứng của chúng đối với ngươi là thế nào? Có giận dữ vì cho rằng ngươi tuy biết nhưng cố tình không cung xưng?
Gã cười nói :
– Có cảm nhận bọn họ hỏi vãn bối cho có lệ. Hoặc giả chủ nhân của bọn họ đã ra lệnh vì đã tin vãn bối thật sự chẳng biết gì về Kỳ Lân bảo điển.
Lão nho quan cũng cười cười :
– Kỳ thực, bọn chúng có dụng ý khác, ta đoán thế. Là chúng muốn dò xét xem sau mười ngày, võ công của ta đã khôi phục như trước khi cùng mụ xú phụ giao đấu hay chưa qua hành vi chúng lại cố ý ném ngươi vào đây.
Gã vỡ lẽ :
– Nói như vậy, theo vãn bối đoán, cảnh trạng của tiền bối phải chăng chưa đủ thập phần mãn nguyện?
Lão nho quan cau mày :
– Ngươi đoán như thế nào?
Gã giải thích :
– Vì tiền bối vẫn cần vãn bối tự thân đề khí. Há chẳng phải phần nào để giúp tiền bối thể hiện, chủ yếu là cho bọn họ tin rằng, thân thủ của tiền bối đã khôi phục như thủa nào. Không đúng sao?
Lão nho quan càng hạ thấp giọng hơn :
– Sao ngươi không hiểu đấy là cách ta tạo cơ hội để ngươi thực hiện những gì suốt mười mấy ngày qua ta đã chỉ điểm cho ngươi?
Gã ngập ngừng :
– Thiển nghĩ điểm này ắt cũng có. Nhưng nếu suy xét lại những ngày vừa qua tiền bối nào chỉ điểm gì nhiều hơn ngoài cách thổ nạp thì vãn bối vẫn tin đấy là thủ đoạn được tiền bối dùng để qua mặt bọn họ. Và đã là vậy, nhân đây vãn bối xin được hỏi, có phải tiền bối đã thay đổi chủ ý, ấy là nói về việc tiền bối hứa chỉ điểm võ công cho vãn bối?
Lão nho quan lập tức phủ nhận :
– Làm gì có. Tuy nhiên, ngươi nên hiểu thế này, về võ công không phải là thứ có thể luyện trong ngày một ngày hai, trái lại cần nhẫn nại, tuần tự nhi tiến. Và để ngươi minh bạch hơn thì thế này, cách thổ nạp ta chỉ ngươi mới chỉ là phần yếu quyết. Để vận dụng được thì điều kế tiếp ngươi cần là phải có nội khí chân nguyên. Nhưng nội khí chỉ có khi ngươi đủ nhẫn nại chuyên cần tự thổ nạp từng ngày. Và nội khí đạt nhiều hay ít, nói theo giới võ lâm là đạt bao nhiêu phần hỏa hầu thì đều tùy vào điều này, thêm nữa là tùy vào tư chất mỗi người. Như vậy, chuyện ta hứa chỉ điểm võ học cho ngươi là điều không hề thay đổi.
Gã mỉm cười :
– Hóa ra là vậy. Thế tiền bối bảo tư chất của vãn bối thế nào? Có tạm đủ để tiền bối đừng thất vọng chăng?
Lão hỏi ngược lại :
– Luận về tư chất là nói về mức độ thông tuệ. Nhận thức của ngươi từng bị tổn thương, những gì thuộc về quá khứ ngươi đều quên sạch. Vậy ngươi nên tự hỏi liệu bản thân có đủ mức thông tuệ cần thiết chăng? Phần ta, vì chỉ mới biết ngươi gần đây, e khó nhận định chuẩn xác. Thế nào?
Gã nhíu mày, vẻ nghĩ ngợi :
– Nếu là vậy e chính bản thân vãn bối cũng không thể quả quyết. Tuy nhiên, giả thử hiểu thông tuệ là những gì bản thân có thể lĩnh hội hay gặp lúc nan nguy có thể ứng phó được hay không thì sao tiền bối không thử nhận định hộ qua một vài phương sách gần đây vãn bối có nghĩ đến để mong được tháo cũi sổ lồng?
Lão quan tâm :
– Ý muốn nói ngươi cũng từng nghĩ cách thoát thân? Ngươi thử nói xem.
Gã bảo :
– Như tiền bối từng cho biết thì chỗ chúng ta đang bị sinh cầm đây vốn dĩ là một gian thạch đình và kiến tạo toàn bằng đá? Và sở dĩ, bản thân vãn bối không nhận ra, không nhìn thấy thì chỉ vì toàn bộ cảnh quang đã biến đổi, đã bị một trận đồ che lấp, đúng không?
Lão nho quan gật đầu :
– Cách thoát thân thì không phải bàn. Vì chỉ cần ngươi toan liệu không đúng, một khi cơ quan bị phát động, toàn bộ gian thạch đình và mọi sinh linh trong phạm vi hai mươi trượng hiển nhiên sẽ bị hủy diệt. Lúc đó, ngươi đã tiêu vong, làm gì còn cơ hội để nghĩ đến chuyện thoát trận.
Gã lắc dầu :
– Nhưng vãn bối nhận thấy cần nhất là phải nghĩ cách thoát trận. Không chỉ mỗi một trận đang phủ lấp gian thạch đình này mà kể cả trận đồ ngoài kia từng được biết là luôn vây quanh trũng núi. Vì cho dù nghĩ được cách ngăn chặn cơ quan đừng phát động thì phỏng có ích gì nếu cuối cùng vẫn bị trận đồ giữ chân?
Lão giật mình :
– Ngươi đã có cách ngăn chặn cơ quan?
Gã bảo :
– Theo vãn bối nghĩ thì đó là điều dễ nhất. Là chỉ cần dùng và chọn một tảng đá sao cho trọng lượng chỉ độ xấp xỉ hoặc ngang bằng với với trọng lượng của tiền bối thì…
Phì cười, lão xua tay :
– Ta cũng đã từng nghĩ như ngươi. Chỉ tiếc ở quanh đây tuyệt không thể tìm một tảng đá nào tương tự. Tất cả chúng đều to hơn, nặng hơn bản thân ta thập bội phần. Vả lại, nếu có thể dễ thoát như vậy, ngươi nghĩ tâm cơ của mụ xú phụ kém thế sao? Dù vậy, hà hà, nghĩ được cách này, kể ra ngươi cũng khá thông tuệ. Chỉ tiếc là chẳng thể dùng được. Hà hà…
Gã lại bảo :
– Vậy vẫn còn cách khác, tuy nhiên như đã nói, nếu không thể tìm lối thoát đủ hai trận thì mọi phương cách dù hao tổn tâm huyết nghĩ ra cuối cùng chỉ là vô ích.
Lão nho quan cười tủm tỉm :
– Ngươi nói nghe dễ làm sao. Ta đã lâm cảnh này ngoài ba năm, vị chi cũng trên ngàn ngày, thế mà dù nghĩ chỉ một phương sách cũng không thể. Riêng ngươi thì quá ngông cuồng, bảo đã nghĩ thật nhiều cách. Thật vậy chăng?
Gã thở dài :
– Tiền bối không tin thì thôi. Vả lại, còn nghĩ lối thoát hai trận nữa, điều này vượt ngoài hiểu biết của vãn bối, tương tự các công phu võ học vậy. Thế nên, thà không nghĩ đến thì hơn.
Ngờ đâu lão nho quan chợt thì thào thổ lộ :
– Có nói cho ngươi nghe cũng không sao. Vì tuy về kỳ môn trận thế, là phương diện kỳ thực ta cũng chẳng am hiểu gì như ngươi, nhưng sau thời gian dài sinh cầm, vì cũng không cam tâm tương tự ngươi nên ta đã chủ tâm dò xét. Nhờ đó, sau vài lần nói khích, rốt cục cũng thấy chúng tạm phong bế cơ quan cũng như tạm đình trệ những biến hóa của trận đồ, cuối cùng ta đã toại nguyện, phát hiện cách duy nhất thoát khỏi trận đồ được thiết lập ngay tại gian thạch đình này. Nếu ngươi cũng muốn biết thì nghe đây, để thoát trận này chỉ cần ngươi di chuyển theo chiều thuận, tả tam hữu nhị. Cứ thế, sẽ tha hồ xuất nhập hoặc mặc tình đi dò xét khắp gian thạch đình. Ngươi thấy sao?
Gã mỉm cười :
– Vậy vãn bối sẽ theo đó, nhất quyết ra và tìm lấy một tảng đá vào đây. Rồi tiền bối sẽ thấy cách vãn bối nghĩ sẽ ngăn chặn cơ quan phát động như thế nào.
Nhưng lão nho quan ngăn lại :
– Gượm đã. Vì ta đã nói ở quanh đây quyết chẳng có tảng đá nào gọi là xấp xỉ ngang bằng sức nặng của cơ thể ta. Ngươi chớ hồ đồ, chỉ gây hậu quả tột cùng tai hại.
Gã bảo :
– Ý vãn bối thế này, nếu có tảng đá quá nặng thì dĩ nhiên không thể dùng để thay thế cơ thể một ngươi như tiền bối. Nhưng giả như chỉ để một mép tảng đá đè lên thì sao? Ở ngay bên cạnh vệt vạch này, tương tự như vãn bối đang ngồi cạnh tiền bối đây? Khi đó, với một phần trọng lượng của tảng đá đè dằn lên, riêng tiền bối thì cứ nhanh chân chuyển thoát ra phía bên này, há lẽ đó là cách vô khả?
Lão nho quan sững người :
– Hay! Ta thật sự không nghĩ ra. Ngươi khá thật đấy, Đường Phi Thạch.
Gã nhoẻn cười và đứng lên :
– Thật không dễ được tiền bối khen. Dù vậy, để giúp cho tiền bối cùng thoát, vãn bối đành muối mặt nhận lời khen tặng này. Nhưng để vãn bối thử tìm xem đã. Có phải tiền bối vừa bảo: Tả tam hữu nhị? Và đi theo chiều thuận?
Lão nho quan sững sờ gật đầu :
– Tiểu khả ngươi có tư chất khá thật. Thảo nào những gì ta chỉ điểm chẳng hề nghe ngươi hỏi lại dù một đôi câu. Có vẻ ngươi nghe qua đều hiểu ngay thì phải?
Gã lắc đầu, vừa đáp, vừa đi xa dần :
– Không phải hết tất cả đểu như vậy. Mà chỉ do những yếu quyết tiền bối chỉ điểm là quá ít, tạm thời chưa đủ gây khó hiểu cho vãn bối. Còn nếu được chỉ điểm nhiều hơn, ắt hẳn vãn bối không đủ tư chất, nhất định sẽ khiến tiền bối thất vọng và không còn khen như vậy nữa.
Gã di chuyển trong trận và lập tức cảm thấy quanh gã đã có những biến đổi. Để rõ hư thực, gã thử quay đầu nhìn lại và quả nhiên chẳng còn nhìn thấy lão nho quan Trịnh Bất Vi đâu nữa. Qua đó, gã thán phục nhân vật nào đã nghĩ ra và bố trí nên trận đồ. Và gã nghĩ tư chất và sự thông tuệ của nhân vật ấy mới thật sự đáng nể. Bản thân gã tuyệt chẳng dám sánh.
Nhưng sau một lúc đi quanh, gã quay lại chỗ lão nho quan với vẻ mặt thất vọng.
Trái lại, vừa thấy gã, lão nho quan đã hiểu ngay sự thể :
– Có phải ngươi không đủ sức lăn tảng đá dù đã tìm thấy?
Gã gật đầu :
– Không những vậy, lúc lăn ắt sẽ gây tiếng động. Đấy là điều đáng lo nhất. Nếu không, vãn bối nghĩ vẫn có thể hoặc tìm cách hoặc cứ cật lực lăn tảng đá đến đây.
Lão nho quan ầm ừ :
– Đã như thế, giờ ngươi toan liệu ra sao? Bỏ cuộc vì thúc thủ ư?
Gã thở dài :
– Giá như vãn bối có, dù chỉ một nửa bản lãnh võ công của tiền bối thì hay biết mấy.
Lão nho quan cũng thở ra :
– Ta có bản lãnh ngần này cũng phải trải qua gần hết một đời người khổ luyện, vị chi là ngoài bốn mươi năm, do ta bắt đầu luyện từ lúc chỉ mười hai. Ngươi muốn đạt một nửa của ta ư? Hãy chờ hai mươi năm nữa vậy.
Gã cười buồn :
– Nhưng liệu bọn họ có đủ nhẫn nại cho vãn bối một khoảng thời gian dài đến thế chăng? Ắt hẳn là không.
Lão nho quan chợt nghiêm mặt :
– Ngươi chớ bi quan. Điều đại kỵ đối với người luyện võ hoặc là mau chóng chán nản hoặc là vì quá nôn nóng, gọi là dục tốc bất đạt, khiến bao công phu khổ luyện đều đổ sông đổ biển. Vạn sự đều cần tuần tự nhi tiến, cũng bàn thêm những may mắn xảy đến với từng người. Phần ngươi, mau lại đây, ta nghĩ cũng nên chỉ điểm thêm cho ngươi một ít, gọi là cách vận khí. Hầu là mỗi khi cần, ngươi có thể vận dụng chân khí, phát thành quyền, cước, chỉ hay trảo cũng có thể thi triển khinh công là cách làm cho thân thể nhẹ đi và chạy thật nhanh. Nghe đây…