Đọc truyện Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ – Chương 6
“Chậc chậc chậc chậc,” Bác sĩ nói, “Huynh đệ không có chuyện trở thù sau một đêm, có gì từ từ nói, em trai của cậu dạ dày vốn không tốt, cậu còn đánh cho chết?”
“Tôi không phải em của hắn…… Tôi là anh……” Bởi vì kẹt xe mà bị nhốt trong taxi nửa chết nửa sống nửa giờ, đến bệnh viện thì đã đau quá mức, Giản Minh rốt cuộc chỉ có khí lực nói lắp bắp.
“Lớn hơn có một tuổi, anh cái gì anh.” Hạ Tiểu Sơn rất bất mãn.
“Cậu nhỏ hơn cậu này?” Thầy thuốc nghe vậy quay đầu nhìn thật kỹ Hạ Tiểu Sơn, Hạ Tiểu Sơn trường kỳ thức đêm dung nhan tiều tụy, thêm bốn năm ngày không cạo râu, cả người lôi thôi, “Nhìn quá hao mòn rồi, tiểu đồng chí.”
“A……” Giản Minh run lên bắt đầu cười, cười hai phát liền trắng mặt, nhéo cánh tay Hạ Tiểu Sơn bên cạnh một trận – cơn đau lại tới nữa.
“Đau đau đau đau đau đau đau!” Hạ Tiểu Sơn vội vàng giúp anh kêu.
“Còn chưa cho cậu ta thuốc, cậu ta còn chưa kêu cậu kêu cái gì.”
“Tay tay tay tay tay tay ……”
Hạ Tiểu Sơn nhe răng trợn mắt một trận, một lúc sau mới có thể gỡ ngón tay của Giản Minh ra, liền thấy tay mình thâm thành vết tím lè như bị kềm nhổ đinh cấu vào, sưng vù lên. Giản Minh thu tay về, cấu lên mặt bàn nổi cả gân xanh, người trên ghế bất động, mặt tái nhợt như muốn hôn mê.
“Bác sĩ cậu ta không không không không không có việc gì đi?” Hạ Tiểu Sơn tất nhiên là bị dọa.
“Dạ dày đau đều như vậy, lần trước có một tiểu cô nương vào cửa liền hôn mê,” Bác sĩ rất bình tĩnh, “Đi lên tầng một qua thu ngân đóng tiền, mà trước tiên dìu cậu ta vào cái phòng cấp cứu đó đi, tôi với hộ sĩ chỗ này chắc vác không được cậu ta đâu.”
Hạ Tiểu Sơn run sợ cõng cương thi Giản Minh vào phòng, lúc phải đi còn không yên tâm mà nhìn lại một chút, sợ Giản Minh mất hứng phun máu thì đúng là chuyện vui. Lúc trước ở trên xe taxi hắn bị Giản Minh dọa quá sức, Giản Minh cắn chặt môi tái nhợt, gọi như thế nào cũng không phản ứng, hắn còn tưởng rằng hắn một quyền đánh cho Giản Minh biến thành người thực vật.
Lúc hắn cùng anh em luyện quyền, luyện đến mức đi gặp bác sĩ là điều quá bình thường, ai mà mặt mũi không bầm dập. Đây là lần đầu hắn gặp đối thủ không chịu nổi một quyền như Giản Minh, nhìn người cao, cơ thể cũng săn chắc, còn luyện Taekwondo, vậy mà chịu một quyền liền ra bã! Thật sự là tổ tông không nên ghẹo!
Hạ Tiểu Sơn thâu đêm không ngủ canh chừng Giản tổ tông truyền nước biển, sáng hôm sau còn gọi đồng nghiệp xin nghỉ giúp Giản Minh. Nhưng mà Giản Minh ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, liền coi hảo tâm của hắn thành lòng lang dạ chó, thóa mạ Hạ Tiểu Sơn một trận, “Ai khiến cậu xin phép? Sao cậu không gọi tôi dậy hỏi? Cậu có biết sáng nay tôi có cuộc họp quan trọng đến mức nào không? Tôi con mẹ nó bận rộn hai tháng, cậu đánh một quyền liền tiêu tan hết! Chuyện mà hỏng, cậu sống không yên với tôi đâu!”
“Cậu dậy không nổi là do tôi chắc? Bác sĩ nói cậu làm việc áp lực bận rộn quá sợ là loét dạ dày rồi, một quyền của tôi chỉ là để thức tỉnh cậu thôi! Lại nói ai nhảy loi choi như thỏ đòi đánh với tôi? Đánh không lại liền đổ thừa? Không làm không chết cậu có biết không?”
“Tôi đánh không lại cậu liền mạnh tay thế à? Cậu con mẹ nó tay chân không biết nặng nhẹ, đánh tôi thảm vậy còn có lý?” Giản Minh xốc chăn muốn đạp hắn, bị Hạ Tiểu Sơn vội vàng đè lại.
“Đừng động! Còn đang ghim kim tiêm đó! Đổ máu!”
Giản Minh chỉ muốn liều chết, “Hạ lông chân, tôi với cậu chưa xong!”
“Tôi sai rồi tôi thật sự sai rồi! Cầu ngài nghỉ một lát đi Giản lão gia! Máu đã thấm ra rồi kìa!”
Nói hết lời, Giản lão gia rốt cuộc an an ổn ổn nằm trở về, một lát sau còn chưa thỏa mãn, “Cậu nợ tôi.”
“Rồi rồi rồi tôi nợ cậu, tôi là lông chân, cậu là lão gia.”
“Ước pháp tam chương.”
“Rồi rồi rồi, bốn chương năm chương sáu bảy tám chín mươi đều được.”
“Cấm tuyệt mang bạn tình về nhà, cấm tuyệt làm trò đồi bại trên sopha.”
“Rồi rồi rồi.”
“Còn nữa, về sau quyền cước luận bàn, cấm tuyệt đánh dạ dày, cấm tuyệt đánh mặt, cấm tuyệt đạp lão Nhị.”
“…… Ngu ngốc mới luận bàn với cậu.”