Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ

Chương 30


Đọc truyện Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ – Chương 30

Đại nhạc hội của Tần Lãng lưu diễn đến A thị, đó là chuyện của ba ngày sau. Hắn hỏi địa chỉ của Hạ Tiểu Sơn, chuyển phát nhanh một tấm vé cho hắn.

Giản Minh đêm nay vừa lúc cùng đám bạn già kia hẹn hò nhau đi ăn thịt nướng. Hạ Tiểu Sơn lấy cớ tiêu chảy, không đi.

Hắn để vé trên bàn trà, tám giờ mới bắt đầu, còn mình thì nằm trên sô pha ngẩn người. Hạ Thiên Nga chạy tới chạy lui trong phòng góp vui, một lát cào cào sô pha, một lát cào cào TV.

Bảy giờ rưỡi Hạ Tiểu Sơn đứng lên, lấy áo sơ mi quần tây thật lâu rồi chưa mặc trong tủ quần áo ra, soi gương thắt caravat.

Nhìn mình trong gương một lát, hắn cở caravat, cởi áo sơmi quần tây, lại mặc đồ thể thao thường phục.

Hắn sửa soạn xong, lại lấy từ trong tủ ra một cái túi đựng bóng đá banh nhìn thật cũ, bên trong không có bóng, nhưng túi vẫn bị nhét thứ khác đến căng phồng.

Một vai khoác túi ra phòng khách, hắn ngồi xổm trên mặt đất đổ đồ ăn cho Hạ Thiên Nga, hơn nữa còn bóp nắn cái mặt mèo mềm mềm, nhấc hai móng vuốt của Hạ Thiên Nga lên, banh nó ra thành chữ “Đại”.

“Trụi Lông a,” Hắn thở dài, “Mẹ con nếu mà biết tối nay cha con đi gặp ai, không biết sẽ xử lý cha con thế nào đây?”

Hạ Thiên Nga “meo meo”, cái mặt mèo cúi xuống nhìn tô đồ ăn.

“Nhưng mà cha nghĩ thông rồi.”

Hạ Tiểu Sơn lấy tấm vé đại nhạc hội mấy trăm tệ ra, xé nửa, ném vào thùng rác.

Đến trung tâm văn hóa, cửa bên hông là một dải tường có một con hẻm. Bình thường dùng để chất đống mấy thứ bỏ đi, ngay khóc khuất còn có bệ đá để đậu xe đạp.

Hạ Tiểu Sơn đi đến ngồi xuống trên tảng đá, âm nhạc du dương cách một bức tường truyền ra, là khúc nhạc dạo Tần Lãng từng dạy cho hắn [kỵ sĩ nông thôn ], tuy rằng hắn kéo hoàn toàn bất thành giai điệu.

Hắn từng ở trong này nghe qua bốn năm âm nhạc hội, Tần Lãng ngồi ở trong chỗ vip, hắn không đủ tiền mua vé, cũng không muốn Tần Lãng bỏ tiền, liền đến chỗ này ngồi xổm vừa vẽ, vừa nghe âm nhạc, đợi Tần Lãng nghe xong đi ra. Trong mắt Tần Lãng lại là — hắn không có hứng thú nghe nhạc, nên chạy đến bar uống rượu.

Hắn cũng không biết chính mình năm đó tại sao lại cứ thà chết không chịu nhục, liều mạng cậy mạnh, tự tôn đến buồn cười là vì cái gì. Hắn cùng Tần Lãng chỉ cần có một người nhường một chút, thỏa hiệp một chút, dừng lại chú ý đối phương một chút, có lẽ mọi chuyện đã không đến nước này.

Nhưng có lẽ bọn họ vốn là không thể đi chung trên một con đường.


Hạ Tiểu Sơn ôm túi bóng, ngồi hai giờ trên tảng đá. Trong hội trường diễn tấu đến đoạn cao trào, hắn nghe ra rất phấn chấn, sau đó lại cảm thấy cô quạnh tịch liêu.

Sau khi chấm dứt không lâu, Tần Lãng quả nhiên gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn ở nơi nào.

Hạ Tiểu Sơn báo vị trí của mình. Từ trung tâm văn hóa đi qua đám người rộn ràng nhốn nháo, đi ra cổng cũng mất sức, mãi đến khi đám đông dần vãng, Tần Lãng mới từ từ đến chậm.

Hắn còn mặc áo tuxedo khi diễn, trên mặt trang sức trang nhã, làn da trơn bóng dưới ánh trăng động lòng, vẻ ngoài tú mỹ. Hạ Tiểu Sơn ôm túi bóng đứng lên. Hai người cách nhau vài bước, cũng không có nói chuyện.

Thật lâu sau, Tần Lãng nói trước, “Gần đây có khỏe không?”

Hạ Tiểu Sơn không thích xã giao, lẳng lặng nhìn lại hắn một lát, nói, “Em gầy.”

“Một mình xoay sở, có hơi mệt, sẽ gầy. Anh lại không thay đổi.”

“Anh béo.” Được nuôi tốt lắm.

Tần Lãng cười, “Anh không thay đổi. Em không phải nói dáng người.”

Hạ Tiểu Sơn ừm một tiếng.

“Hai năm qua em ở Pháp, rất nhớ anh.”

Hạ Tiểu Sơn siết chặt túi bóng trên tay, “Khi đó là em đi trước.”

“Nhưng anh cũng không cản em.”

“Anh không cản được.”

“Anh chưa từng thử cản em, anh chỉ biết trốn thôi.”


Hạ Tiểu Sơn nhắm chặt mắt, “Là anh sai.”

“Là lỗi của anh,” Tần Lãng nói, “Cũng là của em. Khi đó chúng ta cũng đều không hiểu chuyện.”

“Ừ.”

“Anh không hỏi lần này em trở về vì cái gì sao? Vì sao tìm anh?”

“Vì sao?”

“Em cũng tốt nghiệp rồi, em có hai con đường, lưu lại nước ngoài, hoặc là trở về.”

Hạ Tiểu Sơn nhìn hắn, “Em xây dựng tiền đồ rất tốt.”

“Đúng vậy, cho nên lần này biểu diễn diễn tấu là để thăm dò, tới tìm anh cũng là để thăm dò, em muốn biết có thể trở về hay không,” Tần Lãng nói, hắn nhìn ánh mắt Hạ Tiểu Sơn, “Em với Tô Bác sau chuyện lần đó cũng không còn gặp nhau nữa. Sau này tại Pháp anh ta cũng có theo đuổi, em đều cự tuyệt. Anh thì sao?”

……

Giản Minh nhét một bụng thịt nướng, uống cũng hơi say, khoác áo vest lên vai, mang theo một hộp đồ ăn ra khỏi quán nhậu. Ba huynh đệ còn lại bên trong tiếp tục uống, anh chỉ muốn về.

“Mới uống vài chén sao đã đi, tối thứ sáu lại không có việc gì, chẳng lẽ còn trở về làm thêm?” Lúc sắp đi Đại Mã còn cản.

“Trong nhà còn một tên bệnh nhân,” Giản Minh lắc đầu, “Đem đồ ăn về cho hắn.”

“Hải, chẳng phải chỉ là đau bụng sao, bệnh gì a, cậu hầu hạ như tổ tông,” Tam hầu tử nói.

Giản Minh uống rượu nhiều, cũng không kiêng dè, trực tiếp thổ tào, “Cái tên ngu ngốc kia hễ mà đói bụng là ăn mì tôm, thể nào chẳng đau hơn, còn hơn cả tổ tông.”

Thế là Nhị lăng tử nhịp bàn xướng, “Lang quân a ~ ngươi có đói có sợ không a ~ ngươi có đói a~, theo tứ nương ta a~, tứ nương làm nước lèo cho ngươi ~”


“Cút cút cút,” Giản Minh đạp chết hắn xong liền đi.

Lắc lư ra khỏi bar, gió đêm vừa thổi, cũng thanh tỉnh một ít. Giản Minh nhấc túi lên nhìn bên trong có cánh gà cùng khoai tây chiên, ngẫm lại thấy tiêu chảy ăn cũng không tốt, vẫn là trở về nấu một nồi cháo vậy.

Anh vừa phất tay đón xe vừa lắc đầu, trong lòng thở dài, tổ tông.

Hạ Tiểu Sơn chạy trước chạy sau hầu hạ anh, rất thích gọi anh là tổ tông. Nhưng thực ra họ Hạ mới thật là tổ tông.  Giản Minh mặc kệ có người chiếu cố hay không đều tự mình chu toàn, Hạ Tiểu Sơn thì sao, vừa bị đá liền bỏ việc, hồ ăn loạn uống, xem đêm là ngày, làm người khác nóng ruột nóng gan lo lắng.

Đợi nửa ngày cũng không có xe, anh thấy trung tâm văn hóa phía trước có một đám người rộn ràng nhốn nháo, phỏng chừng mới coi diễn xong, taxi đều tụ về đó, vì thế anh đành đi bộ đến đó, ý định đi ké người ta.

Đến gần mới nhìn thấy áp phích ngay cổng, Giản Minh thờ ơ quét mắt qua, cảm thấy rất quen thuộc, thiếu niên ngọc thụ lâm phong ôm violon đứng ở giữa ánh đèn.

Gió lạnh giật mình, rượu tỉnh hơn phân nửa.

Anh cau mày đi đến vài bước, thấy rõ danh tự nghệ sĩ, lại thấy rõ thời gian phía dưới. Nhớ lại Hạ Tiểu Sơn gần đây bộ dạng lo lắng, tối nay lại tự nhiên “Tiêu chảy”……

Giản Minh triệt để tỉnh rượu.

……

“Anh có người khác,” Hạ Tiểu Sơn nói.

Di động trong túi hắn cùng lúc đó lại vang lên, hắn dùng loại Nokia cũ kỹ, không phải smartphone. Cũ kỹ nên tiếng chuông đơn điệu mà độc đáo chói tai, vang vọng trong con hẻm nhỏ trống rỗng, giữa lúc về khuya làm người ta giật mình. Nhưng bọn họ không ai để ý.

Tần Lãng có chút sửng sốt, nhưng vẫn rất lãnh tĩnh, “Chuyện khi nào?”

Hạ Tiểu Sơn không nói rõ lúc nào, chỉ có thể nói, “Gần đây.”

“Là loại người nào?”

“…… Anh ấy rất tốt.”

“Tốt đến mức so được với mười mấy năm chúng ta bên nhau sao?” Tần Lãng nói, “Em hiểu anh hơn bất kì ai, tiểu Sơn, anh chỉ nhớ tình bạn cũ. Anh đã nhớ thì không dễ dàng quên. Anh thật sự yêu hắn thì đã không ra đây gặp em.”

Di động trong túi vẫn vang vọng, lúc này phân nửa là đội hữu gọi tới giục lên mạng xoát phó bản. Hạ Tiểu Sơn thò tay vào trong túi, ấn tắt đi.


“Anh đến là để giải thích,” Hắn nói, “Khi đó anh không hiểu chuyện, không quan tâm em, mới có chuyện phát sinh sau này. Còn nữa, mấy thứ này đều trả cho em.”

Hắn đưa túi bóng cho Tần Lãng.

……

Giản Minh cầm di động đi nhanh đến quảng trường trung tâm văn hóa. Khán giả đều đã tản đến ngã tư đường đón xe, trên quảng trường chỉ có vài sinh viên đứng gần suối phun, như là tình nguyện viên, giơ biểu ngữ “dội nước đá khiêu chiến chứng bệnh als”, bưng thùng quyên tiền, bưng cả một thùng đựng nước đá, có chụp ảnh có người tình nguyện mặc sẵn quần đùi đợi bị dội nước, ồn ào.

Giản Minh kéo lại một cô nương đứng ở vòng ngoài, “Xin hỏi lúc nãy biểu diễn âm nhạc ở chỗ nào?”

Cô gái chỉ vào cửa bên hông, “Chỗ đó gần nhất. Bất quá hiện tại đã tan rồi, mọi người cũng về hết.”

……

Tần Lãng khẽ cau mày kéo khóa kéo của túi ra xem, đều là những món quà lúc trước hắn tặng Hạ Tiểu Sơn.

“Em hiểu rõ anh, anh nhớ bạn cũ,” Hạ Tiểu Sơn nói, “Cho nên không kết thúc liền không có cách bắt đầu lại từ đầu. Tần Lãng, chúng ta chia tay đi.”

Tần Lãng bỗng dưng vứt túi bóng, nhào lên kiễng chân kéo mặt Hạ Tiểu Sơn xuống hôn.

Hạ Tiểu Sơn theo bản năng định đẩy hắn ra, môi liền cảm thấy đau đớn, không ngờ bị cắn đổ máu. Hắn thấy thần tình của Tần Lãng, là phẫn nộ hỗn loạn thương tâm cuồng loạn, hắn đời này chưa bao giờ thấy Tần Lãng thất thố như thế, Hạ Tiểu Sơn nhất thời ngốc lặng, tay cũng buông thõng.

Di động trong túi lại vang lên, kịch liệt chói tai đến mức tựa như tiếng tim đập vang vọng bên tai bọn họ lúc này.

“Em không tin!” Tần Lãng nâng mặt hắn gầm nhẹ, “Em không tin anh có thể quên em! mười bốn năm, Hạ Tiểu Sơn, mười bốn năm! Anh đã quên chính anh nói cái gì?! Anh từng nói yêu em một đời! Mẹ nó anh có thể quên?!”

Hạ Tiểu Sơn thống khổ nói, “Anh không quên, nhưng là……”

Câu tiếp theo của hắn lại bị Tần Lãng tắc trong cổ họng, lần này đến đầu lưỡi đều tiến vào, xúc cảm quen thuộc đã lâu mang theo đau đớn điên cuồng.

Nhịp tim đập lẫn với tiếng chuông điện thoại loạn xạ, thậm chí còn kèm theo tiếng bước chân gần trong gang tấc, Hạ Tiểu Sơn thoáng dại ra rồi trong lòng lại cảm giác như có đại bác bắn tới, ấn bả vai Tần Lãng đẩy mạnh ra!

Đôi môi tách ra vang lên một tiếng “Ba!” khoa trương, dưới ánh trăng một sợi chỉ bạc vẫn còn nối liền, bên khóe môi Hạ Tiểu Sơn lấp lánh, sau đó hắn vừa quay đầu lại —

Giản Minh xanh mặt đứng ở đầu ngõ, di động nắm trong tay cơ hồ bóp đến nát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.