Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ

Chương 22


Đọc truyện Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ – Chương 22

Giản Minh vùi vào giường, lấy tay che đầu, cả người lắc lư.

“Ưm…… qua trái một chút……”

“Không đúng không đúng, bên phải……”

“Vào sâu chút…… Mẹ nó, có thật là muốn tìm không! Dạy dỗ nửa ngày một điểm tiến bộ cũng không có! a —!”

Hạ Tiểu Sơn quỳ phía sau không nói một tiếng, đâm mông càng lúc càng mạnh! Giản Minh kêu thảm một tiếng, dùng hết sức lấy gối đập, “Khốn nạn! a —!”

Hạ Tiểu Sơn nhào về phía trước dựa hẳn vào người anh, lồng ngực kề sát lưng, sức eo tiến mạnh! Giản sư phụ bị hắn đâm mông như muốn đâm đến chết, triệt để tiêu hết khí lực chỉ trích hắn, chỉ còn có thể kêu la.

“A a a a a a a!”

Hạ Tiểu Sơn nghe cũng thấy đau lòng, che miệng anh nói, “Nhỏ giọng chút.”

“Không không ……” Giản Minh liều mạng lắc đầu.


Hạ Tiểu Sơn buông miệng anh ra, Giản Minh bị đâm đến mức chảy nước mắt, lệ trừng sát ý liếc hắn, hữu khí vô lực nói, “Ngay chỗ đó, nhích ra một chút.”

Lão tử mỗi lần vừa tới điểm đó liền hết đau, nhà mi là phán quan tương lai phái tới tàn sát đồng chí hay sao ……

Hạ Tiểu Sơn cau mày cố nén xúc động tiếp tục tìm tuyến tiền liệt, Giản Minh đã thư thái hơn một chút, vừa có khí lực liền kêu dâm, “Ân…… Ân…… Như trâu bò…..”

“Anh làm với trâu bò rồi?”

“Cứt! A…… Dở như cứt…… bảo dạo đầu lâu một chút cũng không …… A……”

“Rõ ràng làm rất lâu, là do anh kẹp chặt,” Hạ Tiểu Sơn bị kẹp cũng đau, lâu lắm không đi chịt dạo, chỉ còn cách dùng dịch trơn từ bao cao su, rõ ràng dùng không đủ, hắn xoa mông Giản Minh thầm oán nói, “Làm sao không ra nước?”

“Ra cái đầu cậu!” Giản Minh siết chăn rít gào, hóa ra bạch liên hoa của hắn trước giờ vẫn tiết dịch phù dung?!

“Cho cậu thượng đã ủy khuất rồi cậu còn ngại?” Anh lắc lắc đầu, mắt đỏ hồng cắn môi mắng Hạ Tiểu Sơn, “Để lát nữa lão tử làm ngươi không xuống giường được!”

“Thôi đi,” Hạ Tiểu Sơn khóe miệng nhếch lên, “Eo run thành như vậy, đợi một lát còn có khí lực?”


Giản Minh đập cho hắn một gối đầu.

Giường lớn kẽo kẹt vang, cuối cùng Giản Minh cắn tay run run liên tiếp vài cái, Hạ Tiểu Sơn tích “Thủy” cuối cùng cũng đổ đầy “Hồ”, lấp hết một mông.

Bởi vì đau đớn đánh mất khoái cảm, Giản nhị gia kẹp giữa người và giường cũng thập phần uể oải, Hạ Tiểu Sơn đành ra tay đến hầu hạ tiểu nhị gia một phen, Giản Minh trầm trầm hừ ra một tiếng, gồng eo chịu khuất phục.

Hạ Tiểu Sơn leo xuống khỏi lưng anh, banh tay banh chân nằm phơi chym trên giường. Mông trứng của Giản Minh vừa trống rỗng vừa đau, vô lực vỗ vỗ Hạ Tiểu Sơn, mắt nhìn cái chăn bên dưới. Hạ Tiểu Sơn ngoan ngoãn kéo chăn qua che cho anh.

Sau đó hắn lại bò đến đầu giường tìm thuốc, tự cho mình một điếu, cắm vào miệng Giản Minh một điếu.

Hai người một ngửa một sấp, im lặng rít thuốc, hơn nửa ngày Giản Minh mới hồi hồn, xoa eo đay nghiến nói,“Làm nửa ngày một câu cũng không có.”

Tình tự sau mây mưa mà nói vốn dĩ không phải chuyện hiếm, đâm anh đau đến chết vậy mà một câu quan tâm an ủi cũng không có, khốn nạn như cứt.

Hạ Tiểu Sơn vốn chính là muộn hóa, trên giường luôn luôn tích tự như vàng, cắm đầu làm mồm ngậm lại. Bị Giản Minh nói như vậy, chính mình cũng rất áy náy, hậm hực hỏi, “Thật đau như vậy?”

“Còn phải nói hả!”

Hạ Tiểu Sơn đau đầu không nói lời nào, một lát sau lại hậm hực nói, “Kia bằng không…… Lần tới cho anh làm hai lần……”

Giản Minh nhướn mày hừ ra một tiếng, “Này còn giống tiếng người.”

Hắn đỡ eo bò lại gần hôn Hạ Tiểu Sơn, bị Hạ Tiểu Sơn ôm cổ kéo xuống, hai bóng người hòa thành một.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.