Đọc truyện Kỳ Hôn – Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ – Chương 49: Uy hiếp
Tề Lẫm đột nhiên mất tích, đồng nghiệp đi cùng anh hôm đó thấy anh mãi chưa ra toilet thì đi tìm, tìm cả ngày không thấy đâu. Điện thoại không ai nghe vì thế phát động tất cả mọi người, một tiếng sau, họ xác định Tề Lẫm mất tích.
Những bảo tiêu được sắp xếp cho Tề Lẫm thấy vậy nhanh chóng gọi cho Trần Khoát, tổng giám đốc Trần của chúng ta nghe xong thì suýt nữa muốn chém phăng họ, sao để trông một người cũng không xong, thật là đám ăn không ngồi rồi!
Lập tức, Trần Khoát không nghĩ tới ai khác, mà là nhà họ Tề.
Lúc tức giận bùng nổ, Trần Khoát không ngừng khuyên bản thân phải bình tĩnh, Tề Lẫm vốn là người Tề gia, nếu bị họ đem về thì tạm thời sẽ không sao đâu. Tuy nhiên cái anh bực bội chính là anh không biết nguyên nhân thực sự mà Trần Tĩnh Mỹ đã lén đưa Tề Lẫm tới nhà họ Trần, cũng không biết trước kia Tề Lẫm sống ở đó thế nào. Nhất thời, toàn bộ diện tích 200m2 văn phòng tổng giám đốc Tín Thái đều có thể cảm nhận được nỗi tức giận của anh.
Cũng đúng lúc đó, Âu Dương Khiêm Vũ vài ngày không gặp Tề Lẫm đã trực tiếp nhảy vào phòng tìm người, y có thể nhận ra Trần Khoát không có ý cấm y theo đuổi Tề Lẫm. Biết nhìn người rất nhiều chuyện có thể dễ dàng hơn, huống chi bây giờ y còn hợp tác với Tín Thái, trong thời gian này y có lý do để vào đây, nhân viên không thể nào cấm được.
Chẳng qua lần này Âu Dương Khiêm Vũ đến cũng không thấy Tề Lẫm mà nghe được một tin tức xấu từ trợ lý của Trần Khoát: Tề Lẫm mất tích.
Trần Khoát giận, Âu Dương Khiêm Vũ lại càng giận, đương nhiên bổ sung tin tức cho nhau, có Âu Dương Khiêm Vũ thì họ tìm người cũng nhanh và đơn giản hơn. Lại dám không coi họ ra gì mà trói người, muốn tìm đường chết hả?
Mà lúc này, đối tượng được hai vị tổng giám đốc lo lắng – Tề Lẫm đang ở đâu?
Khi Tề Lẫm mở mắt thì đập vào mắt anh là một bức rèm màu lam nhạt, suy nghĩ đầu tiên của anh lại là có phải mình lại sống lại ở một thế giới khác hay không. Tề Lẫm đứng lên, phát hiện quần áo không có sự thay đổi, cả đôi tất cũng là đôi sáng mình chọn.
Haizzz, không sống lại lần hai, cũng không xuyên qua. Vậy anh đang ở đâu? Tề Lẫm bắt đầu nhớ lại chuyện ban sáng, ngay lập tức một câu xuất hiện trong đầu: anh bị bắt cóc.
Ai sẽ bắt cóc anh? Nhà họ Tề? Tề Lẫm vô cùng bình tĩnh thử đẩy cửa, anh cho rằng không mở được nhưng cánh cửa lại dễ dàng mở ra. Tuy cách được mời tới có phần không công khai nhưng Tề Lẫm vẫn nhận ra đối phương khá khách sáo. Tuy nhiên ai sẽ khách sáo với anh đây? Tề Lẫm thầm cười, hy vọng đừng khiến anh quá kinh ngạc.
Tề Lẫm lấy tư thái nhàn nhã đi xuống từ tầng hai, anh vừa đi vừa đánh giá kết cấu ngôi nhà không lớn không nhỏ, sang trọng cách điệu, đáng tiếc là không có hơi người, nơi đây vẫn còn mùi sơn mới.
Nếu là nơi không có người vậy đó chỉ là chỗ ở tạm thời sắp xếp cho anh mà thôi, Tề Lẫm không có tâm trạng để đánh giá xem ở đây trang trí ra sao mà đi thẳng về phía cửa lớn. Tuy nhiên ở cửa lại có hai bạn nam cao to mặc vest đen đội kính đen sừng sững đứng đó. Sau một hồi cân nhắc, Tề Lẫm quyết định từ bỏ chạy trốn mà hỏi xem họ đây là đâu, rốt cuộc ai đã đưa anh tới đây.
Trên thực tế, Tề Lẫm hỏi nửa ngày thì hai người kia vẫn chỉ trả lời có một câu: “Tề tiên sinh, xin hãy về phòng.”
Cho đến khi họ nói lần thứ ba, Tề Lẫm có hơi tuyệt vọng đi vào phòng khách ngồi lên sô pha, không ai rót nước cho anh, cảm thấy hơi khát nên tự nhiên cầm chai nước khoáng trên bàn uống. Tuy có hạn chế tự do ra ngoài nhưng ít ra không làm anh chết đói.
Đường tới đầu cầu, tự nhiên thẳng. Tề Lẫm không phải vô tư tới mức vô tâm, giờ anh cũng không đánh lại hai người bên ngoài, dù không biết thực lực họ ra sao nhưng anh biết mình không thắng được, còn không bằng giữ sức, chờ người tới cứu mình.
Cơm trưa được người đeo khẩu trang mang tới, Tề Lẫm rất thích đồ ăn ngon, anh cần năng lượng, cần suy nghĩ mà chúng lại cần tiêu hao thể năng, nên càng phải ăn. Không sợ bỏ thuốc độc ư? Hình như không cần thiết, nếu đối phương muốn hại mình thì có thể ra tay lúc mình hôn mê rồi. Chắc đối phương tạm thời còn muốn giữ anh lại, có chút tác dụng nào đó chăng. Dù nguyên nhân nào thì Tề Lẫm vẫn cho rằng mình cần phải sống.
Trong khung cảnh có vẻ nhàm chán, Tề Lẫm lại thoải mái ngủ một giấc trưa no say, khi tỉnh mặt trời đã xuống núi. Trong lúc vệ sinh cá nhân luôn có người bên ngoài gõ cửa, cũng cung kính mời anh xuống lầu. Tề Lẫm không bất ngờ, vì anh vừa nghe thấy tiếng xe, chắc người bắt anh tới đây đã đến. Tề Lẫm chợt cảm thấy bất an nhè nhẹ.
Vừa xuống tầng đã thấy một người đàn ông cao to hơn anh đứng ở cửa sổ ngắm cảnh tịch dương, Tề Lẫm cũng không biết hắn ta đang cảm thán điều gì, không phải hiện tại người nên cảm thán là anh sao?
Tên bảo tiêu kia nhanh chóng biến mất khỏi phòng khách, giờ chỉ còn Tề Lẫm và người xa lạ đứng đưa lưng về phía anh mà thôi. Tề Lẫm chẳng muốn để bản thân chịu thiệt, tìm một cái ghế sô pha mềm nhất rồi ngồi xuống, cũng nhấc hai chân lên, anh muốn xem người có khí chất thanh cao kia sẽ quay lại vào lúc nào.
Sau đó, người kia quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau, không hề xảy ra hiện tượng chớp giật kỳ lạ nào. Trong ký ức thì Tề Lẫm chưa từng gặp người này, ít nhất là sau khi vào thế giới này anh chưa tiếp xúc với hắn. Tề Lẫm phát hiện trong mắt người kia có nét kinh ngạc thoáng qua, chắc vì gương mặt Tề Lẫm quá mức bình tĩnh, không có hiệu quả bất ngờ như mình tưởng.
Tề Lẫm lên tiếng trước: “Đồng chí này, vẻ mặt của bạn lại có chút thất vọng nhỉ?”
Người kia rất đẹp, mang vẻ đẹp trung tính, ngũ quan rõ nét, ước chừng là một ngôi sao đang nổi. Hắn ta không phải người trong bức ảnh của nguyên chủ, không biết là ai đây?
Người nọ ngồi đối diện Tề Lẫm, nói: “Đúng vậy, tôi có hơi thất vọng đấy. Cậu đừng tỏ vẻ không biết tôi, Tề Lẫm à.”
Tề Lẫm không giận mà còn cười: “Anh có thể bắt tôi trước mắt bao người, biết quá khứ của tôi, chẳng lẽ anh không đi tìm hiểu chút gì sao?”
Người nọ cũng cười: “Cậu rất thông minh, quả thật tôi đã tìm hiểu, càng muốn biết xem đó là thật hay giả. Vậy cậu có muốn biết tôi là ai không?”
Tề Lẫm mỉm cười: “Tôi thật sự chẳng muốn, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
Hắn nói: “Nhưng tôi không muốn thế, cứ muốn nói cho cậu thì sao?”
Tề Lẫm đáp: “Nếu anh đã muốn thì tôi cũng không ngăn được, đúng không, tôi đang nghe đây.”
Hắn cười haha: “Xem ra cậu thật sự mất trí nhớ. Không gạt cậu, tôi chính là anh trai cậu.”
Tề Lẫm mở to hai mắt: “… Anh trai tôi? Tôi nghĩ tôi chỉ có một người anh, anh ấy tên Trần Khoát.” Nếu Trần Khoát nghe được câu này thì chắc chắn tối nay sẽ chui trong chăn cười đến phát khóc ý chứ.
Hắn nói: “Vậy tôi tự giới thiệu trước. Tôi tên Tề Thước, là con trai của bác cả cậu, người khác đều nói tôi là con riêng, đương nhiên tôi không quan tâm là được.”
Zời ạ, sao Trần Khoát không nói với anh rằng nhà họ Tề còn có một đứa con trai chứ?
Sau khi Tề Lẫm giải mã được một phần tư liệu trong máy Trần Khoát mới nói cho anh biết giờ trong nhà chính họ Tề có bốn người con, ba trai một gái, con gái là thứ ba, thứ hai là cha của Tề Lẫm. Họ cũng chỉ biết vậy, còn bí mật sâu trong thì cũng không biết nhiều lắm, mà nhà họ Tề luôn có cách đè nén cách tin tức xấu. Giờ lại lòi ra một người mà Tề Lẫm không hề biết, hắn bắt mình tới đây là có ý đồ gì?
Tề Thước cười cười: “Chắc chắn giờ cậu rất ngạc nhiên. Nhưng đừng sợ, tôi sẽ không hại cậu, dù sao chúng ta cũng là anh em.”
Tề Lẫm âm thầm khinh bỉ: “Vậy anh có mục đích gì, không thể nào lãng phí nhiều thời gian như vậy chỉ để mời tôi tới uống trà chứ?”
Tề Thước phát hiện Tề Lẫm cũng không dễ gạt, nói thẳng: “Đương nhiên là không. Tôi biết cậu đã nhiều năm rồi không về nhà, mà bên nhà cũng chẳng bảo người đi tìm cậu. Tôi tò mò thật, vì sao họ lại không tìm cậu? Trong đó có bí mật gì chứ? Sau đó tôi mới biết hoá ra cậu và anh tôi, chính là Tề Cẩn từng có quan hệ, là cái gì khiến cho họ từ bỏ một đứa cháu nội mà lựa chọn một đứa cháu ngoại làm người thừa kế chứ? Tôi rất muốn biết.”
Tề Lẫm bình tĩnh nghe xong, trả lời: “Tôi hoàn toàn không biết anh đang nói gì.”
“À tôi quên mất, cậu mất trí nhớ.” Tề Thước mỉm cười, “Nhưng không quan trọng, tôi đã nói cho cậu phần quan trọng rồi. Cậu là cháu nội chính quy của Tề gia, nhưng cậu lại bị cháu ngoại lợi dụng rồi bị đuổi khỏi nhà. Người làm anh như tôi cảm thấy đồng tình quá, nếu cậu muốn thì tôi cũng có thể giúp cậu đoạt được lại gia sản và quyền kế thừa.”
Châm ngòi ly gián là gì, đó chính là những lời này của Tề Thước, nếu là một người luôn ham lợi ích thì chắc chắn sẽ tin lời xúi giục. Nhưng Tề Lẫm nào có dễ tin như vậy. Thứ nhất, anh hoàn toàn không có hứng thú với Tề gia, thứ hai anh căn bản không phải nguyên chủ, thứ ba anh chỉ muốn bình yên sống trọn đời này.
Tề Lẫm cười cười nói: “Anh Tề Thước, tôi thật sự rất xin lỗi, tôi không có hứng thú với Tề gia. Mặt khác, hình như tôi và anh cũng không quá thân quen.”
Tề Thước bị từ chối cũng không buồn bực, nói tiếp: “Em trai à, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt chứ.”
Uy hiếp này, đương nhiên Tề Lẫm không coi là gì: “Anh Tề Thước, nói thật đó là quyết định của chủ nhà họ Tề, hình như chẳng liên quan lắm tới kẻ bị đuổi khỏi nhà là tôi. Hơn nữa giờ tôi chẳng có ký ức nào về Tề gia, làm sao tôi có thể nói về mấy thứ kế thừa linh tinh với một người xa lạ chứ?”
Đáp ngược lại, Tề Thước cũng chỉ là một đứa con riêng, lấy quyền gì để nói, quả thực là khó hiểu. Anh không biết Tề Thước và nhà họ Tề như thế nào, nếu hắn có thể tìm được anh vậy chắc chắn mục đích không hẳn tốt. Tề Lẫm không phải kẻ ngốc, sao phải hợp tác với họ chứ.
Tề Thước nhún vai: “Cậu không muốn thì tôi cũng không ép, nhưng có một việc thì tôi nghĩ tôi có thể vượt quyền mà thông báo với cậu.”
Tề Lẫm híp híp mắt, cẩn thận hỏi: “À? Chuyện gì vậy?” Ở nhà họ Tề chắc anh cũng không khác gì người đã chết, lời Tề Thước nói có thể tin hay không đã là một vấn đề. Nhưng câu tiếp theo của hắn ta khiến anh bắt đầu suy nghĩ, quả nhiên Tề Thước luôn đào hố để anh nhảy, vậy anh nhảy hay không nhảy đây?
Tề Thước nói: “Cha cậu bệnh nặng, chắc chẳng còn sống được mấy ngày.”