Đọc truyện Kỳ Hôn – Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ – Chương 39: Ly biệt
Khi Tề Lẫm hát tất cả mọi người đều đang cảm thán, còn có mấy cô nàng lặng lẽ nói với bạn thân, nếu Tề Lẫm không thích con trai thì chắc chắn cô sẽ chủ động theo đuổi anh. Chắc Tề Lẫm mà nghe thấy được không chừng sẽ nhảy dựng lên nói rằng anh thật sự không thích con trai, nhanh theo đuổi tôi đi, tuyệt đối có thể thành công.
Mà lúc này Âu Dương Khiêm Vũ mặt lặng như nước, không phải anh vui mà là đang băn khoăn. Tề Lẫm đau lòng như thế, có phải y quá nghiêm khắc rồi không, có phải y quá nhẫn tâm? Cậu ấy nhìn có vẻ rất buồn, có cần phải đưa lại một món quà nào không? Mình đi rồi, cậu ấy có thể nào không thích được ai khác? Có phải mình từ chối quá ác liệt rồi? Mình đi rồi cậu ấy nên làm gì đây?
Nghĩ như vậy, Âu Dương Khiêm Vũ bắt đầu không kiên nhẫn, sao Tề Lẫm có thể yêu y, thật sự làm người ta phải bối rối.
Sau một bài, Tề Lẫm dễ dàng nhảy xuống ghế cao, cũng cẩn thận ôm chiếc ghi ta giá trị. Làm hỏng, bán anh đi cũng không đền nổi. Cúi mình chào được người nghe vỗ tay nhiệt liệt, Tề Lẫm xoay người rời đi vòng người, mọi người cũng tản ra tiếp tục chơi. Khi Tề Lẫm đi ngang qua người nào đó, còn phải gật đầu với y, cảm thấy vừa nãy anh hát không tệ, Tề Lẫm lễ phép cười lại.
Sau khi chấm dứt, Tề Lẫm mang theo chiếc đàn ghi ta giá trị đi về phòng để đàn, anh chỉ cần giao đàn cho người hầu được Giản Hành chỉ định là xong xuôi. Nhưng vừa đi tới hành lang tầng hai thì tâm trạng tốt đẹp còn chưa có đã bị kéo lấy tay. Tề Lẫm quay lại, mỗi lần thấy Âu Dương Khiêm Vũ thì tâm trạng tốt sẽ down xuống đáy cốc.
Tề Lẫm không cười nữa, bình tĩnh hỏi: “Âu Dương Khiêm Vũ, anh kéo tôi làm gì?”
Thấy Tề Lẫm như vậy, Âu Dương Khiêm Vũ đã biết Tề Lẫm vẫn thích mình: “Vì sao cậu cứ phải thích tôi?”
Tề Lẫm: “…” Tôi nói này cậu hai, cậu lại có kỹ năng tưởng tượng mới à?
Để tránh cho mọi việc càng thêm tồi tệ, hơn nữa ngày mai anh ta đi rồi, Tề Lẫm cảm thấy cần phải nói rõ đầu đuôi sự việc thì tốt hơn, “Ừm Âu Dương Khiêm Vũ, về việc thích anh hay không thích anh thì tôi cảm thấy tôi cần phải làm rõ.”
Âu Dương Khiêm Vũ vẫn cầm cánh tay Tề Lẫm, không có ý bỏ ra: “Cậu thích tôi, tôi cảm thấy rất rõ.”
Tề Lẫm ôm đàn ghi ta, không có tiện dùng lực, đành phải để Âu Dương Khiêm Vũ kéo mình, anh sờ mũi nói: “Âu Dương Khiêm Vũ, thật ra tôi đã không còn thích anh từ lâu rồi.”
Âu Dương Khiêm Vũ híp mắt: “Thật chăng?”
Tề Lẫm gật thật mạnh: “Đương nhiên, về sau tôi sẽ không để anh bối rối nữa, anh cũng có thể theo đuổi giấc mơ của mình, theo đuổi cô gái anh thích, anh sẽ có một tương lai tốt đẹp, tôi tin chắc vậy.” Quả thật tin chắc đến mức phải đố kỵ.
Âu Dương Khiêm Vũ cau mày: “Cậu không cần phải dối lòng, tôi biết giờ cậu đau lòng muốn chết, nhưng mai tôi đi rồi, cậu không cần thích tôi nữa.”
Tề Lẫm liếc mắt xem thường Âu Dương Khiêm Vũ đang đứng đắn nghiêm túc khác hẳn ngày thường: “Đại ca à, tôi đã nói tôi không thích anh rồi, anh đừng có mà không tin lời người khác như thế. Tôi đã nói tôi không thích anh là không thích anh, đừng có tự mình đa tình nữa, cám ơn!”
Sau khi nói xong, Tề Lẫm vùng tay ra khỏi Âu Dương Khiêm Vũ mà đi tới địa điểm Giản Hành đã bảo, Âu Dương Khiêm Vũ bị hoảng sợ bởi câu nói vừa rồi nên không kịp phản ứng, Tề Lẫm đã đi khuất.
Sau khi giao đàn cho người hầu, Tề Lẫm gặp quản gia Giản như thần long thấy đầu không thấy đuôi, anh ta mỉm cười nhìn Tề Lẫm: “Đêm nay hát không tệ, khiến cậu hai ấn tượng mạnh.”
Tề Lẫm day mi tâm: “Nếu cậu hai của anh thông minh bằng nửa anh thôi thì tốt rồi. Tôi đã nói tôi không thích anh ta, tôi có thể đi tìm người mới, vì sao anh ta lại cứ tin chắc rằng tôi thích anh ta chứ?”
Giản Hành cười nói: “Nói xấu cậu hai trước mặt tôi không sợ tôi nói cho cậu ấy à?”
Tề Lẫm nhún nhún vai: “Anh nói cũng không sao, dù gì anh ta cũng bẻ cong sự thật.”
Nụ cười của Giản Hành hơi cứng lại, dường như Tề Lẫm rất hiểu phong cách làm việc và suy nghĩ của cậu hai nhà họ, dù sao anh cũng biết từ nhỏ EQ của cậu hai đã khá thấp. Không có gì để phản biện, Giản Hành chấp nhận lời của Tề Lẫm.
“Ngày mai cậu có đi tiễn không?” Giản Hành hỏi Tề Lẫm.
Tề Lẫm quyết đoán lắc đầu: “Để tránh cậu hai nhà anh lại nghi ngờ tôi còn chưa dứt tình, tôi không đi, còn phiền quản gia Giản điều xe đưa tôi về trường.”
Giản Hành cũng không miễn cưỡng: “Cậu hai mà biết còn không đau lòng chết.”
Tề Lẫm: “… Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Giản Hành cười mà không nói.
Rời đi nhà Âu Dương, Tề Lẫm cũng không tạm biệt Âu Dương Khiêm Vũ, bài hát “Đừng gặp lại” của anh đã thay anh nói rõ ràng rành mạch, đó là đừng có gặp lại, không tạm biệt cũng là bình thường, anh là một kẻ đơn phương, à không phải, nguyên chủ mới là kẻ đơn phương. Đợi Âu Dương Khiêm Vũ rời đi là có thể xoá bỏ thân phận đơn phương rồi, không có gì vui vẻ hơn cả.
Mà lúc này Âu Dương Khiêm Vũ đang đứng ở ban công tầng hai nhìn chiếc xe Tề Lẫm ngồi rời khỏi khu nhà. Tay đặt trên thanh vịn đã nắm thành đấm, móng tay bấm sâu vào thịt. Không biết vì sao, y chợt cảm thấy Tề Lẫm không chào tạm biệt y, là thật sự không còn thích y nữa, mà vừa nãy cậu ấy cũng nói không thích mình…
Sao lại không thích chứ?
Không thích y, vì sao lại hát bài “Đừng gặp lại”?
Không thích y, vì sao không chào mà đi, chẳng lẽ không phải sợ vừa nói đã khóc sao?
Không thích y, vì sao phải ở lại tiệc chia tay?
Không thích y, vì sao ngày đó tựa vào vai y ngủ, không có cảm giác khó chịu nào?
Âu Dương Khiêm Vũ biết, Tề Lẫm chắc chắn là nói dối, cậu ta thích mình.
Không, cậu ấy yêu mình.
Vì có được đáp án, cậu ấy mới có thể không chào mà đi.
Trái tim, nhoi nhói.
Nhưng y không làm gì cả.
Tề Lẫm chưa từng hỏi mình có thích cậu ấy chút nào không, Âu Dương Khiêm Vũ cũng không biết, chỉ là nghe hát mà trái tim trở nên chua xót.
Sau khi cậu ấy hát xong, mình lại muốn ôm cậu ấy vào lòng, cảm giác này thật đáng sợ, y muốn thoát ra. Tề Lẫm là con trai, mình không thể thích cậu ấy, cũng sẽ không thích cậu ấy. Đúng thế, không sai!
Tin chắc mình sẽ không thích Tề Lẫm, cũng không thích con trai, Âu Dương Khiêm Vũ trở lại bữa tiệc chia tay tiếp tục nói chuyện phiếm uống rượu cùng bạn, nhận lời chúc của họ. Chỉ là hình như y có chỗ nào đó thay đổi, người khác không nhìn ra, bản thân y cũng không biết. Tóm lại, Âu Dương Khiêm Vũ đang thay đổi.
Ngày hôm sau, trong đám người tiễn sân bay, Âu Dương Khiêm Vũ không nhìn thấy Tề Lẫm, cậu ấy biết cậu ấy yêu mình quá nhiều, nên không xuất hiện.
Mà lúc này Tề Lẫm đang nằm trên giường ngủ, Thẩm Tiểu Viên không thể không nghi ngờ rốt cuộc anh có từng thích Âu Dương Khiêm Vũ không nữa. Tuy cậu không thích Tề Lẫm theo đuổi Âu Dương Khiêm Vũ nhưng thái độ này của Tề Lẫm thật sự khiến cậu lơ mơ, có phải tình cảm trôi quá nhanh không?
Khi qua cửa, Âu Dương Khiêm Vũ còn nhìn sau mãi, trợ lý đi cùng cẩn thận hỏi: “Cậu hai, cậu quên lấy đồ gì sao?”
Âu Dương Khiêm Vũ suy nghĩ, lắc đầu: “Không có, đi thôi.” Giờ phút này, ngay cả bản thân y cũng không biết vì sao chỉ nghĩ tới hình ảnh Tề Lẫm đang cười nói.
Giản Hành đứng cách đó không xa nghe thấy thì yên lặng, không ai biết rõ hơn anh rằng Âu Dương Khiêm Vũ suy nghĩ gì. Nếu không phải anh phát hiện Âu Dương Khiêm Vũ có thái độ khác với Tề Lẫm thì chắc anh sẽ không vội vã đề nghị lão gia phu nhân tống cậu hai ra nước ngoài. Là người thừa kế nhà Âu Dương, có một số việc phải quên đi mà cũng không thể xảy ra, anh chỉ đang làm dự phòng mà thôi. Khi mà cậu hai còn chưa phát hiện tình cảm đặc biệt mình dành cho Tề Lẫm thì phải bóp chết nó từ trong trứng nước mới là hành động sáng suốt, dù sao anh không nhìn thấy được tình cảm từ mắt Tề Lẫm với cậu hai. Hình như thiếu gia có hơi đáng thương nhỉ?
Thứ Âu Dương Khiêm Vũ quên đó là trái tim y, đặt ở chỗ Tề Lẫm, chắc sẽ không tìm thấy được.
Dù Âu Dương Khiêm Vũ ảo tưởng thế nào, mặc kệ Thẩm Tiểu Viên không hiểu ra sao, cả cho Lý Tân Hi hỏi vì sao không đi tiễn, Tề Lẫm cũng chỉ mỉm cười vui tươi hớn hở hướng về phía trước lạc quan sống cuộc sống của mình. Anh thật sự không buồn, anh thật sự đang cố gắng sống, vì sao tất cả mọi người đều không tin anh thật sự có thể thoát khỏi bóng ma Âu Dương Khiêm Vũ vậy? Quan niệm của các người có chuyện gì thế!!!
Người người đều cảm thấy Tề Lẫm sẽ đại náo một hồi, nhưng trên thực tế họ lo lắng vô ích, Tề Lẫm ăn ngon ngủ ngon, căn bản không có chuyện gì cả.
Vô cùng không hợp lý, tất cả cảm thấy anh đặc biệt khác lạ, mà Tề Lẫm tự nhận mình không có vấn đề, chỉ là mọi người không tin, hồi quang phản chiếu gì gì đó.
Được rồi. Tề Lẫm nói: thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
Vì thế, Tề Lẫm dùng thời gian chứng minh. Thời gian như thoi đưa, ba năm đã trôi qua.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tề Lẫm bắt đầu tìm việc làm, mọi người không phát hiện anh có hành vi khác thường nào mới biết được từ lâu anh đã sớm thoát khỏi mối tình kia, không còn cảm xúc tiêu cực nào nữa. Tuy nhiên chỉ có hai người hoàn toàn không tin Tề Lẫm sẽ có vấn đề, một là Trần Khoát, hai là quản gia Giản.
Ba năm, đủ để Tề Lẫm thành lập được mối quan hệ, tìm được người hợp làm bạn, cũng có thể hiểu được người anh Trần Khoát. Trước kia anh không biết, rồi Trần Khoát có ý để anh tới nhà họ Trần hỗ trợ, Tề Lẫm mới biết được rốt cuộc nhà họ kinh doanh gì.
Lắc lắc ly rượu, Tề Lẫm xuyên qua chất lỏng màu nâu nhìn Trần Khoát đang ngồi trên ghế salon không hình không giống, không vui hỏi: “Vì sao bảo tôi đến công ty, tôi muốn tự tìm việc.”
Trần Khoát ngậm thuốc đáp: “Ông ngoại hy vọng cậu có thể giúp tôi.”
Tề Lẫm cười nhạo: “Xí, tôi tin anh sao?”
Trần Khoát thản nhiên nói: “Cậu có tin hay không k quan trọng, không đi công ty cũng không sao, cậu có thể tới nhà Âu Dương, học hành được ít cũng được.”
Tề Lẫm nhấp ngụm rượu: “…Nghe nói phúc lợi không tồi, có thể suy nghĩ một chút.”
Trần Khoát thấy anh có vẻ nghiêm túc: “Vậy đi chứ?”
Tề Lẫm gật đầu: “Năm ngoái Giản Hành đã đưa offer rồi.”
Trần Khoát: “Con hồ ly kia.”
Tề Lẫm: “…”
Ba năm sau Tề Lẫm căn bản chưa từng nhớ Âu Dương Khiêm Vũ.
Một lúc lâu sau, Trần Khoát hỏi: “Cậu chắc muốn tới tập đoàn Cường Thịnh nhà Âu Dương?”
Tề Lẫm cười không nói, nghiễm nhiên là một con cáo khác.