Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ

Chương 18: Sấm


Đọc truyện Kỳ Hôn – Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ – Chương 18: Sấm

Sau khi Tôn Ái Tích rời khỏi, nhà Âu Dương lại trở về yên bình. Với việc nội dung phim sẽ tiếp diễn thế nào, Tề Lẫm xem cũng được không xem cũng được, dù sao đó là chuyện giữa nam chính và nữ chính, chẳng liên quan gì tới anh.

Tâm trạng tốt tiếp tục dạy đôi song sinh, nhưng Tề Lẫm vẫn cảm thấy thiêu thiếu gì đó, không được tận mắt chứng kiến đại chiến giữa nam chính và nữ chính hai ngày trước khiến anh tiếc nuối. Đương nhiên nếu anh biết nguyên nhân gián tiếp sự kiện đó gây ra thì chắc chắn không vui nổi rồi.

Tiếp tục yên lành sống qua ngày, Tề Lẫm nhanh chóng nhận được tiền lương tuần làm thêm thứ hai. Ngày hôm sau khi đi tới dạy còn mang theo quà tặng đôi song sinh, hai người càng thích vị gia sư Tề Lẫm này. Em trai Âu Dương Hạo còn lặng lẽ đề nghị với anh trai Âu Dương Ngự xem có nên tiếp tục để Tề Lẫm làm gia sư ngữ văn sau này của mình không.

Được đôi song sinh giành nhiều cảm tình hơn, Tề Lẫm lại được họ giữ lại ăn cơm chiều. Cha mẹ Âu Dương thường ở nước ngoài, một năm cũng chỉ về nhà hai ba lần, để ba anh em nhà họ ở trong nước, đương nhiên là cũng có ý cả. Thấy phụ huynh không có nhà, Tề Lẫm cũng không có quá nhiều áp lực, huống chi bên ngoài còn đang mưa to gió lớn. Hôm nay anh tới cũng đã khó khăn rồi, ngay cả anh Giản cũng cảm động bởi tính chuyên nghiệp của anh, nên ăn cơm là hợp lý.

Tuy nhiên phụ huynh không ở nhà không có nghĩa Âu Dương Khiêm Vũ cũng không có nhà, bên ngoài mưa to như vậy y cũng không ra ngoài tìm bạn chơi hay đi công ty học tập, lúc ăn cơm y gặp Tề Lẫm. Sau khi Tôn Ái Tích rời khỏi, y chưa gặp Tề Lẫm lần nào, lúc này lại cảm thấy Tề Lẫm dễ nhìn hơn nhiều. Đứng ở cầu thang nhìn cậu ta đang giảng điển cố cho đôi song sinh, khoé mắt hơi cong lên, đôi môi mỏng hồng hồng, chiếc mũi thanh tú, làn da trắng nõn, tóc cũng có vẻ mềm mại khiến người ta muốn tự tay kiểm tra. Thấy vậy, Âu Dương Khiêm Vũ cau mũi, vì sao y lại không ghét Tề Lẫm nữa, sự ghét bỏ ban đầu đã biến mất tự lúc nào, hiển nhiên y không ý thức được vấn đề nghiêm trọng này.

Âu Dương Khiêm Vũ lững thững đi vào bàn ăn. Bàn ăn nhà Âu Dương là kiểu bàn vừa dài vừa rộng, ai cũng không gần ai, đơn giản mà nói là phong cách châu Âu. Ăn cơm tại nhà Âu Dương có thể gọi đồ mình thích ăn là rất kính trọng đầu bếp, Tề Lẫm vui tươi hớn hở chọn hai món, đôi song sinh thấy anh ăn đồ Trung Quốc cũng muốn ăn theo. Vì thế khi Âu Dương Khiêm Vũ xuất hiện, nữ hầu đưa lên cho y cơm Tây chính hiệu, hoàn toàn khác với ba người còn lại. Y không vui lắm, như thấy mình không thể nào hoà nhập được, nhưng không chừng đây là chính sách lạt mềm buộc chặt của Tề Lẫm, cố ý không để ý tới mình thì sao?

Trên thực tế Âu Dương Khiêm Vũ lại nghĩ nhiều rồi, Tề Lẫm chưa bao giờ nghĩ sử dụng 36 kế sách để tán y cả. Vì căn bản là không cần, hiện tại bảo anh lấy lòng Âu Dương Khiêm Vũ thì thà anh lấy lòng anh Giản còn nhanh hơn, ít nhất anh Giản có thể đưa cho anh một phần lương làm thêm cao ngất. Âu Dương Khiêm Vũ à, chắc ngoài thân phận nam chính thì chẳng còn sở trường nào khác.

Đôi song sinh và Tề Lẫm ăn cơm chiều rất vui vẻ, mà Âu Dương Khiêm Vũ một mình lại ăn không ngon, cảm thấy chẳng có chút hương vị nào. Vị đầu bếp bất hạnh còn bởi vậy mà bị trừ tiền lương, thật sự là có lỗi, hầu hạ đại thiếu gia cũng không dễ dàng gì.


Ăn xong, mưa gió càng to hơn, bên ngoài còn có sét đánh, căn bản không có dấu hiệu dừng lại. Thấy vậy, anh Giản trực tiếp mời Tề Lẫm ở lại qua đêm, đương nhiên Tề Lẫm cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Đôi song sinh biết Tề Lẫm ở lại chơi với họ thì vui vẻ chọn phòng cho anh, chưa tới năm phút anh đã có một gian phòng dành cho khách xa xỉ, thật sự tốt hơn nhiều ký túc xá hiện tại.

Đôi song sinh muốn chơi cùng Tề Lẫm, đương nhiên không thích vừa ăn đã về phòng nghỉ ngơi rồi. Vì mưa to nên không chơi bên ngoài được nên Tề Lẫm đành phải lấy từ chỗ anh Giản một bộ bài lơ khơ dạy đôi song sinh chơi tiến lên. Ba người ngồi trên giường chơi vô cùng thích thú, ai thua thì sẽ bị dán giấy lên mặt. Ban đầu, Tề Lẫm thay phiên dán giấy lên mặt đôi song sinh, nhưng sau đó đôi song sinh tìm được cách chơi, mặt Tề Lẫm càng ngày càng nhiều giấy.

Không biết là lúc nào anh Giản cũng tham gia, đôi song sinh do anh trai Âu Dương Ngự đại diện, em trai Âu Dương Hạo thì đặt cằm lên vai làm chỉ điểm. Anh Giản có chỉ số thông minh cao, chơi hai ván đã tìm được cách, khiến Tề Lẫm tiếp tục bị dán giấy. Tề Lẫm càng hối hận vì đã dạy họ chơi cái này. Anh Giản là thương nhân tinh anh, đôi song sinh thì có hai cái đầu nên cũng không kém, chỉ có Tề Lẫm bị bi thảm.

Lát sau, cửa phòng bị gõ, Âu Dương Khiêm Vũ trắng mặt xuất hiện, y tới tìm người, thấy họ đang chơi cũng tự động tham gia. Lúc này Tề Lẫm cũng không muốn bị ba tên thông minh kia dán giấy, trực tiếp nhảy xuống giường đẩy y lên.

“Anh Âu Dương, cùng chơi đi!” Tề Lẫm chân chó nói.

Âu Dương Khiêm Vũ ra vẻ khó xử: “Nể mặt cậu thành khẩn như vậy, tôi sẽ giúp cậu.” Khi lấy được bài, y bình tĩnh nói với Tề Lẫm ngồi cạnh: “Chơi thế nào?”

Tề Lẫm không so đo Âu Dương Khiêm Vũ luôn tưởng tượng quá đà về những gì mình làm, kiên nhẫn chỉ đạo: “Đánh cái này, đánh cái này, và mấy cái này gộp lại cũng có thể đánh …”


Hai ván sau, Âu Dương Khiêm Vũ bắt đầu nghiện, đánh đôi song sinh đối diện tơi bời khói lửa, anh Giản đương nhiên không muốn bị dán giấy nên không nhường, chơi rất điên. Tóm lại màn tiếp theo rất khoái trá, gần như quên mất bên ngoài mưa gió đang đi vào khu biệt thự của mình.

Khi sắp tới 10 giờ, em trai Âu Dương Hạo dựa đầu vào vai anh trai Âu Dương Ngự, nghiêng một cái đã sắp ngủ gật. Âu Dương Khiêm Vũ yêu thương em trai nên bảo dừng, đi về phòng ngủ trước. Có lệnh của anh hai, đôi song sinh mau chóng đi về. Anh Giản cũng lấy cớ có chuyện cần xử lý thuận tiện đưa đôi song sinh đi, lại bảo người đi vào dọn phòng cho Tề Lẫm, khắp giường toàn là lá bài và giấy.

Sau khi nữ hầu dọn dẹp xong, Tề Lẫm phát hiện Âu Dương Khiêm Vũ vẫn còn ung dung như ông chủ ngồi trong sô pha đơn nghịch TV. Bên ngoài lại bắt đầu có tiếng sấm, ánh chớp liên hồi dự báo cho một đêm mưa ồn ã, dù có cách âm tốt cũng không thể ngăn nó được. Khi một tia chớp xẹt qua bầu trời, Tề Lẫm phát hiện ngón tay Âu Dương Khiêm Vũ đang nghịch điều khiển dừng một chút, mặt thì cứng đờ. Tề Lẫm nghĩ nghĩ, nhưng không chắc lắm, anh quyết định lấy quần áo sạch sẽ đi tắm trước, y thích ngồi bao lâu thì cứ ngồi.

Thấy Tề Lẫm không có tình người đi tắm, Âu Dương Khiêm Vũ nén giận. Lúc này y cực mâu thuẫn, vừa hy vọng cậu tiến lên nói chuyện với mình, lại không mong cậu nói gì, nếu không, nếu không phải có chuyện y cũng không muốn ở đây. Hừ, thôi đi. Tên ngốc không thức thời kia, để cậu ta tắm đi.

15 phút sau, Tề Lẫm thơm ngào ngạt đi ra. Thấy Âu Dương Khiêm Vũ không định về phòng ngủ, anh hơi ngạc nhiên, rốt cuộc lên tiếng hỏi: “Ừm, anh Âu Dương, muộn rồi, anh không về ngủ sao?”

Âu Dương Khiêm Vũ hung tợn: “Đây là nhà tôi, tôi thích ở đâu thì ở đấy, không cần cậu xen vào.”

Người khác không thân thiện, Tề Lẫm cũng chỉ mặc kệ, đừng cho rằng anh dễ nói chuyện, có thể tưởng tượng lung tung nhưng đừng có mà hung dữ. Thật sự có lòng tốt lại coi như sói hoang, anh sấy tóc, mở cái chăn mới thay, chuẩn bị đi ngủ.


Lúc này Tề Lẫm không quan tâm tới mình, Âu Dương Khiêm Vũ lại buồn bực. Tiếng sét bên ngoài lại vang lên, y chợt nhảy dựng, phi thẳng lên giường Tề Lẫm, xốc chăn lên: “Đừng ngủ, tôi biết cậu thích tôi. Giờ tôi cho phép cậu, cho cậu cơ hội biết tôi, công khai yêu tôi.”

Tề Lẫm ngáp một cái: “Giờ tôi muốn ngủ, ngày mai tiếp tục thích anh vậy.”

Giọng dỗ trẻ con này khiến Âu Dương Khiêm Vũ buồn bực: “… Rốt cuộc cậu có tự giác là mình đang thích người ta không hả?”

Bất đắc dĩ bị gọi, Tề Lẫm rất muốn nói, thật sự tôi chưa bao giờ thích cậu cả, thân!Không thể ngủ, Tề Lẫm cũng suy nghĩ miên man, anh nói ra phát hiện vừa nãy của mình: “Anh Âu Dương, anh sợ sấm hả?”

Âu Dương Khiêm Vũ ngồi ở mép giường trừng anh: “Cậu mới sợ sấm! Tôi chỉ là thấy phòng cậu ở không tốt lắm, cố ý tới đây nói chuyện với cậu, cho cậu cơ hội thích tôi.”

Tề Lẫm che mặt, phòng không tốt lắm? Lấy cớ à, rõ ràng là sợ sấm mà. Anh cũng không định kích thích cậu ta, đỡ cho nam chính Âu Dương Khiêm Vũ động kinh, khó chịu vì anh không chiều theo, không cho anh ngủ. Thôi để anh làm người tốt một lần.

Tề Lẫm hỏi: “Vậy tôi nói chuyện với anh nhé, anh muốn nói gì?”

Âu Dương Khiêm Vũ: “Phải là tôi nói chuyện với cậu.”

Tề Lẫm: “… Được rồi.” Cái này cũng phải so đo, nam chính à, cậu sĩ diện tới mức nào vậy?


Không có chủ đề thì tán gẫu cái gì, huống chi Tề Lẫm đang buồn ngủ càng thấy đầu óc mình mơ hồ. Âu Dương Khiêm Vũ càng có tinh thần, tới gần mới phát hiện Tề Lẫm cũng không tệ, chỉ là dáng dấp nhỏ hơn người chung quanh, mềm yếu hơn. So với tôn tiếc gì ấy đen như than thì đẹp hơn nhiều, không biết da có mềm không nhỉ, sử dụng sữa tắm nên da anh có toả ra mùi hương thoang thoảng.

Bị nhìn chằm chằm, Tề Lẫm mất cơn buồn ngủ, anh xấu hổ mỉm cười: “Ừm, vậy tôi kể cho anh truyện cười nha?”

Âu Dương Khiêm Vũ không yên lòng gật đầu.

Tề Lẫm nhớ tới truyện cười mà trước kia cùng kể với bạn gái, vì thế trực tiếp mượn: “Xưa kia, có một con bồ câu cái và một con bồ câu đực đứng trên cây nói chuyện. Có một ngày dưới bóng cây có một con dê bị chết, bồ câu cái nói một câu rồi bị bồ câu đực XXOO, anh có biết nó nói gì không?”

Âu Dương Khiêm Vũ: “…”

Im lặng một lúc, Âu Dương Khiêm Vũ trừng Tề Lẫm một cái: “Hoá ra cậu có suy nghĩ ghê tởm này với tôi!”

Y đứng lên, đi ra ngoài, đóng sầm cửa!

Tề Lẫm ra vẻ đuổi theo, gọi với một câu: “Tôi chỉ kể truyện cười thôi mà, anh Âu Dương đừng đi chứ!” Tề Lẫm vừa nghĩ vừa khoá cửa phòng, vậy là có thể yên tâm ngủ rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.