Kỳ Hạn Thưởng Thức

Chương 14: Tiến lùi


Chu Lục không dám hỏi Lâm Thanh vì sao không được.

Khó khăn lắm mới làm cho người ta vui vẻ lên, còn như lần đầu mà ôm vào trong lòng, hiện tại cảm thấy đã thỏa lòng thỏa dạ, cho dù có cho mười ngàn lá gan anh cũng không dám được voi đòi tiên mà hỏi lí do tại sao. Chu Lục thấy Lâm Thanh tạm thời không có ý định thoát khỏi cái ôm này, hai tay vẫn để ở thắt lưng đối phương mà im lặng ôm một lúc, sau đó hậm hực buông ra, mong chờ nhìn Lâm Thanh, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Lâm Thanh ngược lại có thái độ thản nhiên, rõ ràng cũng không tìm cách giải thích gì thêm.

Đinh Đinh vẫn nằm rạp ở bệ cửa sổ không bỏ qua cơ hội làm nũng với chủ nhân, thong thả bước cái chân mèo đến gần, chớp mắt dứt khoát nhảy lên đùi Lâm Thanh, sau đó thuần thục đem cơ thể cuộn thành một quả bóng nhỏ, thoải mái mà lim dim ngủ, Lâm Thanh tựa như đã sớm quen rồi, đưa tay ra nhẹ nhàng gãi cái gáy con mèo nhỏ.

Chu Lục nhìn Lâm Thanh tự mình bế con mèo, hơn nữa vẻ mặt vẫn dửng dưng như vậy, ôn hòa, không tránh khỏi có cảm giác thất bại — — chẳng lẽ Lâm Thanh coi mình như con mèo con chó mà dỗ dành? Anh tức giận nhìn một đôi một người một mèo thân mật ấm áp này, nhìn Đinh Đinh được Lâm Thanh nuôi nấng khéo léo đến béo tròn, bộ lông trơn mềm, chính là cái bộ dáng mập mạp mà vênh váo, Chu Lục chỉ tức mình khi nãy xuống tay quá chậm, nghiến răng nghiến lợi mà tính toán cho con mèo đắc ý này một trận no đòn.

Thật ra lí do của Lâm Thanh rất đơn giản, gần đây mỗi cái cuối tuần cậu đều đến nhà Khương Mục dạy người ta nấu ăn. Ban đầu chỉ là vì tình bạn bè, sau lại vì thiếu Khương Mục một phần ân huệ lớn, Lâm Thanh rất cố gắng hết khả năng của mình, vì đối phương mà làm gì đó.

May mà Khương Mục không phải người vô dụng, trải qua mấy tháng nỗ lực học tập, hôm nay tay nghề của cậu ta đã tiến bộ rất nhiều, có thể làm ra ba món mặn một món canh đàng hoàng, nếu bỏ qua mấy cái sáng kiến quỷ dị gì đó đi, thì thậm chí còn có thể làm ra được một bàn thức ăn thịnh soạn.

Khương Mục học việc xong, nói cái gì mà cỡ nào cũng phải mua quà biếu tặng Lâm Thanh, còn không thèm để ý đến lời từ chối của cậu, thực sự lái xe chở cậu ra chợ. Lâm Thanh biết là Khương Mục vui vẻ quá, cần làm gì đó để giải quyết tâm tình kích động, nên cũng thuận theo, không thực sự chọn quà biếu, chỉ cười cười theo đối phương đi lòng vòng hơn nửa ngày, thoáng một cái đã đến giờ cơm, hai người liền kiếm cái nhà hàng gần đây.

Trong lúc chờ Khương Mục đỗ xe, Lâm Thanh bất ngờ nhìn thấy mốt chiếc xe màu đen sang trọng cũng đang lái vào bãi, cậu nheo mắt đứng lại, phát hiện người xuống xe chính là Chu Lục, sau đó ở ghế phụ bước ra là một đứa nhỏ ăn mặc xinh đẹp. Đang khi do dự, Khương Mục sau lưng gọi cậu một tiếng, nói rằng xe đã đỗ xong.

Vốn là cách nhau không xa, Khương Mục lại kêu lên, Chu Lục và người đi chung cũng nghe thấy được, hai người theo bản năng mà quay sang hướng của Lâm Thanh nhìn.

Vẻ mặt Chu Lục nghi ngờ, bình tĩnh nhìn Lâm Thanh, đứa nhỏ bên cạnh nhìn kĩ lại là một người trẻ tuổi, chỉ vì dáng người nhỏ nhắn, ăn mặc sáng sủa, nhìn qua như là học sinh trung học. Người trẻ tuổi rất có ánh mắt, thấy Chu Lục và Lâm Thanh cách một khoảng xa xa mà nhìn nhau, không khỏi phụt cười, cậu lắc lắc cánh tay Chu lục, ngọt ngây ngấy mà tra hỏi: “Ca ca, hai người quen nhau a?”

Người trẻ tuổi này chính là Điềm Điềm, cậu ta cùng đám bạn thân của mình có thói quen gọi tên người bằng từ láy, nhưng Chu Lục hoàn toàn không thể nào chịu được tên mình bị gọi thành “Chu Chu” hay “Lục Lục” từ miệng cậu ta, lúc nghe được đều nảy lên một trận da gà, cuối cùng dứt khoát mặc kệ cậu ta gọi “Ca ca”.

Lại nói đến việc Chu Lục có thể tìm ra cái tên cặn bã lừa gạt tiền người khác đồng thời cũng được một phen trút giận, Điềm Điềm xem như là giúp một cái ân lớn, Chu Lục trong lòng vẫn ghi nhớ. Tuy rằng anh cho đến bây giờ vẫn còn không quen được với việc đối phương ăn mặc và cư xử như một tiểu nương C, nhưng mà cái nhìn vẫn là có thay đổi. Tuổi của Điềm Điềm bất quá chỉ mới 18 19, tính cách còn là một đứa nhỏ, thấy một người là muốn yêu một người, cậu ta và Chu Lục nói chuyện vài lần, biết người ta trong lòng đã có người, ý muốn câu dẫn cũng dần dần bỏ đi, đôi lúc còn giúp Chu Lục khuyên giải, hai người trở thành bạn, thỉnh thoảng hẹn nhau đi ăn cơm, uống cà phê.

Lâm Thanh gật đầu với bọn họ, xoay người đi về phía Khương Mục, cùng nhau vào nhà hàng trước.

Chu Lục và Điềm Điềm sau đó bước vào, vì đến sớm, khách còn chưa đông. Điềm Điềm dường như đoán được tâm tư của Chu Lục, cố ý chọn một góc khuất, vừa lúc có thể nhìn thấy chỗ ngồi của bọn Lâm Thanh. Vừa ngồi xuống, Điềm Điềm đưa bản mặt tò mò nhích lại gần, giả vờ buồn thảm hỏi Chu Lục: “Đây là người của anh à? — — thì ra anh thích kiểu vợ như thế, hèn gì không chịu thích loại người dễ thương nha ~”


Chu Lục không thèm phản ứng gì với Điềm Điềm, từ nãy gặp phải Lâm Thanh là anh đã thấy khó chịu, anh muốn biết cái người đàn ông đi với Lâm Thanh là ai, muốn biết quan hệ giữa hai người họ là như thế nào… Lẽ nào đây là lí do mà cậu nói “Không được”? Trong lòng có trăm ngàn câu hỏi vì sao, Chu Lục buồn muốn chết, nghĩ rằng cái người này sao dễ gần người khác như vậy!

Anh thực sự muốn đi lên đem Lâm Thanh lôi đi, giấu một nơi kín đáo không ai tìm được, yên ổn cùng mình sống qua ngày.

Chu Lục là một người cao to, bình thường không nói chuyện bảy tám phần cũng là một anh chàng dáng vẻ thật ngầu, Điềm Điềm nhìn Chu Lục lúc này lại là một bộ dạng khó chịu, thì ra người này cũng có lúc thất thố, cậu thực sự nghĩ đây là một phát hiện kì thú.

Từ lúc bước vào, ánh mắt của Chu Lục không kiềm chế được mà cứ nhìn sang hướng đối phương, không nhìn thì không sao, nhìn thì thấy hoảng hốt — — Lâm Thanh và tên đàn ông kia nói chuyện với nhau rất vui vẻ, rõ ràng là thân quen. Chu Lục nhớ lại lúc trước, khi mình và Lâm Thanh còn ở chung, hầu như cậu đều đóng vai người nghe, bây giờ lại cùng người kia chậm rãi nói chuyện, chẳng lẽ bọn họ rất có tiếng nói chung sao?

Chu Lục dằn xuống tâm tình hoảng loạn quan sát một lúc, thấy tên đàn ông đối diện Lâm Thanh rời khỏi chỗ đi tiếp điện thoại, Lâm Thanh theo đó cũng đứng dậy, đi về hướng toilet. Ngay tức khắc mục tiêu để quan sát không còn, anh buộc lòng phải ủ rũ cúi đầu quay về, vẻ mặt như bị đánh bại.

Điềm Điềm xắn một miếng pudding bỏ vào miệng, nhìn sắc mặc Chu Lục một chút, múc một muỗng kem xoài to tính tống vào miệng đối phương.

Chu Lục cả người vừa lui vừa tránh, giọng nói khó chịu mà khẽ trách: “Trời lạnh, ăn kem cái gì!”

“Cho anh hạ nhiệt đó, em thấy anh giống như là lửa cháy tới mông luôn rồi ~” Điềm Điềm cười đáp, quay cái muỗng về, trực tiếp cho vào miệng mình. Cậu thấy Chu Lục một bộ dạng đứng ngồi không yên, đáy mắt không nhịn được nổi lên ý xấu, chồm về trước thấp giọng hỏi: “Ca ca, anh nói xem nãy giờ, có vừa đủ hay không ở trong WC làm một trận rồi?”

Chu Lục trợn mắt há mồm mà nhìn Điềm Điềm một cái, tuy rằng anh nghĩ đối phương suy nghĩ hoang đường, nhưng đại não không ngăn được hoạt động, Lâm Thanh và tên đàn ông kia đúng là rời khỏi một đoạn thời gian, vẫn còn không trở lại… Anh trái lo phải nghĩ, ào ào đứng lên, không nói lời nào mà đi tới phòng rửa tay.

Nhà vệ sinh nam đó giờ vẫn không có náo nhiệt như nhà vệ sinh nữ, hơn nữa còn chưa tới giờ ăn cao điểm, lúc Chu Lục đi vào, bên trong là một khoảng trống rỗng. Anh đành phải đẩy ra từng cánh cửa nhỏ, thậm chí còn suy nghĩ đến, giả sử chính mình gặp phải tình huống như trong tưởng tượng, nên phản ứng như thế nào.

Mỗi một cánh cửa đều mở, không có Lâm Thanh, tất nhiên cũng không có tên đàn ông kia.

Lo lắng của Chu Lục không phải là sự thật, anh thở phào nhẹ nhõm đồng thời thấy chính mình suy nghĩ thật chập mạch, cư nhiên nghe Điềm Điềm nói năng bậy bạ — — Lâm Thanh của anh sao có thể? Chu Lục đem nắp bồn cầu để xuống, đặt mông ngồi lên, vẻ mặt phiền muộn lấy tay gãi đầu lung tung vài cái.

Lúc này nhà vệ sinh vang lên tiếng mở cửa, Chu Lục kinh ngạc đứng lên đi về phía cánh cửa đang mở, đúng lúc mặt đối mặt với Lâm Thanh đang bước vào. Lâm Thanh cũng bất ngờ, vừa nãy Khương Mục nhận điện thoại, nói rằng công ty có việc gấp nên đi trước một bước, cậu đang tính quay lại rửa tay rồi cũng sắp xếp đồ đạc rời đi, ai nghĩ tới được ở chỗ này gặp oan gia.

“A…” Chu Lục bị phỏng đoán lung tung khi nãy của mình làm cho xấu hổ một hồi, mặc dù Lâm Thanh không hề biết chuyện.


Lâm Thanh không để ý đến anh, cúi đầu rửa tay của mình.

Chu Lục ngơ ngác nhìn cậu rửa sạch tay, đột nhiên nhớ ra mình còn một đống nghi ngờ, vì vậy bước lên trước không cần biết đúng sai gì hỏi: “Người đi ăn chung với em là ai?”

Lâm Thanh vẫn im lặng rửa tay.

Chu Lục nóng nảy, không nặng không nhẹ mà đưa tay nắm lấy tay cậu, không cho phép cậu không chú ý đến mình, lúc này, bọn họ đều bị nước bắn ướt đầy người.

“Vậy sao anh không nói nghe một chút người đi ăn chung với anh là ai?” Lâm Thanh chắc hẳn bị người này tức chết, hỏi ngược lại.

Đầu óc Chu Lục suy nghĩ không kịp chuyển, trong lòng chỉ thấy vấn đề của bọn họ không quan hệ đến Điềm Điềm là bao, huống hồ việc anh quen biết được với Điềm Điềm nói ra rất dài dòng, liền không kiên nhẫn nói: “Chỉ là bạn có gì hay mà nói a.”

Lâm Thanh tức đến muốn cười: “Vậy tôi cũng chỉ có đáp án giống như vậy.” Nói xong xoay người bước ra cửa, Chu Lục quả thực không biết giữ cậu lại như thế nào, phản ứng đầu tiên chính là chế trụ người này lại, tuyệt đối không để cậu thoát khỏi, rời xa.

Vì thế trong tâm anh nảy một cái, bất ngờ bước tới chặn ngang mà nâng Lâm Thanh lên, không quan tâm việc đối phương kinh hãi và giãy giụa, đem người đến gian phòng nhỏ, đưa tay khóa trái cửa lại.

“Chu Lục anh tên khốn nạn, anh rốt cuộc muốn làm gì!” Lâm Thanh nghĩ Chu Lục cũng có một số thời điểm có thể nói là bá đạo ngang tàng, nhưng thái độ vẫn một bộ thản nhiên bình tĩnh, vẫn còn nghĩ đến diện mạo sao, thật là đáng tởm.

Chu Lục cúi xuống, hai tay để trên bồn chứa nước phía sau Lâm Thanh, đem đối phương nhốt lại trong ngực mình, anh trầm mặt hỏi: “Em nói cho anh biết, có phải đã bắt đầu với người kia rồi hay không?”

Lâm Thanh hoàn toàn không có cách nào cùng người này nói chuyện, đơn giản cứ lấy tay quấn quấn tóc, nhếch miệng không nói lời nào.

Chu Lục tiếp tục hỏi: “Em nói chuyện đi! Còn đùa giỡn cái gì, tức giận cái gì?”

Lâm Thanh biết tính khí Chu Lục như một con lừa, lại không thể giằng co với đối phương tại chỗ này, cậu đành phải tố cáo tội trạng gần đây nhất của đối phương: “Anh xem anh làm cho tôi cả người toàn là nước… Tôi…”

Hai người khoảng cách lúc này rất gần, hô hấp tương giao, Chu Lục nghe vậy, ma xui quỷ khiến đưa lưỡi ra liếm bọt nước trên mặt Lâm Thanh, buồn bực nói: “Anh giúp em làm khô là được…”Lâm Thanh không hề chuẩn bị tâm lý, không tránh được khẽ rên một tiếng.


Một tiếng này giống như là kíp nổ, làm cho lý trí của Chu Lục hoàn toàn bị thiêu đốt.

Chu Lục mút bọt nước trên mặt Lâm Thanh, một đường từ mặt cho đến tai, tiếp đến vùi đầu hôn cái cổ trắng ngần của cậu, tay vội vàng mở ra khóa kéo áo khoác của Lâm Thanh, cậu mặc một cái áo len chui đầu, Chu Lục đơn giản lấy tay kéo áo cậu từ dưới lên trên, thì thào nói: “Trên người cũng ướt…”

Lồng ngực trần trụi của Lâm Thanh đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, thân thể không khỏi run lên nhè nhẹ.

Chu Lục thấy vậy, nửa ngồi xổm xuống, hai tay giang ra ôm lấy thắt lưng của Lâm Thanh, khuôn mặt vừa vặn chôn ở trước ngực đối phương. Anh giống như tôn thờ mà hôn lên thân thể cậu, lưu luyến ở hai điểm hồng nhạt hồi lâu, từ trên đi xuống, một chút một chút cẩn thận hôn lấy xương sườn cậu, rốn, thắt lưng…

Trong lúc không ý thức được, Lâm Thanh ngửa ra nửa người, Chu Lục đỡ lấy hai chân cậu, chính là một loại tư thế cực kì xấu hổ. Lúc này cậu có chút ý loạn tình mê, lý trí không còn sót lại bao nhiêu, quần áo trên người bị tháo ra hơn phân nửa, cả người lại lạnh, mà tay của Chu Lục lại khô ráo ấm áp, Lâm Thanh biết không thể để chuyện này dễ dàng trải qua như vậy, nhưng lại kiềm chế không nổi muốn chạy theo cảm giác được vuốt ve này.

Cũng giống như hôn môi, là khoảnh khắc tiến sâu vào hơn nữa.

Chu Lục nhìn thật sâu vào mắt Lâm Thanh, sau đó cúi đầu mở khuy quần cậu, không cho cậu cơ hội từ chối, chẳng  nghi ngờ gì mà đem quần ngoài cùng quần trong của cậu cùng lúc kéo xuống, dục vọng ẩn núp của Lâm Thanh không giấu được gì hiện ra trước mặt, cậu có chút không phản ứng kịp, giật mình kêu khẽ một tiếng, hai tay theo bản năng mà che chắn ở trước chân, lại bị Chu Lục kéo ra.

Lâm Thanh thấy Chu Lục tiến gần lại chân của mình, đưa lưỡi thăm dò liếm lấy chóp đỉnh, cả người cậu kiềm chế không được mà run rẩy. Trước đây khi còn bên nhau, bọn họ cũng vì đối phương mà khẩu giao, có điều số lần anh làm cũng chỉ là ít ỏi, Lâm Thanh lại có thói quen phục vụ đối phương, nguyện theo đối phương, đối với Chu Lục thì kín đáo mà nghe theo, cậu từ trước đến giờ đều vì đối phương mà chấp nhận.

Đang khi hồi tưởng lại, Chu Lục đã đem hạ thân của cậu ngậm vào phân nửa, kích tình mà phun ra nuốt vào. Thân thể Lâm Thanh ngửa ra phía sau, không tự chủ được ngưỡng cổ, một tay đặt lên bồn nước, một tay che mắt, như là đang trốn tránh hiện thực, muốn quên đi rằng bọn họ lúc này là đang điên cuồng.

Tay Chu Lục cũng không nhàn rỗi, anh dùng ngón tay chầm chậm khai mở miệng huyệt của Lâm Thanh, sau khi anh bao vây cả trước lẫn sau, nơi nào đó của Lâm Thanh cũng đã có chút ướt át, ngón tay xâm nhập có thể cảm giác được miệng huyệt khép lại, gắt gao kẹp chặt. Anh đột nhiên có phần an tâm, mặc dù Lâm Thanh vẫn không đáp ứng chính mình, nhưng thân thể cậu vẫn là phản ứng chân thực nhất — — ít ra ngay lúc này, Lâm Thanh cùng mình giống nhau đều là động tình.

Đứng dậy rồi, miệng và ngón tay Chu Lục đều đồng thời rời khỏi thân thể Lâm Thanh, cậu theo bản năng bỏ xuống cánh đang tay che lại đôi mắt, vành mắt có chút phiếm hồng, vẻ mặt hơi phần mờ mịt ngước nhìn anh.

Trong phút chốc, Chu Lục đem quần của Lâm Thanh cởi xuống đến mắt cá chân, anh cũng nhanh chóng thoát quần, phóng thích dục vọng đã cứng rắn từ lâu. Anh tách ra hai chân trần trụi của Lâm Thanh, sau đó đem chính dục vọng nóng bỏng của mình đến nghiền nát miệng huyệt đối phương, Lâm Thanh không còn quan tâm nổi đến tư thế thân thể có bao nhiêu là hổ thẹn nữa, dưới sự kích thích đầy mãnh liệt, cậu lấy hai tay che miệng, chỉ lo để lộ ra một tia rên rỉ nào.

Chu Lục không giày vò cậu bao lâu, anh nhắm ngay cửa miệng, chầm chập mà kiên quyết tiến nhập vào trong, vẫn như trong trí nhớ chặt chẽ và ấm áp. Khi đã kết hợp cùng một chỗ, Chu Lục có thể cảm nhận được mỗi một tấc biến hóa trên cơ thể Lâm Thanh, hai tay anh đưa xuống đỡ lấy hông của cậu, đồng thời dùng bàn tay rộng lớn không ngừng vuốt ve bả vai của cậu, giống như mang ý nghĩ trấn an đầy yêu thương, hoặc như đang lặng yên mà tỏ tình.

Bị ngăn cách bởi không gian chật hẹp, bọn họ hầu như có chút chật vật giao cùng một chỗ, thanh âm kiềm chế, động tác cũng không thể quá lớn, đồng thời để nén xuống tiếng động, cậu còn hung hăng cắn vào bờ vai anh, Chu Lục không cảm thấy đau, còn cảm giác một trận tê dại sảng khoái.

Đang ở tại khoảnh khắc động tình, nhà vệ sinh đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, bọn họ tuy là ý loạn tình mê, cũng không tránh khỏi phân tâm để ý thấy thanh âm và động tĩnh bên ngoài. Thân thể Chu Lục cứng đờ, cảm giác được miệng huyệt phía dưới của Lâm Thanh bất ngờ kẹp chặt, làm anh thiếu chút nữa không khống chế được mà phóng thích, thân thể bọn họ giao nhau, bao bọc lẫn nhau, lúc này động một cái cũng không dám, khắp thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập như trống.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.


“Ca ca, em ở ngoài cửa trông chừng hết rồi.” Một giọng nói nũng nịu truyền vào, hiển nhiên mang theo cả ý cười gian trá rõ ràng: “Hai người tiếp tục nha, em không quấy rầy nữa!”

Cửa lần thứ hai bị đóng lại, thế giới của bọn họ rốt cuộc cũng yên tĩnh, nhưng tâm tình cũng thay đổi, mạch suy nghĩ càng khôi phục rõ ràng.

Chu Lục căm hận nói: “Xem tao đi ra ngoài có đánh thằng nhóc mày hay không!”

Lâm Thanh thấy thân thể khô nóng dần dần nguội lạnh, kéo xuống quần áo bị vén lên cao, cậu thở hỗn hển chậm rãi hỏi: “Cậu ta là ai?”

Chu Lục lúc này mới ý thức được lý do Lâm Thanh tức giận, chính mình rất muốn biết quan hệ cùng người kia và Lâm Thanh, cậu cũng có thể như vậy đối với mình và Điềm Điềm a! Anh hoảng loạn, tiến đến gần hơn gấp gáp giải thích: “Anh và cậu ta chỉ là bạn, mới quen không lâu, em đừng nghĩ nhiều!”

Lúc này hạ thân bọn họ còn giao nhau, Chu Lục đột nhiên đỉnh vào làm Lâm Thanh không thể chịu được thở gằn khẽ một tiếng lần thứ hai.

“Anh… anh đi ra!” Lâm Thanh cắn môi, thở hồng hộc đẩy Chu Lục.

Chu Lục lưu luyến rời khỏi thân thể Lâm Thanh, rút ra, Lâm Thanh chỉ còn cảm thấy thân thể trống rỗng, trong lòng cũng theo đó vắng vẻ.

Bọn họ cứ như vậy mà hoang đường bắt đầu, cũng qua loa mà kết thúc tình trạng này.

Cứ như một trò hề.

Chu Lục rất nhanh mặc xong quần áo, nhặt lên quần áo rơi đầy dưới đất giúp Lâm Thanh mặc vào, cậu từ đầu đến cuối để cho anh sửa soạn, không nói một lời. Chu Lục bỗng chốc nâng lấy cằm Lâm Thanh, môi đến gần hôn đối phương một cái, dường như đã quyết định nói: “Bảo bối, chúng ta tái hợp đi.”

Nghe Chu Lục nói chuyện, Lâm Thanh cuối cùng cũng có phản ứng, chỉ là cậu kiên quyết lắc đầu: “Không thể đâu.”

“Tại sao không được?” Chu Lục không chịu bỏ qua.

Lâm Thanh không thể trả lời, nhưng trong lòng vẫn là nghĩ không thể được.

Tái hợp lại rồi thì sao?

Khả năng tám năm cũng sẽ quay lại như vậy, có lẽ ở thời gian ngắn hơn, bọn họ sẽ phát hiện ra nhiều hơn khuyết điểm của đối phương, dù sao tất cả vấn đề đã từng xuất hiện vẫn luôn tồn tại. Từ khi khẳng định rằng tình yêu là có thời hạn thưởng thức, Lâm Thanh trở nên lo được lo mất, cậu tình nguyện không nếm thử, không tin, cũng không muốn bước về phía trước một bước.

Chính giữa cậu và Chu Lục giống như có một cái ngoặc, Chu Lục đi tới, cậu lại lui về phía sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.