[Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên

Chương 32


Đọc truyện [Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên – Chương 32

Luôn là một bảo chủ lạnh lùng như núi băng ngàn năm thế nhưng vẻ mặt lại hưng phấn mà kéo tay Lâm Tiểu Thiên chạy? Việc này không phải là giả chứ?

Dọc đường đi, mọi người chung quanh đều bị làm cho ngẩn ra, Lôi Hạo Nhiên thầm nghĩ quan hệ giữa mình và Lâm Tiểu Thiên cần được sáng tỏ để sau này có thể quang minh chính đại mà ở cùng nhau. Vì tình yêu của hai người, hắn nhất định phải nói rõ ràng với mẫu thân.

Lâm Tiểu Thiên nhìn mọi người chung quanh, bọn họ nhìn mình và Lôi Hạo Nhiên mà ngây người. Trời ạ! bọn họ đều bị bảo chủ dọa rồi, chổi, khăn lau và các công cụ làm việc trên tay bọn họ đều rơi hết xuống đất, bọn họ cũng không ngờ. Nhưng cũng phải thôi, nếu mình không phải là người liên quan, nhìn thấy Hạo Nhiên như vậy, mình cũng sẽ như bọn họ. Nếu bọn họ biết mình và Hạo Nhiên yêu nhau, bọn họ có thể không bị dọa cho ngốc sao?

Lôi Hạo Nhiên kéo tay Lâm Tiểu Thiên đến trước mặt Lôi lão phu nhân, nhìn nha hoàn chung quanh, nói “Các ngươi ra ngoài đi, ta có chuyện cần nói với lão phu nhân”


“Dạ, bảo chủ”

Đợi tất cả mọi người ra ngoài, Lôi lão phu nhân nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, hỏi “Hạo Nhiên, con … đang làm cái gì thế? Các con là chủ tớ không nên nắm tay mà đi trên đường như thế”

“Mẫu thân, con có chuyện cần nói, hôm nay, người bảo Lâm Tiểu Thiên đưa cho con những bức họa kia, con sẽ không xem. Vì cả đời sau này, con sẽ chung sống cùng với Lâm Tiểu Thiên. Y là người mà con muốn bầu bạn cả kiếp này!” Lôi Hạo Nhiên vừa nói ra làm cho Lôi lão phu nhân sợ hãi.

“Cái … cái gì?” Lôi lão phu nhân trừng lớn mắt chấn động hỏi “Hạo Nhiên, ta không nghe lầm chứ? Cùng Tiểu Thiên? Người bên ngươi là Lâm Tiểu Thiên?”

“Đúng vậy, thưa mẫu thân”

“Lão phu nhân” Lâm Tiểu Thiên vội quỳ xuống đất mà nói “Con thật lòng với Hạo … bảo chủ, cầu người thành toàn…”

“Không được” Lôi lão phu nhân tức giận, đập mạnh xuống bàn phản đối nói “Hạo Nhiên, ngươi bây giờ là bảo chủ Phục Long Bảo, có nhiệm vụ phải nối dõi tông đường, hiện giờ ngươi lại muốn cả đời ở cùng một nam nhân? Ngươi thật là làm cho phụ thân ngươi thất vọng, và còn cả tổ tông …”


“Mẫu thân, chẳng lẽ con không hề vì Phục Long Bảo? Vì Phục Long Bảo mà con cùng huynh đệ ruột của mình trở mặt, chẳng lẽ hiện tại ngay cả người bạn đời của mình cũng không thể lựa chọn?”

“Không phải như vậy, Hạo Nhiên” từ lúc Lôi Hạo Nhiên còn nhỏ đến nay, Lôi lão phu nhân chưa thấy hắn từ bỏ vẻ ngoài lạnh lùng bao giờ, xem ra hắn thật sự rất yêu “Nếu Lâm Tiểu Thiên là nữ nhân, ta nhất định sẽ tán thành, nhưng hắn lại là nam nhân, Phục Long Bảo chung quy cần phải có người thừa kế. Hơn nữa, ngươi đường đường là một Phục Long Bảo bảo chủ thế nhưng lại cùng một gã nam nhân chung sống cả đời, nói ra sẽ làm người khác chê cười”

“Mẫu thân, người thừa kế con có thể nhận nuôi một đứa bé, chúng ta nhiều thân thích như vậy, có thể nhận nuôi từ họ rất dễ, tuy rằng Hạo Minh có lỗi với con, nhưng đứa bé thì vô tội, sau này có thể nuôi dưỡng nó thành bảo chủ tiếp theo. Con chung sống cùng Lâm Tiểu Thiên, bất luận ai chê cười con cũng không quan tâm, đây là chuyện cả đời của con, chúng con không cần người khác xen vào”

“Việc này …” Lôi lão phu nhân hiểu rõ tính con mình, đành phải xuống nước mà chấp nhận trước, sau này sẽ nghĩ cách khác “Được rồi, ngươi nói cũng có lý, ngươi đã nói như vậy thì ta cũng chỉ biết chúc phúc cho hai ngươi”


“Cám ơn mẫu thân (lão phu nhân)!” Vì vui sướng mà Hạo Nhiên không phát hiện được trong ánh mắt của Lôi lão phu nhân hiện lên một tia tàn khốc.

Lôi lão phu nhân ‘thân thiết’ nói “Tiểu Thiên, ngươi đừng gọi ta là lão phu nhân, ngươi với Hạo Nhiên quan hệ như vậy, cũng như hắn gọi ta mẫu thân là được rồi”

“Dạ, mẫu thân …” Lâm Tiểu Thiên ngây ngô cao hứng, y đã nghĩ đến cái giá phải trả rất lớn để có thể thuyết phục được Lôi lão phu nhân, không thể tưởng tượng được người lại chấp nhận như vậy.

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt nhu tình, yêu nhau tha thiết, mọi thứ đều không thể nói thành lời!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.