[Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên

Chương 26


Đọc truyện [Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên – Chương 26

“Bảo chủ, ta đã đưa Lâm Tiểu Thiên đến”

“Ừ” Lôi Hạo Nhiên lạnh lùng gật đầu “Lâm Tiểu Thiên, ngươi ở lại đây, Văn Sinh, các ngươi đều ra ngoài đi”

Đợi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên, Lôi Hạo Nhiên ngồi trên giường, không có hành động gì cũng không nói tiếng nào. Lâm Tiểu Thiên lén lút ngẩng đầu nhìn Lôi Hạo Nhiên, tuy rằng bảo chủ đã hôn mê nhiều tháng, nhưng vẻ tuấn mỹ vẫn như xưa, cũng vẫn lạnh lùng như thế, hắn đang tính bảo ta làm gì chứ? Thế là, y nhẹ giọng gọi “Bảo chủ?”

Lâm Tiểu Thiên khẽ gọi một tiếng cắt ngang suy nghĩ của Lôi Hạo Nhiên, kì thật hắn luôn nghĩ làm sao để Lâm Tiểu Thiên có thể tiếp nhận tình cảm của mình, tuy rằng hiện tại nam phong thịnh khởi, rất nhiều kẻ có tiền đều dưỡng luyến đồng, nhưng không phải hắn muốn là được, hắn muốn Lâm Tiểu Thiên phải cam tâm tình nguyện ở bên hắn, đường đường chính chính trở thành bạn đời của mình. Nếu để cho Tiểu Thiên biết mình luyến đồng thì không chỉ … làm nhục y mà còn làm nhục tình cảm của hai người …

“Tiểu Thiên” bỏ đi vẻ lạnh lùng trước kia của mình, Lôi Hạo Nhiên thân thiết nhìn Lâm Tiểu Thiên nói “Đừng đứng đó nữa, đến đây ngồi bên cạnh ta”

“Dạ, bảo chủ” Lâm Tiểu Thiên cung kính đáp rồi ngồi xuống bên cạnh Lôi Hạo Nhiên, bảo chủ thật thân thiết, không giống như vẻ lạnh lùng lúc nãy, quả thực như hai người khác nhau.


“Tiểu Thiên, Tiểu Thiên …” Lôi Hạo Nhiên liên tiếp gọi vài tiếng, đánh thức Lâm Tiểu Thiên đang phân tâm.

“A, bảo chủ”

Lôi Hạo Nhiên nhíu mi nói “Ngươi thất thần!” hắn rất bất mãn khi Lâm Tiểu Thiên ngồi cùng hắn mà lại phân tâm, chẳng lẽ mị lực của hắn mất rồi sao?

“Bảo chủ, thật xin lỗi! Tôi phân tâm”

“Ngươi suy nghĩ cái gì?”

Lâm Tiểu Thiên lắc đầu “Không có gì, tôi chỉ nghĩ vừa rồi bảo chủ đối với những người khác rất lạnh lùng, nhưng sao giờ lại trở nên thân thiết mà thôi”


Nếu người khác nói những lời này với Lôi Hạo Nhiên, Lôi Hạo Nhiên đã sớm cầm kiếm kề vào cổ hắn rồi, nhưng đây lại do Lâm Tiểu Thiên nói ra nên kết quả không giống nhau. Lôi Hạo Nhiên không nói trực tiếp với Lâm Tiểu Thiên, lại gián tiếp nói “Đó là bởi vì ngươi. Ta tin Vân Văn Sinh đã nói với ngươi, ngươi được điều đến đây để chăm sóc cho ta”

“Vâng. Vân đại phu đã nói cho tôi biết, sau này tôi sẽ chăm sóc bảo chủ từ những sinh hoạt thường ngày.”

“Ta rất thích khi ngươi chăm sóc ta”

Nghe Lôi Hạo Nhiên nói như thế, Lâm Tiểu Thiên cảm thấy những lời này của hắn nghe có vẻ không tự nhiên, giống như là mình đã từng chăm sóc hắn vậy.

“Tiểu Thiên, sao mắt ngươi lại đỏ như vậy? Xem ra cái chết của con mèo đó, làm ngươi rất đau lòng” Sớm biết rằng cái chết của Tiểu Hắc không nhiều không ít cũng sẽ đả kích đến Tiểu Thiên, nhìn đôi mắt của y bây giờ, Lôi Hạo Nhiên càng nghĩ càng đau lòng …

“Bảo chủ có điều không biết, Tiểu Hắc là một con mèo rất có linh tính, đặc biệt lại rất hợp ý tôi..” vừa nhắc đến Tiểu Hắc, Lâm Tiểu Thiên dường như có rất nhiều điều để nói, đem toàn bộ tính cách của Tiểu Hắc, bộ dáng, đặc thù đều nói Lôi Hạo Nhiên “À.. bảo chủ, thật xin lỗi, tôi lãng phí nhiều thời gian như thế để nói cho người việc này” Cuối cùng phát hiện mình đã nói quá nhiều.

“Không có gì, ngươi nhiều lời cũng không sao, ta thích nghe và nói chuyện với ngươi!”

Lâm Tiểu Thiên nhìn Lôi Hạo Nhiên, trên mặt hắn hoàn toàn không có chút bực mình, ngược lại còn thân mật với mình, không phải loại chủ nhân nhìn hạ nhân với ánh mắt khinh thường, mà là một loại ánh mắt ngay cả Lâm Tiểu Thiên cũng không rõ, giống như là ánh mắt của tình nhân, sao có thể như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.