Đọc truyện [Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên – Chương 11
“Tiểu Thiên, ngươi đừng trông nữa, mau đi ngủ đi”
“Tiểu Thiên, ngươi là người hiểu tính cách của động vật, mèo là loài thích rong chơi, nếu ngươi cứ đợi nó về thì ta thấy hôm nay ngươi khỏi ngủ đó, có thể sáng mai nó mới về”
“Không thể nào, ta đã nuôi Tiểu Hắc từ ngày đầu tiên, mỗi ngày nó đều về đúng giờ cùng ta ngủ. Ta lo nó gặp chuyện gì đó” Lâm Tiểu Thiên vẻ mặt lo lắng nói.
“Ai, ta ngủ, mai còn rất nhiều công việc chờ ta, ta không giúp ngươi đâu đó”
Không để ý tới lời khuyên bảo của bọn họ, Lâm Tiểu Thiên vẫn đứng trước cửa phòng đợi bóng dáng của Lôi Hạo Nhiên, có thể xảy ra chuyện gì, hay bị người ta bắt đi rồi? Ngày hôm qua, khi Lương đại ca giao cỏ khô, huynh ấy đã nói với mình, hiện tại có không ít người thích bắt mèo hầm canh, nói đến hầm canh thì nó có hương vị thơm ngon, nước lại trong veo.
“Meo” Đã khuya rồi, sao ngươi còn chưa ngủ?
Ngay khi Lâm Tiểu Thiên sắp được các thần gọi về, dựa vào cửa mà ngủ mất, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo. Y nhất thời mở to mắt, là Tiểu Hắc! Y kích động ôm lấy nó, nhỏ giọng nói “Tiểu Hắc, ngươi đi đâu vậy, sao muộn thế này mới về, làm ta sợ muốn chết, ta sợ ngươi bị người ta bắt đem làm thịt rồi”
“Meo meo” Thật xin lỗi, ta không biết ngươi lại chờ ta, lo lắng cho ta như thế. Lôi Hạo Nhiên không khỏi ân hận.
“Sau này đừng có về muộn như thế, hiện tại không ít người muốn ăn thịt mèo, ngươi nên cẩn thận, được rồi, mau ngủ thôi, ngày mai ta còn phải làm việc để sống nữa!”
Nhìn gương mặt Lâm Tiểu Thiên khi ngủ, ân hận – xúc động, cả hai loại cảm giác này đồng thời xuất hiện trong lòng Lôi Hạo Nhiên. Hắn không muốn suy nghĩ tại sao lại có cảm giác này, hắn chỉ biết là – hiện tại Lâm Tiểu Thiên đối với hắn mà nói không chỉ là một hạ nhân chăm sóc hắn.
Thật xin lỗi, ta đã về trễ, làm cho ngươi lo lắng như thế. Lôi Hạo Nhiên ở trong lòng thầm hối lỗi với Lâm Tiểu Thiên.
Sau hôm đó, Lôi Hạo Nhiên luôn cùng Lâm Tiểu Thiên ngủ chung, chờ hắn xác định Lâm Tiểu Thiên đã ngủ mới chạy đến Cảnh Dạ lâu làm việc. Dù sao thì hắn vẫn có thời gian vào buổi sáng để ngủ bù, theo dõi Lôi Hạo Minh với Tống Tình là một chuyện, chỉ cần hai người họ không chạm mặt, thân thể của mình sẽ không gặp nguy hiểm. Dựa theo tính cách của tên tiện nhân đê tiện Lôi Hạo Minh, hắn nhất định sẽ đem chuyện này giao cho Tống Tình. Hơn nữa, với thân phận một người là đại tẩu tương lai và một người là tiểu thúc tương lai cũng khó mà chạm mặt (bình thường Tống Tình ở tiểu lâu của mình mà dùng cơm).
“Tiểu Thiên, sao giờ này mới ăn cơm?” Ngay lúc Lý Lương phụ trách giao cỏ khô vào cuối tuần thì gặp Lâm Tiểu Thiên đang ăn cơm cùng Tiểu Hắc thế là tò mò hỏi.
“Là Lương đại ca à” Lâm Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn người vừa tới “Không còn cách nào, Ngự Phong sắp sinh, có phần cáu gắt, lúc tắm vẫn không ngoan ngoãn nghe lời, nhờ Triệu đại nương mang đồ ăn đến, bằng không ta và Tiểu Hắc đến chiều mới có thể ăn được”
“Chà chà chà” Lý Lương liên tục nói “Tiểu Thiên, đệ có phải là hơi quá không, mèo được ăn chung với đệ, thức ăn toàn là thịt mà của đệ chẳng có bao nhiêu. Thật chẳng biết đệ là chủ nhân của nó hay nó mới là chủ nhân của đệ nữa, đệ đó, sắp trở thành người hầu của mèo rồi”
Bị Lý Lương nói là “người hầu của mèo”, Lâm Tiểu Thiên buồn cười nói “Lương đại ca, huynh có nói quá không, mèo là loài thích ăn thịt, không thích ăn động vật, huống hồ bình thường đệ cũng không ăn thịt. Tiểu Hắc thích thì đệ cho nó ăn, phải không Tiểu Hắc?”
“Meo” Tiểu Thiên của ta là tốt nhất, đồ tốt nhất y luôn cho ta ăn trước.
Nghe được tiếng kêu của Lôi Hạo Nhiên, Lý Lương cảm thấy nó rất đắc ý, đặc biệt ánh mắt sáng lên, quả thực không giống của một con mèo. “Tiểu Thiên, đệ cưng chiều con mèo này quá rồi, đệ cũng biết, mèo là loài không nên quá chiều chuộng, đệ càng chiều nó, sau này nó lại càng không xem đệ ra gì”
“Lương đại ca, huynh yên tâm, Tiểu Hắc là một con mèo rất thông minh”
“Meo” Lôi Hạo Nhiên vẻ mặt hung ác mà kêu to, Tiểu Thiên cưng chiều ta thì liên quan gì đến ngươi!
Lý Lương thình linh bị uy thế của Lôi Hạo Nhiên làm cho hoảng sợ, đúng như Tiểu Thiên nói, con mèo này thật sự rất thông minh.