Bạn đang đọc Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma – Chương 47: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hoá 45
Lăng Vũ đứng dậy, sửa sang cà vạt, chuyện gì xảy ra thế không biết.
Tự nhiên lại phải thay người khác cõng cái nồi này, cảm giác này.
.
.
Thật khó chịu.
“Không có.”
Lăng cha nghe thấy giọng điệu lãnh khốc của Lăng Vũ liền nhíu mày, đứa con trai này của ông, ông hiểu rõ, nếu như là tự mình làm thì sẽ trực tiếp thừa nhận, vậy thì rốt cuộc là ai làm chuyện này.
Cái này, phải suy nghĩ a.
Trong tầng hầm âm lãnh
Nước tích tách rơi xuống, bên trong tầng hầm yên tĩnh lộ ra phá lệ quỷ dị làm người ta sợ hãi.
Trong tầng hầm ngầm là đủ loại vật sưu tập, một cái đầu treo thẳng đứng nhưng lại không có mắt, trên mặt còn mang ý cười rất nhẹ.
Một đôi tay ngọc bày ở trên kệ.
Một đôi mắt to có con ngươi màu xanh lam nhìn chằm chằm vào Lăng Vân.
.
.
Toàn bộ tầng hầm tràn ngập bầu không khí quỷ dị.
Trên bàn giải phẫu, giam cầm một cô gái, toàn thân cô ta trần trụi, tay chân bị còng sắt chế trụ, siết chặt in hằn vết đỏ.
Tướng mạo tinh xảo, chau mày, một đôi mắt hạnh đang đóng chặt lại.
Cô ta từ từ mở mắt, nhìn trần nhà màu trắng có chút ngây người, cô ta đang ở đâu?
Rất nhanh, cô ta liền ý thức được mình bị giam cầm tay chân, cùng với xung quanh là những thi thể quỷ dị được ngâm trong dung dịch Formalin (1), cô ta hốt hoảng giãy dụa, trong mắt mang theo sợ hãi, đây là đâu, anh trai muốn làm gì cô ta?
(1) dung dịch formalin: dung dịch để nảo quản thi thể không bị thối rữa
Tốt lắm, Lăng Vũ lại một lần làm người gánh tội.
Lăng Vũ: “Ta cũng rất oan ức! Sẽ không cõng nồi loạn.”
Người nằm ở trên bàn giải phẫu chính là Lăng Vân, giờ phút này trong mắt cô ta toàn là bối rối, nước mắt trong hốc mắt xoay một vòng, nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng yêu, nếu đàn ông nhìn vào nhất định sẽ thương tiếc, nhưng có khả năng đó sao?
Nhiễm Bạch làm sao có thể cho phép kẻ bên ngoài xâm nhập vào địa phương của cô được.
Nhiễm Bạch nhìn Lăng Vân đang không ngừng giãy dụa, nhếch miệng lên quỷ dị cười.
“Xuỵt ―― “
Nhiễm Bạch ra hiệu Lăng Vân im lặng đừng giãy dụa, ngón tay trắng trẻo dán lên cánh môi.
Lăng Vân nhìn thấy Nhiễm Bạch, mở to hai mắt nhìn, hốt hoảng:
“Anh trai đâu, anh trai ở đâu?”
Nhiễm Bạch chậm rãi đeo găng tay, cười nhẹ nhàng:
“Chị phạm sai lầm nên phải tiếp nhận trừng phạt nha.”
Lăng Vân nhìn thấy nụ cười thuần lương vô hại của Nhiễm Bạch mà rùng mình:
“Lăng Bạch, mày muốn làm gì! Nếu anh trai biết mày là cái dạng này, nhất định sẽ không đối xử như thế với tao!”
Mũi dao sắc bén lưu luyến trên gương mặt của Lăng Vân, khoé môi Nhiễm Bạch cong cong, mặt mày như vẽ:
“Không, anh trai vĩnh viễn sẽ không biết được.”
Ở trước mặt anh trai, cô sẽ đem hết thảy tội ác giấu kín, hứa cho hắn một vẻ ngoài ngây thơ hoàn mỹ, chỉ cần hắn không rời khỏi cô.
Lăng Vân hoảng sợ nhìn Nhiễm Bạch, cảm giác được mũi đi lại trên mặt, trong lòng vạn phần hoảng sợ, quả nhiên là kẻ lừa gạt, cả anh trai cũng bị đồ biến thái này lừa gạt.
“Chị à, em đã đồng ý sẽ tặng cho anh trai một con búp bê, chị thích anh trai như vậy thì để em đem chị làm thành búp bê đưa cho anh trai có được không.”
Nhiễm Bạch có chút nghiêng đầu, trên mặt mang theo ngọt ngào cười, giọng nói nũng nịu, nhưng bên trong lại mang theo một chút ý vị điên rồ.
Con ngươi của Lăng Vân phóng đại, nhìn con dao giải phẫu gần trong gang tấc, ác ma! Biến thái!
“Chị à, chị cần thuốc tê không?”
Nhiễm Bạch cầm ống tiêm, cây kim lấp lánh dưới ánh đèn.
Lăng Vân điên cuồng lắc đầu, cầu khẩn:
“Lăng Bạch, cô thả tôi có được không, tôi sẽ không tiếp tục trêu chọc cô nữa, van cầu cô, thả tôi ra có được không.”
“Xem ra chị cũng không muốn phối hợp, vậy thì em liền quyết định thay vậy.”
Nhiễm Bạch nhàn nhạt nhìn Lăng Vân, khoé môi khẽ nhếch.
Cây kim đâm vào thể xác, mang theo chút nhoi nhói.
Lăng Vân cảm thấy toàn thân bất lực, ngừng giãy dụa.
Đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, mí mắt chậm rãi nhắm lại, trong đầu có một giọng nói lặp đi lặp lại, ngủ đi, ngủ đi.
Nhiễm Bạch nhìn Lăng Vân chậm rãi nhắm mắt lại, nhếch miệng lên một vòng nụ cười xán lạn, trong mắt mang theo một loại hưng phấn.
“Chị à, bắt đầu nha.”.