Bạn đang đọc Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma – Chương 24: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 22
Hmmmmm- lại có thêm một kẻ muốn tranh giành tình cảm với nó.
Một nam chính còn chưa đủ à!
“Ý Tịch, đi chơi một lát trước đi, ta có chuyện cần phải làm.” Nhiễm Bạch vuốt ve bộ lông mềm mại bóng loáng của Ý Tịch, cưng chiều nói.
“Vâng.” Ý Tịch nhu thuận đáp, chuyện của tiểu điện hạ không phải là chuyện mà nó có thể đụng vào, trừ phi tiểu điện hạ đồng ý.
Nhiễm Bạch nhìn Ý Tịch đi xa, mới rời đi.
“Ký chủ, nó là ai, tại sao tôi cảm giác ký chủ và nó rất quen biết nhau vậy?” Phong Lạc nhìn thấy Ý Tịch đi khuất, tò mò hỏi.
“Nó à.
.
.
Là người duy nhất ngốc ở bên cạnh ta lâu nhất.” Nhiễm Bạch cười, trong mắt lóe lên một vòng ý tứ sâu xa, dù sao, là người có thể làm bạn với cô cũng chẳng có ai, sao cô có thể bỏ qua nó được.
Phong Lạc nghe Nhiễm Bạch nói xong, có chút ngu ngơ, ngốc lâu nhất? Là có ý gì vậy, rốt cuộc ký chủ nhà nó là ai, trung tâm đầu não của hệ thống không thể tra được một chút thông tin nào.
Nhiễm Bạch không tiếp tục để ý Phong Lạc, đi thẳng về phía trước.
.
.
“Rầm, Rầm, Rầm.”
Tô Ninh nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng rằng là Ôn Ngôn trở về, không khỏi đỏ bừng mặt.
Những ngày này Ôn Ngôn không ngừng cố gắng quan tâm, Tô Ninh đã xác nhận quan hệ yêu đương với hắn, hôm nay là ngày nam nữ chính gặp mặt, cho nên Ôn Ngôn nói với Tô Ninh tuyệt đối không được ra ngoài, hắn muốn cho cô một kinh hỉ.
Tô Ninh cõi lòng kích động mở cửa, lại nhìn thấy một bé gái, trong lòng Tô Ninh không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn ôn nhu hỏi: “Bạn nhỏ, em tìm chị có việc gì sao?”
Nhiễm Bạch nghiêng đầu nhìn nữ chính chằm chằm, vận khí cũng không có gì đặc biệt cả.
Mà Tô Ninh nhìn thấy động tác rất manh này của Nhiễm Bạch, giọng điệu cũng càng thêm nhu hòa.
“Cần chị giúp em cái gì sao?”
Nhiễm Bạch nhu thuận nói:
“Là anh trai bảo em tới.”
“Anh trai?” Tô Ninh sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: “Là Ôn Ngôn sao?”
Con mắt Nhiễm Bạch lập tức phát sáng: “Đúng, chính là anh ấy bảo em tới.”
“Mau vào đi.” Bởi vì Nhiễm Bạch dáng dấp quá mức lừa gạt người khác, lại thêm Tô Ninh cũng không có bao nhiêu đề phòng, cho nên Nhiễm Bạch đã rất dễ dàng có thể vào nhà.
Nhiễm Bạch nhu thuận ngồi ở trên ghế sa lon.
Tô Ninh nhìn thấy dáng vẻ của Nhiễm Bạch, càng lộ rõ bản chất nhan khống (1) của mình: “Bạn nhỏ, em tên là gì?”
(1) nhan khống: u mê những người có nhan sắc đẹp.
“Em tên là Nhiễm Bạch.”
“Bạch Bạch à, uống nước không.” Tô Ninh cười tươi, ngay cả tên cũng manh như thế, sao Ôn Ngôn không nói với cô sớm một chút là có một em gái như vậy chứ?
Trong nháy mắt khi Nhiễm Bạch nhận lấy cốc nước, Tô Ninh giống như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích.
Phong Lạc trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mặt, ký chủ nhà nó.
.
.
Muốn lên trời.
Nhiễm Bạch bình tĩnh đứng dậy, trong nháy mắt những cánh hoa máu xoay quanh trên đầu của Tô Ninh.
Nhiễm Bạch một đôi huyết đồng (2) bỗng nhiên xuất hiện, nhìn thẳng Tô Ninh, thanh âm cổ hoặc vang lên: “Cô, Tô Ninh, cực kì ghét Ôn Ngôn.
Trăm phương ngàn kế muốn khiến ho Ôn Ngôn thân bại danh liệt.”
(2) Huyết đồng: đôi mắt màu máu.
Na trước giờ vẫn edit từ này, nhưng thật ra Na thấy để nguyên chữ “huyết đồng” nghe có vẻ hay hơn.
Nên từ giờ sẽ giữ nguyên.
Ánh mắt Tô Ninh đờ đẫn lặp lại lời của Nhiễm Bạch: “Tôi, Tô Ninh, cực kì ghét Ôn Ngôn.
Trăm phương ngàn kế muốn khiến cho Ôn Ngôn thân bại danh liệt.”
Khóe môi Nhiễm Bạch cong lên hài lòng, thu cánh hoa về, Tô Ninh ngã xuống đất ngất đi.
Đột nhiên Ôn Ngôn cảm thấy một loại dự cảm không ổn, vội vàng gọi điện thoại cho Tô Ninh, gọi nhiều lần đều không có người nghe.
Ôn Ngôn không khỏi có chút hoảng hốt, không phải là cô ấy gặp phải nam chính chứ, nhưng Ôn Ngôn sẽ không nghĩ tới, so với chuyện gặp phải na chính thì sự việc còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Ôn Ngôn nhanh vứt bỏ điện thoại công việc xuống, lái xe về nhà bằng tốc độ nhanh nhất.
Hắn kêu gọi hệ thống: “Hệ thống, Tô Ninh làm sao vậy? Sao gặp phải nam chính cậu cũng không có nói cho tôi biết.”
Hệ thống cẩn thận kiểm tra số liệu, cuối cùng lên tiếng: “Số liệu kiểm tra đo lường không đo được, rất có thể liên quan tới cô bé hôm đó cậu gặp phải.”
Ôn Ngôn nhíu nhíu mày, lại là cô bé kia, đến cùng cô ta có thân phận gì.
Chờ Ôn Ngôn lái xe về tới nơi, lấy chìa khoá ra mở cửa phòng, trong dự liệu nhìn thấy Nhiễm Bạch..