Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 239: [pn8.5]


Đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại – Chương 239: [pn8.5]

Chú ý: Đây là chương thứ 2 trong ngày, chương trước: Chương 238

Chương 239 – [PN8.5] Đường đại hiệp x Liễu kiều hoa

Đường Nhạn Khâu nhìn Liễu Phong Vũ, ánh mắt trong veo ngời sáng: “Trong lòng con đã có người thương, không chứa được người khác.”

Cánh tay đầy mạnh mẽ của Đường Nhạn Khâu nâng dậy cơ thể như nhũn ra của Liễu Phong Vũ, múc nước nóng vệ sinh cơ thể cho hắn, cũng mát xa nặng nhẹ thích hợp. Liễu Phong Vũ lười biếng treo trên người hắn, không chút khách khí hưởng thụ màn phục vụ dịu dàng này.

Đường Nhạn Khâu khẽ nói: “Có phải nước bắt đầu lạnh rồi không? Anh có thấy lạnh không?”

“Không, có điều nước hạ nhiệt thật đấy. Nhạn Cẩn nói có thể giữ ấm hai tiếng…” Liễu Phong Vũ ngáp một cái. Đường Nhạn Khâu tập võ từ nhỏ, dù có bị thương cũng không gián đoạn luyện tập nên khá chuyên nghiệp trong chuyện làm thế nào để giảm bớt áp lực lên bắp thịt và xương cốt, thủ pháp mát xa thoải mái khiến người ta ngái ngủ.

Đường Nhạn Khâu thầm thì: “Chỉ làm một lần, chắc là không lạnh nhanh vậy chứ.”

Liễu Phong Vũ mở mắt thành một đường khe hẹp: “Hửm?” Hắn đột nhiên giơ tay vỗ mặt Đường Nhạn Khâu: “Hôm nay bay một ngày, mệt muốn chết đi được, làm một lần cậu còn chưa hài lòng à.” Nếu nói chỗ không khoa học nhất của dị nhân thì đích thị là đây, rõ ràng không sinh con được, vậy còn tiến hóa ra thể lực bền sức như vậy để làm gì.

Đường Nhạn Khâu bắt lấy tay hắn hôn một cái, cười: “Anh nhắm mắt lại đi, muốn ngủ thì ngủ một giấc.”

Liễu Phong Vũ nhắm mắt lại thật, mệt mỏi muốn ngủ.

Đường Nhạn Khâu tắm rửa cho hắn xong, ôm hắn ra ngoài, đặt lên ghế nằm rồi dùng một chiếc khăn tắm lớn lau khô người, sau đó mới bắt đầu mặc quần áo cho hắn.

Liễu Phong Vũ mở to mắt, lại ngáp lớn một cái: “Tôi tự mặc cũng được, hây, buồn ngủ quá.”

Hai người mặc quần áo, rời khỏi phòng ấm, Đường Nhạn Khâu dẫn hắn về phòng mình.

Khi đi trên hành lang, hai người lại đột nhiên phát hiện Đường Nhạn Cẩn ôm một cái bao đang ngồi trên lan can hành lang, như thể đang đợi họ.

“Nhạn Cẩn?”

Đường Nhạn Cẩn quay sang, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đến trắng bệch, chóp mũi thì lại đỏ bừng, ánh mắt hơi úp mở: “A, anh, Liễu đại ca, em… em tính đưa quần áo sạch cho hai anh, hai anh tắm nhanh ghê.”

“Chắc trong phòng anh không thiếu quần áo, em còn đến đưa làm gì.” Đường Nhạn Khâu nhận quần áo, sờ sờ mặt cô bé: “Em chờ bao lâu rồi, mau về ngủ một giấc đi, mặt lạnh cứng cả ra này.”

Đường Nhạn Cẩn đứng lên, rõ ràng có hơi lảng tránh ánh nhìn chăm chú của Đường Nhạn Khâu: “Dạ, cũng mới không được bao lâu. Quần áo này khác, trước trời nóng quá, quần áo trong phòng anh mốc hết cả, không mặc được nữa. Em về đây, các anh nghỉ cho khỏe.” Nói xong xoay người chạy.

Đường Nhạn Khâu lắc lắc đầu: “Nha đầu này…” Hắn ôm quần áo, quay đầu nhìn về phía Liễu Phong Vũ, phát hiện Liễu Phong Vũ hình như có chút đăm chiêu dõi theo bóng Đường Nhạn Cẩn, khóe môi nhếch một nụ cười có vẻ bất đắc dĩ.

“Phong Vũ? Về phòng thôi, tắm xong dễ bị cảm.”

“À, đi thôi.” Liễu Phong Vũ đi theo, hai người băng qua hành lang gấp khúc sâu thẳm, về tới phòng ngủ của Đường Nhạn Khâu.

Hai người đẩy cửa đi vào, trong phòng đã đặt lò sưởi, căn phòng để trống hai năm không dùng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn đệm cũng tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ khoan khoái.

Liễu Phong Vũ nói: “Phòng của tôi bên cạnh à?”

“Ừm, anh cứ ở đây đi.” Đường Nhạn Khâu đưa quần áo cho hắn: “Anh muốn thay không?”

Liễu Phong Vũ nói: “Tôi sang phòng khách thì hơn.”

Đường Nhạn Khâu ngẩn ra: “Sao thế?”

“Giờ chúng ta đang ở nhà cậu, bị người nhà cậu nhìn thấy cũng không tốt.”

Đường Nhạn Khâu có chút bất ngờ: “Tôi nghĩ anh không để ý đến những chuyện này…”

“Cậu cũng không để ý?”

Đường Nhạn Khâu nhăn mi: “Anh làm sao vậy?”

Liễu Phong Vũ cười: “Đồ ngốc, cậu không nhìn ra được chút gì à, nhất định là Nhạn Cẩn đã biết chuyện của chúng ta rồi.”

“Cái gì?” Đường Nhạn Khâu cả kinh, nhớ tới ánh mắt mập mờ và nét mặt hơi ngượng ngùng của em gái, không khỏi thấy mặt mình nóng lên. Nếu quả thật bị em gái kém mình hơn mười tuổi nghe thấy… Đường Nhạn Khâu chỉ cảm thấy xấu hổ, quả thật thấy xấu hổ vô cùng.

Liễu Phong Vũ nhún vai: “Cho nên tôi cứ sang phòng bên ngủ vậy.” Nói xong cầm quần áo của mình, mở cửa đi ra ngoài.

Đường Nhạn Khâu sửng sốt tại chỗ hồi lâu.

Liễu Phong Vũ nằm trên giường, thở dài thườn thượt. Người da mặt mỏng như Đường Nhạn Khâu, có lẽ đêm nay sẽ không ngủ yên? Như vậy cũng tốt, phải hạ một liều thuốc mạnh cho Đường Nhạn Khâu, khiến hắn cảm nhận được rõ ràng nếu chuyện của họ bị người nhà hắn biết thì rốt cuộc sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào, miễn cho hắn ngây thơ muốn thẳng thắn với cha mẹ. Liễu Phong Vũ không muốn khiến mình không vui một hồi, cuối cùng lại phát hiện hắn căn bản không mở miệng được.

Chỉ cần hai người họ có thể bên nhau là được, Liễu Phong Vũ cảm thấy mình căn bản không mong chờ được ai thừa nhận cả.


Nghĩ vậy, hắn dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một ngày đi đường mệt mỏi thêm miệt mài quá độ, Liễu Phong Vũ vừa ngủ đã li bì một trận, hôm sau bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Liễu Phong Vũ mở to mắt, nghe thấy có người đang gọi “Liễu tiên sinh”.

“Tôi đây? Ai vậy?”

“Liễu tiên sinh, lão gia và phu nhân mời ngài đến ăn sáng.”

“A, tôi dậy đây.” Hắn bò dậy từ ổ chăn ấm áp, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, cũng thay quần áo sạch sẽ. Sau khi mặc quần áo, hắn mới phát hiện đây là “quần áo của Đường Nhạn Khâu” tiêu chuẩn, trừ màu đen thì không có bất cứ màu gì khác, còn là kiểu Đường trang cổ xưa. Đường Nhạn Khâu vốn lớn hơn hắn một cỡ, bộ quần áo này rộng thùng thình, mặc trên người rất khó thấy dáng. Liễu Phong Vũ sờ sờ chất liệu tơ tằm mềm mượt như sữa, khóe miệng không khỏi nhếch một nụ cười. Đường Nhạn Khâu giống như bộ quần áo này vậy, tuy nhìn thì nghiêm túc bảo thủ, nhưng sau khi thật sự đụng chạm thì bỗng phát hiện ra nội tâm của hắn lại vô cùng dịu dàng.

Liễu Phong Vũ khoác áo bông, mở cửa, người làm đang lễ độ đứng chờ một bên rồi dẫn hắn đến gian chính.

Liễu Phong Vũ nhìn đồng hồ, mới tám giờ sáng, chẳng trách ngủ chưa đã giấc.

Đến nơi ăn sáng mới thấy bốn người nhà họ Đường đã ai nấy ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt đều rất nghiêm túc, không khí áp lực đến độ khiến người ta có chút chùn bước. Liễu Phong Vũ trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Đường Nhạn Cẩn thêm mắm dặm muối với cha mẹ rồi? Hắn khiến mình bình tĩnh lại, tươi cười chào hỏi: “Cháu chào bác trai, bác gái. Nhạn Cẩn, chào em.”

Đường Nhạn Cẩn ngẩng gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Liễu Phong Vũ. Liễu Phong Vũ vỗ vỗ đầu cô như thể trấn an, cũng nhân tiện ngồi xuống bên cạnh Đường Nhạn Khâu.

Đường Nhạn Khâu nhìn hắn một cái, cảm xúc trong mắt đồng thời khiến Liễu Phong Vũ thấy hơi không rõ.

Liễu Phong Vũ chừng mười tuổi đã bước vào giới giải trí, nhìn mặt đoán ý là kỹ năng đã ăn sâu vào tận cốt tủy. Hắn biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa đa phần là bề trên đã biết chuyện của họ, không phải do Nhạn Cẩn nói thì do tên ngốc này nói. Hắn chưa bao giờ là người ngượng ngùng sợ phiền, sau khi uống một ngụm nước ấm thì thoải mái nói: “Còn làm phiền hai bác chờ cháu ăn cơm, thật là ngại quá.”

Lúc này Đường phu nhân mới phục hồi tinh thần, lạnh nhạt nói: “Không sao, chúng tôi cũng vừa mới dậy không lâu.”

Đường lão gia liếc nhìn Liễu Phong Vũ, thở dài, quay mặt đi.

Liễu Phong Vũ cười: “Hai bác có chuyện gì muốn nói với vãn bối ư?”

Không đợi trưởng bối Đường gia có phản ứng, Đường Nhạn Khâu đã trầm giọng nói: “Cha, mẹ, con trai khiến hai người thất vọng, nhưng con thật sự…”

Đường lão gia đặt đũa xuống bàn cạch một tiếng: “Được rồi, con đã nói quá nhiều rồi, cha mẹ muốn nói chuyện với Liễu tiên sinh.”

Liễu Phong Vũ nhẹ nhàng đặt đũa xuống, khóe môi mỉm cười, ánh mắt nhã nhặn lịch thiệp, phong thái khoan thai hào phóng, không hề có vẻ biếng nhác uể oải, phóng túng ngang ngược như thường ngày, khiến người ta thật sự không thể nói ra nửa câu thất lễ với khuôn mặt đấy được.

Đường lão gia ho nhẹ một tiếng, Đường phu nhân lập tức mở miệng: “Liễu tiên sinh, hai đứa… chuyện này, quen nhau đã bao lâu rồi.”

Liễu Phong Vũ cười: “Chắc là hai năm rưỡi ạ.”

“Vậy hai đứa…” Đường phu nhân có chút xấu hổ, như thể không biết nên đặt câu hỏi thế nào.

Liễu Phong Vũ nói: “Bác trai, bác gái, từ khi quen nhau đến nay, cháu và Nhạn Khâu đã đồng cam cộng khổ, sinh tử liền kề, hơn hai năm qua đã từng trải vô số những lần kinh tâm động phách, gần như lúc nào cũng sống cuộc sống nguy hiểm bốn bề. Vì tin tưởng lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau nên chúng cháu mới có thể sống sót đến giờ trong môi trường khắc nghiệt này. Tình cảm giữa chúng cháu có rất nhiều loại, chúng cháu vừa là bạn bè, vừa là người thân, cũng chính là người yêu. Thật ra quan hệ của chúng cháu rất đơn giản, đó chính là nguyện vào sinh ra tử vì đối phương. Cháu nghĩ, trong thời đại này, làm một người bạn, dù trên bất cứ ý nghĩa nào thì như vậy là đã đủ rồi.”

Cơ thể Đường Nhạn Khâu run lên, hai tay đặt dưới bàn âm thầm siết lại thành đấm, hắn thậm chí không dám nhìn Liễu Phong Vũ lúc này. Những câu nói đó đã gõ mạnh vào trái tim hắn, khiến hắn kích động đến độ gần như không thể ngồi yên được nữa.

Hai bậc bề trên nhà họ Đường nhất thời không ai lên tiếng, như thể đang tỉ mỉ cân nhắc những lời này, đến ánh mắt Liễu Phong Vũ cũng biến hóa một cách kỳ diệu.

Đường Nhạn Khâu hạ giọng, nói: “Cha, mẹ, con thân mang trọng trách, thường chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, căn bản không thể duy trì gia đình yên ổn, cô gái nào ở bên con sẽ chỉ biết nơm nớp lo sợ, không sống được bao nhiêu ngày lành. Hơn nữa, cũng không phải con muốn trốn tránh trách nhiệm đời sau, nhưng con đã biến dị, không thể sinh con được nữa. Quan trọng nhất, con…” Đường Nhạn Khâu nhìn Liễu Phong Vũ, ánh mắt trong veo ngời sáng: “Trong lòng con đã có người thương, không chứa được người khác.”

Liễu Phong Vũ không nhịn được nắm lấy tay hắn ở dưới bàn, nắm thật chặt.

Đường phu nhân thở dài, quay mặt sang chỗ khác, Đường lão gia nhìn Liễu Phong Vũ, lắc đầu: “Mang con dâu là nam về nhà, trong lịch sử Đường gia nhà ta, đúng là có một không hai, thời thế này trở nên… không chỉ cơ thể thay đổi, bụng dạ cũng thành cổ quái.”

Đường Nhạn Cẩn mím môi, lẩm bẩm: “Cha, mẹ, hai người cũng đừng quá bảo thủ nữa, thế giới đã biến thành thế này, cho dù anh con có cưới chị nào đưa về thì có làm được gì, cha mẹ không thể để anh vui vẻ sống tiếp hay sao.”

Đường lão gia quát lớn: “Trẻ con thì biết cái gì.”

Đường Nhạn Cẩn nâng cao âm lượng: “Con nói sai chỗ nào chứ, cũng không phải anh không muốn để cha mẹ ôm cháu mà là anh ấy biến dị rồi, có với ai cũng không sinh được hết. Con thấy Liễu đại ca rất xứng với anh con, Liễu đại ca vừa đẹp trai lại vừa lợi hại, hơn nữa họ còn quanh năm sống bên nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau, bây giờ cha mẹ đi đâu tìm được nàng dâu có thể hợp với anh con hơn Liễu đại ca chứ?”

Liễu Phong Vũ không nhịn bật cười một tiếng, lén nhìn sang Đường Nhạn Cẩn, tiểu nha đầu chớp mắt với hắn, trong mắt lóe vẻ lanh lợi.

Bề trên Đường gia không muốn thừa nhận chuyện này, song cũng không biết phản bác thế nào.

Trong số những người ở đây, người khó nói chuyện nhất là Đường Nhạn Khâu. Hắn nghẹn hồi lâu, cảm giác lời nên nói thì Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Cẩn đã nói cả, nên cứ như vậy thấp thỏm nhìn cha mẹ mình.

Đường lão gia phất tay: “Được rồi được rồi, hai đứa sống cách cha mẹ xa như vậy, cha mẹ có muốn quản thật cũng không quản được. Nhạn Cẩn có câu nói đúng, hai đứa đều là dị nhân, có thể chăm sóc lẫn nhau, thời thế hỗn loạn thế này, người nhà cũng chỉ hy vọng con cái bình an, những chuyện khác, so ra thì cũng không quan trọng như vậy.”

Đường Nhạn Khâu mừng rỡ, kích động nói: “Con cám ơn cha.”


Liễu Phong Vũ cười: “Cháu cám ơn hai bác.”

Nét mặt Đường phu nhân vẫn có chút xấu hổ, bà che giấu phất phất tay: “Liễu tiên sinh ăn cơm trước đi.”

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Liễu Phong Vũ vừa ăn cơm vừa kể lại cho họ những chuyện kỳ thú mắt thấy tai nghe ở Thanh Hải và Bắc Kinh, từ đầu tới cuối đều thoải mái phóng khoáng, tránh làm mọi người xấu hổ.

Cơm nước xong xuôi, Đường Nhạn Khâu kéo hắn đi.

Liễu Phong Vũ đi sát theo bước chân của hắn: “Này, Nhạn Khâu, cậu đừng đi nhanh như vậy, chúng ta tán gẫu chút coi.”

Đường Nhạn Khâu đột nhiên dừng lại, Liễu Phong Vũ không đề phòng, suýt thì đập mũi vào gáy hắn.

“Thằng nhóc này, bình tĩnh một chút được không, rốt cuộc hôm nay làm sao thế này, là cậu nói hay là…”

Đường Nhạn Khâu đột ngột quay người lại, đẩy mạnh Liễu Phong Vũ lên tường, đôi môi nóng như lửa ập tới, mút mát mãnh liệt, nụ hôn có vẻ thô bạo kia giống như muốn nuốt hắn vào bụng vậy.

Bàn tay Liễu Phong Vũ vô thức đặt lên vai hắn, chủ động hé miệng, vươn đầu lưỡi linh hoạt, nhiệt tình đáp lại.

Đường Nhạn Khâu quấn lấy lưỡi hắn, càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng hắn, gặm cắn môi dưới non mềm. Nhiệt độ từ nụ hôn dần dần bùng thành ngọn lửa nồng đậm ***. Liễu Phong Vũ bị hôn đến gần như không kịp thở nữa, não thiếu ôxy khiến đôi gò má hắn ửng đỏ, ánh mắt mê loạn.

Ngay khi Liễu Phong Vũ cảm giác mình sắp không thể thở được thì Đường Nhạn Khâu buông hắn ra, đôi mắt đen bóng như mực nhìn sâu vào hắn, ánh mắt sáng đến dọa người.

Liễu Phong Vũ cười cười: “Sao thế, trông cậu cứ như muốn ăn thịt người vậy, trời băng đất tuyết thế này không thích hợp đánh dã chiến đâu á.”

Đường Nhạn Khâu run giọng nói: “Cám ơn…”

“Cám ơn gì chứ, cũng không phải chuyện riêng của cậu.”

Đường Nhạn Khâu ôm chặt lấy hắn, giọng khàn cả đi: “Cám ơn.”

Liễu Phong Vũ đặt cằm mình lên bả vai hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Hôm nay rốt cuộc là ai nói, cậu à?”

Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Tối qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, nếu tôi đã hứa với anh thì sao có thể đổi ý. Hôm qua tôi thấy bối rối là vì… trong mắt tôi, Nhạn Cẩn vẫn là một đứa trẻ, là tôi thấy ngại chứ không phải sợ cha mẹ quở trách.”

Liễu Phong Vũ cười phụt một tiếng: “Sao cậu lại thành thật như thế chứ.” Hắn cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, Đường Nhạn Khâu chính trực và anh dũng, chất phác và ngay thẳng, đều khiến hắn mê muội không dứt.

Bên cạnh truyền đến một tiếng ho nhẹ.

Hai người lập tức tách ra, chỉ thấy Đường Nhạn Cẩn mờ ám nhìn họ rồi cười trộm.

Đường Nhạn Khâu có chút xấu hổ: “Nhạn Cẩn, em làm gì thế?”

Đường Nhạn Cẩn cười nhăn nhở: “Em đến gặp chị dâu em.”

Đường Nhạn Khâu quát: “Đừng… đừng có nói bừa.”

Liễu Phong Vũ cười ha ha: “Nào, cho em gặp đủ luôn.”

Đường Nhạn Cẩn vài bước nhảy đến, ôm cánh tay Liễu Phong Vũ, hai mắt tỏa sáng: “Liễu đại ca, có phải sau này chúng ta là người một nhà không anh.”

Liễu Phong Vũ cười: “Đúng rồi.”

“Wahh!” Tiểu nha đầu hưng phấn hét to hai tiếng: “Giấc mộng của em thành hiện thực rồi!”

Đường Nhạn Khâu khẽ nói: “Nhạn Cẩn, em thục nữ một chút.”

Đường Nhạn Cẩn cười nhăn nhở không ngừng: “Tốt quá, anh, Liễu đại ca, các anh hợp nhau lắm, thật đấy. Liễu đại ca, tuy trông anh em cứng nhắc phong kiến như ông già thế thôi, nhưng anh ấy nhất định là một người đàn ông tốt, sau này các anh cũng cùng nhau về nhà nhé.”

Liễu Phong Vũ xoa xoa đầu cô bé: “Được.”

Đường Nhạn Khâu xách Nhạn Cẩn sang một bên: “Được rồi, bọn anh có chuyện quan trọng phải nói.”

Đường Nhạn Cẩn hưng phấn nhảy trái nhún phải: “Em tới báo cho hai anh, tối nay cha sẽ mở tiệc mừng hai anh về nhà, sẽ có rất nhiều món ngon bình thường không được ăn, trưa nay các anh nhất định đừng ăn gì, buổi tối ăn nhiều một chút.”

“Biết rồi, qua chỗ khác chơi đi.”


Đường Nhạn Cẩn vô cùng hớn hở bỏ đi.

Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Tôi dẫn anh ra ngoài đi dạo nhé.”

Liễu Phong Vũ nhếch miệng cười: “Sao, tính dã chiến thật à.”

Đường Nhạn Khâu lúng túng: “Không phải, Nga Mi phong cảnh rất đẹp, tôi muốn dẫn anh đi ngắm nhìn nơi tôi lớn lên.”

Liễu Phong Vũ cười: “Đi thôi.”

Đường Nhạn Khâu để A Căn dẫn đến một con ngựa. Con ngựa kia có bộ lông đen tuyền đến tỏa sáng, bốn vó đạp tuyết, tuy nhỏ hơn Bạch Linh một chút nhưng cũng cường tráng oai phong, vừa nhìn đã biết là một con ngựa tốt.

Đường Nhạn Khâu xoa lông ngựa: “Nó tên là Mặc Vân, trước đây do một tay tôi chăm lớn. Hai năm không gặp, nó đã cao to vậy rồi.”

Liễu Phong Vũ nói: “Hai năm không gặp, đến chuột nhà cậu cũng có thể to hơn cậu.”

Đường Nhạn Khâu cười: “Cũng phải.” Hắn ôm eo Liễu Phong Vũ, tung người một phát nhảy lên lưng ngựa cao năm mét.

A Căn ném cho Đường Nhạn Khâu một bộ dây thừng: “Thiếu gia Nhạn Khâu, nếu thấy gì tốt thì nhớ đánh một hai con về nhé, Mặc Vân kéo được đấy.”

“Không thành vấn đề.” Đường Nhạn Khâu treo dây thừng lên yên ngựa, vung roi, thúc ngựa một tiếng. Mặc Vân một bước chạy được mấy mét, tiến vào trong khu rừng phía xa.

Liễu Phong Vũ ngồi trước người Đường Nhạn Khâu, lưng dán vào ***g ngực rộng rãi rắn chắc của hắn, bên hông là cánh tay Đường Nhạn Khâu vắt ngang, nhấp nhổm lên xuống theo bước ngựa chạy. Mặc Vân càng chạy càng nhanh, gió núi vù vù quét qua má hắn, hơi xót một chút, nhưng tốc độ như mây bay, tầm nhìn thoáng đáng từ trên cao nhìn xuống và phong cảnh vun vút bỏ lại phía sau càng khiến hắn cảm thấy kích thích không thôi.

Liễu Phong Vũ cao giọng nói: “Trước kia cưỡi ngựa chưa bao giờ khiến tôi thấy kích thích thế này, ngựa cao năm, sáu mét đúng là khác biệt, lúc về nhất định phải mượn Bạch Linh chạy đến đã nghiền.”

Đường Nhạn Khâu cười: “Thôi đi, Dung Lan chưa chắc đã cho anh mượn ngựa.”

Liễu Phong Vũ cười: “Nói cũng phải, tên đó lập dị lắm, còn sĩ diện hơn cả tôi.”

Đường Nhạn Khâu nói: “Nếu anh thích, mấy ngày tới tôi đều đưa anh đi cưỡi ngựa.”

“Cũng đâu thể ngày nào cũng chạy lung tung chứ, dù sao cũng phải tìm vài chuyện thú vị… Đúng rồi, chúng ta sẽ ở lại đây một tháng mà, nhất định phải xử lý hết sạch động vật biến dị quanh vùng này.”

Đường Nhạn Khâu nói: “Được!” Hắn đi chậm lại một chút, bắt đầu căn cứ theo dấu vết dưới đất truy tìm tung tích của động vật biến dị cỡ lớn. Động vật biến dị thông thường từ lâu đã không thể chống lại thực lực của hai người họ. Hơn nữa họ có thời gian dư dả, có thể truy sát một vài con quái vật có khả năng gây nguy hiểm cho thị trấn, cũng bổ sung một chút lương thực cho Đường gia.

Hai người thảnh thơi ngồi trên lưng ngựa, dò theo một vài dấu chân và dấu phân, lững thững đi tìm.

Liễu Phong Vũ dồn hết sức nặng nửa người lên Đường Nhạn Khâu, khẽ cười: “Tôi lớn vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên hẹn hò trên lưng ngựa với người ta.”

Đường Nhạn Khâu gãi gãi đầu, không biết phải trả lời ra sao, đành nói: “Tôi cũng thế.”

Liễu Phong Vũ cười phá lên: “Người cậu hẹn hò duy nhất không phải là tôi hay sao.”

Đường Nhạn Khâu nói: “Sau này anh cũng chỉ có thể hẹn hò với mình tôi.”

Liễu Phong Vũ quay lại, hôn hắn một cái, vui vẻ cười nói: “Tôi miễn cưỡng đồng ý vậy”

Đường Nhạn Khâu đột nhiên ngồi ngay ngắn: “Phía trước có con gì đó.”

Liễu Phong Vũ quay đầu lại nhìn, quả nhiên trong rừng chợt lóe qua một bóng đen, lấy thị lực của hắn thì không theo kịp tốc độ của thứ đó: “Con gì đấy?”

“Lợn rừng, khá lớn.” Đường Nhạn Khâu chân vỗ bụng ngựa, Mặc Vân phi nước đại tới phía con lợn rừng thường lui tới.

Chỉ chốc lát sau, Mặc Vân đã đuổi kịp con lợn rừng kia. Vì để ra ngoài thuận tiện nên Đường Nhạn Khâu không mang theo cây cung cổ của mình mà mang một cây cung nhẹ bình thường. Hắn rút cung tên, nói: “Anh có muốn thử không?”

Liễu Phong Vũ cười: “Cây cung này nhìn có vẻ cũng được, có điều mũi tên mảnh thế này, chưa chắc đã đâm xuyên được da nó.”

“Anh cứ thử khắc biết.”

“Nào thì thử.” Liễu Phong Vũ xắn tay áo, nhận lấy cây cung.

Bàn tay của Đường Nhạn Khâu đặt lên hai tay Liễu Phong Vũ: “Ưỡn ngực, duy trì cân bằng cơ thể, đúng rồi, kéo mạnh về phía sau.”

Liễu Phong Vũ cảm nhận sức nặng cây cung một chút, phát hiện cây cung này tuy nhìn có vẻ vừa nhẹ vừa mỏng nhưng sức đàn hồi vậy mà cũng không nhẹ. Hắn dốc hết sức mới kéo được cung ra, hơn nữa để nhắm bắn mà hắn còn phải giữ nguyên tư thế kéo cung, hơn mười giây thôi hắn đã thấy cánh tay hơi tê, may mà có Đường Nhạn Khâu giữ tay, giúp hắn để nguyên tư thế kéo cung.

“Đừng nói, đây là vấn đề kỹ thuật, còn mệt nữa.”

Đường Nhạn Khâu cười: “Cũng không phải sức lớn là có thể kéo cung bắn tên, sức lớn nhưng phải dùng đúng chỗ mới được.” Hắn điều chỉnh phương hướng tên bay, khẽ nói bên tai Liễu Phong Vũ: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Liễu Phong Vũ gật đầu.

“Bắn tên.”

“Cậu nhắm trúng chưa? Sao tôi vẫn thấy lệch dữ lắm, nó còn đang chạy nữa.”

“Tin tôi, bắn tên.” Khi nói chuyện, Đường Nhạn Khâu lại chếch mũi tên đi một chút.

Liễu Phong Vũ thả ngón tay, mũi tên thoát cung bắn ra, vút một tiếng từ xa lao tới, cắm thẳng vào mông lợn rừng. Lợn rừng phát ra một tiếng ré khó nghe, trượt chân té ngã xuống đất.


Đường Nhạn Khâu nhanh chóng rút ra mũi tên thứ hai đặt lên cung.

Sau khi đứng dậy được, lợn rừng phẫn nộ lao đến phía họ.

Liễu Phong Vũ nói: “Tên này cũng làm rách được chút da.”

Đường Nhạn Khâu kéo cung ra, im lặng chờ con lợn rừng tới gần. Ngay khi lợn rừng cách họ hơn hai mươi mét, mũi tên lại bắn ra, đâm mạnh vào mắt nó. Lợn rừng khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất, đau đớn vật lộn.

Đường Nhạn Khâu nhảy xuống ngựa, chạy tới bên cạnh lợn rừng, rút dao găm ra nhanh chóng rạch một đường xuống cổ nó. Rạch xong, con lợn rừng nhanh chóng tắc thở.

Liễu Phong Vũ cũng nhảy xuống ngựa, cười: “Cung tiễn thủ thật là kỹ thuật dối trá, đứng cách xa vậy đã có thể cướp mạng người ta, sau này cậu cũng dạy tôi đi.”

Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Anh không có tính kiên nhẫn, tính cách lại lười nhác, không cần học.”

Liễu Phong Vũ bị nghẹn đến không thở được: “Á đậu, có cần thẳng thắn thế không.”

Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi nói thật, anh chỉ nhất thời nổi hứng chứ không luyện nghiêm túc, cho dù luyện cũng là chuyện một hai lần, cần gì phải lãng phí thời gian.”

Liễu Phong Vũ biết Đường Nhạn Khâu nói không sai, nhưng vẫn có chút bực bội, hắn ném dây thừng qua: “Được rồi, tôi vẫn chờ ăn sẵn vậy.”

Đường Nhạn Khâu trói lợn rừng lại, treo trên người Mặc Vân, quay về đường cũ.

Bởi vì kéo một con lợn rừng lớn nên Mặc Vân bước đi hết sức chậm rãi, lắc lư lắc lư, không ngờ có vẻ khoan thai thoải mái đặc biệt.

Cứ thế dần dần, Liễu Phong Vũ tựa vào người Đường Nhạn Khâu sắp ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm thấy có cái gì đó mềm mại ấm áp chạm vào má mình. Hắn mở mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Đường Nhạn Khâu.

Liễu Phong Vũ cười, Đường Nhạn Khâu nhìn hắn, cũng nở nụ cười hết sức dịu dàng. Liễu Phong Vũ giang tay ôm lấy cổ hắn, dùng miệng cọ cọ vào cằm hắn: “Mặc Vân đi chậm quá, còn bao xa thế?”

“Ít nhất còn nửa tiếng, lợn rừng nặng lắm, để nó đi từ từ thôi.”

Trong mắt Liễu Phong Vũ lóe vẻ trêu chọc mờ ám, hắn hà hơi bên tai Đường Nhạn Khâu: “Có muốn chơi trò mới chút không?”

“Trò mới gì?”

Liễu Phong Vũ ghé vào tai hắn thổi khí: “Có muốn làm tình trên lưng ngựa không?”

Đường Nhạn Khâu cả kinh, có chút không dám tin nhìn Liễu Phong Vũ.

Liễu Phong Vũ híp mắt: “Không muốn thử à?”

Đường Nhạn Khâu làm động tác nuốt nước bọt, ánh mắt hơi lóe sáng.

Liễu Phong Vũ nhẹ nhàng vuốt ve môi hắn: “Ngay ở đây, ngay lập tức.”

Đường Nhạn Khâu do dự rất ngắn ngủi, rốt cuộc không nhịn được cám dỗ, đưa tay lột quần Liễu Phong Vũ xuống.

Liễu Phong Vũ nửa người trên nằm xuống lưng ngựa, mông vểnh cao, hắn quay đầu lại, đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình, tràn đầy dụ hoặc.

Đường Nhạn Khâu đưa tay vào trong quần hắn, quen thuộc tiến vào nới rộng nơi căng chặt kia, Liễu Phong Vũ khẽ rên nhẹ một tiếng, lưng hông trầm xuống, nâng mông lên cao hơn.

Đường Nhạn Khâu kéo khóa quần, lấy ra bảo bối của mình, hắn cúi đè lên lưng Liễu Phong Vũ, rướn người một cái, tiến vào cơ thể hắn.

Liễu Phong Vũ ngâm dài một tiếng, không nhịn được bật cười: “Nói thật, tôi cũng chưa bao giờ chơi trò độ khó cao như vậy.”

Đường Nhạn Khâu hai má ửng đỏ, ánh mắt tràn đầy dục vọng. Tư thế này tiến vào cũng không được trót lọt, thậm chí rất khó đi vào chỗ sâu, nhưng nơi này, cảnh này lại quá kích thích. Liễu Phong Vũ dùng cơ thể cảm nhận chân thực được Đường Nhạn Khâu hưng phấn đến thế nào.

Đường Nhạn Khâu thở hổn hển một hơi, đè hông Liễu Phong Vũ rồi cử động. Liễu Phong Vũ khó dằn nổi lòng, cổ họng không ngừng bật ra âm thanh. Nửa người trên của hắn quần áo nguyên vẹn, chỉ có mông lộ ra bên ngoài, nằm sấp xuống lưng ngựa thừa nhận cuộc chinh phạt mãnh liệt của Đường Nhạn Khâu, cảnh tượng này khiến người ta sôi sục huyết mạch.

Mặc Vân ung dung bước về phía trước, hai người lập tức di chuyển theo động tác của nó. Trong rừng cây tĩnh mịch xanh ngát bao trùm tuyết trắng thỉnh thoảng truyền ra những tiếng thở dốc nặng nhọc và rên rỉ lâu dài.

Lúc họ quay về nhà chính, trời đã chập tối, về nhà đúng lúc trước bữa, A Căn thấy họ săn lợn rừng đã về, dẫn theo một đống người đến nâng.

Ở trước mặt mọi người, Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng nên không ôm Liễu Phong Vũ, bản thân nhảy xuống ngựa trước. Xoay lưng xuống ngựa vốn cũng là chuyện dễ dàng với Liễu Phong Vũ, nhưng hắn vừa chạm đất thì hai chân mềm nhũn, khụy thẳng xuống đất, Đường Nhạn Khâu tay mắt lanh lẹ, liền ôm chặt hông hắn: “Không sao chứ?”

Liễu Phong Vũ một trận buồn bực, quả nhiên miệt mài vô độ, sau này vẫn nên thu bớt một chút vậy. Hắn đứng lên, lơ đãng thoáng thấy trong mắt Đường Nhạn Khâu chợt lóe nụ cười, tuy chỉ hơi lướt qua song vẫn bị hắn bắt được. Liễu Phong Vũ nheo mắt lại, khẽ nói: “Cậu dám cười tôi?”

Đường Nhạn Khâu vô tội: “Không dám, không dám.”

A Căn chớp đôi mắt ngây thơ: “Thiếu gia, không dám gì ạ?”

Đường Nhạn Khâu nói: “Không có gì, mọi người mau khiêng lợn rừng vào đi, còn kịp thời gian, vẫn có thể ăn thịt heo tươi mới nướng.”

A Căn dẫn theo một đống trai tráng khiêng lợn rừng khổng lồ nặng 3, 400 ký vào, trên dưới ai nấy cũng vui mừng, bận rộn chuẩn bị bữa tối còn thịnh soạn hơn cả lễ Tết này.

Họ sóng vai đi vào, từ xa, Đường Nhạn Cẩn đã ra sức vẫy tay: “Anh, Liễu đại ca, mau tới, có rượu ngon!”

Hai người nhìn nhau cười, thâm tình khắc trong mắt đối phương, khắc sâu trong lòng nhau.

Thủy Thiên Thừa: Được rồi, ngoại truyện của hai người họ kết thúc, lần này thì đủ chứ!

Thật ra lúc viết, cảm thấy Mặc Vân nhất định đang âm thầm khinh bỉ họ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.