Kỳ Án Phân Thây

Chương 17: Tu Khổ Hạnh


Đọc truyện Kỳ Án Phân Thây – Chương 17: Tu Khổ Hạnh


Trên mặt Tịnh Hư không biểu hiện bất kỳ điều gì, nhưng mỗi một chữ ông ta nói, đều như lưỡi dao sắc bén, găm thẳng vào trong lòng tôi.Nhìn bẫy chết trước mắt, tính tượng trưng của tôi như rớt xuống một nhịp, sau đó ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Sư thầy, thầy biết vì sao tôi lại đến đây không?””Đương nhiên biết.” Tịnh Hư vô cùng hứng thú đáp lời, đối với ván cờ này, ông ta vẫn biểu hiện như một đứa trẻ: “Cậu là vì muốn tìm một người, nên mới tới đây.

Ầy, chỉ tiếc là.””Tiếc là cái gì?””Tiếc là, người cậu muốn tìm, không ở đây.”Trong chốc lát, tôi là Tịnh Hư mỗi người một nước, tổng cộng đi hết hai mươi nước, đợi đến khi nhận ra, tôi mới phát hiện số mệnh Đại Long đã hết, ván cờ này, đã bại.Ông ta khẽ mỉm cười, dọn đi hết hơn hai mươi quân cờ trắng, bàn cờ lớn như vậy chỉ còn đám quân mày đen.”Thí chủ, cậu thua rồi.””Tôi biết, nhưng mà, thật đúng là hết cách.” Tôi tình Tịnh Hư trước mặt, đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Sư thầy, vì sao ông lại ở đây?””Tôi?” Tịnh Hư nhìn tôi, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi ở đây để chuộc tội.””Chuộc tội, ông có tội gì?””Chúng sinh, vạn vật trên thế gian, mỗi người trên thế giới này đều có lỗi lần, hoặc là kiếp trước, hoặc là kiếp này.

Tôi chuộc tội thay bọn họ, cũng lại chuộc tội cho mình.

Đi thôi, thí chủ, người cậu muốn tìm, đã về rồi.” Tịnh Hư nói xong, vỗ tay một cái, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân.Chỉ thấy một hòa thượng đi ra từ sau tấm bình phong, chắp hai tay trước ngực, nói với Tịnh Hư một câu: A Di Đà Phật.Hòa thượng kia cao gần hai mét, vóc người cao to, dưới lớp áo tăng hiển hiện đường bắp thịt rõ ràng.

Một vết sẹo hẹp dài từ khóe mắt phải của anh ta, kéo dài đến tận khóe miệng bên trái, gần như cắt hoàn toàn cả gương mặt.Khác với Tịnh Hư điềm tĩnh, lão luyện, người hòa thượng mặt sẹo này toàn thân toát lên vẻ tàn bạo, vốn không giống người nơi cửa phật.

Trong chốc lát như vật, tôi còn tưởng rằng Tịnh Hư tìm một tên ác ôn, muốn bịt miệng tôi.Quan trọng hơn là, thân hình của người hòa thượng mặt sẹo này, cực kỳ giống với thằng hề đã dẫn tôi đến nơi này.”Đây là đồ đệ của tôi, đợi lát nữa, cậu ấy sẽ đưa cậu ra khỏi nơi đây.””Cảm ơn sư thầy Tịnh Hư.”Tôi rời khỏi chỗ ngồi, làm bộ lảo đảo một cái, cố ý ngã về phía hòa thượng mặt sau.

Người phía sau không phản ứng kịp, bị tôi đụng phải.


Tôi nhân cơ hội nắm lấy cổ tay của hòa thượng mặt sẹo, lật lại, thế nhưng không trông thấy hình xăm hoa văn đó.Kỳ lạ, anh ta không phải thằng hề? Chẳng lẽ, trong chùa Tĩnh An này ngoại trừ Tịnh Hư và hòa thượng mặt sẹo ra, còn giấu những người khác sao.”Anh làm gì vậy!”Hòa thượng mặt sẹo kịp phản ứng, rút tay, đẩy tôi ra.Sức lực của anh ta lớn khác thường, nếu không phải tôi đã chuẩn bị, lần này chắc có lẽ đã bị đẩy ngã xuống đất.”Ngại quá, ngồi quá lâu, chân tôi tê rần rồi.” Tôi cũng học theo bộ dáng của anh ta, chắp hai tay trước ngực, bái một cái: “Sắc trời đã tối, sư thầy, tôi cũng không tiếp tục làm phiền nữa.””Thí chủ đi thong thả, còn nữa, đường núi quanh co, xin hãy chú ý an toàn.” Chữ xin kia, ông ta gằn giọng, giống như muốn cố ý khiến tôi nghe kỹ bốn chữ chú ý an toàn này.Nhìn khóe miệng mỉm cười kỳ quái của Tịnh Hư, tôi lại chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.Tôi cũng không rõ lắm Tịnh Hư có ý đồ gì, càng không biết ông ta làm sao biết rõ từng hành động của tôi đến từng chân tơ kẽ tóc.

Điều duy nhất có thể khẳng định là, mục đích mà ông ta ở đây đêm nay, tuyệt đối không chỉ đơn giản là tìm tôi đánh cờ như vậy.Ngôi chùa kỳ quái, phòng trúc đột nhiên xuất hiện, cộng thêm sư thầy Tịnh Hư như biết hết mọi thứ, tất cả có liên quan gì đến vụ án chặt xác? Điều khiến cho tôi không hiểu đó chính là, câu nói người tôi vốn tìm đã quay về kia, lại là có ý gì?Hòa thượng mặt sẹo dẫn tôi đi khỏi phòng trúc, chờ đi khỏi ao hoa sen, tôi mới nhận ra khi đánh cờ với Tịnh Hư, cảm giác không hài hòa đó rốt cuộc đến từ đâu.Dưới ngọn đèn dầu chập chờn, Tịnh Hư, dường như chẳng có lấy một cái bóng.Cũng may hòa thượng mặt sẹo trước mặt có bóng, tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm.Hòa thượng mặt sẹo tuy rằng dáng dấp hơi ác ôn, nhưng lại không cho người khác một cảm giác bị chèn ép mạnh mẽ giống như Tịnh Hư.

Tôi không hiểu, với khổ người như anh ta, sao lại cam chịu ở trong ngôi chùa này làm một hòa thượng chạy vặt.Lại đi một đoạn về phía trước, hòa thượng mặt sẹo dẫn tôi tới hành lang kia, nhìn tượng ác quỷ xếp thành hai hàng dài hai bên hành lang, tôi thẳng thắn mở miệng hỏi anh ta, tại sao lại xây dựng tượng ác quỷ như vậy trong chùa.Hòa thượng mặt sẹo đầu tiên sửng sốt, sau đó xoay người hỏi tôi, có biết chùa Tĩnh An này là do người phương nào thi công hay không.”Nếu đã là chùa Tĩnh An, vậy tám mươi phần trăm, là một hòa thượng tên Tĩnh An xây dựng đúng không?”Mặt sẹo mỉm cười, không trả lời.

Anh ta dẫn đường cho tôi tới cuối hành lang, chỉ vào pho tượng ác quỷ lớn nhất, mở miệng nói: “Ông ấy, chính là người đã xây dựng nên ngôi chùa này!”Tôi cảm thấy tên hòa thượng mặt sẹo này vốn đang đùa tôi, một ngôi chùa, làm sao có thể được xây dựng bởi một ác quỷ? Nhưng vẻ mặt thành thật của anh ta, lại không giống như đang nói đùa.Khuôn mặt của tên ác quỷ kia dữ tợn, nửa bên mặt trái là màu đỏ máu, nửa bên phải lại đen ngòm.

Mắt của nó bị người ta dùng kim để may lại, sống mũi bị đạp nát, bên trong khoang miệng trống huếch trống hoác, dường như không có lưỡi.

Kích thước hai bên tay của ác quỷ không giống nhau, tay bên phải vô cùng lực lưỡng, nhưng tay bên trái lại gầy rũ, dường như chỉ cần đụng nhẹ một cái sẽ gãy.Đây hình như là một con ác quỷ chịu mọi đày đọa.”Ông ta đã phạm phải sai lầm gì, mà người nào đó đã thi hành luật hình tàn nhẫn như vậy với ông ta?””Tất cả, đều do ông ấy chủ động thừa nhận.” Hòa thượng mặt sẹo nghe xong, cúi người thật sau bái một bái với ác quỷ, vẻ mặt thành kính: “Đây là một vị cao tăng khổ hạnh, khi ông ấy còn sống thì ở đây chuộc tội.

Vừa là thay ông ấy, vừa thay chúng sinh mịt mù chẳng hay biết gì.”Tôi cũng đã từng nghe nói, nếu đã là tu khổ hạnh, tức là sẽ dùng sự đau đớn mà người bình thường khó mà chịu được để rèn luyện chính bản thân mình, đặc biệt là người xuất gia tu hành.


Tăng nhân như vậy, thường hay gặp ở vùng gần Ấn Độ.

Bọn họ tin kiếp sau, cho rằng kiếp này chịu hành hạ và cực khổ, cũng là vì để kiếp sau có thể hưởng lạc, tu thành chính quả.Tôi liền nghĩ tới câu nói mà Tịnh Hư nói ở trong phòng trúc kia, ông ta cũng từng nhắc tới hai chữ chuộc tội này.

Chẳng lẽ, cái mà pho tượng ác quỷ này ở đây chỉ điểm, vốn chính là bản thân Tịnh Hư?Đáng tiếc là khi hòa thượng mặt sẹo đã nói xong những thứ này thì lập tức xoay người đi, tôi có hỏi như thế nào đi nữa cũng không chịu tiết lộ nhiều thêm một chữ.

Tôi cũng chỉ đành mau chóng bắt kịp bước chân của anh ta, chạy lên đến cửa chùa.Đang lúc sắp xuống núi, hòa thượng mặt sẹo đột nhiên như nhớ đến điều gì đó, kéo lấy tay tôi: “Đúng rồi, sư phụ Tịnh Hư còn nói tôi chuyển lời cho anh.””Cái gì?””Đường núi dốc đứng, chú ý an toàn.

Gặp phải nguy hiểm, xin hãy nhắm hai mắt lại, tụng kinh niệm phật, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ cho anh.”Nói xong những lời này, anh ta đóng cửa chùa, đi khỏi.Trước đó, tất cả những điều mà hòa thượng Tịnh Hư nói, tất cả đều đúng.

Ông ta biết đêm nay tôi sẽ đến đây, cũng biết tôi là vì tìm Mã Khải nên mới tới nơi này.


Mà cuối cùng, ông ta cố ý để lại câu chú ý an toàn kia, dường như có một ý nghĩa sâu xa khác.Nếu không phải Tịnh Hư thật sự có thể biết rõ tất cả mọi thứ, trông thấy được tương lai.

Vậy thì giải thích duy nhất cho những lời này, chính là ông già này biết bên ngoài chùa Tĩnh An cũng không an toàn, hoặc là, ông ta vốn không muốn tôi sống khi rời khỏi nơi này.Sau khi hòa thượng mặt sẹo đi, chỉ còn lại một mình tôi.

Bên ngoài cửa chùa dậy lên từng trận gió lạnh, vô cùng lạnh.

Thang gác và rừng trúc nối tiếp nhau tối om, dường như trong đó có ma quỷ đang ẩn núp.Tôi rút một điếu thuốc lá, châm lên, để bình ổn lại tâm trạng.

Đợi đến khi hút hết một điếu, tôi đã đi xuống thang, qua một lúc lâu như vậy, thế nhưng vẫn chưa có chuyện kỳ quái gì xảy ra.Mẹ nó, có lẽ là do tôi đa nghi, câu nói sau cùng kia của Tịnh Hư, chẳng qua chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi.Tôi lấy bộ đàm ra liên lạc với Sở Mộng Hàn, muốn hỏi bên chỗ cô đã tiến triển thế nào, thế nhưng trong bộ đàm vẫn rè rè, dường như sau khi vào chùa Tĩnh An, thứ này đã hoàn toàn mất đi tác dụng.Nhìn nhà máy thép Tụ Nguyên lóe sáng, tôi bỗng bắt đầu lo lắng cho Sở Mộng Hàn.

Thế nhưng, cô gái kia vẫn có chút thủ đoạn, nếu cô đã nói khống chế được mọi chuyện, vậy thì hẳn là không có vấn đề gì.Tôi vừa nhớ lại chuyện đã xảy ra trong chùa Tĩnh An, vừa tiếp tục đi xuống dưới cầu thang.Xem tình hình trước mặt, chùa Tĩnh An quả thực đáng nghi.

Bất kể là tên đeo mặt nạ thằng hề kia, hay là tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên trong hành lang, đều có liên quan trực tiếp đến vụ án chặt xác.Tôi thậm chí còn từng hoài nghi một lần, thằng hề chính là hung thủ của vụ án chặt xác.

Về phần hắn ta có phải tên Tóc Vàng trong album ảnh của Chu Lỵ Lỵ hay không, thì vẫn cần phải từng bước chứng minh.Thế nhưng, Tịnh Hư và hòa thượng mặt sẹo kia, hẳn không phải là thằng hề kia được.


Đầu tiên, vóc người của Tịnh Hư không tương xứng, vóc người của hòa thượng mặt sẹo không khác thằng hề là bao, nhưng trên cổ tay của anh ta lại không có hình xăm hoa văn kia.Nếu như điều kiện cho phép, tôi thậm chí còn muốn nói Sở Mộng Hàn dẫ cảnh sát lên nơi đây lục soát hết một lần.

Đương nhiên, cảnh sát không quá có khả năng sẽ làm như vậy.

Dù sao, ngoại trừ Sở Mộng Hàn ra, những người cảnh sát khác sẽ không tin tưởng tôi.Giống như lời nói của Tịnh Hư, khi tôi lâm vào cảnh khốn cùng, có thể giúp tôi phá tan khỏi cảnh khốn khó, cũng chỉ có bản thân mà thôi.Tôi nương theo ánh trăng, đi về phía trước một đoạn, dần dà, phát hiện có cái gì không đúng.Từ lúc bắt đầu đi khỏi cửa chùa, nói ít thì cũng đã qua mười phút đồng hồ.

Nhưng nhà máy thép Tụ Nguyên vẫn ở trước mắt như cũ, khoảng cách không thay đổi chút nào.Thoạt đầu, tôi cho rằng khoảng cách quá xa nên thị giác bị sai, coi như tới gần chân núi, nhưng nhìn thế nào cũng không quá rõ ràng.

Dứt khoát bước nhanh hơn, lại chạy một đoạn xuống dưới.

Nhưng qua năm phút đồng hồ, khoảng cách giữa tôi và nhà máy thép Tụ Nguyên vẫn chưa rút ngắn lại, lần này, coi như là thực sự không được bình thường.Lúc đó tôi lên nói cũng đi hơn hai mươi phút, hiện giờ bắt đầu rời khỏi cửa chùa cũng đã qua mười lăm phút đồng hồ, không để ý tới là do nhà máy thép Tụ Nguyên hay là do khoảng cách này.

Cầu thang vẫn vòng quanh xuống dưới, bởi vì hai bên cầu thang đầy cây trúc, hầu như không có vật tham chiếu với cửa chùa, khiến tôi khó mà phân biệt ra được vị trí cụ thể hiện tại.Lối rẽ trên đường núi này rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối, tôi vẫn đi xuống phía dưới.

Có là lạc đường, độ cao cũng phải thay đổi theo, không thể nào mà khoảng cách với nhà máy Tụ Nguyên không hề biến đổi một chút nào được.Tôi nhớ lại câu nói cuối cùng của hòa thượng mặt thẹo.Chẳng lẽ, thực sự bị anh ta nói trúng, gặp phải thứ gì không tốt đấy chứ?Lúc này, tôi thả chậm bước chân, chỉ đi theo một hướng xuống núi, cũng luôn quan sát sự biến đổi xung quanh.Con đường vẫn đen kịt như trước, tôi chỉ có thể nương nhờ ánh trăng để thấy rõ xung quanh, lại mười phút đồng hồ trôi qua, tôi vẫn không thể đi khỏi nơi này như cũ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.