Kuroko No Basket Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 5: Phối Hợp Hoàn Hảo


Đọc truyện Kuroko No Basket Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng – Chương 5: Phối Hợp Hoàn Hảo


Ta muốn nói trước luôn là đoạn sau tả trận đấu, mà ta lại không rõ mấy cái kỹ năng vị trí trong bóng rổ này nọ, dù khi xem phim có chú thích nhưng ta toàn bỏ qua mà thôi, nên sẽ có sai xót cầu chỉ dẫn(◞‸◟;)
SG; hậu vệ ghi điểm, là để ghi bóng 2 và 3 điểm.

yêu cầu chính là độ chính xác khi ném bóng
PF: tiền phong chính, vừa phong thủ vừa hỗ trợ trung phong (C) kèm người khi bóng bật bảng vừa ghi bóng 2 điểm, cần thể hình, chiều cao và sức mạnh.
SF: tiền phong phụ, nhiệm vụ chính là hỗ trợ một người ‘đa chức năng’, có thể vừa là hậu vệ ghi điểm (SG), vừa là tiền vệ chính (PF) bất đắc dĩ, yêu cầu dáng người nhỏ và linh hoạt.
C: trung phong, bảo vệ rổ sân nhà, ghi điểm ở cự ly gần, chặn người cho đồng đội ghi điểm.

để chơi ở vị trí này thường là có thể hình khổng lồ.
PG: hậu vệ dẫn bóng, hỗ trợ cùng đồng đội để ghi điểm, kèm người.
Túm cái quần thì mục tiêu cũng chỉ là ghi điểm mà thôi, cái yêu cầu nào đạt thì đứng.

Cái này phổ cập kiến thức cho những bạn không biết lẫn ta luôn =))

Chương 5: Phối hợp hoàn hảo.
“Aomine-kun, chúng ta đi tập hợp thôi, hôm nay có trận đấu tập.” Kuroko ở trước cửa lớp của Aomine kêu lớn.
“Hửm, Tetsu đợi một chút, lập tức sẽ xong!” Aomine vừa dọn dẹp lại sách vở vừa vội nói, nghe được câu sau của Kuroko, tốc độ dọn dẹp lại đồ đạc càng nhanh hơn, rất mau đã dọn xong, “Được rồi, đi thôi, Tetsu.”
Kuroko gật gật đầu, đi theo sau bên cạnh Aomine.
Aomine miệng vừa ngáp vừa xoa xoa hai mắt, Kuroko có chút nghi hoặc mà nhìn Aomine, nói, “Aomine-kun cậu không phải là ngủ gục trong lớp học vừa mởi tỉnh dậy chứ?”
“Á……” Aomine nghe vậy lập tức nghẹn họng, đầu cố ý quay sang nơi khác, “Vì tớ muốn giữ sức để cho trận đấu đó mà.”
Kuroko không phản ứng lại, Aomine mới ngượng ngùng hơi hé miệng, đảo mắt cũng không nói nữa.
Hai người một đường đi không nói chuyện, cũng không hề có chút xấu hổ hay bối rồi gì, gió nhè nhẹ mà thổi qua những sợi tóc của cả hai, mang theo một sự mát mẻ buổi chiều đẹp.
“Aomine, Tetsuya các cậu tới rồi.” Akashi nhìn hai người chào hỏi, biểu tình lạnh nhạt mà bình tĩnh, “Nghe cho rõ, trận đấu hôm nay, chỉ được thắng không được thua, hiểu rõ chứ?”
“Ực……”

“Nếu như thua trận, hậu quả các cậu cũng hiểu mà.” Akashi vẻ mặt nhàn nhạt hơi biến hóa, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười khó ai nhìn thấy được, nụ cười kia, mang theo vài phần tính kế, vài phần ngạo khí giống như của đế vương từ khi sinh ra đã sỡ hữu.
Aomine nhìn Akashi, dường như cảm nhận được khí lạnh từ cơ thể nhỏ bé kia phát ra giống như hơi thở của hắn, đem không khí lạnh lẽo mà đông cứng người khác, nhịn không được rùng mình một cái, nói trong lòng —— Đừng nói là lại nghĩ ra cái cực hình gì mới mà chỉnh bọn họ chứ, ừm, bất quá, làm sao có thể thua được?!
Kuroko không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhẹ gật đầu đáp lại.
Sau khi cả hai thay xong đồng phục thi đấu, làm một vài động tác khởi động làm nóng người, mới vào sân thi đấu.
Kuroko như cũ đi theo bên cạnh Aomine, ánh mắt của hắn nháy mắt thay đổi, cậu dường như cảm nhận được không khí tản ra quanh người Aomine đã có biến hóa, trước kia khi luyện tập với Aomine nhiều nhất cũng chỉ cảm nhận được Aomine đối với bóng rổ là vô cùng yêu thích.

Mà hiện tại, vào lúc gặp được đối thủ mạnh mẽ không khí quanh hắn đã biến hóa, cậu thậm chí có thể cảm nhận được quanh người Aomine đang có ánh sáng màu xanh nhạt tản ra.
Kuroko hiểu rất rõ ràng, Aomine là ánh sáng, là ánh sáng của chính cậu, còn cậu chính là cái bóng của hắn, Aomine ánh sáng càng mãnh liệt, bản thân cậu làm cái bóng cũng sẽ càng thêm rõ ràng.

Tuy rằng hiện tại cậu biết trước kết quả trận đấu, là chiến thắng, nhưng mà cậu vẫn muốn phát huy tối đa khả năng phối hợp với Aomine.

Kuroko lặng lẽ nắm chặt tay, trên khuôn mặt trắng mềm để lộ vẻ mặt kiên định, trong con ngươi xinh đẹp màu xanh lam hiện rõ hai chữ ‘chiến thắng’.
“Tetsu, cùng cho bọn họ thấy rõ đi.” Aomine khóe miệng nâng lên, đồng thời duỗi tay nhẹ nhàng đặt trên đầu Kuroko, trong ánh mắt léo lên sự hưng phấn, “Bóng rổ của chúng ta.”
Kuroko điều chỉnh lại vị trí băng thun trên cổ tay, nhìn về phía Aomine nhẹ mỉm cười.
Trận đấu thứ nhất.
“Tuýt ——” tiếng còi vang lên, Aomine và đối thủ là một người vóc dáng cao lớn cùng bật nhảy lên tranh bóng, người nọ dáng người tuy rằng hơi cao hơn Aomine, nhưng sức bật lại không bằng Aomine, bóng lập tức đã bị Aomine cướp vào trong tay.
Người này mày gắt gao nhăn chặt lại, nghĩ rằng hắn có thể lấy lợi thế là dáng người cao lớn hơn Aomine, nhưng không ngờ đến bóng còn không chạm vào được.
Aomine ở trên sân bóng thể hiện rất rõ tài năng bẩm sinh của mình.

Thời điểm hắn rê bóng, tốc độ rất nhanh, đối phương đều không ai kịp ngăn chặn hắn.
Aomine nhanh chóng đến được vị trí sát rổ, bật người nhảy lên, tay linh hoạt ném bóng khỏi tay, bắt đầu thi đấu chỉ hơn mười giây, màn ghi điểm của hắn đã đem lại cơ hội lớn cho Teikou.
Người bên đội kia thấy Aomine vừa bắt đầu trận đấu đã cướp được cơ hội sinh ra có chút buồn nản, đội hình Teikou đấu tập tuy rằng không phải là đội hình chính thức, nhưng mà ngoài Aomine ra, trong đội cũng có vài người từng ở đội một của Teikou.

Nghĩ đến đây, đám người bên nhóm đối thủ càng thêm tức giận, đám nhóc này không thể xem thường!
Đối phương bắt đầu phản công, PG (hậu vệ dẫn bóng) trở tay một cái chuyền bóng đi, mà PF (tiền phong chính) của đối phương rất nhanh phản ứng lại mau chóng chạy đến vị trí nhận bóng, lại không ngờ trên đường chạy bị Kuroko ngăn lại, Kuroko đôi tay linh hoạt chuyển động, vẽ ra một đường cong xinh đẹp tại không trung, bóng bay đến trên tay Aomine.


Aomine tinh thần tập trung, sau khi nhận được bóng liền chuyển người, vượt qua PF (Tiền phong chính) của đối phương, nhanh chóng chạy đến trước rổ, C (trung phong) bên đối thủ ngăn trởi ở phía trước rổ úp, Aomine ngược lại mỉm cười, tay phải duỗi ra phía sau, bóng trên tay Aomine từ phía mà ném khỏi tay, không chút sai xót chuẩn xác rơi vào rổ.
Trận đấu thứ nhất kết thúc, tỉ số hai bên là 35:17, chênh lệch hơn gấp đôi.
Trận hai, trận ba Kuroko ngồi hàng ghế dự bị, một số vị trí bên đối thủ hòa được cũng chỉ đuổi theo được một chút, tỉ số hai bên là 92:61.
Bắt đầu trận thứ tư, Kuroko lên sân đấu.
Aomine từ lúc bắt đầu vẫn chưa ngồi hàng dự bị, thể lực vẫn không giảm đi nhiều lắm, toàn thân trên dưới chỉ có trên trán là ra nhiều mồ hôi nhất, nhịp thở cũng không có hỗn loạn, cả người nhìn qua không hề giống đội viên thi đấu ba trận liên tiếp.

Aomine hoàn toàn không cảm thấy mệt bao nhiêu, hắn chơi rất vui vẻ.
“Này, Tetsu, cậu lại đến rồi.” Aomine nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm vào Kuroko.
Kuroko chỉ hơi hơi ngước mắt lên, nói, “Aomine-kun, một hơi giải quyết đi.”
Aomine thật không nghĩ đến Kuroko miệng lưỡi nói chuyện lại thẳng thắng như vậy, nhưng mà cũng gật gật đầu, “A, tất nhiên rồi!”
Hai người hai tay nắm lại chạm vào nhau, mỉm cười nhìn nhau.
“Dám coi thường chúng ta?” SF (tiền phong phụ) của đối thủ bộ dạng tức giận, siết chặt nắm tay, trên trán gân xanh nổi lên.

Vốn dĩ người chơi vị trí SF (tiền phong phụ) này vẻ ngoài hung dữ, lúc này tức giận, càng thêm có vẻ dữ tợn.
Aomine nhìn người nọ, mày nhướng lên một cái khó hiểu —— Tên khốn này, đừng chơi mấy cái kỹ năng nhỏ thì đã tốt rồi.
Một lúc tiếng còi của trọng tài vang lên,trận đấu mới chính thức bắt đầu.
Quả nhiên, SF (tiền phong phụ) bên đối thủ gắt gao nhìn chằm chằm Kuroko, người nọ ít nhất so với Kuroko cao hơn tới một cái đầu, dáng người cũng tương đối cường tráng hơn, mà Kuroko cơ thể nhỏ bé gầy yếu, kiểu nào mà phòng được nếu tên này dùng mấy cáu kỹ năng nhỏ.

Aomine nhìn một màn như vậy không ngăn cản mày nhướng lên, mà Kuroko một bộ dạng vân đạm phong khinh, cũng không có chút ngoài ý muốn nào, liếc mắt một cái Aomine, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo —— Tớ không có việc gì.
(Vân đạm phong khinh: thoải mái, tự nhiên, như không có gì)
SG (hậu vệ ghi điểm) bên kia nhìn người ngăn trở mình phía trước là Aomine, muốn đi tới ghi điểm nhưng không làm được, Aomine so với chính hắn cao hơn không ít, nếu ở chỗ này ném bóng chỉ đi được ba phần liền sẽ bị hắn chặn lại, mà giờ phút này người gần hắn nhất chính là SF (tiền phong phụ), vì thế vung tay đem bóng ném cho SF (tiền phong phụ) đang kèm Kuroko, lại không ngờ Kuroko đột nhiên chập chờn thân thể, biến mất, nháy mắt đã xuất hiện chắn giữa hắn và SF (tiền phong phụ), đem bóng cướp mất, quay người ném cho Aomine đã chạy đến dưới rổ.

Nhưng mà khoảng cách giữa Kuroko và Aomine rất xa, thực dễ dàng bị người khác cướp lại bóng.


Quả nhiên, PF (trung phong) của đối thủ rất nhanh hướng qua bên đó chạy đến, Aomine lại không hề lo lắng.
Bóng Kuroko chuyền thực nhanh.

Khi PF (trung phong) của đối phương nhìn thấy bóng bay tới phía kia, hắn duỗi tay ra ý muốn chặn bóng, nhưng chỉ cảm thấy bên tai nổi lên trận gió, những sợi tóc cũng theo hướng bóng đi mà lay động
—— Sao có thể? Loại này tốc độ quả thực là!
Aomine thời điểm nhận được bóng, trên mặt hơi hơi đắc ý, nhưng không rõ ràng.

Hắn rất nhanh quay lại, bật người nhảy lên đem bóng ném vào rổ.
Tuy rằng chỉ là trận đấu tập, nhưng người đến xem không ít, mọi người một mảnh ồ lên.
“Này này, vừa rồi bóng kia làm thế nào lại bay qua đó vậy?”
“A? Cậu cũng không thấy sao?”
“Đúng vậy, không thể thấy rõ, bóng kia là SG (hậu vệ ghi điểm) bên đối thủ truyền cho SF (tiền phong phụ) của mình mà? Vì cái gì đột nhiên chạy đến trên tay PF (tiền vệ chính) bên Teikou kia?”
“Thật nhanh mà!”
Kuroko một tay lau mồ hôi trên đầu, một bên chạy đến bên Aomine người vừa ghi điểm, hai người tay nắm tròn lại một chạm vào nhau.
“Truyền thật tốt, Tetsu!” Aomine nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng nghiêm chỉnh trắng sáng.
“Aomine cũng rất nỗ lực!” Kuroko chạy chậm.
Cứ như vậy, trận đấu lợi thế vẫn nghiêng về phía Teikou, đối thủ nỗ lực giãy giụa, lại khôngđủ sức để chống lại.
Cuối cùng còn một phút đồng hồ, lại một bóng chạm đến tay Kuroko, nhưng không ngờ lần này không có thuận lợi như trước, SF (tiền phong phụ) bên đối phương vô tình cố ý mà đụng phải Kuroko một cái, Kuroko cả người vốn dĩ đã hơi hơi nghiêng người về phía trước, bị một va chạm không lường trước này làm cho ngã nhào xuống mặt đất.
“Số 5 trường XX cố ý đâm người! Thẻ vàng lần một!”
“Ai da…, thực xin lỗi nha!” Khóe miệng người nọ nâng lên nụ cười hả dạ, hai mắt chứa không đủ oán hận cùng ngoan độc tràn đầy trong lòng hắn.
Aomine nhìn qua người kia đụng phải Kuroko, hùng hổ mà đi tới, nắm cổ áo người đó xốc lên, hung tợn nói, “Mày có bản lĩnh thì dùng bóng rổ tới quyết định thắng thua, chơi mấy kỹ năng đê tiện nay thì có cái gì gọi là bản lĩnh?!”
“Hả? Mày nói cái gì?” Người nọ ỷ vào chính mình cùng Aomine chiều cao không cách nhau lắm, đi tới phía trước xô đẩy một chút với hắn.
Aomine nhíu mày, nói trong lòng —— Người này như thế nào chơi xấu, tại sao không có ai loại hắn khỏi trận đấu!
“Số 5 trường XX, số 6 trường Teikou, chú ý một chút!” Trọng tài hô.
Quên đi, Aomine-kun, tớ cũng không có chuyện gì lớn.” Kuroko chạy tới nhẹ nhàng mà vỗ vỗ Aomine, “Trận đấu vẫn còn chưa kết thúc đâu.”
Aomine cúi đầu nhìn nhìn Kuroko, xác định Kuroko quả thật không xảy ra vấn đề gì, cũng hơi yên tâm mà gật gật đầu, thả lỏng tay ra, trong lòng thật sự vẫn vì Kuroko mà lo lắng.

Aomine chính hắn cũng không rõ lắm, vì cái gì nhìn thấy Tetsu bị đẩy ngã trên mặt đất, trong lòng giống như bị dày xéo, trong đầu không vứt đi được tảng lớn tất cả đều là lo lắng cho Kuroko.


Aomine vẫy vẫy đầu, phất dậy tinh thần.
Bên ngoài trận đấu, Akashi đang cắn cây bánh, trừng mắt nhìn qua đôi mắt cá chết của Murasakibara nói, “Cho người đi tra xem tên số 5 này, có hay không mấy cái hành vi không tốt trong hồ sơ, dám đụng đến người của ta =)), ta nhất định làm cho ngươi chết thật khó xem, bảo hắn sau này đừng bao giờ xuất hiện trên sân bóng nữa!”
Murasakibara gật gật đầu, liền đi ra ngoài, ném qua một cây banh ngọt cho Akashi, nói, “Khi nào trận đấu kết thúc đưa giúp cho Kuro-chin đi, là quà khích lệ cho cậu ấy.”
Midorima nhìn tên số 5 không muốn sống kia, nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng nghĩ, ai bảo ngươi chọc đến Akashi, sớm biết hôm nay trong trận đấu có loại người này xuất hiện, không bằng để Haizaki ra trận đấu rồi.

Haizaki người này tuy rằng chơi bóng lợi hại, hành vi lại rất phóng túng, hay nói là có chút khinh thường người khác, những mà dùng để đối phó với loại người này thực thích hợp.
Quay trở lại trận đấu, Aomine chậm chậm trở về vị trí của mình, mắt liếc xéo người nọ một cái, ánh mắt rõ ràng là đang nói —— Mày tốt nhất nên để ý đến tao một chút, nếu là còn dám đánh chủ ý lên Tetsu, mày sẽ trông rất đẹp!
(要你好看 | Muốn bạn thật đẹp: dùng để đe dọa người khác)
Người nọ lại không thèm để tâm đến ánh mắt cảnh cáo của Aomine, ngược lại còn hung tợn khiêu khích trừng mắt nhìn ngược lại hắn.
Nhưng mà, trừng thì trừng mắt vài lần, chỉ còn một phút đồng hồ cuối, lại cũng không có chút nào lỗ mãng.
Cuối cùng, trận đấu kết thúc với tỉ số 141:70, thắng gấp đôi điểm đối phương.
Sau khi trận đấu kết thúc, vị SF (tiền phong phụ) kia khí thế vẫn là không giảm đi, gắt gao mà nhìn chằm chằm Kuroko, Aomine thực tốt bụng vẫn luôn đứng trước ngăn lại tầm mắt không chút ý tốt gì kia giúp Kuroko, dường như vì Kuroko mở ra một vòng bảo vệ to lớn thật mạnh mẽ.
Akashi đứng ở bên ngoài, giống như đối điểm số tương đối hài lòng, nhìn hai người bọn họ gật gật đầu tỏ vẻ chấp nhận, sau đó ném qua cây bạnh ngót qua bên này, Kuroko theo phản xạ mà đón lấy, nhìn lạiAkashi, Akashi chỉ để lại một ánh mắt đầy ý vị thâm ý cho bọn họ.
Kuroko xé bao đóng gói mở bao banh ra, đembánh ngọt bẻ thành hai nửa, lấy một nửa trong đó đưa qua cho Aomine, “Aomine-kun, cho cậu, hẳn là Murasakibara-kun để lại cho chúng ta.”
Aomine một bàn tay đáp trên đầu Kuroko, cúi người một ngụm cắn nữa cây bánh trên tay Kurko, chậm rãi nhai trong miệng, động tác biểu tình đều giống hệt một đứa trẻ con vậy.
Kuroko càng nhìn về sau càng nở nụ cười lên, cảm thấy khi Aomine nhai bánh ngọt đặc biệt giống như con vật nhỏ đáng yêu.

Aomine cảm thấy khó hiểu, trong miệng phát ra một tiếng mơ hồ hỏi xem, nhưng mà trong lòng lại nổi lên một suy nghĩ.
——Tetsu khi cười tươi lên thật vừa mắt!
Kuroko vươn tay phủi phủi vụn bánh bên má Aomine, chính mình cũng bắt đầu ăn nửa cây bánh còn lại.
“Aomine-kun, hôm nay phối hợp thật tốt.”
“Ừm!” Aomine đắc ý mà đáp, “Đó là đương nhiên, tớ và Tetsu trước giờ vẫn luôn rất hợp nhau mà!”

Ôi, thiên địa thánh thần hột vịt *** =)), hơn 3k chữ.
Đuối ((‘д`))
Sắp rồi, sắp rồi, anh Đen sắp tỏ tềnh hí hí(つ✧ω✧)つ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.