Bạn đang đọc Kính Vị Tình Thương – Chương 251: Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo Gây Tổn Thương Nhiều Nhất
Không chỉ như thế, Tề Nhan còn mệnh Tiền Thông bí mật gửi một bức thư tay cho Tần Đức và Công Dương Hòe, mời bọn họ ra mặt dốc hết sức đề cử Tề Nhan đảm nhận vị trí của Hình Kinh Phú, suất lĩnh đoàn ngự sử đến Hoài Nam.
Tần Đức là môn sinh của Tề Nhan, đương nhiên không dám từ chối.
Công Dương Hòe nghe nói Tề Nhan bị bệnh, bèn viết một lá thư dò hỏi tình trạng sức khỏe của Tề Nhan.
Tề Nhan đọc xong thì chỉ trả lời Công Dương Hòe một câu: Nếu không còn da, lông biết mọc chỗ nào? Vì nước hy sinh thân mình, hà tất phải sợ?
Công Dương Hòe đọc câu này hết lần này đến lần khác, hắn thở dài một tiếng, sau đó đốt rụi lá thư dưới ánh nến.
Không phải là Tề Nhan tùy hứng một hai muốn làm trái ý Nam Cung Tĩnh Nữ, chỉ là nàng nhìn xa trông rộng hơn những người khác mà thôi.
Hai tháng nữa Lạc Xuyên sẽ đóng băng, năm đó chính vào khoảng thời gian này, Vị Quốc mang binh lên phía bắc tiêu diệt thảo nguyên.
Dựa theo tính toán, thời gian để lại cho triều đình không nhiều lắm…
Hoài Nam không chỉ là kho lúa của triều đình, nếu không kịp thời bình định thì kinh thành sẽ bị hai bên giáp chiến, vừa phải đối mặt và tác chiến song phương.
Lỡ như người đeo mặt nạ tái xuất kỳ binh thì Vị Quốc sẽ vong.
Chính Tề Nhan là người nghĩ ra kế sách bình định phản quân Hoài Nam, nàng tất nhiên là người thích hợp nhất được chọn thực hiện mưu kế này.
Nàng phải nhanh chóng dẹp loạn ở Hoài Nam để còn kịp gặp mặt Ba Âm, hóa giải nguy cơ xảy ra chiến tranh.
Tề Nhan chưa từng quên thân phận của mình.
Cho dù hiện giờ lập trường của nàng hoàn toàn khác với đám người Ba Âm và A Nỗ Kim, thì nàng vẫn không muốn nhìn thấy thảo nguyên giẫm vào vết xe đổ năm đó.
Lạc Bắc cách quá xa kinh thành, một khi xảy ra chiến tranh, dù cho thảo nguyên có thắng thì cũng đừng hòng đánh được kinh thành trong ba năm tới.
Đến lúc đó chiến tuyến sẽ bị kéo dài hơn ngàn dặm.
Một khi tháng tư qua đi, mặt băng ở Lạc Xuyên sẽ tan ra, quân binh thảo nguyên tất nhiên sẽ không còn tiếp viện, thậm chí sẽ không có đường lui!
Dưới sự tẩy não của Nam Cung Nhượng nhiều năm qua, hầu hết bá tánh Vị Quốc đều căm thù người thảo nguyên.
Đến lúc đó toàn dân sẽ nổi dậy, thề sống chết bảo vệ triều đình.
Người thảo nguyên không quen với việc nhà nông, dù có chiếm được mấy thành trì thì bọn họ cũng không học được cách trồng trọt trong thời gian ngắn…
Vô cớ xuất binh, lương thảo và tiếp viện không được bảo đảm, ngay cả địa lợi còn không có.
Tề Nhan đã đoán trước kết cục của trận chiến này, đáng sợ nhất chính là ngao cò tranh nhau, ngư ông được lợi…
Đợi cho Kính Vị lưỡng bại câu thương, sẽ không còn ai có thể chống lại người đeo mặt nạ.
Một khi chiến tranh khai hỏa, Kính Vị không bên nào chiến thắng.
Mặc dù tộc nhân của Xanh Lê bộ năm đó còn không đủ một thành, nhưng Tề Nhan cũng không muốn nhìn thấy thảo nguyên bị diệt sạch.
Bên kia, Công Dương Hòe đã lén lút đến gặp Thượng thư lục bộ.
Dù Nam Cung Tĩnh Nữ có sai khiến bất kỳ ai thì cũng đều bị người đó uyển chuyển cự tuyệt.
Tần Đức cũng mạo muội đắc tội nữ đế, kiên quyết không nhậm chức.
Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng bực bội, chiến báo Hoài Nam cứ nối tiếp nhau, nhưng vì chưa có trưởng quan mà đoàn ngự sử không thể rời kinh…
Trung thư tỉnh kiêm Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn đã xin ra trận mấy lần, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ không tín nhiệm người Lục gia.
Nàng lấy cớ Tả Hữu Bộc xạ cùng thay thế chức Trung thư lệnh, bác bỏ thỉnh cầu của Lục Bá Ngôn.
Tiền triều bất lợi, hậu cung càng khiến Nam Cung Tĩnh Nữ nan kham và bực bội.
Liên tiếp ba ngày, mỗi lần Nam Cung Tĩnh Nữ tới thăm Tề Nhan thì Cát Nhã đều ở Thừa Triêu cung.
Có một lần Nam Cung Tĩnh Nữ không cho cung nhân thông báo, trực tiếp đi vào tẩm điện, nhưng nàng lại nhìn thấy Cát Nhã hoang mang chạy ra từ sau bình phong, mà Tề Nhan chỉ mặc trung y ngồi dựa trên giường.
Sắc mặt hai người đều quái dị, thần sắc thì áy náy.
Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức tống cổ Cát Nhã hồi cung, giải tán các cung nhân.
Nàng đứng trước giường Tề Nhan, ánh mắt tràn đầy thất vọng: “Ta đối với ngươi chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao? Ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Tề Nhan như ngừng thở, nàng cố tỏ ra bình tĩnh và nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, lạnh lùng hỏi: “Bệ hạ có ý gì? Thần không hiểu.”
Nam Cung Tĩnh Nữ siết chặt nắm tay: “Ta không thích nàng ta tới, ta không muốn nhìn thấy nàng ta.”
Tề Nhan đạm nhiên cười: “Mỗi ngày ở trong thâm cung này thần thấy rất nhàm chán, thần và Cát Nhã đều đến từ một chỗ, lúc trước vì che giấu nên không liên lạc, hiện giờ chân tướng đã rõ nên cũng không cần giấu giếm gì nữa.
Bọn ta chỉ nói vài chuyện xưa thú vị của thảo nguyên, còn mong bệ hạ chớ có nghĩ nhiều.”
Nam Cung Tĩnh Nữ bỗng cao giọng, nàng trả lời: “Nàng ta là sủng phi của phụ hoàng, ngươi là hoàng phu của ta, vậy mà mỗi ngày nàng ta đều đến tẩm cung của ngươi ngồi một canh giờ! Mặc dù ta không nghĩ nhiều, nhưng người khác sẽ nghĩ thế nào đây? Chẳng lẽ ngươi không hiểu cái gì gọi là tị hiềm sao? Chiến báo Hoài Nam tới hết phong này đến phong khác, tấu chương thì giống như bông tuyết, ngày ngày đều bay tới ngự án không có lúc nào là ngừng.
Ta mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt còn kiên trì tới thăm ngươi, ngươi còn muốn ta làm sao nữa?”
Từng chữ Nam Cung Tĩnh Nữ nói tựa như con dao cắm vào ngực Tề Nhan.
Sao nàng không biết Nam Cung Tĩnh Nữ vất vả? Sao nàng có thể không biết Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ để ý?
Nhưng Tề Nhan đã nói hết lời, Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn không đồng ý để nàng đi Hoài Nam.
Nếu nàng nóng nảy biện hộ, nếu nàng nói thật cho nàng ấy thì mọi chuyện ở Lạc Bắc sẽ đổ vỡ, đây là chuyện Tề Nhan không muốn nhìn thấy.
Người trước mắt…đã không còn là cô công chúa ngày xưa.
Nàng ấy đã là vị đế vương đứng trên hàng vạn người, tôn quý vô thượng.
Thiên tử giận dữ, huyết lưu trăm vạn, Tề Nhan không dám dùng tính mạng ngàn vạn người thảo nguyên đánh cược tình yêu Nam Cung Tĩnh Nữ dành cho nàng.
Tề Nhan thầm nghĩ: Tốt nhất là phải hoàn toàn bóp chết khả năng Lạc Bắc làm phản trong lúc Nam Cung Tĩnh Nữ còn chưa biết.
Đế vương tâm tính khó lường, nếu Nam Cung Tĩnh Nữ biết, mặc dù hiện tại nàng ấy không nói gì, nhưng cũng sẽ để lại một cái gai trong lòng, không biết khi nào sẽ bùng nổ.
Huống hồ…chuyện nàng động thủ giết Nam Cung Nhượng còn chưa bại lộ, như vậy nàng…còn có năng lực bảo vệ Lạc Bắc sao?
Nghĩ đến đây, lòng dạ Tề Nhan trở nên cứng như đá, nàng trả lời: “Thần và Cát Nhã đều là nữ tử, cần gì phải tị hiềm? Người khác nghĩ như thế nào thì có liên quan gì đến ta?”
Tề Nhan cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Nếu thần và Cát Nhã thực sự có cái gì…năm đó thần sẽ cưới nàng, như thế Xanh Lê bộ sẽ không bị diệt vong, Vị Quốc cũng sẽ không đánh bại được Lạc Xuyên! Cần gì phải đi tới nông nỗi như hôm nay?”
Tề Nhan nói xong liền hối hận, nghĩ một đằng nói một nẻo hại người hại mình._forward_iosĐọc thêm
Sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức tái nhợt, nàng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm Tề Nhan, phảng phất các nàng chưa bao giờ thực sự hiểu nhau.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngươi…nói gì vậy?”
Tề Nhan im miệng không nói.
Điều này ở trong mắt Nam Cung Tĩnh Nữ càng giống như đang cam chịu.
Thân mình Nam Cung Tĩnh Nữ lung lay, phải đỡ lấy bình phong mới đứng vững.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, đôi mắt nàng ngập nước nhưng không có bất kỳ giọt nước mắt nào rơi xuống.
Tề Nhan rũ đầu, hai tay để trên chăn gấm siết chặt.
Môi Nam Cung Tĩnh Nữ mấp máy, giọng nói run rẩy: “Thì ra…là trẫm sai rồi, là trẫm quá ngây thơ! Trẫm cho rằng chỉ cần một bên chịu chủ động buông bỏ, thì tất cả sẽ chậm rãi qua đi, lại không nghĩ rằng: Có vài mối thù không thể xóa nhòa…”
Lòng Tề Nhan nhói đau, nàng há miệng thở dốc nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Nam Cung Tĩnh Nữ im lặng rời đi, không nói thêm câu nào.
“Lạch cạch”, một giọt nước tròn trịa rơi xuống mu bàn tay Tề Nhan, nứt toạc vỡ ra.
Thực xin lỗi, bệ hạ.
Chỉ là…ngươi đã không còn là Trăn Trăn công chúa, mà là nữ đế Nam Cung Trăn Trăn.
Ta…không dám dùng sự tồn vong của an đạt và thảo nguyên, đánh cược với một đoạn tình cảm lung lay sắp đổ.
Nam Cung Tĩnh Nữ lại một lần nữa khóc lóc quay về Ngự Thư Phòng, đây đã là lần thứ hai nàng nhấm nháp tư vị gió lạnh ập vào mặt.
Nhưng so với mặt, thì trái tim còn đau hơn.
Nam Cung Tĩnh Nữ muốn đóng cửa khóc một trận.
Từ khi bước lên ngôi vị nữ đế, đã có rất nhiều lần nàng áp lực đến mức muốn òa khóc, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, nàng lại cố nhịn xuống.
Nàng đã không còn là công chúa, không thể dễ dàng yếu thế được.
Mặc dù nàng vẫn bộc lộ sự mềm yếu của mình, thậm chí là làm nũng trước mặt Tề Nhan, nhưng nàng biết thân thể của Tề Nhan không chịu được kích thích, nàng cần gì phải cho nàng ấy thêm gánh nặng chứ?
Nam Cung Tĩnh Nữ không bao giờ nghĩ Tề Nhan sẽ như thế, phảng phất người mà nàng quen biết từ trước đến đây chỉ là giả, hiện giờ nàng ấy đã “báo được đại thù”, cho nên không cần phải diễn nữa.
Chẳng lẽ, con người tràn ngập thù hận, lời nói gây tổn thương như vậy mới thực sự là Khất Nhan A Cổ Lạp – thảo nguyên vương tử bị Vị Quốc lật đổ sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ một mình đi vào Ngự Thư Phòng, nàng vốn tưởng bản thân sẽ òa khóc khi cửa đóng lại, nhưng khi nhìn thấy tấu chương trên ngự án chồng chất như núi, không biết vì sao nàng không muốn khóc nữa, một giọt nước mắt cũng không thấy.
Mặc dù cảm giác đau lòng không hề vơi đi một chút nào, nhưng không có một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Nam Cung Tĩnh Nữ trầm trọng đi đến sau ngự án, mở một phong tấu chương ra và bắt đầu đọc.
Nam Cung Tĩnh Nữ phúc đáp từng tấu chương một, thời gian cũng từ từ trôi qua.
Vào đông trời nhanh tối, khi chiều hôm buông xuống thì nội thị tới bẩm: Thái uý Công Dương Hòe cầu kiến.
Lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ mới buông ngự bút, xoay xoay cổ tay đã nhói đau.
Lòng nàng vẫn thấy trống vắng và đau đớn, cũng may nàng bận rộn công việc nên có thể tạm thời buông chấp niệm.
Nam Cung Tĩnh Nữ tiện tay cầm hoàng tơ lụa phủ lên mặt bàn: “Tuyên.”
Nội thị: “Tuyên Công Dương Hòe, yết kiến.”
Công Dương Hòe đi đến trước ngự án, quỳ xuống đất dập đầu: “Thần có một chuyện muốn khởi tấu bệ hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nói.”
Công Dương Hòe: “Hôm nay sau giờ ngọ, Binh bộ nhận được cấp tấu của Hoài Nam, mười ngày trước phản quân lại đánh hạ một thành.
Nếu tính cả những thành trì đã mất trước đó thì đã có năm thành trì rơi vào tay phản quân.”
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài: “Trẫm cũng nghe nói, nhưng chức vị chủ sự của đoàn ngự sử đang bị bỏ trống, dù có kế hay thì có tác dụng gì?”
Công Dương Hòe nghiêm mặt nói: “Bệ hạ, người ta nói muốn cởi chuông phải cần người cột chuông.
Thay vì buồn rầu vì không ai có thể dùng được, thì chi bằng mời người hiến kế đảm nhận vị trí này.
Nếu người này có thể nghĩ ra mưu kế như vậy, thần tin năng lực của người đó nhất định sẽ không kém.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chằm chằm Công Dương Hòe, đột nhiên nở nụ cười: “Công Dương Hòe, rõ ràng là ngươi biết nhưng lại giả bộ hồ đồ, muốn diễn kịch cho trẫm xem sao?”
Công Dương Hòe: “Thần không dám.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Người khác thì thôi, trẫm cũng không tin ngươi không biết ai nghĩ ra kế này.”
Công Dương Hòe cười mỉa, cũng không đánh đố nữa: “Bệ hạ, thần cho rằng không ai ngoài đại cung có thể đảm nhận chuyện này.” Lời nói của hắn không hề có chút câu nệ sợ hãi nào, có thể thấy quan hệ quân thần giữa hai người không tồi.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Trước kia thì được, nhưng hiện giờ e là không.
Ngươi chọn người khác đi.”
Công Dương Hòe: “Vì sao không được? Chẳng lẽ bệ hạ cũng cảm thấy hậu cung không được tham chính, cho rằng hiện giờ Duyên Quân là hoàng phu, không được xuất đầu lộ diện sao? Bệ hạ là minh quân, sao lại câu nệ, cổ hủ như vậy?”
Công Dương Hòe biết rõ tình hình sức khỏe của Tề Nhan nhưng hắn không đề cập tới, ngược lại nói đến chuyện này.
Đôi mi thanh tú của Nam Cung Tĩnh Nữ cau lại: “Không phải.”
Công Dương Hòe: “Thần cho rằng hoàng phu không những có năng lực siêu quần mà mưu trí của người còn vượt xa người thường.
Hơn nữa, hoàng phu vẫn là người duy nhất có địa vị quan trọng, mà cũng sẽ không khiến dân chúng có cảm giác áp bách, thần…”
Công Dương Hòe vén quan bào, một lần nữa quỳ xuống: “Thần hết lòng đề cử hoàng phu điện hạ đảm nhiệm chức vị chủ sự đoàn ngự sử, thân phó bình loạn Hoài Nam.
Hơn nữa…thần cũng có tư tâm.
Bệ hạ ngẫm lại xem, trước kia phụ tử Đinh Nghi lấy cớ đôi mắt hoàng phu có dị, tuy sau đó hoàng phu đã được trả trong sạch, nhưng lòng bá tánh thiên hạ tất nhiên vẫn còn nghi hoặc.
Nếu hoàng phu có thể không mất một binh một tốt bình định phản loạn ở Hoài Nam thì hoàng phu không những có thêm uy vọng, mà cũng sẽ khiến người đời không còn lý do nghi ngờ!”
Lời cuối cùng của Công Dương Hòe đã chạm tới lòng Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tuy nàng cãi nhau với Tề Nhan, thậm chí là bị tổn thương, nhưng nàng biết thân phận của Tề Nhan là vết thương chí mạng của nàng.
Nếu có thể thông qua chuyện này cho Tề Nhan công lao có một không hai, thì sau này dù cho thân phận bại lộ…nàng cũng có thể “cân nhắc”..