Bạn đang đọc Kính Vị Tình Thương – Chương 237: Không Có Cách Nào Thoát Khỏi Món Nợ Oan Nghiệt Này
Trong lúc đó, ở chủ điện tiểu viện Tiểu Điệp ở, tỷ muội Nam Cung gia có vẻ trầm mặc hơn nhiều.
Dường như cả hai đều đang chờ cái gì đó, vì thế hiếm khi nói chuyện với nhau.
Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ nói với Nam Cung Xu Nữ một câu: “Nhị tỷ, Tề Nhan nói đây là lần cuối cùng Tề Nhan gặp Tiểu Điệp.”
Người không chịu nổi bầu không khí này trước chính là Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nàng nhìn đồng hồ cát đang nhỏ giọt trong phòng, chỉ mới qua nửa canh giờ mà nàng cảm thấy thời gian đã qua thật lâu.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nhị tỷ, đến tột cùng…vì sao Tiểu Điệp sẽ đâm ngươi một đao?”
Nam Cung Xu Nữ nhẹ giọng trả lời: “Chuyện này, ngươi và Đại tỷ đều trách oan Tiểu Điệp.
Con dao kia thật sự là ta tự đâm vào, ta không có nói dối, Bách Hợp cũng không có nói dối.”
Nam Cung Tĩnh Nữ kinh ngạc nói: “Vì sao?”
Nam Cung Xu Nữ: “Đã có một đoạn thời gian rất dài, Tiểu Điệp giống như biến thành một người khác, suốt ngày nhốt mình trong phòng, không chịu nói chuyện với bất cứ ai.
Ngay cả ta, nàng cũng vô cùng bài xích.
Ta đã thử qua rất nhiều biện pháp, bao gồm lần đó cầu ngươi dẫn Tề Nhan tới khuyên bảo nàng, nhưng đều không có tác dụng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ kinh hô: “Vậy…Nhị tỷ, ngươi đây là dùng khổ nhục kế?”
Nam Cung Xu Nữ dở khóc dở cười, trả lời: “Miễn cưỡng thì nói vậy cũng không sai, nhưng trước đó ta cũng không có ý định này, cứ xem như là đánh bậy đánh bạ đi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ ngơ ngác nhìn Nam Cung Xu Nữ: Chuyện lần này suýt chút nữa thì lấy mạng của Nhị tỷ.
Nếu trong cung không có tuyết nhân sâm ngàn năm, hoặc là tuyết nhân sâm bị phụ hoàng dùng hết, thì e rằng nàng và Nhị tỷ đã âm dương tương cách.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đáng sao?”
Nam Cung Xu Nữ không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp: “Đáng.”
Dừng một chút, Nam Cung Xu Nữ tiếp tục giải thích: “Ngươi nói ta đê tiện cũng được, nói ta không từ thủ đoạn cũng thế, cả đời của ta…hai mươi năm đầu ta đều sống trong ô vuông của chính mình, không dám bước ra nửa bước.
Ta luôn nghĩ mình chỉ là thứ nữ, nghĩ mẫu thân của mình không được sủng ái, nghĩ phụ hoàng cũng không muốn thấy ta…dần dần ta càng ngày càng sống một cách yếu đuối.
Rõ ràng là trong lòng ngàn vạn lần không muốn gả cho người nọ, nhưng rốt cuộc vẫn chấp nhận gả.
Rõ ràng là ta vô cùng khát khao sự tự do ngoài cung, nhưng từ khi gả cho người thì đã không còn cải trang đi ra ngoài nữa…!Mãi đến khi ta gặp một người, làm một việc cực hoang đường.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Là Tiểu Điệp sao?”
Nam Cung Xu Nữ lại lắc đầu, trước mắt nàng hiện lên hình bóng của Cát Nhã, bừng tỉnh đã như mộng.
Những chuyện đó dường như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng cũng tựa như đã rất xa.
Tuy Nam Cung Xu Nữ không yêu Cát Nhã, nhưng nàng không thể phủ nhận rằng sự điên cuồng của Cát Nhã khiến nàng thấy được những điều khác lạ, cũng dạy nàng dũng cảm hơn.
Mặc dù Nam Cung Xu Nữ không tán đồng với một số hành động của Cát Nhã, nhưng nàng lại thấy được một cách sống khác của nữ tử.
Nam Cung Xu Nữ tiếp tục nói: “Sau này ta gặp Tiểu Điệp, đó là khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời ta.
Tiểu Điệp dùng sự mềm ấm của nàng vuốt phẳng miệng vết thương trong lòng ta, cũng chậm rãi bước vào lòng ta, nàng tốt…và thực đặc biệt, đó là một phẩm chất không có cách nào miêu tả cụ thể được.
Gặp Tiểu Điệp…ta mới cảm nhận được khía cạnh trong sạch nhất của bản tính con người, ta…”
Nam Cung Xu Nữ thấy Nam Cung Tĩnh Nữ thay đổi sắc mặt, lúc này nàng mới nhớ tới chuyện Tiểu Điệp cũng bị kẹp giữa muội muội và Tề Nhan, vì thế nàng thay đổi đề tài.
Nam Cung Xu Nữ: “Lần đầu tiên của ta và Tiểu Điệp, là ta dẫn dắt nàng, là ta muốn nàng.
Từ đêm đó ta đã thề, đời này kiếp này tuyệt đối không phụ nàng.”
Nam Cung Xu Nữ: “Nhưng sau này Tiểu Điệp đột nhiên thay đổi, biến hóa thật sự là quá đột nhiên, ta thậm chí không biết ta sai ở chỗ nào.
Mỗi ngày ta đều có cảm giác mình sẽ mất nàng, cảm giác này còn đau khổ hơn là chết.
Trên đời này có vài loại tình cảm…không chịu lạnh được, nếu lạnh nhạt quá lâu thì sẽ có vài biến hóa.
Ta sợ Tiểu Điệp quen với những ngày tháng không có ta, sợ nàng quen xem ta không là gì, cũng sợ nàng…không còn yêu ta nữa.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Cho nên ngươi liền…không yêu quý tính mạng của mình sao?”
Nam Cung Xu Nữ: “Thật sự thì chuyện này có chút hiểu lầm.
Sau này ta mới nghe Tiểu Điệp nói, khoảng thời gian ấy Tiểu Điệp luôn gặp ác mộng, nàng cho rằng để dao găm dưới gối đầu thì sẽ tốt hơn một chút.
Bách Hợp vội vàng tới bẩm cũng chưa nói rõ nguyên do, ta cho rằng Tiểu Điệp muốn coi thường mạng sống nên mới chạy tới cứu người, sau đó xảy ra tranh chấp với Tiểu Điệp.
Khi ấy ta không nghĩ được gì cả, chỉ muốn đoạt lại con dao mà thôi.
Nhưng vào lúc cuối cùng, Tiểu Điệp thoát lực buông tay, ta mới đột nhiên hiểu rằng, có lẽ chuyện này không phải như vậy, nhưng khi đó cũng đã chậm.
Khi con dao đâm vào người ta, nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Tiểu Điệp, nhìn thấy khuôn mặt nôn nóng và lo lắng của nàng, ta biết lòng nàng còn có ta.
Ta khi đó…lại có chút vui mừng.
Ta nghĩ, nếu ăn một đao mà có thể một lần nữa mở ra trái tim Tiểu Điệp, vậy thì đáng giá.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe xong, thật lâu không nói gì.
Nam Cung Xu Nữ tiếp tục nói: “Nhiều ngày nay Tiểu Điệp luôn chiếu cố ta, một tấc cũng không rời.
Bấy giờ ta mới biết, khoảng thời gian nàng nhốt mình lại nàng cũng không dễ chịu một chút nào, cảm giác và tâm tình của chúng ta đều giống nhau.
Tuy vẫn không biết vì sao Tiểu Điệp như thế, nhưng ta tin tưởng…nàng sẽ không làm vậy với ta nữa.”
– —
Bên kia, Tề Nhan và Tiểu Điệp nói rất nhiều chuyện.
Có lẽ là vì Tề Nhan xem lần này là lần cuối cùng nàng gặp muội muội, cho nên mới không có cố kỵ.
Tề Nhan giải thích vì sao lúc trước nàng và Tiểu Điệp chia làm hai đường.
Tề Nhan cảm thấy nàng là vương tử, người Vị Quốc hẳn là tới để truy kích nàng, vì thế muốn nhường cho Tiểu Điệp một đường sống.
Tề Nhan cũng nói về cái chết của Lưu Hỏa, người đeo mặt nạ lẫn Vô Danh cốc, tất cả những gì nàng trải qua mấy năm nay, cùng với chuyện nàng làm sao từng bước một báo thù.
Tiểu Điệp vẫn mãi rơi lệ, nàng không ngờ ca ca của mình sẽ chịu nhiều khổ cực như vậy.
Nếu so sánh với cuộc sống lang bạt kỳ hồ của nàng, thì mỗi ngày Tề Nhan đều du tẩu trên lưỡi đao, hơi vô ý một chút sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Thông qua những gì Tề Nhan tự thuật, Tiểu Điệp rất nhanh phát hiện, mỗi khi ca ca của nàng nhắc tới Nam Cung Tĩnh Nữ, thần sắc đều sẽ trở nên nhu hòa, ánh mắt chảy xuôi ôn nhu, ngay cả cách nói chuyện…cũng che chở khắp nơi, nhận tất cả những điều không hay về phía mình.
Tiểu Điệp đã hiểu tình yêu là gì, nàng biết: Ca ca đã hết thuốc chữa mà yêu “đối tượng lợi dụng”.
Tiểu Điệp đau lòng nhìn Tề Nhan: “Ca.”
Tề Nhan thoát ra khỏi hồi ức, nàng mỉm cười nhìn Tiểu Điệp: “Làm sao vậy?”
Tiểu Điệp chần chờ nói: “Ngươi yêu Đại tẩu, đúng hay không?”
Tề Nhan vẫn cười, nhưng Tiểu Điệp lại đọc được vô vàn đau thương từ nụ cười kia.
Tề Nhan nhẹ giọng đáp lại: “Phải, ta yêu nàng.”
Tiểu Điệp trầm mặc, trái tim cũng quặn thắt.
Sau khi nghe những chuyện Tề Nhan kể, Tiểu Điệp liền không nhìn thấy hy vọng gì trong đoạn tình cảm này.
Nếu đổi chỗ, nàng sẽ tha thứ cho Nam Cung Xu Nữ sao? Đáp án là phủ định.
Tiểu Điệp cũng không hiểu nhiều về Nam Cung Tĩnh Nữ, chỉ biết đối phương là vị nữ đế đầu tiên từ trước đến nay, nhưng Tiểu Điệp cũng không cảm thấy đối phương sẽ tha thứ mối thù giết cha.
Tiểu Điệp không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng.
Tề Nhan nhìn muội muội, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó sủng nịch vuốt đầu Tiểu Điệp giống như lúc còn nhỏ: “Từ lúc ngươi còn ở trong bụng mẫu thân, ca đã vô cùng ngóng trông ngươi ra đời.
Năm ngươi lên ba, ta đã nói với Ba Âm ca ca của ngươi: Ta nhất định phải bảo vệ ngươi thật tốt.
Khi Ngạch Nhật Hòa dẫn Cát Nhã tới chơi, ta còn nghĩ…sau này người cưới ngươi nhất định phải là đệ nhất lực sĩ thảo nguyên mới được, cho nên ta muốn nỗ lực, ít nhất phu quân tương lai của ngươi phải đánh thắng ta mới được.”
Tiểu Điệp hai mắt đẫm lệ: “Ca…”
Tề Nhan: “Chỉ chớp mắt mà ngươi đã lớn như vậy, mà ca ca lại nuốt lời.
Nam Cung Xu Nữ tuy là nữ tử, nhưng theo ta thấy, nàng ta còn mạnh mẽ hơn nhiều nam tử trên đời này.
Sau này lớn lên ca ca mới hiểu được, chân chính cường đại không phải là thân thể cương mãnh, mà là tâm.
Các ngươi ở bên nhau thì ta an tâm rồi, đến nỗi Ngọc Tiêu…ngươi không cần lo lắng, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.
Về phần Kim Ngột Thuật…Ba Âm sẽ đối đãi hắn như con ruột mình.”
Tiểu Điệp: “Ca, vậy ngươi và Đại tẩu phải làm sao bây giờ?”
Tề Nhan không có trả lời vấn đề này, nàng lấy cớ không còn thời gian, bảo Tiểu Điệp trở về.
Cuối cùng, nàng nói cho Tiểu Điệp: Nếu phụ hãn và mẫu thân còn sống, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý để nàng đi báo thù, bởi lẽ buông thù hận còn khó hơn là báo thù nhiều.
Có lẽ lời này nghe có chút châm chọc, nhưng chỉ khi thật sự trải qua những chuyện Tề Nhan từng trải, thì mới có thể hiểu được hàm nghĩa của những lời này.
Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ hồi cung, Nam Cung Xu Nữ nằm dựa vào giường, vẫy tay với Tiểu Điệp.
Nam Cung Xu Nữ: “Lại đây.”
Tiểu Điệp rũ đầu đi đến trước giường Nam Cung Xu Nữ, không nói lời nào.
Nam Cung Xu Nữ kéo Tiểu Điệp đến trên giường nàng: “Mắt có đau hay không? Hay để ta bảo Bách Hợp lấy chút băng đắp cho ngươi?”
Tiểu Điệp lắc đầu: “Ta…”
Nam Cung Xu Nữ vân vê lòng bàn tay Tiểu Điệp: “Ngươi không cần phải nói gì cả, ta tin ngươi.
Nếu sau này ngươi muốn nói, ta vẫn luôn ở đây.”
Nói xong, Nam Cung Xu Nữ khó khăn động đậy thân thể, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Tiểu Điệp nằm bên cạnh Nam Cung Xu Nữ, gối đầu lên cánh tay đối phương, tay cũng tự nhiên ôm lấy Nam Cung Xu Nữ.
Nam Cung Xu Nữ còn không thể nằm nghiêng, nhưng nàng vẫn cố quay đầu hôn lên trán Tiểu Điệp, dịu dàng nói: “Ngủ một lát đi, ngươi không cần nghĩ gì cả, hết thảy đều có ta.”
Tiểu Điệp: “Ừm.”
Không phải là Nam Cung Xu Nữ không có dự cảm gì.
Tiểu Điệp không có thâm trầm giống như Tề Nhan, vì thế nàng cũng sẽ để lộ ra một ít manh mối trong lúc lơ đãng.
Nam Cung Xu Nữ mơ hồ đã có suy đoán, chỉ là chân tướng này quá mức ly kỳ và khúc chiết, khiến nàng không dám nghĩ nữa.
Tề Nhan nội liễm thâm trầm, quanh thân vờn quanh sương mù, tuy Nam Cung Tĩnh Nữ ngày ngày chung sống với Tề Nhan, nhưng trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường.
– —
Tiểu Điệp đã hứa với Tề Nhan, chờ Nam Cung Xu Nữ khỏe hơn một chút thì nàng sẽ thẳng thắn tất cả.
Tề Nhan đã hạ quyết tâm: Khi Tiểu Điệp và Nam Cung Xu Nữ rời đi cũng là lúc nàng ngả bài với Nam Cung Tĩnh Nữ.
Có Nam Cung Xu Nữ che chở, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không thể làm gì Tiểu Điệp.
Về phần Ngọc Tiêu…dù có chết thì nàng cũng phải bảo vệ đứa trẻ này.
Vết thương bị dao đâm là vết thương khó lành lại nhất, dù cho Nam Cung Tĩnh Nữ mỗi ngày đều phái ngự y tới, dùng vô vàn thiên tài địa bảo thì Nam Cung Xu Nữ cũng nằm trên giường hơn ba tháng.
Dưỡng bệnh giữa mùa hạ đến đầu thu…
Theo thời gian trôi đi, Tề Nhan càng trở nên bất an, trong lòng thoáng có chút dự cảm xấu.
Hiện giờ triều đình đã an ổn, Tề Nhan cũng hoàn thành bảy cuốn Luận cựu chính thập tệ, nhưng dường như nàng đã quên mất một việc, rằng kỳ hạn một năm người đeo mặt nạ đề ra sắp kết thúc.
Mãi đến một ngày, Tề Nhan nghe Tiền Thông bẩm báo: Tư trạch truyền đến tin tức, có vị bạn cũ của Tề Nhan tới chơi.
Tề Nhan đi đến tư trạch liền trông thấy Thị lang Công bộ đã bái quan Lý Kiều Sơn, hắn cũng là người từng đến thiên lao Đại Lý tự truyền lời thay người đeo mặt nạ.
Tề Nhan biết: Chung quy vẫn tránh không khỏi, oan nghiệt đã tìm tới tận cửa.
Vào thư phòng, Võ Nhị canh giữ ở cửa.
Tề Nhan trầm mặc, Lý Kiều Sơn cũng không khách khí, thậm chí còn không thèm giả vờ hàn huyên vài câu.
Chỉ thấy Lý Kiều Sơn lấy một bao vải dầu vuông vức từ trong lồng ngực ra và đưa cho Tề Nhan: “Vật này tên là: Tiêu Dao Tán, vô sắc vô vị, vào máu là chết! Chủ nhân mệnh ngươi tìm cơ hội thả nó vào thức ăn của Nam Cung Trăn Trăn, lấy tin Nam Cung Trăn Trăn băng hà ra hiệu, chủ nhân cùng ngươi nội ứng ngoại hợp đoạt lại giang sơn! Ngươi yên tâm, chỉ cần Nam Cung Trăn Trăn chết, nội đình sẽ tự có người tiếp ứng ngươi, bảo đảm ngươi thành công thoát thân.
Chủ nhân có nói, nếu việc này thành, ngươi sẽ là người có công đầu tiên, đến lúc đó quan to lộc hậu, cắt đất phong vương mặc ngươi lựa chọn.”.