Bạn đang đọc Kính Vị Tình Thương – Chương 203: Ngày Tháng Ca Tràn Vung Chén Rượu
Thu Cúc đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng nói: “Điện hạ và phò mã gia muốn đến trại nuôi ngựa của nội đình sao?”
Tề Nhan trả lời: “Không, ta và điện hạ đến ngoài thành đi dạo một chút.”
Thu Cúc trở nên khẩn trương: “Phò mã gia, vậy thì người dẫn theo hai đội thị vệ cùng đi đi.”
Tề Nhan không lên tiếng, Nam Cung Tĩnh Nữ biết được tâm ý của đối phương, vì thế chủ động nói: “Không cần, chúng ta đi một lát sẽ về.”
Thu Cúc: “Nhưng…ban ngày ban mặt, nam nữ cùng cưỡi một con ngựa thì sẽ bị người ta nghị luận.”
Tề Nhan cười nói: “Không sao, bá tánh sẽ nghĩ ta và điện hạ là một đôi huynh đệ.” Hai người các nàng đều mặc đoản đả để cưỡi ngựa, vì để tiện hành động, Nam Cung Tĩnh Nữ còn búi kiểu tóc dành cho nam tử.
Nhưng dáng người của Nam Cung Tĩnh Nữ đã không còn khô quắt như mấy năm trước lúc nàng cùng Nam Cung Xu Nữ chuồn ra cung, hiện giờ nàng đã lớn, dù có mặc đoản đả thì cũng không che được phần ngực nhô cao, có chỗ nào giống với thiếu niên lang đâu chứ?
Lời của Tề Nhan khiến Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ lại chuyện cũ, nàng dựa vào lồng ngực Tề Nhan, dùng khuỷu tay húc nhẹ Tề Nhan một cái: “Nói bậy cái gì đó?”
Tề Nhan ôm lấy thân thể Nam Cung Tĩnh Nữ, dán ở bên tai nàng trêu đùa: “Không phải điện hạ gọi ta là ca ca trước sao?” Năm đó các nàng cùng đi dạo chơi vào ngày Tết Nguyên Tiêu, Nam Cung Tĩnh Nữ còn làm nũng xin Tề Nhan mua cho nàng đồ chơi làm bằng đường.
Gò má Nam Cung Tĩnh Nữ ửng hồng, nàng hờn dỗi nói: “Ai là huynh đệ với ngươi?”
Tề Nhan sang sảng cười, nàng đáp lại một câu tựa như là đang thỏa hiệp: “Vậy thì làm tỷ muội, tỷ muội được đúng không?”
Người nói có tâm, chỉ tiếc người nghe vô tình.
Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu, nàng cắn môi dưới, trừng mắt nhìn Tề Nhan một cái.
Người sau cười tươi, siết chặt lấy vòng eo Nam Cung Tĩnh Nữ, ghìm dây cương lệnh con ngựa quay đầu xuất phát.
Thu Cúc nhắm mắt đuổi theo ở phía sau: “Điện hạ, phò mã gia, dẫn theo một đội thị vệ có được không? Cần gì phân phó thì cũng tiện hơn một chút!”
Tề Nhan vẫy tay: “Thu Cúc tỷ tỷ về đi, nhiều nhất là hai canh giờ, ta nhất định sẽ mang điện hạ an toàn trở về.”
Nam Cung Tĩnh Nữ hiếm thấy Tề Nhan có hứng thú như vậy, vì thế nàng cũng mở miệng khuyên bảo, lúc này Thu Cúc mới chịu dừng bước.
Rời khỏi Trăn Trăn công chúa phủ, toàn bộ con phố đều có tuần tra và cấm nghiêm, không được bày quán cũng không có mấy cửa hàng bán lẻ.
Tề Nhan kẹp bụng ngựa, Kim Hoàn Ô liền chạy như điên.
Nam Cung Tĩnh Nữ không có chuẩn bị nên kinh hoảng hô lớn, nàng dựa vào lồng ngực Tề Nhan và nắm chặt tay của đối phương, cảm nhận những làn gió mát lả lướt qua mặt.
Vó ngựa đạp trên phiến đá phát ra những âm thanh véo von.
Con phố này có người quản chế rất nghiêm khắc khi bước vào, khi đi ra ngoài thì hầu hết đường sá cũng thông suốt, mấy ngày nay Kim Hoàn Ô không được bay nhảy, vì thế cả chặng đường nó đều vui vẻ chạy như điên.
Nhưng mặt Nam Cung Tĩnh Nữ càng ngày càng hồng.
Nàng cắn môi, không thể không đè nén sự sợ hãi trong lòng, cũng như phân ra một bàn tay ôm vòng lấy ngực mình.
Nàng cũng từng cưỡi ngựa, nhưng lúc ấy ngực nàng còn tương đối phẳng, dù con ngựa có chạy băng băng thì nàng cũng không cảm giác gì nhiều.
Nhưng nhoáng cái đã mấy năm qua đi, tâm trí và thân thể Nam Cung Tĩnh Nữ cũng từ ngây ngô trở nên trưởng thành.
Khi con ngựa lao nhanh, có vài chỗ…
Chính yếu chính là: Tề Nhan còn đặt một bàn tay lên bụng nàng, trong lúc lơ đãng sẽ tiếp xúc rồi cọ xát, khiến Nam Cung Tĩnh Nữ mặt đỏ tai hồng.
Dù hai người đã là phu thê nhiều năm, nhưng dẫu sao thì vẫn chưa có phu thê chi thật, cảm thấy ngượng ngùng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Tề Nhan không có để ý tới những chuyện này, thay vào đó nàng đang vui vẻ giao tiếp với Kim Hoàn Ô.
Kim Hoàn Ô: Chủ nhân, cỏ ở đây có chút cứng.
Tề Nhan: Cái này gọi là gạch, không phải là cỏ.
Kim Hoàn Ô: Chủ nhân, gạch là cái gì?
Tề Nhan: Đó là một loại đá được mài giũa.
Kim Hoàn Ô: Đang yên đang lành, vì sao phải lót cục đá chứ?
Tề Nhan: Không tại sao hết, ngươi lo chạy đi…
Kim Hoàn Ô: Trồng cỏ thì thật tốt, dẫm lên vừa mềm, đói bụng còn có thể ăn.
Tề Nhan: Người không thể ăn cỏ.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Duyên Quân…”
Kim Hoàn Ô còn đang lải nhải, nhưng Tề Nhan đã ngừng giao tiếp với nó.
Tề Nhan: “Hả?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ra khỏi con phố này sẽ có thương hộ và người đi đường, ngươi điều khiển chậm một chút.”
Tề Nhan: “Được.”
Con ngựa đi chậm lại, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ra khỏi con phố dẫn đến công chúa phủ, cửa hàng bên đường và bá tánh dần xuất hiện nhiều hơn.
Đã lâu rồi Nam Cung Tĩnh Nữ không có thăm thú dân gian, thỉnh thoảng nàng đưa mắt nhìn xung quanh.
Vị Quốc không thể so với thảo nguyên, mặc dù người Vị Quốc đã chiếm được một lượng lớn của cải từ thảo nguyên, nhưng ngựa đối với bá tánh dân gian vẫn là vật hiếm lạ.
Hơn nữa, phẩm tướng của Kim Hoàn Ô rất xuất chúng, người cưỡi ngựa quần áo cũng gọn gàng, vì thế bá tánh lập tức biết thân phận hai người bất phàm.
Con ngựa còn chưa tới gần thì các bá tánh đã tự động tránh đường, dưới chân thiên tử này quý nhân nhiều vô số kể, một khi bị đụng phải thì bọn họ không có chỗ để nói lí.
Nhưng cũng có rất nhiều người tinh ý nhận ra Nam Cung Tĩnh Nữ là nữ tử, bọn họ không dám chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ có thể thầm cảm thán ở trong lòng: Thói đời.
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên chỉ về hướng kia, sau đó kỳ quái “ồ” một tiếng.
Tề Nhan: “Làm sao vậy?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta nhớ rõ nơi này từng là một thư trai, sao lại biến thành tiệm vải rồi?”
Tề Nhan ghìm dây cương lại, nàng nhìn theo ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nơi này đúng là nơi lúc trước Tề Nhan dùng thân phận Mục Dương cư sĩ để bán chữ, cũng là nơi lần đầu tiên nàng gặp Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan: “Có lẽ là vì kinh doanh không tốt, đáng tiếc.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Không thể nào…” Nam Cung Tĩnh Nữ tự giác nói lỡ, nàng lập tức ngừng câu chuyện.
Tề Nhan cũng không hỏi, chỉ lo kẹp bụng ngựa tiếp tục lên đường.
Rời khỏi thành sẽ có ít người đi đường hơn, đường sá cũng rộng rãi hơn.
Tề Nhan tùy tiện tìm một hướng, ra hiệu cho Kim Hoàn Ô chạy với tốc độ thích hợp.
Nam Cung Tĩnh Nữ thích ý dựa vào ngực Tề Nhan: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi tiến bộ thật là nhanh.”
Tề Nhan cười đáp: “Lạc Bắc chuyến này một đi một về kéo dài ba tháng, phần lớn thời gian thần đều cưỡi ngựa, dù lúc trước không biết thì ba tháng qua cũng đủ để mài giũa.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đáng tiếc ta đã gần như quên cách cưỡi ngựa.
Hôm nay nếu không cùng cưỡi một con với ngươi thì e là ta căn bản không đuổi kịp.”
Tề Nhan cười mà không nói, nàng đã ám chỉ với Nam Cung Tĩnh Nữ nhiều lần, đáng tiếc đối phương trước sau đều không nghĩ đến phương diện kia.
Làm cô nhi thảo nguyên, chuyện Tề Nhan lấy làm tự hào nhất không phải là văn hóa Vị Quốc mà nàng đã học được sau này, chuyện nàng tự hào nhất chính là tài cưỡi ngựa dường như vừa sinh ra đã có.
Tề Nhan biết Nam Cung Tĩnh Nữ thích cưỡi ngựa nhưng lại không bắt được trọng điểm, mà ý niệm “dẫn Nam Cung Tĩnh Nữ đi cưỡi ngựa một lần” đã đè nén trong lòng Tề Nhan rất nhiều năm.
Chỉ là lúc trước Tề Nhan sống quá cẩn thận dè dặt, mãi mà nàng vẫn không có đủ dũng khí để thực hiện hóa chuyện này.
Hiện giờ người đeo mặt nạ đã định ra kỳ hạn, chuyện trong triều cũng không cho hai người quá nhiều thời giờ.
Trong lòng Tề Nhan, mối quan hệ giữa nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ đang bắt đầu đếm ngược, có một số việc Tề Nhan ngược lại buông xuôi.
Trong bốn mươi ngày ở trong phòng giam kia, Tề Nhan đã suy nghĩ rất nhiều.
Nàng có quá nhiều quá nhiều chuyện muốn cùng làm với Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nàng muốn đi lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu với Nam Cung Tĩnh Nữ thêm một lần nữa, nàng muốn cùng Nam Cung Tĩnh Nữ đón thêm mấy lần sinh thần, lại khắc vài tượng heo con bằng gỗ cho nàng ấy.
Nàng muốn dẫn Nam Cung Tĩnh Nữ đi chu du khắp nơi, đối phương tham ăn như thế, có lẽ cũng sẽ thích mỹ thực dân gian.
Chỉ là, có vài chuyện nàng có thể thực hiện, cũng có vài chuyện có vẻ xa xôi không thể với tới.
Chớp mắt đã bảy năm trôi qua, Tề Nhan đã dành bảy năm để tính kế và lợi dụng, vào những ngày tháng cuối cùng, nàng muốn hoàn thành kế hoạch báo thù của mình, thuận tiện trợ giúp Nam Cung Tĩnh Nữ bước lên ngôi nữ đế.
Đến nỗi chuyện sau này, có lẽ đó sẽ là cuộc tranh tài giữa Ba Âm và nữ đế, nàng không còn cơ hội tham dự.
Tề Nhan: “Điện hạ…”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Hả?”
Tề Nhan: “Khi thần phóng ngựa rong ruổi ở Lạc Bắc, thần chợt nghĩ: Nếu điện hạ cũng ở đây với thần thì thật là tốt, rốt cuộc thì hôm nay thần cũng được toại nguyện rồi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Việc này có cái gì khó? Khi nào rảnh rỗi, ta cũng sẽ luyện cưỡi ngựa, đợi đến khi Lạc Bắc bình định thì chúng ta cùng nhau đến thảo nguyên cưỡi ngựa.”
Lòng Tề Nhan rất nặng nề, nàng siết chặt vòng eo Nam Cung Tĩnh Nữ, dường như muốn khiến đối phương hòa thành một thể với mình.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng nhận ra Tề Nhan không thích hợp, nàng dịu dàng hỏi: “Duyên Quân, làm sao vậy?”
Tề Nhan: “Không có gì.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta đã mời Đại tỷ vào kinh, hẳn là mấy ngày nữa Đại tỷ sẽ tới nơi.
Bước tiếp theo là chuẩn bị phân thái úy phủ ra làm ba, trong khoảng thời gian này ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh, điều dưỡng thân thể cho tốt, chờ đại sự thành thì ngươi sẽ bận rộn đấy.”
Tề Nhan: “Đúng rồi, thần đã chọn ra người tiếp quản binh phù sau Lục Trọng Hành.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Là ai?”
Tề Nhan: “Chính là Công Dương Bạch Thạch mà lần trước thần tiến cử với điện hạ.
Mấy ngày trước hắn đến Đại Lý tự thăm ta, ta có nói với hắn chút tin tức, bảo hắn rằng Thái Tử trong lòng bệ hạ là người khác.
Hắn đã quyết định trung quân ủng hộ Thái Tử, ta tin tưởng nhân cách của Bạch Thạch, điện hạ có thể yên tâm sai hắn làm một ít việc.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tông Chính tự phủ chưởng quản công việc của hoàng gia, có thể được bọn họ ủng hộ tất nhiên là chuyện tốt, cũng không biết đối phương có chịu ủng hộ một công chúa như ta hay không?”
Tề Nhan: “Thần nghĩ…hiện tại trở ngại lớn nhất của điện hạ chính là Ngũ điện hạ.
Muốn đối phó hắn, e rằng có quân quyền thôi là chưa đủ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Duyên Quân, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, ta không muốn làm ra việc cốt nhục tương tàn.”
Tề Nhan: “Điện hạ ngược lại suy nghĩ một chút xem, nếu Ngũ điện hạ biết tâm tư của bệ hạ, hắn sẽ buông tha cho người sao?”
Nam Cung Tĩnh Nữ yên lặng, Tề Nhan tiếp tục nói: “Thần hiểu tâm tư của điện hạ, nhưng ý thần là: Trước tiên mượn tay Ngũ điện hạ làm vài chuyện, sau đó nghĩ cách giam cầm hắn, chờ đến khi điện hạ đăng cơ và củng cố đế vị thì hẵng phân đất phong hầu.”
Tề Nhan: “Điện hạ cần phải suy xét rõ ràng, chuyện này không thể kéo dài được nữa, nhất định phải hoàn thành trong lúc bệ hạ còn đang an khang.
Bằng không, hoạ sẽ từ nhà mà ra, thậm chí là còn phải điều động quân binh.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta đã biết, đều theo ý ngươi.”
Hai người ở ngoài thành nửa canh giờ, Tề Nhan giương mắt nhìn sắc trời: “Gần đến giờ rồi, chúng ta trở về thôi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta hơi đói bụng, chúng ta về thành tìm một quán ven đường ăn chút gì đó rồi hồi phủ được không?”
Tề Nhan vui vẻ đáp ứng, hai người chọn một quán nhỏ trong thành, ở đó có bán mì và hoành thánh.
Tề Nhan gọi một phần mì Dương Xuân, Nam Cung Tĩnh Nữ thì muốn ăn hoành thánh.
Tề Nhan lấy đũa nhúng vào ly nước để rửa, sau đó mới đưa cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Khách đến gọi hoành thánh thì chủ quán mới bắt đầu làm, vì thế mì Dương Xuân của Tề Nhan được bưng lên bàn trước.
Một tiếng “phanh” vang lên, trên bàn bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm dài ba thước.
Tề Nhan quay đầu lại, đồng tử nàng bỗng co rụt…
Chiếc bàn này hình vuông, Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan ngồi đối diện với nhau.
Một vị nam tử trung niên để râu quai nón bước qua băng ghế, ngồi xuống giữa hai người..