Kính Vị Tình Thương

Chương 16: Phụ Tử Tình Thâm Thầm Mưu Tính


Bạn đang đọc Kính Vị Tình Thương – Chương 16: Phụ Tử Tình Thâm Thầm Mưu Tính


Tề Nhan đi được mấy chục bước, đột nhiên đỡ lấy tường rồi nhíu mày: Lực chân của tiểu công tử kia thật đúng là không nhỏ.

Nàng trở lại tiểu viện, vén ống quần lên nhìn xem, trên chân thình lình xuất hiện một khối xanh tím.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ là vì nhìn thấy bóng dáng Tiểu Điệp năm đó che chở mình từ trên người tiểu thiếu niên kia, nên dù có như thế nào nàng cũng không tức giận nổi.

Tề Nhan đưa mắt nhìn ô cửa sổ nhỏ trước mặt, trông về phía dãy núi nhàn nhạt ở phía xa, cuối thu vạn vật đều tiêu điều, nỗi đau trong lòng lại lần nữa trào ra.

Lúc trước nàng vẫn luôn hy vọng Tiểu Điệp còn sống tại một góc nào đó ở thảo nguyên, nhưng từ khi rời khỏi Vô Danh cốc đi du ngoạn khắp nơi, ý nghĩ như vậy càng thêm phai nhạt.

Năm đó, ngoại trừ Đồ Ba bộ cấu kết với triều đình Vị Quốc ra thì toàn bộ người thảo nguyên đều bị liệt vào tiện tịch.

Ban đầu, người thảo nguyên ở phía bắc xây dựng tường thành, mấy năm nay tường thành đã lục tục xây xong, triều đình Vị Quốc liền giam giữ bọn họ ở thảo nguyên, đem tới mấy châu phủ tiếp tục làm nô dịch.

Khi đi đến Ký Châu, nàng từng trông thấy binh lính Vị Quốc vung roi xua đuổi người thảo nguyên, vì thế không nhịn được mà hỏi thăm một chút: Người thảo nguyên bị liệt vào tiện tịch, phàm là nam nhân thì làm cu li, còn phần lớn nữ nhân yếu đuối hơn sẽ bị bán tới chợ gia súc, trở thành một món hàng như con trâu con ngựa.

Các nữ nhân trong chợ nô lệ đều gầy trơ xương, áo rách quần manh, mặc cho những người Vị Quốc đặc biệt yêu thích nô lệ tùy ý đùa nghịch như chọn gia súc.

Lộ phí năm mươi lượng mà người đeo mặt nạ cho chính vì vậy mà tiêu hết.

Cho dù, Tề Nhan biết rõ vì báo thù nghiệp lớn nàng hẳn là nên vờ như không thấy…!
Nhưng nhìn người Vị Quốc hét to ra hiệu cho heo ăn, sau đó đổ cơm thừa canh cặn vào chậu cơm, những người đã từng là đồng bào của nàng tranh nhau đoạt lấy đống thức ăn ôi thiu đó, nàng thật sự không thể bình tĩnh nổi.

Khi Xanh Lê bộ gặp nạn, Tiểu Điệp cũng chỉ mới năm tuổi.

Nếu Tiểu Điệp còn sống, Tề Nhan không thể tưởng tượng nổi mấy năm nay muội muội sống như thế nào.

Sau này Tề Nhan bắt đầu tàn nhẫn cầu nguyện: Tiểu Điệp và Ba Âm đã chết.

Chết ở chiến loạn, chết từ khi thơ ấu, tựa như Lưu Hỏa, chưa bao giờ khuất phục người Vị Quốc một ngày nào.

Bọn họ được chôn vùi dưới mảnh đất nào đó không ai biết tên, trở về vòng tay của thiên thần.


Trong đầu nàng lại lần nữa hiện lên hình bóng tỷ đệ mà nàng vừa mới đụng phải, thế nhưng lại có chút may mắn chờ mong: Ba Âm và Tiểu Điệp còn sống.

Đây là một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp không thể gọi tên được, thân tình ấm áp và lý trí lạnh băng không ngừng xé rách tâm Tề Nhan, thậm chí còn đau đớn hơn tê tâm phế liệt.

Tề Nhan thu hồi ánh mắt rồi tĩnh tọa trong chốc lát, lúc này mới cảm giác được cánh tay phải của mình đã tê rần.

Nàng buông thỏng ngón tay, bởi vì dùng sức siết chặt rất lâu nên ngón tay nàng không ngừng run rẩy, trong lòng bàn tay thình lình xuất hiện bốn vết máu hình lưỡi liềm.

Nàng bình tĩnh nhìn bàn tay đổ máu nhưng không hề có ý định xử lý, cách giải quyết này là nàng học trộm từ người đeo mặt nạ.

Mỗi khi nhớ đến vết thương xé rách trong tim, nàng sẽ dùng cách khác chuyển miệng vết thương tới nơi nàng thấy được.

Tâm, tựa như cũng không còn đau đớn đến như thế nữa.

“Tiểu Điệp, chờ ca ca.” Tề Nhan lẩm bẩm một mình.

Đợi cho thiên hạ Vị Quốc đại loạn, khói súng nổi lên bốn phía, Vị Quốc hoàng thất nợ máu trả bằng máu, tỷ tỷ sẽ đến bên cạnh ngươi.

Từ khi bước lên con đường báo thù, Tề Nhan chưa bao giờ nghĩ tới chuyện toàn thân mà lui.

Nàng một lần nữa nhắm mắt lại, hồi tưởng quyển trục mà sư phụ cho nàng xem qua, ngón tay sạch sẽ mà cốt cảm gõ nhẹ lên bàn.

Trung thư lệnh Hình Kinh Phú là trạng nguyên vào năm đầu Cảnh Gia, được phong là tiểu quan lục phẩm.

Nhưng bảy năm qua, hắn được Nam Cung Nhượng từng bước một dìu dắt lên tới vị trí Trung thư lệnh, có thể nói là một thế hệ sủng thần.

Hình Kinh Phú xuất thân bình dân, ở trong triều cũng không có phe phái, nhiều năm qua vẫn luôn là trụ cột đối kháng với thái uý đảng.

Người này cương trực công chính lại thanh chính liêm khiết, không ưa từ ngữ hoa lệ trau chuốt mà yêu chuộng văn chương châm biếm và mang tính thời sự.

Hai vị phó giám khảo lần lượt là Lại bộ Thượng thư Đặng Hồng Viễn, Lại bộ Thị lang Thư Lập Nhân.

Người trước là đồng liêu của Lục Quyền, người sau là môn sinh mà Lục Quyền đắc ý.


Tình báo nói Thư Lập Nhân văn võ song toàn, sau khi thiên hạ bình định, Lục Quyền trực tiếp tiến cử hắn đến Lại bộ làm việc.

Tề Nhan cong cong khóe miệng, triều đình Vị Quốc thật đúng là càng lúc càng thú vị.

Đột nhiên, ngoài cửa gỗ truyền đến một tiếng hét: “Xin hỏi Tấn Châu Tề Nhan, Tề công tử ngủ lại nơi này đúng hay không?”
Tề Nhan nhướng mày, nàng trước tiên đi đến nhà chính rửa sạch vết máu trên tay, sau đó đi vào trong viện rồi hỏi: “Đúng là tại hạ, xin hỏi túc hạ là người phương nào?”
“Tiểu nhân là gia đinh của Tạ phủ, tới đưa thiệp mời cho công tử.”
Tề Nhan lập tức cảnh giác: Ngoại trừ Công Dương Hòe ra, nàng ở kinh thành cũng không quen biết ai, chỉ có lúc đến Lễ bộ nhận bài thi của kỳ thi hội thì để lại địa chỉ, vì sao đối phương tìm đến nàng?
Tề Nhan mở cổng tre ra, đối phương là một vị nam tử thanh niên mặc trang phục của gia đinh.

Người kia cung kính nói: “Tề công tử, tiểu nhân là gia đinh của Tạ phủ.

Lão gia nhà ta mệnh tiểu nhân dâng lên thiệp mời, ngày rằm tháng này mời công tử đến dự tiệc.

Đến nỗi tên húy của gia chủ, xin thứ cho tiểu nhân không dám nói, trong thiệp mời đã viết rõ, công tử ngài vừa nhìn sẽ biết.”
Tề Nhan lại không nhận, hỏi: “Tại hạ mới đến, dường như cũng không quen biết chủ nhân quý phủ.”
Gia đinh cười trả lời: “Công tử ngài có điều không biết, lão gia nhà ta tuy không có chức quan cũng không có phẩm trật nhưng ngài ấy lại thích làm việc thiện, thích nhất lấy văn hội hữu, trong kinh thành cũng có chút danh hào.

Nghe nói công tử tài hoa xuất chúng lại có học thức uyên bác nên muốn chứng kiến phong thái, đến lúc đó còn có không ít học sinh từ nơi khác đến dự tiệc, còn thỉnh công tử cần phải nhận lấy.”
Nói xong, gia đinh cong lưng, dùng hai tay nâng thiệp mời qua đỉnh đầu.

Tề Nhan âm thầm cân nhắc, sau đó nhận lấy thiệp mời.

“Chủ nhân của quý phủ thịnh tình như thế, vậy thì tại hạ cả gan nhận lấy.”
Gia đinh ngàn ân vạn tạ, hai người lại nói vài câu khách sáo rồi từng người trở về.

Tề Nhan mở thiệp mời ra, chỉ thấy trên đó có một hàng chữ to như rồng bay phượng múa: Chân thành mời Tấn Châu Tề Nhan công tử, ngày rằm tháng này đến nhà thủy tạ của bỉ phủ.

Ký tên là Tạ An.

Tề Nhan suy nghĩ thật lâu, xác định trong trí nhớ cũng không có ai tên là Tạ An, quyển trục mà sư phụ đưa cho nàng cũng không có.


Tạ An này rốt cuộc là người phương nào? Lại từ chỗ nào thám thính được nơi ở của nàng?
Bên kia tỷ muội Nam Cung gia vừa mới hồi phủ, thám vệ bảo hộ lập tức đem chuyện hai người cải trang ra cung báo cho Nam Cung Nhượng.

Nam Cung Nhượng sau khi nghe xong thì trầm mặc một lát, hỏi: “Con ta có vui vẻ hay không?”
Thị vệ quỳ gối suy tư một chốc mới hiểu được “con ta” trong miệng hoàng đế là ai.

Hắn cao giọng trả lời: “Trăn Trăn điện hạ rất tò mò về dân gian, tiểu nhân cả gan suy đoán điện hạ hẳn là vui vẻ.”
“Nếu như thế thì truyền lệnh của ta, Tĩnh Nữ muốn ra ngoài thì chớ có ngăn trở, lại phái nhiều người âm thầm bảo hộ, không cần bị Tĩnh Nữ phát hiện.”
“Vâng.” Thị vệ rời khỏi đại điện, thầm nghĩ: Sự sủng ái mà bệ hạ dành cho Trăn Trăn công chúa thật đúng là không ai có thể với tới.

“Tứ Cửu.”
“Nô tài tại.”
“Truyền Lục Trọng Hành vào cung.”
“Vâng.”
Lục Trọng Hành ở hậu hoa viên của công chúa phủ cùng Nam Cung Tĩnh Nữ cho cá ăn, nhận được thông truyền thì vội vàng cáo từ rời khỏi phủ.

Nam Cung Tĩnh Nữ tâm tư đơn thuần nên vẫn chưa nghĩ nhiều, nhưng lòng Lục Trọng Hành lại trầm xuống: Vì sao bệ hạ lại biết rõ hành tung của hắn như lòng bàn tay?
Lục Trọng Hành đi vào Ngự Thư Phòng, lập tức vén áo bào bái lạy: “Lục Trọng Hành tham kiến bệ hạ, vi thần vội vàng tiến cung nên chưa đổi quan phục, xin bệ hạ thứ tội.”
Nam Cung Nhượng buông ngự bút trong tay, cười nói: “Chất nhi tới rồi sao? Dọn chỗ.”
“Tạ bệ hạ.”
“Chất nhi từ chỗ nào tới?”
“Thần…từ Trăn Trăn công chúa phủ tới.”
Nam Cung Nhượng không nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú Lục Trọng Hành một lát, người sau thế nhưng đầu gối mềm nhũn quỳ xuống: “Thần có tội.”
“Ồ? Chất nhi có tội gì?”
“Vi thần…vi thần làm việc không tốt, không có bảo vệ tốt hai vị công chúa.”
Sau đó, không cần Nam Cung Nhượng hỏi, Lục Trọng Hành thế nhưng nói ra toàn bộ chuyện hai tỷ muội Nam Cung gia cải trang ra phủ, thậm chí nhắc đến chuyện tay của Nam Cung Xu Nữ bị thương.

Một canh giờ trước, hắn còn thề non hẹn biển đồng ý với Nam Cung Tĩnh Nữ rằng sẽ giữ bí mật.

Nam Cung Nhượng nghe xong, cười nói: “Việc này trẫm đã biết, chất nhi mau đứng lên đi.”
“Tạ bệ hạ.”
“Tĩnh Nữ mới ra cung, đối với dân gian cảm thấy mới lạ.

Nàng tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi có chút ham chơi, việc này không được nói ra.”
Lục Trọng Hành rũ đầu, mồ hôi lạnh chảy ra, nhắm mắt trả lời: “Thần đã hiểu.”
Nam Cung Nhượng chỉ nói như vậy, sau đó chuyển đề tài: “Sau này cứ đến ngày nghỉ, chất nhi hãy thường đến công chúa phủ, nếu Tĩnh Nữ muốn ra ngoài thì ngươi toàn quyền bảo hộ.”
Lục Trọng Hành vô cùng vui vẻ, cuống quít tạ ơn.

Nam Cung Nhượng vẫy tay đuổi người đi, đến khi Lục Trọng Hành rời khỏi đại điện, ánh mắt hắn lại trở nên âm trầm: Đức hạnh như thế còn dám mơ trèo cao?

Tuy rằng Nam Cung Nhượng cũng không biết ngày đó Lục Quyền cùng con thứ Lục Trọng Hành mật đàm cái gì, nhưng bằng vào sự hiểu biết của hắn đối với Lục Quyền, hắn cũng có thể đoán được đại khái.

Mấy năm nay hắn vì đả kích thái úy phủ mà mệnh Quan Thiên ty và ngôn quan lấy người khác làm ví dụ phóng đại chuyện “song sinh tử là điềm xấu”, khiến cho huynh đệ Lục gia càng lúc càng lục đục.

Đặc biệt là trưởng tử Lục Bá Ngôn vô cùng kiêng thị thân đệ sinh đôi này.

Lục Quyền đã qua tuổi nửa trăm, dưới gối chỉ có một đôi đích tử, mà trưởng tử sắp đại khảo, vì trấn an trưởng tử hắn tất nhiên sẽ ra tay.

Dựa theo luật pháp của Vị Quốc, phò mã không thể tham chính, cũng chỉ có khi Lục Trọng Hành hoàn toàn rời khỏi triều đình mới có thể khiến Lục Bá Ngôn không còn bất an.

Nếu hắn không có đoán sai, sau khi đại khảo kết thúc, Lục Quyền sẽ cầu thân với hắn…!
Lục gia đã cắm rễ quá sâu, Nam Cung Nhượng sớm có tâm diệt trừ.

Nếu như Lục Trọng Hành cưới đích nữ duy nhất của hắn, như vậy Lục gia có thể một đời bình an.

Nam Cung Nhượng cười lạnh: Lão cáo già Lục Quyền tính kế thật đúng là không chê vào đâu được.

Tuy nhiên…!
Mười ngày sau, Tề Nhan lại đến thư trai bán hai bức tranh chữ, chưởng quầy nhìn thấy Tề Nhan thì vô cùng vui mừng: “Ngài tới rồi, mời ngài nhanh chóng vào trong.”
Hai người đi vào cách gian yên tĩnh, chưởng quầy lấy ra một túi vải bố phình phình, dùng hai tay đưa đến trước mặt Tề Nhan: “Xin cử nhân lão gia nhận lấy.”
“Đây là?”
Chưởng quầy cười càng thêm nịnh nọt: “Cử nhân lão gia, đại tác phẩm trước kia của ngài mới vừa treo lên hai ngày thì đã được người khác mua rồi, ngài không lưu lại địa chỉ, thật sự khiến cho tiểu nhân sốt ruột.”
Tề Nhan tiếp nhận túi vải, cầm trên tay rất nặng: “Nhiều như vậy sao?”
Chưởng quầy thấy Tề Nhan vẫn không màng hơn thua thì càng cảm thấy vị cử nhân trẻ tuổi ở trước mặt sâu không lường được: “Cử nhân lão nhân có điều không biết, tranh chữ trong tiệm của ta phần lớn đều không yết giá.

Nếu có khách nhân coi trọng thì sẽ tự ra giá, mấy ngày trước đây có một vị quý công tử liếc mắt một cái liền nhìn trúng đại tác phẩm của ngài, công tử kia còn nói: “thiên kim dễ kiếm, giai tác khó cầu”, giơ tay đã sai người đưa một trăm lượng bạc ròng.

Dựa theo ước định chia ba với bảy, lại giảm đi tiền trả trước cho ngài thì tổng cộng là sáu mươi bảy lượng, ngài đếm xem có đủ không?”
“Không cần, học sinh tin tưởng ngài.”
“Đúng rồi, ấn giám của cử nhân lão gia cũng được khắc xong, không bằng liền ấn lên hai tác phẩm mới có được không? Tiểu lão nhân cũng muốn nhìn xem.”
Tề Nhan gật đầu, lần lượt hạ ấn giám “Mục Dương cư sĩ” xuống hai bức tranh chữ.

Đôi mắt chưởng quầy sáng lên, vui mừng khó kìm được.

Tề Nhan để bạc vào hòm xiểng, trước khi đi luôn mãi dặn dò chưởng quầy: Chớ nên lộ ra thân phận Mục Dương cư sĩ.

Đối phương vội vàng đồng ý..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.