Bạn đang đọc Kính Vị Tình Thương – Chương 124: Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân
Băng tan tuyết tan, cỏ mọc chim bay, mới đây mà đã đến mùa vạn vật sống lại.
Đô thành Vị Quốc hướng về phương nam, cho nên sẽ đón mùa xuân sớm hơn phương bắc.
Trong trí nhớ của tỷ muội Tiểu Điệp và Khất Nhan A Cổ Lạp, mùa xuân năm nay tới sớm hơn một chút.
Hiện giờ Tiểu Điệp đã mang thai bảy tháng.
Tề Nhan bị Nam Cung Nhượng hạ chỉ cấm túc một năm, người mang tội như nàng phải giản lược hết thảy chi phí sinh hoạt, ngay cả ngự y chẩn mạch bình an cũng không có.
Đinh Dậu không thể đến chỗ của Tề Nhan, mà Tề Nhan cũng không có cách nào biết tình trạng sức khỏe của Tiểu Điệp.
Nàng không biết có phải nàng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để phá thai hay không, nhưng giờ bụng Tiểu Điệp đã phồng to, cực kỳ giống với dáng vẻ mẫu thân mang thai trong trí nhớ của nàng.
Vết thương trên lưng Tề Nhan đã lành, nàng bị giam trong tư trạch, không cần phải thỉnh an mỗi tháng…
Nam Cung Tĩnh Nữ không có tới, ngay cả Thu Cúc cũng không.
Lúc trước, thỉnh thoảng Tề Nhan sẽ nhận được một vài lễ vật nhỏ từ Nam Cung Tĩnh Nữ.
Đó có thể là một vài món đồ chơi ở dân gian, hoặc là văn phòng tứ bảo tương đối không tồi, cũng hoặc là một hộp thức ăn có đầy những món ăn trân quý.
Nhưng hiện giờ, mấy thứ này đều không còn.
Tề Nhan ngồi trên ghế đá của tiểu viện mà xuất thần.
Ánh sáng mùa xuân thoạt nhìn có vẻ tươi đẹp, nhưng lại không hề có chút ấm áp nào, thậm chí khi gió thổi qua sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh.
Nàng từng viết một lá thư cho Nam Cung Tĩnh Nữ, hình như là viết vào ngày mười lăm của một tháng nào đó.
Đó là ngày Tề Nhan phải thỉnh an theo lệ thường.
Nàng xem lá thư đó như một phong thư thỉnh tội, nàng viết cho Nam Cung Tĩnh Nữ biết lý do nàng không thể đến thỉnh an, cũng dặn dò nàng ấy giữ gìn sức khỏe.
Lá thư bị trả về, mà con dấu đã bị mở ra.
Tề Nhan nhìn lá thư mỏng manh ấy mấy lần, cũng không thấy bất kỳ câu trả lời nào.
Nàng cầm lá thư, có chút thất thần.
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc lá thư của nàng, sau đó…à không, không có sau đó nữa.
Tề Nhan im lặng, nàng đứng dậy, tìm một cái hộp vuông rồi đặt lá thư của mình vào trong.
Khi mở rương gỗ bên cạnh ghế để bỏ hộp vào, nàng chợt nhìn thấy đồ vật bên trong.
Tề Nhan giống như là một người điều khiển rối bóng đột nhiên bị điểm huyệt, con rối trong tay nàng đứng yên trên màn ảnh, vẫn không nhúc nhích.
Tề Nhan nhìn đồ vật bên trong, một góc nào đó trong lòng nàng bị đâm mạnh vào, tuy không thấy miệng vết thương nhưng nỗi đau lại tràn ra khắp lồng ngực.
Trong rương có mấy quyển sách, còn có một cái tượng gỗ trong góc, đó là một tượng gỗ hình heo con sinh động như thật.
Nét khắc trên tượng gỗ không được tinh tế lắm, thậm chí có thể nhìn thấy vết đao lưu lại, trông rất là gồ ghề.
Đây là lễ vật năm trước Tề Nhan tỉ mỉ chuẩn bị trước sinh thần Nam Cung Tĩnh Nữ một tháng.
Nàng còn nhớ, nàng đã điêu hỏng mấy khối gỗ thô mới miễn cưỡng khắc được một cái thoạt nhìn không tệ lắm…
Bởi vì có rất nhiều chuyện xảy ra sau đó, cho nên Tề Nhan cũng thay đổi ý định.
Thời gian cấp bách, nàng tiện tay cầm lấy một thỏi mực cũ tặng cho Nam Cung Tĩnh Nữ, vậy mà nàng ấy cũng nhận.
Chiếc hộp trong tay nàng rơi vào rương gỗ, vang lên một tiếng “ầm”.
Tề Nhan ấn tay lên bàn để khom người cúi xuống, nàng lấy tượng gỗ heo con trong góc ra.
Trên tượng gỗ đã phủ một lớp bụi.
Lúc trước Tề Nhan có dùng mực nước chấm lên cái mũi của bé heo này, nhưng có thể là lúc đặt vào rương nàng không cẩn thận để nó cọ vào đâu đó, cho nên hiện giờ nó có chút lem luốc, khiến cho heo con màu vàng biến thành vai hề.
Tượng gỗ này thoạt nhìn thì hơi buồn cười nhưng đồng thời cũng sinh động hơn rất nhiều.
Tề Nhan mỉm cười, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh trở lại.
Nàng ngồi thẳng người, ngơ ngẩn nhìn tượng gỗ trong tay.
Nàng vuốt ve mặt gỗ nhấp nhô, cảm thụ được xúc cảm gồ ghề.
Tề Nhan cứ ngồi như vậy, tuy khuôn mặt nàng không có biểu cảm nhưng ngón tay vẫn theo tiết tấu, một chút lại một chút vuốt ve bé heo.
Ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh ấy còn toát ra một chút đau thương.
Cũng không biết qua bao lâu, Tề Nhan đột nhiên đứng dậy, nàng đi tới cái giá trước mặt rồi tìm gì đó.
Sau khi tìm một hồi lâu, nàng mới phát hiện một cái hộp nhỏ nằm trong góc.
Tề Nhan đặt hộp lên bàn, thổi hết tro bụi trên đó, bên trong chính là dụng cụ dùng để khắc gỗ.
Nàng cầm giấy nhám, cẩn thận mài đi mấy vết sần sùi trên thân tượng bé heo.
Sau khi vùi đầu hai canh giờ liên tục, nàng mới xem như bản thân đã hoàn thành tác phẩm…
Tề Nhan cầm lấy tượng gỗ rồi nhìn kỹ, nàng bỏ tượng gỗ heo con vào rương với vẻ mặt vừa lòng.
Bắt đầu từ hôm đó, dường như Tề Nhan yêu thích việc chạm khắc.
Nàng mệnh Tiền Nguyên mua rất nhiều gỗ thô rồi chuyển hết vào thư phòng.
Giờ đây, người lúc trước tay không rời sách như Tề Nhan lại buông sách vở, chỉ chăm chăm với việc khắc gỗ.
Dựa theo tập tục Vị Quốc, Tiểu Điệp cầm tinh con gà.
Tuy vậy, thảo nguyên không có những lệ này, mà Tiểu Điệp cũng thích thỏ hơn, cho nên nàng liền khắc cho Tiểu Điệp một con thỏ con.
Tề Nhan cái gì cũng đều khắc, lúc thì nàng khắc một con tuấn mã đang lao nhanh, khi thì là một con sơn dương ăn cỏ hay là một con chim nhỏ sắp bay, nhưng nàng vẫn thích khắc heo con nhất.
“Duyên Quân ~.” Giọng nói của Tiểu Điệp khiến Tề Nhan thoát khỏi dòng suy nghĩ, Tề Nhan quay đầu, thần sắc của nàng cũng tốt hơn: “Làm sao vậy?”
“Ngươi đang nghĩ gì à?”
Nếu hỏi đứa con oan nghiệt trong bụng Tiểu Điệp có ích lợi gì, thì câu trả lời là sau khi cái thai của Tiểu Điệp được củng cố, thần trí của nàng cũng dần tốt hơn.
Không biết có phải là vì sắp phải làm mẫu thân hay không, mấy tháng nay Tiểu Điệp chưa từng phát bệnh hay khóc nháo, thậm chí tâm trí si dại của nàng cũng từ từ trưởng thành…
Ít nhất nàng nghe hiểu lời Tề Nhan nói, bắt đầu chịu gọi Tề Nhan là Duyên Quân thay vì “ca ca”.
Mặc dù Tiểu Điệp cũng không biết hàm nghĩa hai chữ này…
Tề Nhan nắm lấy tay Tiểu Điệp, thấy tay muội muội ấm áp thì nàng mới yên tâm: “Ta không nghĩ gì cả, chỉ là mấy ngày nay mặt trời càng cao hơn, thời tiết cũng sáng sủa.”
Tiểu Điệp gật đầu, đáp lại một cách tự nhiên: “Rau hẹ hoa sắp nở, cũng đến lúc xuân săn rồi…”
Thần sắc Tề Nhan hơi thay đổi, nàng thở dài, cũng không tiếp lời.
May là tiểu viện này chỉ có tỷ muội các nàng.
Có đôi khi Tiểu Điệp sẽ nhắc tới những chuyện trước đây ở thảo nguyên, nàng vẫn còn nhớ rõ ca ca, nhưng dường như nàng đã quên mất a ba, mẫu thân, còn có Ba Âm…
Cũng tốt, Tề Nhan nghĩ như thế.
Tiểu Điệp nhạy bén nhận ra Tề Nhan hơi dị thường, nàng sợ sệt nói: “Ca, Duyên Quân…có phải ta nói gì sai không?”
Tề Nhan quay đầu, thấy muội muội mình ngây thơ như vậy, lòng nàng trăm mối ngổn ngang.
Tề Nhan: “Quên ước định giữa chúng ta rồi sao? Nếu không nhắc đến chuyện trước kia nữa, ta sẽ đưa tượng gỗ thỏ con cho ngươi.”
Tiểu Điệp cắn môi: “Nhớ rõ, sau này ta không nói.”
– —
Tề Nhan: “Sắp tới sinh thần của Tiểu Điệp rồi, Tiểu Điệp muốn lễ vật gì?”
Nghe vậy, Tiểu Điệp không còn vẻ buồn bã nữa, nàng hào hứng nói: “Ta muốn ăn mì trường thọ, còn muốn đi cưỡi ngựa.”
Tề Nhan gật đầu: “Năm nay ngựa con không tới, chờ đến khi mùa thu, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi cưỡi ngựa.”
– —
Nửa tháng sau, Tiểu Điệp vừa đón sinh thần xong thì sinh thần của Tề Nhan liền đến.
Cũng không phải là sinh thần của cô nhi thảo nguyên Khất Nhan A Cổ Lạp, mà là sinh thần của học sinh Tấn Châu Tề Nhan.
Hiện tại Tề Nhan là tội thần, sinh hoạt đều phải giản lược, càng không có tư cách tổ chức sinh thần.
Nhưng vẫn có hai người lấy danh bạn cũ tới bái phỏng.
Một vị là Chước Hoa công chúa Nam Cung Xu Nữ trong bộ nam trang, một vị là bạn thân đồng môn với Tề Nhan – Công Dương Hòe.
Hai người lần lượt đưa bái thiếp tới, Nam Cung Xu Nữ là người tới trước.
Khi ra phủ, Nam Cung Xu Nữ cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu.
Nàng còn nhớ, trước khi thành thân, nàng luôn tìm mọi cách để ở nhờ Trăn Trăn công chúa phủ để thỉnh thoảng có thể thay nam trang du tẩu khắp đầu đường hẻm nhỏ, trải nghiệm cuộc sống ở dân gian và tận hưởng bầu không khí tự do.
Nhưng từ sau thành thân, nàng đã không còn được sống những ngày tháng như vậy.
Hiện giờ quay đầu ngẫm lại, hình như lần cuối Nam Cung Xu Nữ cải trang ra phủ đã là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Tề Nhan đang điêu khắc trong phòng, khối gỗ thô đã có hình dáng đại khái, hình như là một con chó con.
Cửa thư phòng bị gõ vang, quản gia Tiền Nguyên nói: “Lão gia, có một vị công tử trẻ tuổi họ Cung đưa bái thiếp tới.”
Nghe thấy cái họ này, Tề Nhan vô cùng bất ngờ, nàng buông đao khắc xuống, đứng dậy mở cửa: “Cho ta xem.”
Tiền Nguyên: “Vâng.”
Tề Nhan cảm giác nhịp tim mình càng lúc càng nhanh, nàng mở bái thiếp màu đỏ thẫm ra, trong lòng vô cùng mất mát.
Đây cũng không phải là chữ viết nàng quen thuộc, nàng nhìn lướt qua nội dung và chữ ký bên dưới: Cung Thúc.
Tề Nhan lập tức nhận ra thân phận người tới, nàng mang bái thiếp vào thư phòng, phủi mấy mảnh gỗ vụn trên áo đi: “Ngươi lui xuống trước đi, ta sẽ tự mình nghênh đón.”
Tiền Nguyên: “Vâng.”
Nam Cung Xu Nữ mặc một bộ trường sam màu trắng, phủ thêm một cái áo khoác màu xanh lá bên ngoài, nàng cầm một cây quạt xếp trong tay.
Tề Nhan nhanh chóng chạy đến, nàng vừa định hành lễ thì Nam Cung Xu Nữ đã khép quạt rồi dùng quạt vịn nàng lại: “Hôm nay tới chỉ vì quan hệ cá nhân.”
Tề Nhan chắp tay thi lễ thay vì ôm quyền, nàng đưa tay ra hiệu mời: “Mời Cung huynh vào trong.”
Nam Cung Xu Nữ hơi gật đầu, nàng đi ở phía trước.
Khi tiến vào trong viện, nàng còn nói thêm: “Tìm một nơi thanh tịnh để tâm sự đi.”
Tề Nhan suy nghĩ một lúc, trả lời: “Vậy mời Cung huynh đến thư phòng.”
Nam Cung Xu Nữ: “Dẫn đường.”
Hai người đi vào thư phòng, tượng gỗ Tề Nhan đang khắc dang dở còn được đặt trên bàn, mà vụn gỗ thì cũng vương vãi khắp nơi.
Nam Cung Xu Nữ thấy vậy thì hơi cau mày, nhưng ngay sau đó nàng đã bình thường trở lại.
Lấy sự sủng ái của phụ hoàng dành cho tiểu muội, Tề Nhan phạm phải tội lớn như vậy, nhất định là không thể làm quan được nữa.
Tề Nhan thấp giọng cáo tội, nàng dọn gỗ vụn trên án thư và cất hết dụng cụ khắc gỗ: “Để điện hạ chê cười rồi.”
Nam Cung Xu Nữ không tỏ ý kiến: “Hôm nay bản cung đặc biệt tới thăm ngươi.”
Tề Nhan: “Đa tạ Nhị điện hạ quan tâm.
Thần đang mang tội, đã để Nhị điện hạ lo lắng rồi.”
Nam Cung Xu Nữ than nhẹ một tiếng: “Vết thương trên lưng đã lành chưa?”
Tề Nhan trả lời: “Sau khi nằm sấp trên giường một tháng, lại đau đớn dưỡng thương một tháng, cuối cùng cũng đã lành rồi.”
Nam Cung Xu Nữ: “Đình trượng có chút dơ, ngày thường ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, chớ có để lại bệnh sau này.”
Tề Nhan: “Đa tạ Nhị điện hạ quan tâm, thần đã biết.”
Nam Cung Xu Nữ trầm mặc một lát, lại hỏi: “Hôm nay là sinh thần của ngươi sao?”
Tề Nhan: “Khó được Nhị điện hạ còn nhớ rõ.”
Nam Cung Xu Nữ nhìn chằm chằm Tề Nhan một hồi lâu, yếu ớt nói: “Sao bản cung có thể nhớ được sinh thần của ngươi? Chỉ là lúc trước từng đến phủ của tiểu muội, nghe nàng vô tình nhắc tới mà thôi.”
Tề Nhan vô cùng bất ngờ, nhưng thần sắc của nàng vẫn không thay đổi, nàng cũng không đáp lời.
Nam Cung Xu Nữ lại nói: “Ngươi…!xét đến cùng là ngươi quá đáng.
Bản cung thật sự không hiểu, tiểu muội có thân phận tôn quý cỡ nào, sao ngươi có thể làm ra được trò này?”
Tề Nhan mím môi: “Là thần nhất thời hồ đồ…ra ngoài quá lâu nên nhất thời xúc động.”
Nam Cung Xu Nữ nghe vậy thì giật mình, thần sắc nàng thay đổi mấy lần, mà nàng cũng dần trầm mặc.
Hai người cứ ngồi đối diện nhau như vậy.
Tề Nhan yên lặng quan sát Nam Cung Xu Nữ, nàng phát hiện ánh mắt Nam Cung Xu Nữ không có tiêu cự, thần sắc cũng có chút hoảng hốt.
Tề Nhan dần khẩn trương, trong lòng lập tức hiện lên vô số phỏng đoán: Chẳng lẽ là Nam Cung Tĩnh Nữ đã xảy ra chuyện?
Nam Cung Xu Nữ cảm thấy lòng mình thật chua xót.
Nàng cho rằng bản thân sẽ không có cảm giác gì, nhưng không ngờ khi nàng biết được chuyện đó, nàng còn xúc động hơn lúc biết được tin phò mã Lục Trọng Hành có tiểu thiếp bên ngoài.
Chỉ mới mấy ngày trước, Cát Nhã cũng nói như vậy với Nam Cung Xu Nữ.
Từ đêm giao thừa nàng và Cát Nhã xuân phong nhất độ, Cát Nhã vẫn luôn tìm mọi cớ để quấn lấy nàng.
Có một lần, cũng không biết Cát Nhã dùng cách gì để xuất cung, nàng ta trực tiếp chạy tới Chước Hoa công chúa phủ…
Nhưng dù Cát Nhã có nói hay làm gì đi chăng nữa, thái độ của Nam Cung Xu Nữ vẫn rất kiên quyết.
Cát Nhã là phi tử của phụ hoàng nàng, nàng đã phạm phải lỗi tày trời như vậy, không thể mắc thêm lỗi lầm nào nữa.
Ngày ấy, nàng nghiêm túc trách cứ Cát Nhã, chỉ mong nàng ta chết cái ý tưởng không an phận ấy.
Người sau ảo não rời đi, cũng thật sự không xuất hiện trước mặt nàng.
Nam Cung Xu Nữ vất vả lắm mới có được những ngày tháng an tĩnh như vậy, nhưng nàng lại phát hiện, hình như nàng không mấy vui vẻ, thậm chí là lòng nàng còn rối loạn.
Nam Cung Tĩnh Nữ đúng lúc dọn về cung, Nam Cung Xu Nữ cũng dọn hành lý tới Vị Ương cung ở.
Một ngày nọ, sáng sớm Nam Cung Tĩnh Nữ xuất cung “như thường lệ”, còn một mình nên Nam Cung Xu Nữ hơi nhàm chán, vì thế nàng quyết định đến Ngự Hoa Viên đi dạo.
Tuy nhiên, nàng chợt nghe thấy tiếng nam nữ giao hoan sau một hòn non bộ.
Nam Cung Xu Nữ nhíu mày.
Nàng nghĩ, có lẽ là cung nữ không chịu nổi tịch mịch nên mới cùng thị vệ làm ra những chuyện này.
Nàng vốn không muốn để ý tới những chuyện dơ bẩn này, nhưng trong lúc hoảng hốt, nàng phát hiện âm thanh của nữ tử này có chút quen thuộc…
Nam tử thở hổn hển, thấp giọng nói: “Sắp tới giờ lâm triều rồi…!Mười ngày sau chúng ta hẹn ở đây.”
Nam Cung Xu Nữ rất bất ngờ, bởi vì giọng nói này còn quen thuộc hơn cả! Nghe thấy người bên trong sắp ra ngoài, Nam Cung Xu Nữ hoảng loạn giấu mình sau một tảng đá lớn.
Nghe tiếng bước chân của nam tử dần dần đi xa, Nam Cung Xu Nữ mới trộm hé một con mắt, chỉ thấy nam tử biến mất ở chỗ ngoặt hành lang gấp khúc.
Tuy không thấy mặt nhưng nàng nhận ra triều phục của người nọ là dành cho hoàng tử, hơn nữa nàng cũng cảm thấy dáng người đó rất quen thuộc.
Âm thanh sột soạt vang lên sau hòn non bộ, đồng thời Nam Cung Xu Nữ cũng nghe thấy tiếng tim mình.
Nam Cung Xu Nữ cắn môi, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng vòng ra sau hòn non bộ, bốn mắt nhìn nhau…
Cát Nhã còn bình tĩnh hơn Nam Cung Xu Nữ tưởng tượng, không, phải nói là quá bình tĩnh.
Nếu như so sánh, dường như Nam Cung Xu Nữ mới là người bị bắt gian.
Cát Nhã nhìn thoáng qua Nam Cung Xu Nữ, sau đó cúi đầu rồi thắt lại đai lưng.
“Sao lại là ngươi?”
Thân mình Nam Cung Xu Nữ lung lay, nàng đỡ lấy hòn non bộ, trong mắt là phẫn nộ, là kinh ngạc, là khiếp sợ, thậm chí là đau thương…
Không đợi Nam Cung Xu Nữ nói gì, Cát Nhã đã lách qua chỗ trống bên cạnh nàng để đi ra ngoài: “Nếu không muốn phụ hoàng ngươi bị tức chết thì ta khuyên ngươi cứ xem như chưa thấy gì.”
Một lúc lâu Nam Cung Xu Nữ mới hoàn hồn, mà Cát Nhã đã đi được một khoảng xa.
Nàng đuổi theo, Cát Nhã quay đầu nhìn nàng, ánh mắt màu hổ phách ấy không có cảm xúc gì, nàng ta chỉ nhàn nhạt nói: “Đây không phải là chỗ để nói chuyện, nếu ngươi muốn nói thì đến cung của ta.”
Nam Cung Xu Nữ vô cùng giận dữ, ngược lại cười: Các ngươi còn làm ra mấy việc tằng tịu ở đây, nói mấy câu thì đã sao?
Đáng tiếc, nàng là người có gia giáo suốt nhiều năm qua, không thể nói ra mấy lời ô ngôn uế ngữ này.
Nàng chỉ có thể giận dữ theo Cát Nhã tới tẩm cung của nàng ta.
Sau khi cho lui cung nhân và đóng cửa tẩm điện lại, Cát Nhã đi thẳng vào vấn đề: “Đúng như những gì ngươi nhìn thấy, ta…”
Nam Cung Xu Nữ: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?! Hắn là hoàng tử, là cốt nhục của phụ hoàng, mà ngươi là phi tử phụ hoàng sủng ái nhất! Ngươi, các ngươi…sao có thể…”
Cát Nhã bình tĩnh nhìn Nam Cung Xu Nữ không ngừng run rẩy, thấp giọng trả lời: “Vì sao không thể? Chẳng lẽ ngươi không phải là cốt nhục của phụ hoàng ngươi à?”
Chỉ bằng một câu mà Cát Nhã đã có thể khiến Nam Cung Xu Nữ nuốt lại tất cả lời muốn nói.
Nam Cung Xu Nữ ngơ ngác nhìn Cát Nhã, ánh mắt nàng tràn đầy bi thương.
Nàng cắn chặt môi, hốc mắt đỏ lên.
Lúc này, đôi mắt màu hổ phách kia mới có chút hoảng loạn, nhưng đó chỉ lóe lên trong giây lát rồi thôi.
Nam Cung Xu Nữ cười thành tiếng: “Ngươi…sao có thể đánh đồng?”
Cát Nhã: “Vì sao không thể?!” Ngữ khí Cát Nhã có chút vội vàng.
Nam Cung Xu Nữ: “Hay, rất hay, cứ xem như bản cung chưa từng nhìn thấy chuyện giữa các ngươi.
Ngươi yên tâm, bản cung chắc chắn sẽ giữ kín như bưng.”
Vừa dứt lời, Nam Cung Xu Nữ đã xoay người rời đi.
Cát Nhã ở phía sau giữ lấy tay nàng, chỉ thấy Cát Nhã mím môi, cũng không nói lời nào.
Nam Cung Xu Nữ không có quay đầu lại, nên nàng tất nhiên không nhìn thấy sự hoảng loạn và mê mang trong mắt Cát Nhã.
Nam Cung Xu Nữ: “Buông tay.”
Cát Nhã: “Ta chỉ là…nhất thời tịch mịch.”
Cuối cùng Nam Cung Xu Nữ cũng không chịu nổi, nước mắt nàng trào ra, một giọt nước mắt tròn trịa chảy xuống khuôn mặt thanh lệ.
Nam Cung Xu Nữ mỉm cười: “Không sai, chúng ta đều nhất thời tịch mịch.
Cầu xin ngươi, tha cho ta đi.”
Cát Nhã há miệng, đồng thời buông lỏng tay ra.
Nam Cung Xu Nữ đi mà không quay đầu lại.
Ban đêm khi ngủ cùng với Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng không hề buồn ngủ, vì thế liền nói chuyện với muội muội.
Trong lúc trò chuyện, hai người nhắc tới Tề Nhan, vì thế nàng có nghe muội muội nói ra ngày sinh thần của Tề Nhan.
Nam Cung Xu Nữ vốn không cần tới, cũng không nên tới.
Nàng không có chỗ để đi, tâm tình lại loạn như ma, vì thế nàng đơn giản đổi nam trang rồi một mình đi đến đây.
Ở trong trí nhớ của nàng, Tề Nhan là người rất biết lắng nghe.
Dù cho nàng không có chủ đề để nói chuyện với Tề Nhan thì ít nhất tới đây nàng sẽ không còn cô độc.
“Nhị điện hạ?”
Thấy sắc mặt Nam Cung Xu Nữ càng ngày càng khó coi, Tề Nhan nhịn không được nhẹ gọi ra tiếng.
Chẳng lẽ là Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự xảy ra chuyện?
Nam Cung Xu Nữ hoàn hồn, nàng nhìn Tề Nhan, lại đối diện với đôi mắt màu hổ phách giống Cát Nhã như đúc.
Tề Nhan: “Sắc mặt của Nhị điện hạ…hình như không được tốt lắm.
Gần đây đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nam Cung Xu Nữ lắc đầu, nàng đã nhận ra Tề Nhan đang ám chỉ chuyện khác, vì vậy chủ động nói: “Không sao.
Gần đây tiểu muội vẫn khỏe, nàng đã dọn về Vị Ương cung như phụ hoàng yêu cầu, cung điện ban đầu cũng được sửa xong.”.