Kính Vị Tình Thương

Chương 120: Những Gì Ngươi Thấy Đều Đã Được Lên Kế Hoạch


Bạn đang đọc Kính Vị Tình Thương – Chương 120: Những Gì Ngươi Thấy Đều Đã Được Lên Kế Hoạch


Tiền Nguyên thấy Tề Nhan trầm mặc không nói thì vô cùng sốt ruột: “Lão gia?”
Tề Nhan: “Ngươi ra ngoài cửa chờ ta đi.”
Tiền Nguyên: “Vâng.”
Ánh mắt của Tiểu Điệp vô cùng ngây thơ, nàng tò mò nhìn Tề Nhan: “Ca ca, làm sao vậy?”
Tề Nhan giấu đi sự bất an trong mắt, nàng sờ đỉnh đầu Tiểu Điệp và dịu dàng nói: “Tiểu Điệp có nguyện ý chơi một trò chơi với ca ca không? Nếu Tiểu Điệp thắng, ca ca sẽ cho ngươi nuôi thỏ.”
Tiểu Điệp lập tức có hứng thú, hai tròng mắt nàng sáng lên: “Được!”
Tề Nhan nâng tay, dùng ngón cái lau nước sốt bên môi Tiểu Điệp.

Nàng dỗ dành: “Lát nữa, Tiểu Điệp phải ngủ một giấc.

Sau khi tỉnh lại, ngươi không được nói gì cả, chỉ khi nào ca ca nói rằng Tiểu Điệp thắng thì ngươi mới có thể nói chuyện.

Ca ca sẽ phái mấy người tới nói vài lời kỳ quái với Tiểu Điệp, thử thách xem Tiểu Điệp có thể nhịn được hay không.”
Tiểu Điệp bĩu môi “hừ” một tiếng.

Khóe mắt Tề Nhan run run, mắt nàng cũng có chút phiếm hồng.
Tề Nhan: “Tiểu Điệp không muốn thỏ con sao?”
Tiểu Điệp: “Ta nhất định sẽ thắng!”
Tề Nhan: “Muội muội…”
Tiểu Điệp: “Ừ?”
Tề Nhan: “Nếu, nếu…hình xăm trên ngực ca ca biến mất, Tiểu Điệp có còn nhớ ca ca không?”
Ánh mắt Tiểu Điệp có chút nghi hoặc, dường như là nàng không biết vì sao hình xăm đang yên đang lành có thể “biến mất”, nhưng nàng vẫn kiên định nói: “Sẽ!”
Tề Nhan cúi thấp đầu, nàng sụt sịt, cố gắng không để giọng nói của mình run rẩy.

Nàng lấy một bình sứ từ trong lồng ngực, móc ra một viên thuốc: “Ăn viên kẹo này rồi ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại…!Nhớ kỹ, chỉ cần ca ca chưa nói ngươi thắng thì ngươi không được phép nói chuyện.”
– —
Tiểu Điệp đã ngủ.

Đây là thuốc ngủ do Tề Nhan mời Đinh Dậu phối chế, nó có tác dụng rất mạnh, uống một viên thì có thể ngủ yên ít nhất một đêm.
Tề Nhan đắp chăn cho Tiểu Điệp, rồi nhanh chóng bước ra phòng.
Tiền Nguyên không ngừng đi qua đi lại ở cửa, nhìn thấy Tề Nhan hắn liền vội vàng nghênh đón: “Lão gia!”
Tề Nhan cởi ngọc bội ở eo xuống và đưa cho Tiền Nguyên, đó cũng là ngọc bội mà Công Dương Hòe tặng cho nàng: “Ngươi cưỡi khoái mã đi tới công chúa phủ.


Nếu bị ngăn lại thì cứ việc lấy khối ngọc bội này ra.”
Tiền Nguyên nhận lấy bằng hai tay: “Gặp Trăn Trăn điện hạ, nô tài nên nói như thế nào?”
Tề Nhan hít một hơi thật sau: “Bảo nàng tới cứu ta.”
Tiền Nguyên: “Vâng!”
Tiền Nguyên nhanh chóng chạy đi từ cửa sau.

Cùng lúc đó, hai mươi tên Ngự tiền thị vệ đã chia làm hai đường, một nhóm thì đến phò mã phủ mời Tề Nhan, nhóm còn lại thì đi đến trước cửa tư trạch.
Bọn họ là Ngự tiền thị vệ bên cạnh Nam Cung Nhượng, cho nên bọn họ căn bản không để một phò mã nho nhỏ vào mắt.

Bọn họ không thèm gõ cửa mà trực tiếp dùng chuôi đao phá cửa, những tiếng “ầm ầm ầm” cũng không ngừng vang lên.
“Mở cửa, phụng chỉ lục soát!”
Người gác cổng trong viện nghe được lời này thì bị dọa đến nỗi đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

Hắn run tay muốn mở cửa cho thị vệ, nhưng vừa đặt ngón tay lên then cửa, hắn lại nhớ ra mình là gia nô đã ký sinh tử khế.

Gia chủ gặp tao ương thì hắn cũng không chạy thoát được, vì thế hắn lại rụt tay về.
Hắn dứt khoát bò vào một góc, vờ như mình không nghe thấy.
Thị vệ ở ngoài cửa liếc nhìn nhau, một thị vệ không hề do dự rút bội đao ra, cắm vào kẹt cửa.

Người gác cổng ở bên trong thì bụm miệng, cũng không dám thở.

Thị vệ chém một đao vào then cửa để phá cửa xông vào.
Chỉ tiếc, chủ nhân cũ của tòa tư trạch này là Tạ An – đệ nhất phú thân ở kinh thành.

Triều đình có định ra quy cách xây dựng tư trạch ở dân gian.

Tòa nhà này được làm bằng những chất liệu tốt nhất, then cửa cũng được làm từ nhiều mảnh gỗ gắn chặt với nhau, bên ngoài còn được phủ một lớp ván ép bình thường.

Gỗ này được xưng là: Không sợ lửa, không sợ nước, cứng như sắt thiết gỗ lê.
Rất nhanh thị vệ ở ngoài cửa cũng phát hiện: Then cửa này rất kỳ quặc, hai người cùng hợp sức nhưng vẫn không thể làm cho nó sứt mẻ.
Thị vệ: “Đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?”
Thị vệ trưởng phân phó: “Bốn người các ngươi vòng ra cửa sau thử xem, hai người các ngươi thì tìm thang tới.”

Thị vệ: “Vâng!”
Cũng may là Nam Cung Nhượng chỉ mệnh bắt người chứ không phải là giết người.

Mấy thị vệ này nghĩ đến chuyện Tề Nhan là quan viên chính tam phẩm, lại còn là phò mã của Trăn Trăn công chúa, làm vậy đã xem như khách khí.
Phò mã phủ cách công chúa phủ không xa, cùng lắm là ba con phố mà thôi.
Tiền Nguyên nhảy xuống ngựa, hắn nghiêng ngả xông vào công chúa phủ.

Phủ binh dựng thẳng trường mâu trong tay, quát to: “Người nào!”
Tiền Nguyên lấy ngọc bội của Tề Nhan ra: “Tiểu nhân là người của phò mã phủ, có việc gấp cầu kiến Trăn Trăn điện hạ!”
Phủ binh liếc nhìn nhau, một người cầm lấy ngọc bội: “Chờ!”
Thu Cúc đi tới thư phòng, xin đợi lệnh: “Điện hạ, quản gia ở tư trạch cầu kiến.” Suy nghĩ một lúc, nàng nói tiếp: “Hắn còn mang ngọc bội của phò mã gia tới.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy thì đặt bút lông xuống, nàng đang sao chép quyển sách mà Tề Nhan mới tặng nàng mấy hôm trước.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Dẫn hắn tới thiên thính chờ đi, bản cung tới ngay.”
Thu Cúc: “Vâng.”
Hai người vừa bước vào thiên điện thì Tiền Nguyên đã xông đến, quỳ gối trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: “Điện hạ!”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn quanh một vòng: “Các ngươi lui xuống đi.”
Nha hoàn: “Vâng.”
Đến khi tất cả mọi người lui xuống hết, Tiền Nguyên lập tức dập đầu như giã tỏi: “Điện hạ, phò mã gia cầu người nhanh chóng đi cứu hắn!”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiền Nguyên sao dám nói? Hắn chỉ báo có một đội thị vệ đến tư trạch để bắt người, Tề Nhan đã bị nhốt ở trong phủ nên đưa ngọc bội cho hắn, để hắn tới công chúa phủ cầu viện binh.
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi, trong lòng nàng nảy lên vô số suy đoán.

Nhưng nàng không nghĩ ra được, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì có thể khiến người luôn ốm đau trên giường, miệng không thể nói như phụ hoàng trực tiếp bắt người.

Hơn nữa, lấy tính tình của Tề Nhan: Nếu không phải vô cùng nguy cấp thì người nọ cũng sẽ không dùng cách này để cầu nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ im lặng một lúc, bình tĩnh ra lệnh: “Thu Cúc, sai người dắt một con khoái mã tới, chọn mấy phủ binh trung thành để bọn họ canh giữ mọi con đường vào cung.

Nếu nhìn thấy thị vệ chạy xe ngựa tiến cung thì phải ngăn lại cho bản cung!”
Thu Cúc: “Vâng!”
Nam Cung Tĩnh Nữ nắm chặt ngọc bội, nàng nói với Tiền Nguyên: “Còn không mau dẫn đường?”
Tiền Nguyên: “Vâng!”

Nam Cung Tĩnh Nữ từng đến tư trạch của Tề Nhan hai lần.

Muốn từ đó vào cung nhanh nhất thì phải đi qua cửa nam, nhưng phần lớn Ngự tiền thị vệ phụng chỉ bắt người đều phải đi qua Ngọ Môn, cũng chưa chắc sẽ đi cửa nam.
Bởi vì có thể vụt mất, cho nên Nam Cung Tĩnh Nữ dứt khoát chạy tới tư trạch để cứu người.
Nàng suy đoán: Rất có thể là Tề Nhan phạm sai lầm khi cứu tế, lại bị người nào đó vạch trần.

Tuy nhiên, Nam Cung Tĩnh Nữ tin rằng Tề Nhan tuyệt đối sẽ không vì tư lợi của mình mà làm ra những việc táng tận lương tâm, nhất định là chuyện này có hiểu lầm gì đó.
Nàng nhất định phải gặp được Tề Nhan trước khi thị vệ đưa Tề Nhan đi.

Cho dù không thể giữ được người nọ, nhưng bằng vào thân phận của nàng thì cũng có thể hòa hoãn nửa canh giờ.
Nàng có thể lợi dụng thời gian ấy để hỏi rõ nguyên nhân sự tình, hoặc là dứt khoát cùng Tề Nhan tiến cung diện thánh.
Chỉ cần Tề Nhan chưa bị “định tội”, Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn có năng lực bảo vệ Tề Nhan!
Bởi vì lần săn thú lúc trước bị kinh hách, cho nên đã lâu rồi Nam Cung Tĩnh Nữ không có cưỡi ngựa.

Nhưng lúc này nàng lại theo sát Tiền Nguyên, không ngừng vung cái roi trong tay.
Những cơn gió lạnh thấu xương ập đến, khiến Nam Cung Tĩnh Nữ không mở mắt ra được, mà nó cũng tựa như một con dao nhỏ cứa qua khuôn mặt non mịn của nàng.
Nàng căn bản không nghĩ nhiều như vậy, thậm chí hoàn toàn quên mất bóng ma tâm lý do té ngựa lưu lại.

Nàng chỉ muốn đi nhanh một chút, càng nhanh một chút.
Tề Nhan thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau từ phía cửa sau.

Nàng tính toán thời gian, nhìn Tiểu Điệp ngủ say rồi chậm rãi đứng lên.
Nàng đã sớm đoán rằng ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy…
Tất cả đối sách, nàng cũng đã nghĩ xong từ lâu…
Miễn là trong tim Nam Cung Tĩnh Nữ có nàng, lần này nàng có thể chuyển nguy thành an.

Chỉ là…
Một lớp tuyết thật dày đọng lại hậu viện hẻo lánh, Tề Nhan thỉnh thoảng nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” vang lên, nàng cũng có chút hoảng hốt.
Nàng rất hy vọng những gì xảy ra trong mười hai năm nay chỉ là một giấc mơ.
Nàng không nhớ rõ có bao nhiêu lần mình nằm mơ, chịu đựng cơn đau xuyên tim, không ngừng nói với bản thân rằng: Đây là lần cuối nàng lợi dụng Nam Cung Tĩnh Nữ.
Chuyện đến ngày hôm nay, đã lệch khỏi quỹ đạo mà nàng lên kế hoạch.
– —
Tề Nhan thở dài một tiếng, nhanh chóng đi đến tiền viện.
– —
Tề Nhan ngồi ngay ngắn trên chủ vị, phân phó: “Sai người mở cửa chính ra, mời các vị đại nhân ở ngoài vào.”
Gia đinh lĩnh mệnh rời đi, thậm chí không dám đáp lời.
Bên ngoài tư trạch, Ngự tiền thị vệ đã đặt cái thang lên đầu tường, chỉ chờ chỉ huy ra lệnh thì bọn họ sẽ công vào.


Nhưng bọn họ không ngờ được, lúc này cửa chính lại được mở ra từ bên trong.
Gia đinh quỳ trước mặt một thị vệ: “Các vị, lão gia nhà ta cho mời.”
Thị vệ trưởng không rõ Tề Nhan đang có âm mưu gì, nhưng đối phương vừa là quan tam phẩm vừa là hoàng thân.

Nếu người này chịu phối hợp, hắn cũng sẽ khách khí một chút.
Hắn sai người lấy thang xuống, cũng gọi đám thị vệ đang đâm cửa sau về.

Sau khi chỉnh đốn hàng ngũ, hắn dẫn đầu đám người đi vào tư trạch.
Gia đinh: “Lão gia, các vị sai gia tới rồi.”
Tề Nhan đặt chung trà trong tay xuống, nàng vẫn ngồi ở chủ vị, chậm rãi nói: “Các vị đại nhân đến tư trạch bản quan là vì có việc gì sao?”
Thị vệ trưởng tiến lên một bước, cầm bội đao và chắp tay với Tề Nhan: “Phò mã gia, bệ hạ có khẩu dụ mời người đến nội đình hỏi chuyện.”
Tề Nhan im lặng một lúc, đôi mắt màu hổ phách của nàng tràn đầy cô tịch.

Tuy đang nhìn thị vệ trưởng nhưng dường như nàng đang xuyên thấu qua hắn, đưa mắt nhìn đến nơi nào đó: “Có thể nói cho ta lý do không?”
Ngữ khí của nàng vẫn không nhanh không chậm, thậm chí là có chút thong thả.

Mặc dù đã đến giây phút cuối cùng, Tề Nhan vẫn tin rằng Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ đến.
Nàng đang kéo dài thời gian, nhưng lại có thể khiến đối phương cảm thấy nàng bình tĩnh, không thẹn với lương tâm.

Thị vệ trưởng âm thầm cân nhắc, cũng nói chuyện khách khí hơn lúc nãy: “Đại nhân đừng làm khó dễ tiểu nhân, ta chỉ chấp hành hoàng mệnh.

Cụ thể là chuyện gì, phò mã gia đi thì sẽ biết.”
Tề Nhan mỉm cười ôn hòa, nàng đi tới trước mặt thị vệ trưởng, ánh mắt đảo qua một người thị vệ và cái gông hắn cầm trên tay.
“Phải khóa tay ta lại sao?”
Thị vệ trưởng cười mỉa: “Nếu phò mã gia chịu phối hợp, thì không cần những thứ này.”
Tề Nhan lại chủ động vươn tay: “Ta cũng không muốn để các vị khó xử, các ngươi cứ khóa tay ta lại đi.”
Thị vệ trưởng than nhẹ một tiếng: “Như thế…thì xin lỗi phò mã gia.”
Tề Nhan bị đẩy ra chính sảnh, nàng đi không bao xa thì Nam Cung Tĩnh Nữ cũng đã tới.
Tuy lòng Tề Nhan đã nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn cúi thấp đầu xuống.
Rất đúng lúc, hết thảy đều vô cùng tốt, lần này nàng lại chiến thắng.
Nhưng nàng không dám đối mặt với Nam Cung Tĩnh Nữ, bởi vì ngay cả cái gông nàng đeo trên tay…cũng là một nước cờ nàng trù tính nàng ấy.
Ở trong mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, cảnh tượng này lại có một tư vị khác.

Nàng chỉ thấy Tề Nhan bất lực, cùng với cái gông chói mắt trên cổ tay người nọ.
Nam Cung Tĩnh Nữ sải bước tới: “Sao các ngươi dám đối đãi phò mã của bản cung như vậy?”
Bọn thị vệ dồn dập quỳ xuống đất: “Tham kiến Trăn Trăn điện hạ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.