Đọc truyện Kinh Vân – Chương 10
Kinh Vân mơ màng, y không biết tại sao mình sống được tới ngày hôm nay nữa, y mang thai bảy tháng, bụng lộ rõ, áo mỏng không che được, hài nhi trong bụng đã biết đạp, lại rất hiếu động, thường xuyên trong bụng y duỗi tay đạp chân, tuy mỗi lần bé con làm như vậy, y đều đau thấu trời nhưng lại rất vui. Mỗi lần như vậy, y đều ôm bụng mà thủ thỉ với hài nhi: “ Nhi tử ngoan, kiên cường mà sống, sau này ta sẽ dạy con biết đọc biết viết…” Thái giám đưa cơm cũng đôi lần gặp y đang ôm bụng nỉ non, thấy lạ nhưng không quá quan tâm. Vị thái giám đưa cơm, từ mấy tháng trước nhìn đến bụng của Kinh Vân đã thấy sự khác thường, bụng thập tam hoàng tử ngày càng to, giống như mẫu thân lúc mang bầu tứ đệ. Nhưng thái giám này mới 15, 16 tuổi, hết sức ngây thơ lại nói nam nhân mang tử làm sao có thể nghĩ tới, hơn nữa trong cung không phải nói rằng thập tam hoàng tử mắc bệnh sao, đây có lẽ là bệnh trạng kì quái nên thái giám cũng không nhiều lời, không hỏi thăm Kinh Vân, trừ một lần y ngất xỉu đỡ y vào giường thì cũng không còn tiếp xúc gì với y. Khi đưa cơm, thấy y chật vật, từ từ giường vịn theo giá sách, khó khăn mãi mới tới được bàn ăn thì lần sau liền để thức ăn trên giường cho y. Vị thái giám này cũng coi như có nhân tình, nhưng ở trong cung, nô tài nhỏ bé, y lại là người thái hậu đối phó, hẳn đã dặn vì thái giám này ngoại trừ đưa cơm tới thì không được có bất kì điều gì với y ngoại trừ mấy ngày trước, Kinh Vân thực sự không thể tiêu hóa nổi cơm rau, đành nhờ thái gám lần sau mang tới cho y chút cháo, cháo loãng có thể tiêu hóa một chút, thái giám mới nhìn y, cúi đầu một cái. Hiện tại, phạm vi di chuyển của Kinh Vân chỉ là từ giường tới bàn, mà là trên giường nhiều hơn. Phần vì thai nhi đã lớn, đè vào kinh mạc làm phù hai chân, phần vì y suy yếu cùng cực, hơn nữa ban đêm chân co rút, cứng đờ, khó chịu vô cùng không ngủ được. Người y gầy không còn chút thịt, khuôn mặt tiều tụy hốc hác, tóc đen chải qua loa rồi dùng dây buộc lại, trước đây, tuy có khổ, nhưng cũng tốt hơn, lại thêm kế thừa vẻ đẹp từ mẫu phi, không khỏi động lòng người. Chân tay luôn vô sức, cử động khó khăn, những lần “ phát bệnh” như mấy tháng trước dần thường xuyên hơn, ngũ hành như gặp cừu nhân, đánh nhau trong người y tới địch không chết ta chết, hành y chật vậ vô cùng. Nên thường xuyên nằm trên giường, vuốt ve bụng căng tròn của mình mà nỉ non, cảm nhận cái đạp đau thấu xương của nhi tử, nhưng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, lan lên não bộ làm y thống khoái. Một tay đỡ bụng, một tay lần theo giá sách, y đi lại vài bước, dù là nữ nhân sinh con cũng nên đi lại nhiều, y lại là nam nhân, sinh con hiện không biết sinh thế nào nhưng nhất định khó khăn hơn nhiều. Đành học theo nữ tử, trước khi sinh đi lại một chút, nhưng sức lực không có, mới đi mấy bước y đã thở hồng hộc, tay trái đỡ bụng cảm thấy bụng trịu nặng xuống.
———–
Tiếu Vận, tên thái y vô dụng của thái y viện đang ở một góc hẻo lánh đầy cây cỏ của hoàng cung mà rong chơi, y ngậm một ngọn cỏ trong miệng, nằm vắt chân trên cây bày ra bộ dạng lười biếng mà nhìn trời. Chốn vào thái y viện ăn chơi đã hơn ba năm, y cũng có chút buồn chán, chợt nhớ tới cuộc sống trước kia, liền muốn đi tìm vui. Đúng lúc này lại nhớ ra vị thập tam hoàng tử kia, thái hậu phân phó cho y chăm sóc hắn, chính là muốn tuyệt đi con đường sống của hắn, trong hoàng cung này ai không biết thái y Tiếu Vận lười biếng vô độ, y thuật tệ hại, dùng tiền mua quan chức. Nghe hạ nhân trong cung đồn đãi vị hoàng tử này mắc quái bệnh, quái bệnh, ba năm rồi không hành y ngứa ngáy chân tay rồi. Cảm hứng tới không thể không đi, Tiếu Vận nhảy từ trên cây xuống, vẻ mặt như sói tìm được con mồi, xoa xoa hai tay vào nhau tiến vào Đông các. Thân ảnh luôn theo dõi Đông các thấy Ngân Cách tiến vào cũng không ngăn cản, hắn biết tên này không có y thuật, thai hậu cũng ra lệnh cho hắn xem bệnh, ý muốn sâu xa là để Tiếu Vận với tư cách thái y, thông báo thập tam hoàng tử mắc bệnh lạ không chữa được mà qua đời, cũng là cho dân chúng một tin tức hợp lý, nên cứ mặc cho y đi vào.
Trong lúc y nhân đang trầm tư suy tính, Tiếu Vận lúc này đang đứng ở cửa phòng Kinh Vân, ngọn cỏ vì miệng há quá to nên rơi xuống đất, Tiếu Vận đang nhìn thấy cái gì thế này. Một nam tử thân mặc y phục màu xám, gầy tới da bọc xương, trắng toát, mặt tiều tụy nhưng không mất vẻ thoát tục tiên thiên, một nam tử đẹp tới mức đế vương vì y mà bại quốc cũng mỉm cười, đang bám tay vào giá sách, thở hồng hộc, bất thường hơn là bụng y rất to, người gầy như vậy, bụng to như thế là nghịch lý, hơn nữa, thập tam hoàng tử này…
Kinh Vân thở dốc, nhìn lên vị khách lạ đứng trước cửa, nhói một cái trong lòng, lại nhìn tới y phục của khách nhân, gắng mãi mới thều thào nói:
“ Ngài là thái y?”
Tiếu Vận giật mình, giọng nói thều thào đoạn khí nhưng trước đây hẳn là một giọng hay trong trẻo, tóc đen buộc qua loa rũ xuống vai, thập tam hoàng tử này như thế mà còn đẹp tới vậy, hẳn người thấy người thích, tại sao lại không được tiên đế yêu thương đã thế còn mắc quái bệnh, thật là hồng nhan bạc phận.
“ Đúng, ta tới xem bệnh cho thập tam hoàng tử” Tiếu Vận chắp hai tay phái trước, thi lễ nói.
“ Thái hậu…”
“ Ngài cứ yên tâm, thái hậu sai ta tới chăm sóc ngài”
“ Thì ra là vị thái y bỏ bê ta mấy tháng trốn đi chơi” Kinh Vân nhướn mày, đả kích Tiếu Vận.
“ Hì hì “ Tiếu Vận xoa xoa đầu, ngượng ngùng cười trừ.
“ Thái y chơi chán rồi, nên hồm nay tới ta tìm vui sao?” Kinh Vân giọng nói thì yếu ớt, nhưng lời nói ra mang đầy gươm đao, y tức giận vị thái y này, lúc trước nếu bỏ y không quan tâm, y không quản, nhưng hiện nay có hài nhi, với tình trạng mấy tháng nay, y vô cùng lo bé con trong bụng có làm sao không, lại không thể ra ngoài, vị thái y được giao việc cũng không một lần thấy mặt. Nên bỏ qua việc y là người lạ, Kinh Vân không khỏi đả kích y. Đặt người ngồi xuống xuống ghế, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Tiếu Vận.
“ Là vi thần đợi” Tiếu Vận chắp hai tay, cung kính nói.
“ Đợi ta chết sao?” Kinh Vân lạnh lùng hỏi lại y.
“ Có một số bệnh lý, phải đợi thời gian bệnh biểu hiện rõ hơn rồi mới có thể chẩn và trị chính xác”. Tiếu Vận trưng ra dáng vẻ học rộng tài cao nói với Kinh Vân.
“ Ngài chưa gặp ta chẩn mạch một lần, ngài có thể biết bệnh ta cần thời gian biểu hiện sao? Với lại y nhân giỏi không phải là y nhân chẩn được bệnh từ sớm sao, đợi đến khi bệnh phát rõ mới chẩn, thì người bệnh sớm gặp hắc bạch vô thường.” Tên thái y tắc trách còn thích bày đặt bao biện. Nhưng mà, Kinh Vân nhướn mày, đánh giá Tiếu Vận.
“ Người có tài chỉ cần nghe kể là biết bệnh, kẻ nói rằng bệnh nào cũng có thể chẩn sớm, đợi tới khi bệnh phát mới chẩn thì bệnh nhân sẽ chết là kẻ kiến thức còn hạn hẹp” Tiếu Vận đầy tự tin nói.
“ Ta tin” Kinh Vân nhàn nhã nói một câu làm Tiếu Vận nghe xong giật mình. Y tin, y tin lời bao biện của ta, một lời nói dối không chớp mắt, thêm vài phần nói bừa, kẻ nào nghe xong, tưởng thật, hành y theo lời Tiếu Vận vừa nói thì dân số quốc gia giảm mạnh, ha ha, nhìn qua thập tam hoàng tử phong thái, cốt cách đầy kinh luân như vậy, hóa ra lại là kẻ ngốc nghếch.
“ Ta tin ngươi là người có tài, còn lý lẽ của ngươi mang xuống cho chó gặm đi” Kinh Vân nhàn nhạt nói.
Y nhìn ra chân tướng của ta, Tiếu Vận chột dạ nghĩ, Kinh Vân hoàng tử này không phải kẻ tầm thường.
“ Thân hoàng tử cao quý, sao có thể nói ra lời lẽ này”. Tiêu Vận bới lá tìm sâu.
“ Không được?” Kinh Vân lạnh nhạt nói, kiểu nói đó là của Tô Lệ, mặt khác Tô Lệ là tưởng tượng của y, vậy tính cách đó chẳng phải là của y sao, chẳng qua, y trầm mặc, ít tức giận, cũng ít có người cho y tức giận, nên không dùng lời lẽ có phần thô tục đó.
“ Không phải là không được. Hôm nay tới đây tìm vui, lại tìm ra một thập tam hoàng tử thú vị như vậy thật là may mắn. Thập tam hoàng tử, trước xin hãy kể lại cho vi thần bệnh trạng của ngài từ lúc đầu tới giờ. Vi thần y thư đọc không ít, gặp bệnh lạ cũng nhiều, đa phần đều chữa được?” Tiếu Vận động viên Kinh Vân. Vọng, văn, vấn, thiết, Ngân Cách từ lúc đầu đã quan sát tỉ mỉ thần thái của Kinh Vân, nói chuyện dẫ nghe ra được tình hình, tất nhiên giờ phải hỏi bệnh trạng của người bệnh.
Có thai, ngươi chữa gì kiểu gì? Kinh Vân cười nhạt, kẻ này tự tin thái quá.
Đem tất cả mọi chuyện từ khi mang thai tới nay, tỉ mỉ kể cho Tiếu Vận nghe, mấy lần y phải dừng lại, thở dốc rồi mới có sức kể tiếp. Ngân Cách nghe xong, mặt mũi tái mét, tâm hoảng thần loạn, trong cơ thể, âm dương là học thuyết làm chủ, lại chia thành kim-mộc-thủy-hỏa-thổ ứng với các tạng phế-can-thận-tâm-tỳ, dựa vào tương sinh, tương khắc vừa hỗ trợ vừa ức chế nhau mà tồn tại. Nay thập tam hoàng tử âm dương mất cân bằng, thủy hỏa đối đầu, ngũ hành tranh chấp, đánh nhau loạn xạ, thương tổn mạnh mẽ lục phủ ngũ tạng, là người khác, sớm đã gặp cố cố,kị kị rồi, còn sức mà lần tường bước đi?
“ Bụng ngài là từ lúc bị bệnh đã to như vậy hay là từ bao giờ?” Tiếu Vận hỏi vấn đề y thấy thắc mắc nhất, Kinh Vân gầy thế mà bụng lại to vậy, có lẽ có thứ gì đó ăn mòn y, trong cơ thể xuất hiện vật lạ nên xảy ra sự bài xích, khiến ngũ hành tương thừa, tương vũ lung tung.
“ Thái y xin hãy xem mạch” Kinh Vân để hở cổ tay trắng muốt của mình ra.
Tiếu Vận khó hiểu, bắt mạch xong, y giãy nảy lên. Là…
————–
Trong dân gian, một câu chuyện xưa, một lời đồn thổi theo gió bay tới kinh thành. Rằng là ngày trước, một bộ tộc quái dị, độc ác, nam tử trong tộc nếu phạm tội sẽ bị cho dùng thuốc, nghịch thiên mang thai. Lúc mang thai bị hành hạ đủ kiểu, vì là nam tử, không có cơ quan nuôi dưỡng cho hài nhi, nên đứa bé sẽ lấy lục phủ ngũ tạng của phụ thân, hình thành cơ thể cho mình nên cơ thể người cha sẽ suy yếu cùng cực. Hơn hết là lúc sinh sẽ đau đớn vô cùng, đứa bé sẽ lăn lộn, đạp quấy rất mạnh rồi mới ra, lại không có nước ối nên sẽ dùng máu của cha mà làm trơn đạo lộ. Nam nhân trong thời gian mang thai, dù khổ sở thế nào cũng không thể chết đi, sinh xong cũng duy trì sức tàn một tháng, nhận chịu sự khinh miệt của đồng tộc, nhìn đồng tộc chà đạp con mình rồi mới ra đi. Đây là biện pháp trừng trị độc ác nhất, sau này do thiên tai, tộc nhân chết hết, để lại một câu chuyện kinh hoàng cho nhân gian. Câu chuyện tới tai Ngũ vương gia, khiến Ngũ vương gia run rẩy đánh rơi chén trà, nằm giường mê man gặp ác mộng mấy ngày. “ Cầu cho bệ hạ không dùng tới viên thuốc đó, tốt nhất là để đâu đó linh tinh, thuốc hỏng, cung nhân bỏ nó đi là tốt nhất. Không mạng ta khó bảo toàn”.