Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 54 – Cà phê áo tím – Chương 8
Chương 8
Tiểu Long ngơ ngác:
-Hổng lẽ mấy hôm nay Quỳnh Như chuyển qua thích thầy Huấn hở Hạnh?
Quý ròm nhanh nhẩu cướp lời:
-Chứ gì nữa!
Nó đưa tay sờ cằm, cố tạo ra phong cách của một triết gia:
-Nếu đúng theo quy luật tình cảm từ năm lớp tám đến nay thì khi nhỏ Quỳnh Như đột ngột chăm học một môn nào đó, dứt khoát thầy giáo dạy môn đó “có vấn đề” về ngoại hình….
Tiểu Long thở hắt ra:
-Nhưng thầy Huấn đâu có đẹp trai.
Nhỏ Hạnh cười khúc khích:
-Nhưng thầy có răng khểnh.
Con nhà Tiểu Long vẫn như kẻ đi trong sương mù cho đến khi nhỏ Hạnh chìa ra một tờ giấy trước mặt nó. Tờ giấy khổ A4, được in ra từ computer.
Tiểu Long và Quý ròm lập tức châu đầu vào xem:
Bạn tên gì ?
-Quỳnh Như.
Có thích tên của mình không?
-Chắc là có.
Bạn có anh chị không?
-Có, một em gái.
Có sợ ba mẹ không?
-Có.
Trốn nhà đi đêm bao giờ chưa?
-Đêm ngày gì cũng chưa.
Nếu được ba mẹ cho phép, bạn muốn… ?
-Có một phòng học riêng.
Thích loại điện thoại di động kiểu nào?
-Màn hình cảm ứng.
Màu sắc bạn ưa thích?
-Tím than!
Thích diễn viên nào? Vì sao?
-Brad Pitt, Kim Thành Vũ. Vì đẹp trai.
Đã bao giờ cảm thấy căm ghét cả thế giới chưa? Khi nào?
-Thỉnh thoảng.
Biết nấu ăn?
-Biết.
Tiểu long đọc một hồi, mặt ngẩn tò te:
-Cái này là cái gì vậy nè trời?
Quý ròm gật gù, vẻ hiểu biết:
-Đây là một dạng tự bạch. Các blogger gọi là Tag.
Nó quay sang nhỏ Hạnh:
-Bạn in ra từ blog của Quỳnh NHư hả?
-Ờ, blog này hình như Quỳnh Như mới lập, danh sách bạn bè chưa có người nào hết.
-Thế sao Hạnh biết blog này.
-Tình cờ thôi.
Quý ròm không thắc mắc nữa. Nó cùng Tiểu Long căng mắt đọc tiếp:
Thói quen đầu tiên của bạn sau khi ngủ dậy
-Hỏi vớ vẩn! Mở mắt chứ làm gì?
Trong tủ bạn có bao nhiêu bộ quần áo?
-Lại vớ vẩn tập 2…!
Có nợ ai một ơn cứu mạng không? Ai? Chi tiết?
-Có. Mẹ tớ, lúc tớ chơi ngu bỏ phấn may đồ vô miệng nhai nuốt.
Khóc trong lớp bao giờ chưa?
-Vài lần.
Thấy ai chết chưa? Chết kiểu gì?
-Chưa! Chỉ một lần thấy chuột chết. Chết kiểu… chuột!
Vượt đèn đỏ bao giờ chưa? Trong trường hợp nào?
-Rồi. Bị trễ học.
Bị đẩy xuống hồ bơi khi mặc nguyên quần áo trên người chưa?
-Rất may là chưa.
Khi tức giận, bạn làm gì?
-Tuỳ xem tức ai.
Kiểu nằm ngủ của bạn?
-Nghe đồn là ngủ ngồi rồi gập người lại.
Quý ròm ngước nhìn nhỏ Hạnh:
-Quỳnh Như thường ngày ít nói, hoá ra con nhỏ này cũng lém lỉnh ghê!
Tiểu Long sốt ruột:
-Nhưng Hạnh kêu tụi mình đọc cái này để làm gì? Tôi đang hỏi chuyện thầy Huấn kia mà?
Nhỏ Hạnh nheo mắt:
-Thì Long cứ đọc tiếp đi!
Tiểu Long lại dán mắt vào tờ giấy, lần này nó không đọc trong im lặng nữa. Miệng nó liên tục xuýt xoa, hết “à” tới “ồ”. Bây giờ nó mới tin con nhỏ Quỳnh Như bỗng nhiên thích môn lịch sử chính là vì thầy Huấn.
Thành quả “vượt lên chính mình” mà bạn tự hào nhất?
-Suýt trở thành nhà nông học.
Món quà sinh nhật thích nhất?
-Được thầy Huấn khen!
Dùng số tiền đầu tiên bạn tự kiếm được vào việc gì?
-Mua sách báo và tài liệu môn lịch sử.
Mẫu đàn ông bạn thích nhất?
-Có răng khểnh.
Từng ước mình là… ?
-Đủ thứ. Bây giờ ước là nhà sử học.
-Chữ cái bạn thích nhất?
-Trước đây thích chữ K, bây giờ đang thích chữ H.
Quý ròm cười khì khì:
-Bó tay con nhỏ này!
Nó nháy mặt:
-Để tôi chọc Hải quắn chơi.
-Chọc cách sao? – Tiểu Long gãi má.
Quý ròm vỗ vai thằng mập, láu lỉnh:
-Tao sẽ thuật lại cho Hải quắn nghe bản tự bạch của Quỳnh Như. Chỉ thuật nó nghe hai câu cuối thôi.
-Hai câu cuối.
-Ờ. Chữ cái bạn thích nhất? Trước đây thích chữ K, bây giờ đang thích chữ H.
Tiểu Long phì cười:
-Hải quắn sẽ tưởng Quỳnh Như đang thích nó hở?
-Quý đừng có chơi ác. – Nhỏ Hạnh ngăn.
-Tôi đùa thôi. – Quý ròm nhún vai. – Nhưng dù tôi không trêu nó, chắc chắn Hải quắn cũng đang đinh ninh như thế.
***
Quý ròm nói đúng.
Con nhà Hải quắn càng ngày càng tin là nhỏ Quỳnh Như có tình ý gì đó với mình. Vì sau lần Quỳnh Như bối rối thú nhận sở dĩ nó rủ Hải quắn học chung là vì nó đang “thích một người”, con nhỏ lập tức chứng minh điều đó bằng cách thường xuyên rủ nó đi chơi hơn trước.
-Chiều nay tụi mình đi chơi đi! – Quỳnh Như rủ tỉnh bơ.
-Đi chơi á? – Hải quắn hồi hộp hỏi lại.
-Ờ.
-Đi đâu?
-Tới nhà thầy Huấn chơi. Mình mới dò ra địa chỉ nhà thầy.
Hải quắn cứ ngỡ Quỳnh Như rủ nó đi ăn kem, đi xem phim hoặc la cà ở các siêu thị ngắm hàng hoá như những đứa khác. Ai ngờ Quỳnh Như rủ tới nhà thầy.
-Ờ, đi.
Hải quắn gật đầu mà bụng ỉu xìu. Nhưng nó chỉ buồn có năm phút thôi. Tới phút thứ sáu thì nó hết buồn.
Đến khi hai đứa dắt xe ra cổng thì nó đã kịp suy nghĩ về chuyện này theo một cách khác: Ờ nhỉ, con gái khác con trai. Con gái bao giờ cũng e lệ, ý tứ. Đùng một cái, rủ bạn trai đi ăn kem hay chui vô rạp coi phim, chẳng có đứa con gái nào làm thế. Nó muốn đi chơi với mình, nhưng nó xấu hổ, do đó nó nghĩ ra cớ … “đến nhà thầy”. Nó khôn ghê!
Thầy Huấn tiếp đón Quỳnh Như và Hải quắn rất vui vẻ. Đó là hai “học trò cưng” của thầy mà.
Hải quắn nói năng còn ngượng nghịu chứ Quỳnh Như thì liến thoắng như con chích choè, khác hoàn toàn với hình ảnh của nó ở trên lớp.
-Ba thầy đâu, thầy?
-Mẹ thầy đâu, thầy?
-Vợ thầy đâu, thầy?
-Thầy sinh ngày mấy háng mấy năm mấy vậy, thầy?
-Thầy có hay đi ăn kem không, thầy?
-Thầy thích nhất ca sĩ nào, thầy?
-Thầy thích coi phim gì, thầy?
-Thầy có thích coi bóng đá không, thầy?
Nhỏ Quỳnh Như hỏi lung tung đến mức Hải quắn ngồi bên cạnh cứ giật mình thon thót. Nó sợ thầy Huấn bực mình đó mà.
Nhưng hình nhưu thầy chẳng bực mình tí ti ông cụ nào. Thậm chí thầy còn có vẻ khoái chí trước sự liến láu của cô học trò nhỏ.
Mặc cho Quỳnh Như hỏi vung vít, thầy đều từ tốn trả lời.
Ngay cả khi “điều tra” cả buổi về thầy xong, nó hạ một câu xanh rờn:
-Thầy có số điện thoại không, cho em xin đi!
Thầy cũng mỉm cười đọc số điện thoại cho nó ghi.
Trên đường về, Hải quắn trách:
-Khi nãy bạn hỏi gì lắm thế, không sợ thầy buồn à?
-Buồn á? – Quỳnh Như tròn mắt – Mình quan tâm đến thầy như thế, thầy vui mới đúng chứ, sao lại buồn ?
Hải quắn lúng túng:
-Nhưng mình mới tới nhà thầy lần đầu…
-Tới lần đầu thì sao? – Quỳnh Như hào hứng – Mai mốt mình sẽ còn tới nữa mà.
Hải quắn lo ngay ngáy khi nghe nhỏ bạn “doạ” sẽ còn tới thăm thầy nhiều lần nữa. Nó sợ những lần sau nhỏ bạn lại tiếp tục “chất vấn” thầy liên tu bất tận như thế, có khi thầy nổi cáu đuổi hai đứa nó ra khỏi nhà không chừng!
Quỳnh Như không để ý đến nét mặt lo lắng của bạn. Nó tíu tít khoe:
-Bữa nay mình biết bao nhiêu là chuyện về thầy. Biết tuổi của thầy nè. Biết ngày sinh nhật của thầy nè. Biết thầy chưa có vợ nè. Biết cả số điện thoại của thầy nè.
Hải quắn nhìn sững Quỳnh Như, không rõ con nhỏ này rủ mình tới thăm thầy là vì kiếm cớ để đi chơi nhong nhong với mình hay là để “điều tra lý lịch” của thầy thật. Nhưng tại sao nó phải tìm hiểu về thầy kỹ lưỡng thế nhỉ?
Tự dưng Hải quắn băn khoăn quá. Đầu óc nó nghĩ ngợi lung tung suốt dọc đường về.
Chỉ đến khi gặp thằng Tiểu Long vào sáng hôm sau hồn nó mới ra hoa trở lại.
Ôi, mỗi lần như vậy, hồn nó nở tới triệu đoá hoa hồng chứ ít đâu!