Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 53 – Má lúm đồng tiền – Chương 3
Quới Lương nhận lời chép thuê cho nhỏ Thạch Anh, “thu nhập” được năm chục ngàn.
Nó chi cho thằng Hưng Vinh hai lần tổng cộng là hai mươi lăm ngàn.
Còn lại hai mươi lăm ngàn, nó đi chơi với thằng Quốc Ân một bữa là hết veo.
Tóm lại, nghèo vẫn hoàn nghèo!
Cho nên hổng có gì khó hiểu nếu những ngày gần đây, ngồi học mà nó cứ lấm la lấm lét liếc sang chỗ con nhỏ Thạch Anh hoài.
Nhỏ Thạch Anh bắt gặp nó nhìn trộm, nhoẻn miệng cười:
– Bộ mặt mình dính lọ nồi hả?
– Đâu có!
– Hổng có sao bạn nhìn mình hoài vậy?
– Nhìn đâu mà nhìn!
Quới Lương bối rối đáp và quay mặt đi chỗ khác. Con gái cười có lúm đồng tiền trông xinh tệ! Quới Lương nhủ bụng, nhưng nó chỉ nghĩ thoáng qua thế thôi. Lúc này nó đang nghĩ đến những đồng tiền trong bóp của Thạch Anh nhiều hơn. Đồng tiền trên má, nó đâu có cần.
Quới Lương nhớ đến cái hẹn với Quốc Ân chiều nay, bụng mỗi lúc một bồn chồn. Vì thế nó cứ liếc trộm Thạch Anh hoài hoài. Nó đang rình cơ hội.
Thằng Quới Lương chắc ở hiền (nếu không tính chuyện nó “bóc lột” thằng Hưng Vinh) nên nó gặp lành.
Nó rình nhỏ Thạch Anh đến tiết sinh vật thì cơ hội hiện ra trước mắt nó. Khi cô Luông bắt đầu đọc bài cho học sinh chép, Quới Lương mừng rơn khi thấy nhỏ Thạch Anh chả buồn động tay động chân, cứ ngồi ngáp ngáp.
– Buồn ngủ hả, Thạch Anh? – Quới Lương hồi hộp hỏi.
Thạch Anh chép miệng:
– Ờ, hồi hôm mình thức khuya học bài, bây giờ mắt cứ díp lại.
Quới Lương không biết nhỏ bạn có thức khuya học bài thiệt không. Nó không tin con nhỏ tiểu thư này lại siêng học đến thế. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là nhỏ Thạch Anh đang làm biếng chép bài.
– Bạn đưa tập đây tôi chép giùm cho! – Quới Lương khịt mũi đề nghị.
Thạch Anh dựng mắt lên:
– Thế còn bài của bạn?
– Tối về tôi chép lại sau. – Quới Lương nhún vai – Chép nhoáng một cái thôi mà.
Nhỏ Thạch Anh không nghĩ Quới Lương tự dưng lại tốt với mình đến thế. Nó rọi mắt quanh gương mặt thằng này, ngập ngừng hỏi:
– Bạn đang kẹt tiền hả?
Mặt thằng Quới Lương ửng lên như đột ngột tráng men. Tại nhỏ Thạch Anh hỏi thẳng quá mà.
Nhưng Thạch Anh đã thẳng thắn, không có lý gì Quới Lương làm bộ làm tịch. Đằng nào nó cũng đã từng chép thuê cho con nhỏ này rồi.
– Ờ. – Quới Lương tặc lưỡi.
Thạch Anh mỉm cười:
– Năm ngàn một bài, chịu không?
Năm ngàn một bài không phải là quá bèo, nhưng không đủ để la cà với thằng Quốc Ân chiều nay.
Quới Lương gãi đầu:
– Ừ. Tôi sẽ chép cho bạn mười bài…
Quới Lương nói lòng vòng, ý tứ xa xôi nhưng nhỏ Thạch Anh hiểu ngay. Nó gật đầu, dễ dãi:
– Mình sẽ đưa trước cho bạn năm chục ngàn.
Kể từ bữa đó, coi như thằng Quới Lương đi học giùm cho nhỏ Thạch Anh, còn con nhỏ này ỷ mình ngồi bàn chót, lại ngay trong góc kẹt chẳng ai để ý nên tới lớp tha hồ ngồi cắn móng tay, đọc truyện dưới ngăn bàn hay chống tay lên cằm ngáp lên ngáp xuống.
Vụ “làm ăn” giữa hai đứa nó diễn ra hoàn toàn bí mật, ngay đứa ngồi cạnh là thằng Lâm cũng không hề hay biết. Tổ trưởng Minh Vương ngồi tuốt đầu bàn dãy bên kia càng mù tịt.
Mọi việc chỉ vỡ lở hôm thầy Huấn dạy sử kêu thằng Quới Lương lên dò bài, lật tập tìm cả buổi chẳng thấy bài mới của nó đâu. Lật lui lại tìm những bài trước cũng không thấy nốt.
Thầy ngước lên nhìn đứa học trò đang đưa cặp mắt lo lắng nhìn lại mình, mặt sa sầm:
– Em học hành cái kiểu gì vậy hả, Quới Lương?
– Dạ… dạ…
– “Dạ, dạ” cái gì! – Thầy Huấn nổi quạu – Sao em đi học mà không chép bài?
Quới Lương nói dối:
– Dạ thưa thầy, cả tháng nay em bị… đau tay ạ.
Thấy thầy Huấn nhìn mình bằng ánh mắt bán tín bán nghi, Quới Lương lật đật nói thêm,vừa nói nó vừa nặn ra vẻ mặt thật sầu não:
– Em bị té xe thưa thầy.
Thầy Huấn không biết đứa học học trò của mình có bị té xe thật không, nhưng thầy nhủ bụng chẳng may nó bị té xe thật thì cũng nên châm chước cho nó. Vì vậy, thay vì phết cho thằng Quới Lương một con zêrô, thầy uể oải đưa cuốn tập lại cho nó:
– Em về chỗ đi! Khi nào hết đau tay em nhớ chép lại bài học cho đầy đủ nghe chưa!
– Dạ.
Quới Lương ngoan ngoãn đáp.
Nhưng nỗi mừng thoát nạn của nó lập tức bị nhỏ Thạch Anh làm cho tắt ngóm. Nó ôm tập về chỗ, vừa đặt mông ngồi xuống, Thạch Anh đã quay sang, hoạnh họe ngay:
– Hóa ra về nhà bạn không chép lại bài à?
– Tôi quên. – Quới Lương tặc lưỡi.
– Hứ, quên! – Thạch Anh “xì” một tiếng – Bạn cứ quên như vậy, có ngày chuyện “làm ăn” giữa mình và bạn sẽ bị lộ cho coi!
– Lộ sao được mà lộ! – Quới Lương hừ mũi – Nhỡ tụi bạn phát giác tôi thường xuyên chép bài cho bạn, tôi sẽ nói là tôi giúp đỡ bạn bè. Ngu gì khai ra chuyện tôi nhận thù lao.
Thạch Anh cảm thấy lý lẽ của bạn mình có điều gì đó không ổn, nhưng không biết nói thế nào. Nhỏ Thạch Anh ngồi im nhưng trông mặt thì thấy nó hoang mang lắm. Nó lo nghĩ cũng đúng thôi, vì nếu chuyện chép thuê vỡ lở, không chỉ thằng Quới Lương mà ngay cả nó cũng mang họa.
– Bạn yên tâm đi! – Như đọc được nỗi lo lắng trong lòng nhỏ bạn, Quới Lương thì thào trấn an – Tối nay tôi sẽ chép lại không thiếu bài nào.
Thạch Anh cau mày:
– Chép tất cả các môn chứ?
– Tất cả các môn!
Quới Lương khẳng khái đáp, thực ra nó đang lo lắng không kém gì nhỏ Thạch Anh. Thạch Anh sợ vụ “làm ăn” đổ bể, sẽ bị thầy Phú và ban cán sự lớp phê bình. Quới Lương ngoài nỗi sợ đó, còn thêm một nỗi sợ khác, lớn hơn: nó sợ mất “công ăn việc làm”. Ờ, nếu lần nào bị kêu lên bảng, mình cũng bị thầy cô mắng về tội không chép bài, chắc con nhỏ này sẽ chột dạ! Nó sẽ không thuê mình nữa! Quới Lương liếc trộm Thạch Anh, thấp thỏm nghĩ.
Nhưng Thạch Anh không phải là đứa duy nhất cằn nhằn Quới Lương trong ngày hôm đó. Từ bên phải, thằng Lâm thúc khuỷu tay vô hông nó:
– Mày làm sao thế hở, Quới Lương?
– Sao gì mà sao! Ban ngày làm gì có “trăng” với “sao”! – Quới Lương bông phèng, cốt để thằng bạn nó đừng hỏi nữa.
Thằng Lâm không bị Quới Lương đánh lừa. Nó tiếp tục tra khảo:
– Sao mày không chép bài?
Quới Lương lằm bằm:
– Tao bị đau tay. Mày cũng biết rồi mà.
– Biết cái con khỉ! – Lâm bĩu môi – Mày lừa thầy Huấn thì được, còn lâu mày mới lừa được tao!
Quới Lương lí nhí:
– Hôm trước tao bị té xe thật mà.
– Mày té xe hồi nào? Đừng có dóc! – Thằng Lâm gầm gừ trong cổ họng, đã muốn gây gổ lắm rồi.
– Lúc tao té xe, mày có mặt ở đó đâu mà thấy.
Thấy bạn mình quyết chống chế đến cùng, Lâm làm bộ thở dài:
– Thế khi té xe, mày chống tay xuống đất à?
Con nhà Quới Lương không biết thằng Lâm đang giăng bẫy. Nghe thằng này đổi giọng, nó mừng rơn:
– Ờ. Tao chống tay xuống đất. Thế là nghe “rốp” một phát…
Lâm nheo mắt:
– Gãy xương cơ à?
– À, không. – Quới Lương giật thót – Không nghe tiếng “rốp” nào hết. Tao nhớ lộn. Xương không gãy, chỉ bị trặc gân thôi.
Lâm gật gù, làm như không nghe thấy lối diễn tả lộn xộn, đầy mâu thuẫn của bạn:
– Ờ, trặc gân là đau lắm. Lâu lành nữa!
Quới Lương sung sướng:
– Sao mày biết hay vậy?
– Sao không biết! – Lâm lim dim mắt – Hồi bé tao từng bị giống như mày một lần. Chậc, gì chứ trặc gân là ghê lắm! Nhúc nhích cũng chả được, đừng nói là chép bài!
Quới Lương long lanh mắt nhìn bạn, nó chơi thân với thằng Lâm đã lâu nhưng chưa bao giờ nó thấy thằng này đáng yêu như hôm nay. Mặt rạng ra, nó hào phóng khen, giọng cảm động:
– Mày giỏi thật đấy! Cái gì mày cũng biết!
– Ờ, tao biết nhiều chuyện lắm. – Lâm liếm môi – Tao còn biết cả chuyện mấy hôm nay mày vẫn chép bài bình thường nữa.
Quới Lương ngơ ngác, thằng Lâm xoay chuyển thái độ lẹ quá nên nó chưa kịp hiểu ý tứ của thằng này:
– Nghĩa là sao?
Lâm nhếch mép, vẻ tươi cười hòa nhã biến mất:
– Nghĩa là thực ra mày chẳng hề té xe, cũng chẳng hề trặc tay tẹo nào.
Lâm nhún vai:
– Chỉ có điều tao chả hiểu mày chép bài cho ai mà trong tập mày lại chả có chữ nào.
Mặt Quới Lương bỗng chốc tái nhợt. Bây giờ nó mới sực nhớ ra một điều hết sức đơn giản là thằng Lâm ngồi sát rạt bên cạnh nó, hằng ngày nó có chép bài hay không dĩ nhiên Lâm biết tỏng. Vậy mà mình lại dóc tổ với nó, ngu ơi là ngu!
Quới Lương tính giơ tay lên cốc đầu mình mấy cái, nghĩ sao lại bỏ tay xuống, thở ra:
– Tao đâu có chép bài cho ai. Tao buồn tay vẽ vời loăng quăng vậy thôi.
Lâm “độp” ngay:
– Chứ không phải mày chép bài giùm cho con nhỏ…
Lâm nói chưa dứt câu, miệng bỗng kêu “hự” một tiếng. Tại nó bị thằng Quới Lương giật cùi chỏ một cú quá mạng.
– Nhỏ giọng chút mày! – Quới Lương giọng vo ve như muỗi kêu, mắt lấm lét liếc ra phía sau.
– Vậy là mày thừa nhận có chép bài giùm cho “nó”? – Lâm xoa xoa tay nơi hông, nhăn nhó hỏi.
Sợ thằng Lâm làm om sòm, Quới Lương đành riu ríu thú nhận:
– Ờ…
– Sao mày điên quá vậy, Quới Lương? – Lâm thô lố mắt, nếu Quới Lương không kịp vung nắm đấm lên, nó đã la toáng lên thật rồi – Bài mình không chép lại đi chép bài cho con nhỏ đó?
– Ờ…
– “Ờ” là sao? – Cái kiểu ậm ừ của bạn làm thằng Lâm nổi khùng, nó hỏi mà mặt đỏ gay – Thành viên băng “tứ quậy” tự dưng đi làm “tôi mọi” cho bọn con gái là sao hả?
Quới Lương lại “ờ”, tại không “ờ” thì nó cũng chẳng nghĩ ra từ nào khác, mặc dù nó biết thằng Lâm đang bị những tiếng “ờ” của nó chọc giận.
Lần này, trái với lo lắng của Quới Lương, Lâm không có vẻ gì sắp phun khói qua lỗ mũi. Lúc đầu thì nó có gân cổ lên thật, Quới Lương hoảng vía khi thấy quai hàm bạn mình bạnh ra, nhưng chưa kịp gầm lên, thằng Lâm đột ngột xụi lơ như dây mồi bị ướt.
Đang nhướn cổ, tự nhiên thằng Lâm thụp xuống, gây cảm giác người nó thình lình ngắn đi một khúc. Ở tư thế đó, mặt nó gần mặt thằng Quới Lương hơn.
Hai gương mặt sát nhau, Quới Lương nhìn rõ vẻ tò mò đã thay thế vẻ giận dữ trên mặt bạn.
– Ê! – Lâm hạ giọng, tinh quái – Vậy là mày thích con nhỏ Thạch Anh rồi, đúng không?
Câu hỏi của thằng Lâm làm Quới Lương ngớ người ra. Tại nó không hề chờ đợi một câu hỏi như thế. Và cũng tại vì chưa bao giờ nó nghĩ nó thích nhỏ Thạch Anh, mặc dù nó công nhận lúm đồng tiền trên má con nhỏ này trông xinh thật.
Thấy Quới Lương ngồi nghệt mặt như ngỗng ỉa, thằng Lâm nheo mắt, giọng đắc chí:
– Vậy là tao đoán trúng chóc rồi phải không?
Quới Lương muốn khóc thét khi nghe thằng Lâm hỏi dồn. Lúc bình thường, chắc chắn nó đã cực lực phủ nhận rồi. Nó muốn ngoác miệng phun ra câu “Trúng chóc cái đầu mày!” kinh khủng. Nhưng một tia chớp xẹt ngang qua óc khiến nó phân vân: Chép bài giùm vì thích một đứa con gái và chép bài thuê để… “kiếm cơm”, giữa hai “tội trạng” đó “tội” nào nhẹ hơn nhỉ? Câu hỏi trong đầu kéo cặp lông mày Quới Lương xích sát lại với nhau, trông nó đăm chiêu như người lớn đang cân đong đo đếm giữa “tình” và “tiền”. Mặc dù còn lâu mới trở thành người lớn, con nhà Quới Lương vẫn mơ hồ hiểu rằng è lưng ra làm một việc gì đó vì “tình” dẫu sao cũng đáng được tha thứ hơn là hành động vì “tiền”.
Quới Lương đang nghĩ lơ mơ tới đó, thằng Lâm lại đập “bốp” lên tay nó:
– Làm gì im như thóc vậy mày? Sao, tao nói có đúng không?
Quới Lương giật thót một cái, ấp úng:
– Ờ, ờ…. đúng!
Lâm cười he he:
– Thấy chưa! Tao biết ngay mà!
Thằng Lâm nói “biết ngay” nhưng thực ra nó chẳng biết tí ti ông cụ nào cả. Vì một đứa con trai đang thích một đứa con gái thì mặt mày phải tươi hơn hớn chứ đâu có mếu xệch như mặt thằng Quới Lương lúc này.