Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 52 – Tóc ngắn, tóc dài – Chương 9
Chương 9
Thằng Tần sống trên thiên đường suốt một tuần lễ liền.
Mặc dù trận bán kết đã lùi lại phía sau, tụi bạn trong lớp vẫn nói không ngớt về chiến thắng của đội nhà, và dĩ nhiên những pha cứu bóng ngoạn mục của thằng Tần được đem ra bàn tán nhiều nhất.
Bài thơ Đôi khi của “thi sĩ” Lê Thanh Tần lại được nhắc tới, cũng do thằng Lâm đem ra giễu nhại, nhưng lần này tính chất đã khác hẳn.
Giờ ra chơi, “thi sĩ Hoàng Hôn” leo lên ghế, oang oang:
– Muốn làm cho cả lớp
Vui thêm được một ngày
Lại làm cho cả lớp
Ngây ngất cả tuần nay!
Đọc dứt, Lâm giơ cao tay:
– Đề nghị bà con cho thủ môn lớp ta một tràng pháo tay!
Khác với lần chọc ghẹo trước đây, lần này lời kêu gọi của “thi sĩ Hoàng Hôn” được bạn bè hưởng ứng nhiệt liệt, đứa nào đứa nấy vỗ tay rầm rầm. Ngay cả mấy đứa trong ban cán sự lớp cũng toét miệng cười, chả buồn quát thằng Lâm leo xuống khỏi ghế như mọi lần.
Trong những ngày sống trên mây đó, Tần càng hạnh phúc hơn nữa khi Minh Trung bất ngờ mang tới lớp tặng cho nó một cái đĩa VCD “Những pha cứu bóng xuất sắc nhất thế giới”.
Minh Trung chìa cái đĩa, chỉ nói vỏn vẹn ba tiếng “Tặng Tần nè!” mà con nhà Tần nghe như cả một thùng mật ngọt rót vào tai khiến nó ngầy ngật suốt cả buổi sáng.
Như vậy là con nhỏ Minh Trung thích mình rồi. Tần bần thần nghĩ. Hôm nọ nó đã hy sinh chiếc khăn tay thơm tho, sạch sẽ của nó cho mình lau mồ hôi. Hôm nay nó còn đem đĩa VCD tặng mình. Xưa nay mình chỉ nghe con trai tặng quà cho con gái. Con gái mà chủ động tặng quà cho con trai là “có chuyện ” rồi.
Tần sướng quá, lại rủ thằng Dưỡng và nhỏ Hiền Hòa ra căng-tin ngồi ăn chè và đấu hót.
Dĩ nhiên hai đứa bạn thân của thằng Tần thỉnh thoảng vẫn dò hỏi nó về “bạn ấy” trong bài thơ Đôi khi nhưng nghe thằng này chối biến lại thôi, không buồn thắc mắc nữa. Dạo này tụi nó quan tâm đến trận chung kết sắp tới với đội bóng lớp 12A3 hơn.
Thằng Dưỡng trước hôm đá trận bán kết tự tin là thế, còn đòi đốn đối phương gãy giò, bây giờ nghĩ đến đội bóng tụi nó sắp phải chạm trán tới đây, mặt mày nó căng thẳng thấy ớn.
Sáng hôm đá trận chung kết, nó ăn chè gần như không vô. Giờ ra chơi, nó cứ ngồi ngoáy hoài chiếc muỗng vô ly chè, hết than vắn tới thở dài:
– Tụi nó ghê quá, Tần ơi!
– Thằng nào thằng nấy to như ông hộ pháp trong chùa! Tụi nó ủi mình một phát chắc mình té lăn cù quay quá!
Nhỏ Hiền Hòa trấn an:
– Đá bóng chứ có phải đấu vật đâu! To con chắc gì đã thắng!
Tần gật đầu:
– Ờ, to con chắc gì đã thắng!
Tần hùa theo Hiền Hòa nhưng mặt không giấu được vẻ trầm ngâm. Tại trong thâm tâm nó thấy thằng Dưỡng nói đúng. Trận bán kết tụi nó đã vượt qua đội 11A5, nhưng vóc dáng học trò lớp mười và lớp mười một không xê xích nhau là mấy. So với tụi lớp mười hai thì khác hẳn. Tụi này xấp xỉ mười tám tuổi, sắp thành người lớn cả rồi, khối đứa mép đã lún phún ria. Đội bóng 10A9 của tụi nó đứng cạnh đội bóng 12A3 trông chênh lệch như đội thiếu niên đứng cạnh đội thanh niên, húc nhau chắc tụi nó văng xa cả mười mét.
Tần nghĩ vậy nhưng nó không quá lo lắng như thằng Dưỡng. Dưỡng đá hậu vệ cùng Tiểu Long, vào trận thế nào cũng va chạm với mấy tiền đạo to con của đối phương nên nó ngán. Nghĩ đến cảnh giò cẳng quật nhau côm cốp là mặt nó xanh lè xanh lét.
Tần thì khác. Nó đứng trong khung thành, chỉ cần tập trung vào quả bóng. Nếu nó giữ được phong độ như đã thể hiện trong trận bán kết, chắc chắn đội nó sẽ thắng.
Tần múc muỗng chè cho vào miệng, tự tin mình sẽ bắt bóng nếu không hơn thì cũng không kém gì trận vừa rồi.
Lời tán dương của bạn bè mấy hôm nay đã chắp cánh cho nó.
Ánh mắt khuyến khích của “cô giáo” Lan Kiều khiến nó lâng lâng.
Rồi thái độ của Minh Trung đối với nó những ngày gần đây nữa, thiệt là êm đềm ấm áp. Mỗi lần nghĩ đến chiếc khăn tay và chiếc đĩa VCD của con nhỏ này, Tần lại cảm thấy lòng mình bồi hồi khó tả.
Nó đập tay lên vai thằng Dưỡng đang ngồi xẹp như đống giẻ ướt bên cạnh, giọng chắc nụi:
– Mày yên tâm đi! Chiều nay tao dứt khoát không để lọt lưới quả nào!
Tần nói, Dưỡng tin ngay. Nó mới chứng kiến tài nghệ của thằng này tuần trước đó thôi.
Mặt Dưỡng lập tức tươi lên:
– Nói được phải làm được nghe, mày!
Tần gõ chiếc muỗng vào thành ly thay cho lời hứa:
– Tao sẽ cố hết sức!
Tới phiên thằng Dưỡng đập tay lên vai Tần, nó đập mạnh quá làm thằng này nhăn hí:
– Tao tin mày mà!
– Mình cũng tin Tần. – Nhỏ Hiền Hòa nheo mắt – Chắc chắn Tần sẽ “lại làm cho cả lớp/ ngây ngất cả tuần sau” nữa cho coi!
Tần ưỡn ngực, hùng hồn:
– Chắc chắn rồi!
Trong căng-tin lúc này có ba đứa nhìn nhau.
Có thể thấy rõ sáu con mắt đang long lanh.
Dưới sáu con mắt là ba cái miệng.
Ba cái miệng đang cười toe toét.
Cứ như thể chiếc cúp vô địch bóng đá toàn trường đã nằm trong túi áo của tụi nó rồi. Mơ mộng ghê!
° ° °
Bọn nhóc mơ mộng cũng đúng thôi.
Cuộc sống luôn luôn cần mơ mộng.
Một đứa con trai đang thích một đứa con gái càng cần mơ mộng hơn bao giờ hết. Dù rằng không phải giấc mơ nào cũng trọn vẹn. Và đôi khi nó bị tan vỡ bởi những nguyên nhân lãng òm.
Ví dụ như nguyên nhân này đây: Ra chơi vô, con nhỏ Ngọc Thời không hiểu mắc chứng gì lại thò tay vô cặp sách mò mẫm. Nó lục lục tìm tìm một lúc rồi mặt mày bỗng nhiên tái nhợt, rú lên:
– Ối, cái máy MP3 của mình…
Thằng Gia Nghĩa ngồi kế Ngọc Thời quay sang:
– Gì thế?
– Bạn có lấy cái máy nghe nhạc của mình không?
– Con nhỏ Ngọc Thời quýnh quíu hỏi, trông nó đã không còn tỉnh táo.
– Tôi đập bạn nha! – Thằng Gia Nghĩa nổi khùng – Bạn nói tôi là đồ ăn cắp hả?
Ngọc Thời mếu máo:
– Chứ ai lấy của mình? Mình cất trong cặp, vừa ra chơi vô đã mất rồi…
Nó gục đầu xuống bàn khóc hu hu làm cả lớp xôn xao.
– Chuyện gì thế? – Cả đống cái miệng nhao nhao hỏi.
Lớp trưởng Xuyến Chi và lớp phó kỷ luật Minh Trung đứng bật lên khỏi chỗ ngồi gần như cùng lúc, và lên tiếng gần như đồng thời:
– Đề nghị các bạn giữ trật tự!
Lúc này thầy Khoa dạy toán chưa xuống tới nên lớp học nom bát nháo không thể tả: đứa khóc cứ khóc, đứa cười cứ cười, đứa la hét cứ la hét.
Lớp phó Minh Trung mặt hầm hầm, thò tay vô cặp định rút cuốn sổ ra. Nhưng nó vội bỏ ngay ý định đó. Từ ngoài cửa, thầy Quắc giám thị đã nhướn cổ nhìn vô, giọng sang sảng:
– Gì mà ồn thế các em?
Chỉ nghe cái giọng đe dọa của thầy Quắc thôi, chưa cần nhìn thấy gương mặt khó đăm đăm của thầy, tất cả cái miệng của tụi học trò 10A9 đều nín bặt y như có ai thình lình giật mất âm thanh khỏi đôi môi tụi nó.
Trường Đức Trí có ba tầng dành cho ba khối lớp, mỗi tầng có một giám thị hành lang riêng. Trong ba giám thị, tụi học trò sợ thầy Quắc nhất. Đối với thầy, không có chuyện cảm thông hay tha thứ. Ngay cả con nhỏ Ngọc Thời, nếu không bận… khóc, chắc chắn nó đã lật đật nín ngay khi nghe tiếng của thầy Quắc rồi.
Xui là lúc này nó đang vùi đầu vào hai cánh tay khóc rưng rức, tóc tai rũ rượi. Nó chẳng nghe thấy gì hết ngoài tiếng khóc lẫn tiếng lòng của nó. Và khi cả lớp đồng loạt dán miệng mình lại thì tiếng khóc ngon lành của nhỏ Ngọc Thời nổi lên mồn một.
Chỉ khi nín khóc để lấy hơi chuẩn bị khóc tiếp, Ngọc Thời mới ngạc nhiên nhận ra khung cảnh im ắng kỳ lạ đang vây quanh nó. Nó chột dạ ngẩng mặt nhìn ra cửa, thấy thầy Quắc đứng ngoài cửa đang nheo nheo mắt nhìn vô. Ngọc Thời giật bắn người, tiếng khóc đột ngột tắt ngấm. Nhưng đã muộn.
– Nói tôi nghe! Làm gì mà em khóc lóc om sòm thế? – Thầy Quắc lừ lừ đi vô, hất đầu về phía nhỏ Ngọc Thời, nghiêm giọng hỏi.
Ngọc Thời lập cập đứng dậy, cũng chẳng phải nó tự đứng dậy nữa, làm như có một cái lò xo vô hình dưới mông nó đẩy bắn nó lên. Nó run rẩy trên hai chân, mặt biến sắc:
– Thưa thầy…
Thầy Quắc nhún vai:
– Em vuốt tóc lại đi đã. Đầu cổ bờm xơm thế kia. Lau nước mắt đi, rồi nói tôi nghe!
Ngọc Thời vuốt tóc, lấy cườm tay chùi nước mắt, “híc, híc” thêm vài cái rồi ngập ngừng bày tỏ nỗi lòng của mình.
Bấy giờ cả lớp mới sửng sốt hay ra tại sao con nhỏ này bù lu bù loa lên như vậy.
Trán thầy Quắc nhăn tít trước lời tố cáo của đứa học trò. Thầy hắng giọng một cái rồi lướt mắt qua các dãy bàn, giọng lạnh tanh:
– Em nào lỡ “cầm nhầm” chiếc máy nghe nhạc của bạn này thì trả lại đi!
Cả lớp lặng thinh, chỉ có những cái đầu ngọ ngoạy nhìn nhau, lo lắng và ngờ vực. Lớp trưởng Xuyến Chi và lớp phó Minh Trung cũng đứng như trời trồng, hoàn toàn bất ngờ trước chuyện đang xảy ra.
Thầy Quắc gầm gừ:
– Em nào?
Vẫn không một lời đáp lại, cứ như thể cả lớp đang á khẩu.
Thầy Quắc đợi thêm một lát, rồi nói tiếp, mặt đanh lại:
– Tôi nhắc lại. Em nào trót lấy chiếc máy của bạn này thì trả lại đi. Tôi sẽ coi như không biết.
Thầy gằn giọng:
– Còn nếu để tôi lục soát và bắt quả tang thì to chuyện đấy!
Thầy Quắc đã mở ra cho thủ phạm một lối thoát nhưng vẫn không đứa nào lên tiếng nhận tội.
Sự ngoan cố của thủ phạm khiến mặt thầy Quắc sa sầm. Có thể thấy rõ ngực thầy đang phồng lên xẹp xuống sau lớp áo, cứ như thể thầy đang thở bằng bốn lá phổi.
Thầy hầm hầm quay sang Ngọc Thời:
– Em thuộc tổ mấy?
– Thưa thầy, tổ 1 ạ.
– Tôi sẽ bắt đầu từ tổ 1 trước.
Thầy cao giọng:
– Cả tổ 1 đứng hết dậy.
Lớp phó Minh Trung và “nạn nhân” Ngọc Thời đã đứng sẵn từ trước. Bốn đứa Tần, Dưỡng, Hiền Hòa và Gia Nghĩa lục tục đứng lên, mặt đứa nào đứa nấy xám như chì.
Nhưng thầy Quắc chưa bắt đầu ngay. Thầy đảo mắt quanh lớp, hừ mũi:
– Em nào là lớp trưởng lớp này?
Xuyến Chi đứng tại chỗ nãy giờ, vội vàng lên tiếng:
– Thưa thầy, em ạ.
– Tôi cảnh báo trước! – Giọng thầy Quắc phát rin rít qua kẽ răng – Nếu em nào đó không tự giác trả lại chiếc máy, tôi mà tìm ra, lớp này sẽ bị trừ điểm thi đua trong tháng và đầu tuần tới chuyện này sẽ bị nêu lên trước sân cờ để toàn trường lấy đó làm gương!
– Dạ. – Lớp trưởng Xuyến Chi lí nhí, giọng như sắp khóc.
Bên này, thằng Tần đổi chân hai, ba lần, bụng thon thót. Nó không biết thầy Quắc sẽ làm thật hay hù dọa, nhưng nghĩ đến cảnh “chuyện xấu” của lớp 10A9 sẽ bị phơi bày ra trước toàn trường, nó nghe mình mẩy lạnh ngắt.
Tần liếc Minh Trung, thấy đôi vai nhỏ bạn cũng đang run lên từng chặp, lòng nó bất giác nao nao. Tần lúc lắc đầu, cố vét hết can đảm, lắp bắp:
– Thưa thầy…
Thầy Quắc lia mắt về phía Tần, cặp lông mày nhướn lên:
– Em có ý kiến gì?
Tần cúi đầu xuống, cắn chặt môi:
– Thưa thầy… em… em…
Trước vẻ mặt sửng sốt của thầy Quắc và của cả lớp, Tần khom mình lôi cặp sách trong ngăn bàn ra, lục lọi một hồi rồi ngượng ngập lấy ra chiếc máy MP3 màu kim loại.
– A, thì ra là em à. – Thầy Quắc thở hắt ra, không rõ vui mừng hay giận dữ.
Trong khi nhiều cái miệng ở các dãy bàn “ồ” lên, thầy Quắc đưa mắt nhìn Ngọc Thời:
– Phải đây là chiếc máy của em không?
Ngọc Thời tròn mắt nhìn chiếc máy iPod Classic trên tay thằng Tần, gật đầu:
– Thưa thầy, đúng là nó ạ.
Thầy Quắc hất đầu về phía thằng Tần, hừ giọng:
– Trả lại cho bạn đi!
Câu chuyện diễn ra hoàn toàn bất ngờ. Bất ngờ nhất là không ai tin thủ phạm vụ đánh cắp là thủ môn Tần, đứa trước đây mười phút còn là người hùng của lớp 10A9. Tần còn là tổ trưởng tổ 1 nữa, thời gian gần đây lại được ban cán sự lớp nhiệt liệt biểu dương về thành tích tham gia giữ gìn trật tự trong lớp.
Thật oái ăm khi một đứa như thế lại là kẻ cắp. Nhưng dù không tin thì cả lớp vẫn buộc phải tin khi chứng kiến con nhỏ Ngọc Thời mừng rỡ nhận lại chiếc máy MP3 từ bàn tay run rẩy của thằng Tần. Tần đưa chiếc máy cho nhỏ bạn mà đầu cứ chúi xuống bàn, không dám nhìn ai, chỉ phơi ra hai gò má đỏ như tôm luộc.
Nhưng không hiểu sao không đứa nào trong lớp mở miệng trêu Tần, kể cả mấy đứa mồm mép trong băng “tứ quậy”.
Ngay cả khi thầy Quắc thông báo hôm nay thầy Khoa nghỉ dạy vì ốm, tụi nó cũng lặng lẽ xách cặp chen nhau ra cửa, không một tiếng cười đùa.
Bốn giờ chiều nay trận chung kết bóng đá giữa đội 10A9 và đội 12A3 sẽ diễn ra. Chắc vì vậy mà không đứa nào muốn thủ môn của đội nhà xấu hổ đến trốn biệt khỏi trái đất chăng?