Kính vạn hoa - Tập 50 - Cửa hàng bánh kẹo

Chương 7


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 50 – Cửa hàng bánh kẹo – Chương 7

Bây giờ thì Tiểu Long lại sợ thằng Gia Nghĩa rủ nó qua nhà nhỏ Liên.
Nó biết từ ngày được nhỏ Liên cho ngồi cạnh chỉ bài, thằng Gia Nghĩa không cần nó đi theo nữa, nhưng Tiểu Long vẫn cứ lo lo: Nhỡ thằng Gia Nghĩa nổi hứng bất tử thì sao há!
Năm giờ chiều, nó lọc cọc đạp xe tới cửa hàng, chân rà rà xuống đất, mắt láo liên dòm vào trong nhà, chỉ mong thằng Gia Nghĩa theo ba mẹ đi ăn đám cưới hay đám giỗ quách cho rồi.
– Ê, Tiểu Long! – Đang dáo dác, Tiểu Long giật thót khi thằng Gia Nghĩa từ trong nhà lật đật chạy ra – Bữa nay mày đến sớm thế?
– Ờ. – Tiểu Long mới nói một tiếng, đã đưa tay ôm bụng nhăn nhó.
– Mày làm sao thế?
– Tự dưng tao đau bụng quá. Hừ… hừ…
Gia Nghĩa đúng là thằng bạn ác nhơn. Thấy Tiểu Long rên rỉ, nó không an ủi thì chớ, lại cười khoái chí:
– Vậy mày vào trong nhà ngồi chơi với em tao đi, kêu nó lấy thuốc cho mày uống. Đưa xe đây cho tao!
Gia Nghĩa không biết Tiểu Long còn khoái chí hơn nó gấp bội.
Gia Nghĩa vừa khuất sau đầu đường, Tiểu Long đã đứng thẳng người lên, mặt tỉnh như sáo, làm như đứa vừa đau bụng là thằng Gia Nghĩa chứ không phải nó.
Gia Nhân đang lúi húi lấy hàng cho khách chỗ tủ kính, thấy Tiểu Long vào, mắt nó vụt sáng lên:
– A, anh Tiểu Long!
Tiểu Long nhẩm đếm, bụng vui như mở hội khi thấy trong cửa hàng chỉ có năm người khách. Năm người mua mà có tới hai người bán, chắc vèo một cái là xong! Nó lại đằng bàn ngồi đợi, biết thế nào nhỏ Gia Nhân cũng quay lại.
Quả nhiên, khi người khách cuối cùng rời cửa hàng, Gia Nhân lơn tơn đi lại chỗ Tiểu Long, tay cầm theo một gói bánh kẹp.
Nó ngồi xuống ghế đối diện, mở gói bánh ra, đẩy tới trước mặt Tiểu Long:
– Anh ăn đi!
– Trời, em làm anh như con nít!
Tiểu Long nói, nhưng vẫn thò tay nhón một cái bánh.

Nó vừa nhai bánh vừa chờ Gia Nhân hỏi về bài toán hôm qua nhưng con nhỏ chẳng nói gì về chuyện đó. Chắc Gia Nhân không tin mình đã giải xong! Tiểu Long sốt ruột nghĩ. Nó tế nhị, không muốn đẩy mình vào thế bí đó thôi!
Tiểu Long đợi thêm lát nữa, thấy Gia Nhân vẫn xuất sắc trong vai “người không thích hỏi”, đành chép miệng:
– Bài toán hôm qua ấy mà.
Gia Nhân long lanh mắt:
– Bài toán hôm qua sao hở anh?
– Anh giải xong rồi!
– Ôi, anh giỏi quá! – Gia Nhân reo lên – Toán khó như thế mà anh vẫn giải được!
Gia Nhân lập tức sửa lại thế ngồi, hai tay khoanh trước mặt, mắt chằm chằm nhìn ông anh:
– Anh giảng cho em nghe đi!
Nếu Gia Nhân sửa lại thế ngồi cho giống học trò ngoan thì Tiểu Long cũng sửa lại thế ngồi cho giống ông thầy giỏi. Rồi nó “e hèm”, cả bộ tịch lẫn giọng điệu cố làm sao cho thật giống Quý ròm:
– Em nghe anh hỏi nè. Người khách hỏi ông thần bên trái “Ai ngồi cạnh ngài?”, thần bên trái trả lời “Đó là thần nói thật”. Vậy ông thần bên trái có phải là thần nói thật không?
Tiểu Long vừa hỏi dán mắt vào mặt Gia Nhân, mong nó cũng trả lời xụi lơ như mình “Làm sao em biết được!” để có dịp ra oai.
Nào ngờ Gia Nhân lắc đầu:
– Ông này không phải là thần nói thật rồi.
Thấy con nhỏ này không chịu dốt như mình, Tiểu Long nổi quạu:
– Sao em biết?
Gia Nhân thản nhiên:
– Nếu ổng là thần nói thật thì ổng sẽ bảo ông ngồi bên cạnh ổng là thần nói dối hoặc thần chập cheng mới đúng chứ.
– Em thông minh ghê. – Tiểu Long xuýt xoa, lần này nó khen thật lòng. Rồi nó tặc lưỡi tiếp – Bây giờ tới ông thần ngồi ở giữa. Người khách hỏi ổng “Ngài là thần gì?”, ổng bảo ổng là thần chập cheng, vậy ổng có phải là thần nói thật không?

Gia Nhân lại mau mắn:
– Ông này cũng không phải là thần nói thật. Nếu là thần nói thật thì ổng đã bảo mình là thần nói thật rồi.
Đột ngột, nó reo lên:
– A, em biết rồi. Như vậy ông thần bên phải là thần nói thật. Ông thần ở giữa là thần nói dối. Còn ông thần bên trái là thần chập cheng.
Lần này Tiểu Long không vặn vẹo “Sao em biết?” nữa. Tiểu Long nhìn vào gương mặt sáng sủa của Gia Nhân, thấy đôi mắt trong veo của nó lăn qua lăn lại như hai giọt nước sau tròng kính, đau khổ nhận ra con nhỏ này thông minh hơn mình nhiều.
Tiểu Long nhìn sững Gia Nhân một hồi rồi ngập ngừng hỏi:
– Em thông minh như vậy sao không giải được bài toán này mà phải nhờ anh?
– Em mà thông minh á?
Tiểu Long tặc lưỡi:
– Thông minh quá đi chứ! Hồi Quý ròm hỏi anh, anh đâu có…
– Quý ròm là ai vậy anh? – Gia Nhân chớp mắt.
Tiểu Long giật thót, nhận ra mình vừa lỡ lời, nếu không có Gia Nhân ngồi trước mặt nó đã đưa tay lên cốc đầu mình rồi.
– Quý ròm hả? – Nó ấp úng – Ờ, ờ, Quý ròm là bạn cùng lớp với anh.
– Thế anh Quý hỏi anh chuyện gì?
Tiểu Long nhăn nhó:
– Ôi, chuyện gì nó cũng hỏi. Thằng đó nó hay hỏi lắm. Tụi anh gọi nó là “người hay hỏi” mà.
Thực ra “người hay hỏi” là biệt danh Quý ròm gán cho Tiểu Long. Bí quá, Tiểu Long nói bừa, rồi nó lật đật lái câu chuyện ra xa đề tài nguy hiểm này:
– Em còn bài toán nào kho khó nữa không?
– Còn đây, anh.

Vừa đáp Gia Nhân vừa lật tập soàn soạt.
Bài toán lần này khó không thua gì bài toán lần trước. Tiểu Long vừa liếc mắt vô tờ giấy đã muốn xỉu. Nhưng so với hôm qua, bữa nay tâm trạng của nó có phần khá hơn. Nó đã có lời tự bạch “làm ngay tại chỗ thì không được nhưng đem về nhà nghĩ ngợi một lát thế nào cũng ra” làm bùa hộ mệnh rồi. Nghĩa là nó thông minh nhưng chậm chạp. Hay nói cách khác, nó tuy chậm chạp nhưng lại rất thông minh.
Nhỏ Gia Nhân hình như cũng hiểu điều đó nên vui vẻ nói:
– Anh đem về nhà làm đi!
Bữa đó, Tiểu Long ngồi tán dóc với Gia Nhân lâu ơi là lâu, khi có khách lại chạy ra chỗ tủ kính phụ Gia Nhân bán hàng, chốc chốc lại liếc mắt ra cửa xem thằng Gia Nghĩa về chưa.
Tiểu Long sợ lát nữa Quý ròm hỏi nó về những chuyện là lạ hay hay giữa Gia Nghĩa và nhỏ Liên, nó không biết phải bịa thêm những gì. Cũng may, về đề tài hóc búa này thằng ròm chỉ giỏi tò mò chứ chẳng rành bao nhiêu, nhờ vậy Tiểu Long mới chơi trò dóc tổ được. Nhưng mình có lừa nó cũng chỉ lừa được một lần thôi. Bịa nữa thế nào cũng lòi đuôi. Tốt nhất là hỏi thằng Gia Nghĩa.
Tiểu Long kiên trì chong mắt ra đường.
Thoáng thấy thằng Gia Nghĩa tấp xe vô lề, nó chỉ kịp nói với nhỏ Gia Nhân “chào em nha” rồi phóng vù ra cửa.
– Mày về à? – Gia Nghĩa lật đật leo xuống khỏi xe.
– Ờ. – Tiểu Long cầm lấy ghi-đông, nhưng nó vẫn đứng ì ra đó.
Thái độ của thằng mập làm Gia Nghĩa ngạc nhiên:
– Có chuyện gì hả mày?
Tiểu Long nheo mắt:
– Chuyện mày với nhỏ Liên tới đâu rồi?
– À, à, tuyệt lắm!
– Tuyệt lắm là sao?
Gia Nghĩa vung tay:
– Tuyệt lắm là tuyệt lắm chứ là sao! Nghĩa là bây giờ hai đứa tao đã coi nhau như người một nhà.
Tiểu Long trề môi:
– Nhưng khi mày về nhà mày thì hai đứa bay coi như là… người hai nhà?
– Bậy! – Gia Nghĩa đỏ mặt – Thế thì nói làm gì!

Nó nhìn lên trời:
– Người một nhà có nghĩa là dạo này tình cảm của hai đứa tao đã khắng khít lắm rồi.
Tiểu Long dòm lom lom vào mặt bạn:
– Tụi bay vẫn ngồi sát rạt bên nhau chứ?
– Tất nhiên rồi. Sát đến mức nhỏ Liên cứ đụng vô người tao hoài. Đụng đến nỗi tao phát ngượng luôn!
Tiểu Long nhún vai:
– Chỉ có thế thôi hả?
– Sao lại chỉ có thế! – Giọng điệu coi thường của thằng mập khiến Gia Nghĩa gân cổ – Thỉnh thoảng nó còn nắm lấy tay tao nữa.
– Thật không đó?
– Sao lại không thật. – Gia Nghĩa lim dim mắt – Mỗi lần nó nắm tay tao, tao vừa thinh thích lại vừa sờ sợ. Đã mấy lần tao định rút tay ra nhưng sợ nó buồn, bèn thôi.
– Thế mẹ nó đâu?
– Mẹ nó suốt ngày ở ngoài chợ. Lần nào cắp nón ra đi, mẹ nó cũng nhờ tao “Cháu ở nhà học bài với em nha cháu!”.
Đang nói, Gia Nghĩa chợt thở dài:
– Mai mốt tao có về trễ, mày đừng sốt ruột nha. Nhỏ Liên mê tao quá, cứ níu kéo tao suốt. Mỗi lần tao xô ghế dợm đứng dậy, nó lại nằn nì “Năm phút nữa đi!”. Mấy chục lần cái “năm phút” như vậy. Phù! Mệt ơi là mệt!
Tiểu Long buột miệng:
– Thích quá chứ mệt gì!
– Bây giờ mày tin tao chưa? – Mắt Gia Nghĩa sáng trưng.
– Tin rồi.
Tiểu Long gật đầu và leo lên xe:
– Thôi, tao về đây!
– Ừ, mày về đi! Hôm nào có chuyện gì mơi mới tao kể cho mày nghe.
Tiểu Long hoan hỉ nhấn mạnh pê-đan, hôm nay nó chỉ cần nghe chừng đó thôi. Nó không biết con nhà Gia Nghĩa có bịa với nó như nó bịa với Quý ròm không, nhưng nhớ lại thái độ thân thiện của nhỏ Liên đối với thằng bạn nó, nó lại chép miệng: Ờ, biết đâu nhỏ Liên xao xuyến trước sự kèm cặp tận tình của thằng Gia Nghĩa mà cảm động nắm lấy tay thằng này cũng nên! Ai chứ bọn con gái là chúa ủy mị, tụi nó dễ động lòng đến phát sợ! Vừa nghĩ ngợi Tiểu Long vừa đưa tay sờ soạng tờ giấy trong túi áo, lẩm bẩm: Mình giải giùm con nhỏ Gia Nhân đến bài toán thứ mấy nó mới ủy mị như nhỏ Liên há?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.