Kính vạn hoa - Tập 50 - Cửa hàng bánh kẹo

Chương 5


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 50 – Cửa hàng bánh kẹo – Chương 5

Quý ròm, Tiểu Long và Gia Nghĩa ngồi quây quần quanh chiếc bàn nhỏ trong căng tin nhà trường, húp chè xì xụp.
Quý ròm đặt ly chè xuống, quẹt mép khen:
– Chè ngon ghê!
– Mày ăn nữa đi! – Gia Nghĩa hào phóng – Bữa nay tao đãi tụi mày. Hôm qua tao được 9 điểm bài tập toán, ba tao thưởng tao hai chục ngàn.
– Vậy thì tao ăn ly nữa! – Quý ròm vừa nói vừa đá chân Tiểu Long dưới gầm bàn.
Gia Nghĩa không biết Quý ròm biết tỏng trò bốc phét của mình, lại hào hứng:
– Mày ráng bày cho tao học giỏi thiệt giỏi đi, tao được điểm 10 sẽ có tiền dẫn tụi mày đi ăn hủ tiếu Nam Vang.
– Tuyệt quá! – Quý ròm tiếp tục vờ vịt – Đã lâu rồi tao chưa được ăn hủ tiếu Nam Vang.
Tung qua hứng lại một hồi, đợi thằng Gia Nghĩa bỏ đi, Quý ròm quay sang Tiểu Long:
– Sao mày?
– Sao cái gì?
Quý ròm nheo mắt:
– Thằng Gia Nghĩa mặt mày hớn hở như lượm được vàng thế kia, chắc nó “cưa đổ” em Liên rồi hả?
– Đâu có.
– Thế sao trông nó tươi hơn hớn thế?
Tiểu Long khịt mũi:
– Hôm qua nhỏ Liên đã chịu nói chuyện vui vẻ với nó.
– Hai đứa nó vẫn ngồi trên hai cái ghế chứ?
– Mày hỏi lạ! Hổng lẽ hai đứa ngồi chung một ghế?

Quý ròm phì cười:
– Ý tao muốn hỏi là hai đứa nó ngồi gần nhau hơn hôm trước phải không?
– Ờ. Hôm trước hai đứa ngồi cách nhau cả thước. Bây giờ ngồi sát rạt. – Tiểu Long nhanh nhẩu gật đầu, khẽ nhăn mặt vì không nghĩ ra cái từ nào khác hơn từ “sát rạt”.
Quý ròm hồi hộp:
– Thế sau khi ngồi sát rạt rồi, tụi nó làm gì nữa?
– Thì đứa này chỉ bài cho đứa kia học.
Trước câu trả lời chán ngắt của thằng mập, Quý ròm không giấu được thất vọng:
– Chỉ vậy thôi hả?
– Vậy thôi! – Tiểu Long giương mắt ếch – Chứ mày nghĩ tụi nó làm gì nữa?
– Tao cũng chả biết! – Quý ròm gãi đầu sồn sột, rồi nó thở đánh thượt – Thôi được rồi, tao vẫn kèm học cho nó, còn mày cứ đi chơi với nó, hễ thấy gì là lạ lập tức kể tao nghe.
– Ờ, có gì là lạ hay hay là tao chạy tới nhà mày liền!
Khi nói như vậy, Tiểu Long không ngờ thằng Gia Nghĩa chỉ cho nó đi theo thêm một bữa.
Bữa sau nữa, nó lò dò đun đầu xe tới trước cửa hàng bánh kẹo, chưa kịp chống chân xuống đất, con nhà Gia Nghĩa đã lật đật chạy ra:
– Lát nữa mày ở nhà chơi với em tao nghe.
– Sao vậy? – Đôi môi Tiểu Long lập tức vẽ thành hình chữ O.
Gia Nghĩa hấp háy mắt:
– Chiều nay tao qua nhà nhỏ Liên một mình được rồi.
– Mày không cần tao đi chung nữa à? – Tiểu Long giận dỗi.

Gia Nghĩa đập tay lên vai bạn, cười hề hề:
– Lúc trước, mặt mày nhỏ Liên lạnh tanh như ướp đá, tao rét quá nên cần có “trợ thủ”. Còn bữa nay ổn rồi, mày đi theo chỉ tổ làm kỳ đà cản mũi. Ở nhà đi!
Trước vẻ mặt ngớ ra của Tiểu Long, Gia Nghĩa đập tay thêm cái nữa:
– Mày ở nhà phụ bán hàng với nhỏ Gia Nhân. Mấy bữa nay nó trách tao quá trời. Nó bảo sao tao lôi mày đi suốt, không để mày ở nhà chơi với nó.
Tiểu Long nuốt nước bọt:
– Nó bảo tao “nói chuyện vui ghê” hở?
– Ờ. Ngày nào nó chả nói vậy. Tao nghe nó khen mày mà nhức cả đầu.
– Thế sao gặp tao, nó làm lơ? – Tiểu Long đưa tay quẹt mũi, ngờ vực – Nó toàn lo tiếp khách không hà.
– Mày khờ quá. – Gia Nghĩa nhún vai – Hôm nào khách đông, nó phải bán hàng luôn tay, làm sao trò chuyện với mày được. Mày phải xáp vô bán phụ với nó. Vừa bỏ bánh vô túi xốp vừa nói chuyện.
Thao thao một tràng, không để Tiểu Long kịp mở miệng, Gia Nghĩa thò tay giành lấy ghi-đông xe, nói:
– Mày vô nhà đi. Đưa xe tao chạy qua nhà nhỏ Liên chút.
Tiểu Long xịu mặt bước vô cửa hàng, bụng chửi thầm thằng bạn “vắt chanh bỏ vỏ” tơi tả. Nhưng khi con em kêu lên “A, anh Tiểu Long!” thì nó quên phắt thằng anh. Sự niềm nở của nhỏ Gia Nhân lập tức chùi sạch nỗi hờn giận trên mặt nó. Nó toét miệng cười:
– Chào em.
Đảo mắt một vòng không thấy một mống khách nào, Tiểu Long mở cờ trong bụng, suýt chút nữa nó đã mừng rỡ reo lên “A, hôm nay bán ế quá há!”. May mà đến phút chót nó kịp thay đổi mẫu câu:
– Em đang làm gì đó?
Tiệm vắng khách, chỉ mỗi cô nhân viên bán hàng đứng chỗ tủ kính, còn Gia Nhân ngồi trước chiếc bàn nhỏ cạnh chân cầu thang dẫn lên lầu, đang loay hoay với đống tập cao nghễu.
– Em đang ôn bài. – Gia Nhân nhìn Tiểu Long, chớp mắt hỏi – Bữa nay anh không đi chơi với anh Gia Nghĩa hả?

– Không. Anh Gia Nghĩa kêu anh ở nhà chơi với em.
Gia Nhân mỉm cười:
– Vậy anh lại ngồi chơi với em đi.
Hình ảnh thằng Gia Nghĩa và nhỏ Liên tíu tít bên nhau bất chợt hiện ra trong đầu khiến Tiểu Long nghe mặt mày nóng ran.
Nó ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Gia Nhân, nhướn mắt nhìn vào cuốn tập trên bàn, nuốt nước bọt:
– Em đang học… toán hả?
Năm lớp tám, Tiểu Long sợ nhất ba môn: toán, vật lý và hóa học. Trong ba môn đó, toán là môn nó sợ đến chết khiếp. Sợ đến mức nó hay gọi trại đi là môn “oán”, cứ mỗi lần ngồi trước bài tập toán là muốn nấc lên “Trời đã sinh ta sao còn sinh thêm môn toán chi vậy nè!”. Nhưng từ ngày ôm tập đến học thêm với nhỏ Hạnh, Tiểu Long đã hóa thành một con người khác. Dĩ nhiên, với đầu óc chậm chạp, Tiểu Long không thể học toán xuất sắc như Quý ròm hay nhỏ Hạnh nhưng nó đã khá lên nhiều, không còn coi toán là kẻ thù không đội trời chung nữa. Năm nay Tiểu Long học lớp mười, càng không coi môn toán lớp chín của Gia Nhân ra cái củ cà rốt gì. Cho nên nó bắt chước thằng Gia Nghĩa, định áp dụng môn toán thiêng liêng của Quý ròm vào chuyện tình cảm đời thường.
– Đúng rồi. Sao anh biết?
Gia Nhân trả lời y hệt nhỏ Liên khiến Tiểu Long run lên trong bụng:
– Ờ… ờ… anh chỉ đoán vậy thôi.
Nó phồng ngực hít vào một hơi dài thật dài rồi từ từ thở ra:
– Em có bí chỗ nào không, anh chỉ cho!
Và nó mừng rơn khi thấy Gia Nhân gật đầu, mau mắn:
– Hay quá! Có bài này em nghĩ hoài không ra, anh giải giùm em đi!
Gia Nhân lúi húi lật tập, lôi ra một tờ giấy chìa cho Tiểu Long.
Tiểu Long cầm lấy tờ giấy, giọng kẻ cả:
– Môn toán ngó vậy chứ không khó lắm đâu. Điều quan trọng là mình phải nắm được phương pháp.
Vừa nói Tiểu Long vừa chúi đầu nhẩm đọc đề toán, bụng nhủ phải giải thiệt lẹ để Gia Nhân lé mắt chơi.
Nhưng càng đọc, trán Tiểu Long càng nhăn tít. Trong một lúc, nó cảm thấy đầu óc quay cuồng như có ai chơi ác thả một cái chong chóng trong đó. Gì thế nhỉ? Nó tự hỏi, lại nhìn trân trân vào tờ giấy, thấy những con chữ thi nhau nhảy múa đến hoa cả mắt:
“Trong ngôi đền nọ ở xứ Ấn Độ có ba vị thần: thần nói thật, thần nói dối và thần chập cheng lúc nói thật lúc nói dối. Có vị khách phương xa đến thăm ngôi đền. Ông ta hỏi vị thần bên trái “Ai ngồi cạnh ngài?”. Thần bên trái trả lời “Đó là thần nói thật”. Tiếp theo ông ta hỏi vị thần ở giữa “Ngài là thần gì?”. Vị thần ở giữa đáp “Ta là thần chập cheng”. Cuối cùng, ông ta hỏi vị thần bên phải “Ai ngồi cạnh ngài?”. Vị thần bên phải trả lời “Đó là thần nói dối”. Căn cứ vào các mẩu đối thoại trên, bạn hãy cho biết ai là thần nói thật, ai là thần nói dối, ai là thần chập cheng?”.
Tiểu Long chưa gặp đề toán lắt léo này bao giờ, đọc một lúc mồ hôi đã lấm tấm trên trán. Nó cảm giác nó đang lạc giữa một khu rừng rậm rạp, tối om om, chẳng biết đường vô chỗ nào lối ra ở đâu.

Đã vậy, con nhỏ Gia Nhân ngồi bên cạnh cứ hỏi chằm chặp:
– Đề toán này không khó lắm hở anh? Anh đã nắm được phương pháp chưa?
Tiểu Long như người ngậm hột thị. Nó ngồi ngây ra, cảm thấy dạ dày co bóp dữ dội, mặc dù nó không hề đói.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Tiểu Long, nhỏ Gia Nhân đinh ninh ông bạn của anh mình đang động não ghê lắm nên mặt mày mới nhàu nhò như vậy, đâu có biết lúc này Tiểu Long chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến mấy ông thần rắc rối kia. Tiểu Long đang rủa sả mình. Nó đang giận thói ba hoa một tấc đến trời nó nhiễm phải của Quý ròm. Nó tự chửi nó là “đồ ngốc tử”, đã dốt đặc cán mai mà còn bày đặt bắt chước thằng Gia Nghĩa lơn tơn đòi làm thầy thiên hạ, thiệt đáng đời!
Bộ dạng khó coi của Tiểu Long khiến nhỏ Gia Nhân bất giác động lòng. Nó nghiêng ngó Tiểu Long thêm một lúc rồi chép miệng nói, giọng thương tình:
– Nếu anh chưa giải được ngay thì thôi. Khi nào giải xong, anh cho em biết nhé.
Tiểu Long không hề chờ một câu nói ngọt ngào như thế. Nó thở phào, nhét tờ giấy vô túi áo:
– Ờ, để tối nay anh suy nghĩ xem.
Nó nhìn Gia Nhân, ngờ ngợ:
– Hình như đây đâu phải là toán lớp chín?
Gia Nhân gật đầu:
– Em đọc thấy bài toán này trên báo.
– Sao em không nhờ anh Gia Nghĩa giải giùm?
– Em chả dại gì nhờ anh Gia Nghĩa. – Gia Nhân chun mũi – Lần nào cũng vậy, hễ giải không ra là ảnh phồng mang trợn mắt lên với em “Cái con này! Toàn lượm lặt ba bài toán vớ vẩn ở đâu về làm khổ anh mày! Mày tự giải lấy đi, tao không rảnh!”.
“Thằng Gia Nghĩa quát vậy là đúng quá rồi còn gì! Không những làm khổ anh mình mà còn làm khổ lây bạn của anh mình!”, Tiểu Long nghĩ thầm trong bụng nhưng không dám nói ra. Ngoài mặt, nó nói ngược lại, hết sức hào phóng:
– Thôi được rồi. Mai mốt gặp bài toán nào kho khó, em cứ đưa anh.
Sực nhớ mình vừa ngồi trơ thổ địa trước đề toán vừa rồi, Tiểu Long lỏn lẻn nói thêm:
– Anh có cái tật… tính toán hơi chậm. Làm ngay tại chỗ thì không được nhưng đem về nhà nghĩ ngợi một lát thế nào cũng ra.
Gia Nhân nhoẻn miệng cười:
– Không phải anh chậm đâu. Giải những bài toán như thế này ai cũng cần phải có thời gian hết chứ.
Câu nói của Gia Nhân làm Tiểu Long mát lòng mát dạ quá chừng. Nó nhìn nụ cười tươi rói nở trên môi con nhỏ, lòng bất giác bâng khuâng: Gia Nhân cười như vậy là cười nhạo hay cười vì thấy mình “nói chuyện vui ghê” nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.