Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 50 – Cửa hàng bánh kẹo – Chương 10
Tiểu Long công nhận bữa nay thằng Gia Nghĩa về trễ thật.
Khi Tiểu Long tới, Quý ròm vừa ăn cơm xong. Nó đón thằng mập ở cửa bằng nụ cười méo xẹo:
– Sao càng ngày càng về trễ vậy mày?
Tiểu Long bước vào nhà, vừa đi vừa nói, mặt nó cũng méo không kém:
– Tại nhỏ Liên không cho thằng Gia Nghĩa về sớm.
Nó ngồi xuống ghế, tặc tặc lưỡi:
– Nhỏ Liên nghiện xì ke nặng rồi!
– Là sao? – Quý ròm giật mình.
– Ý tao muốn nói là dạo này nó mê tít thằng Gia Nghĩa. – Tiểu Long nhìn lên trần nhà – Cứ mỗi lần thằng Gia Nghĩa đứng lên là mắt nó ngân ngấn nước. Thế là thằng này lại ngồi xuống. Cả chục lần như vậy. Tao giục thế nào cũng không được.
Quý ròm “xì” một tiếng:
– Chuyện này mày đọc ở đâu vậy?
– Đọc đâu mà đọc! Chính mắt tao nhìn thấy mà. – Tiểu Long nhăn nhó đáp, cảm thấy ruột gan như vừa bị ai vặn một cái.
– Thế mà tao tưởng mày đọc trên trần nhà chứ. – Quý ròm nhún vai – Xưa nay có bao giờ mày nói chuyện với tao mà mắt nhìn lên trời đâu.
Tiểu Long bối rối nói, cố để giọng đừng run:
– Ờ, không hiểu sao dạo này nói chuyện với ai tao cũng nhìn lên trời. Hổng biết tao lây tật này của ai?
– Lây của tao chứ của ai!
Tưởng Quý ròm tìm cách dồn mình vào ngõ cụt, không ngờ thằng ròm lại mở cho nó một con đường thoát thênh thang như vậy, Tiểu Long mừng húm:
– Ờ, chắc là tao lây của mày.
Nó vung tay, hào hứng:
– Tao nhớ rồi. Mẹ tao từng bảo bạn bè chơi với nhau là chúa hay lây.
– Dĩ nhiên rồi. – Quý ròm tán thành. Đang tươi cười, nó bất thần nghiêm mặt – Nhưng mày biết tao hay nhìn lên trời lúc nào không?
– Lúc nào hả? – Tiểu Long chột dạ – Ờ, ờ, cái đó thì tao không biết.
Quý ròm nhếch mép, mặt nó như bầu trời đột ngột kéo mây đen:
– Tao chỉ nhìn lên trời lúc tao bịa chuyện thôi.
Quý ròm đá chân bạn:
– Bộ mày tưởng trước giờ tao vẫn tin mày hả? Hừ, ngay từ lúc mày bảo nhỏ Liên nắm tay thằng Gia Nghĩa tao đã biết tỏng là mày bịa rồi. Làm gì có đứa con gái nào sỗ sàng như vậy!
– Thật… thật mà… – Tiểu Long cà lăm – Chính mắt tao…
– Thật cái con khỉ! – Quý ròm cười khảy – Con gái chủ động nắm tay con trai đã là vô duyên rồi, lại nắm tay đứa con trai này trước mặt một đứa con trai khác lại càng vô duyên thấy ớn!
Mồ hôi nhỏ thành giọt trên trán Tiểu Long. Nó nhìn sững Quý ròm, quai hàm tê dại, muốn phản bác nhưng trong đầu lại không nảy ra được một ý tưởng nào. Xưa nay Tiểu Long vẫn mù tịt về tâm lý của bọn con gái nên khi Quý ròm bắt bẻ, dù biết thằng ròm chả hơn gì mình trong lãnh vực này nó không biết phải bắt đầu phản công từ chỗ nào.
– Sao? Thú thật đi! Mày toàn bịa phải không? – Ánh mắt Quý ròm rọi thẳng vào mặt Tiểu Long như muốn dùng tia nhìn ngăn không cho thằng này bịa chuyện thêm lần nữa.
– Thực ra thì tao không bịa. – Tiểu Long lúng búng nói, óc nó như vón cục lại – Tao chỉ… tưởng tượng thôi.
– Mày nói tiếng nước nào thế hả, mập? – Quý ròm gầm gừ – Tưởng tượng thì có khác gì bịa?
– Ờ thì bịa! – Tiểu Long xụi lơ – Nhưng tao chỉ bịa có mỗi lần đầu. Những lần sau tao nghe thằng Gia Nghĩa kể lại.
Quý ròm chưng hửng:
– Ủa, thế hằng ngày mày không đi chung với nó sao?
– Tao chỉ đi với nó mấy ngày đầu. – Mặt Tiểu Long chảy dài – Từ hôm nó được nhỏ Liên cho ngồi cạnh để chỉ bài, nó không cho tao đi theo nữa.
– Nó dám đối xử với mày như vậy hả? – Quý ròm đập tay xuống bàn, giọng bất bình – Nó không đếm xỉa gì đến chuyện mày cứu nó khỏi tay bọn thằng Xường sao?
– Kệ nó đi! – Tiểu Long quẹt mũi – Tao thấy nó nói cũng đúng. Hai đứa nó đang tình tứ, có mặt tao tụi nó làm sao tự nhiên được.
Tiểu Long thở dài:
– Gần đây nó còn đe tao. Nó bảo nếu nó bắt gặp tao lén lút theo xem nó “cưa cẩm” nhỏ Liên nó sẽ không cho tao chơi với…
Chợt nhận ra mình nói hớ, Tiểu Long lập tức im bặt. Nhìn bộ mặt thoạt xanh thoạt đỏ của bạn, Quý ròm cười khì khì:
– Nó không cho mày chơi với em gái nó chứ gì!
Nó vỗ vai Tiểu Long:
– Mày đừng lo! Nó đe mày chứ đâu có đe tao. Mày chỉ đường tới nhà nhỏ Liên đi, tao sẽ tới xem nó làm gì.
Tiểu Long giãy nảy:
– Không được! Nhìn thấy mày nó sẽ biết ngay là tao vẽ đường cho mày.
– Nhìn thấy sao được mà nhìn thấy! – Quý ròm trấn an bạn – Tao có xộc vào nhà nhỏ Liên đâu. Tao chỉ nấp ngoài bờ rào dòm vô thôi.
oOo
Chiều hôm sau, quá năm giờ một chút Quý ròm đã có mặt ở gần cửa hàng bánh kẹo.
Nó dựng xe đạp sát bờ tường, nấp sau một xe nước mía, băn khoăn không biết thằng Gia Nghĩa đã ra khỏi nhà chưa. Nó liếc đồng hồ rồi lại nhìn về phía cửa hàng rồi lại liếc đồng hồ rồi lại nhìn về phía cửa hàng.
Quý ròm lơ láo như vậy một lúc đã thấy Tiểu Long bước ra vỉa hè dòm dáo dác.
Quý ròm vội vã thò đầu khỏi xe nước mía, giơ tay ngoắt ngoắt.
Nhìn thấy bạn, Tiểu Long toét miệng cười, ba chân bốn cẳng vù lại.
– Nó đi chưa? – Quý ròm hất đầu về phía sau lưng Tiểu Long, nhíu mày hỏi.
– Đi khoảng mười phút rồi.
Quý ròm đẩy chiếc xe đạp ngã giúi vô người bạn:
– Vậy mình khởi hành được rồi. Mày chở đi, tao ngồi sau.
Dọc đường Tiểu Long cứ chạy rề rề khiến Quý ròm sốt ruột:
– Hồi trưa mày ăn trúng thứ chi mà đạp xe ì ạch vậy hả mập?
– Tao đang quan sát xem nó có dừng lại ở đâu không.
Quý ròm nhiệt tình:
– Vậy mày nhìn bên trái đi, tao nhìn bên phải cho!
Nhưng cho tới khi xe rẽ vào con hẻm nhà nhỏ Liên, chẳng đứa nào thấy thằng Gia Nghĩa đâu cả. Một đứa con trai nóng lòng đến nhà một đứa con gái thì họa may có động đất nó mới chịu dừng dọc đường! Quý ròm nhủ bụng, hỏi:
– Sắp tới chưa?
– Sắp rồi.
Tiểu Long đáp, cảnh giác quét mắt dọc con hẻm.
Chạy thêm một quãng, nó chống chân xuống đất, thì thầm như sợ ai nghe trộm:
– Nhà nhỏ Liên là căn nhà có cây vú sữa mọc sát hàng rào đó.
Quý ròm leo xuống khỏi xe, dặn:
– Tao đi trước, mày theo sau nha.
Tiểu Long lo lắng:
– Rủi thằng Gia Nghĩa chạy ra thì sao?
– Nó chạy ra trước nhà làm gì! – Quý ròm hừ mũi – Hổng lẽ ở nhà nhỏ Liên mà nó dám tè bậy vô hàng rào!
Tiểu Long không nghĩ thằng Gia Nghĩa chạy ra trước nhà để tè bậy, nó chỉ sợ vu vơ vậy thôi. Nhưng không biết diễn giải nỗi sợ của mình như thế nào cho dễ hiểu, nó đành lẳng lặng dắt xe theo sau Quý ròm, tim nhảy lô tô trong ngực.
Quý ròm chân quỳ chân ngồi trước bờ dậu, vén lá nhìn vào nhà.
Tiểu Long đang lóng ngóng với chiếc xe trong tay, không biết đun vào đâu, đã thấy Quý ròm quay phắt lại, trợn mắt kêu khẽ:
– Trong nhà đông người lắm!
Tiểu Long ngạc nhiên:
– Đám giỗ hả?
– Hổng biết đám giỗ hay đám cưới nữa! Để tao nhìn kỹ xem!
Nói xong, Quý ròm lại hối hả húc đầu vào hàng rào, căng mắt quan sát.
Lần này thì nó biết không phải đám cưới hay đám giỗ. Đám cưới hay đám giỗ thì phải có người lớn. Đằng này trong nhà lúc nhúc toàn những đứa trạc tuổi nó hoặc nhỏ hơn.
Nghiêng ngó một lát, Quý ròm nhìn thấy Gia Nghĩa. Nó không nhận ra con nhà Gia Nghĩa ngay giữa một đống đầu cổ đang ngọ nguậy, nhưng khi thằng này đứng lên hí hoáy viết cái gì đó lên tấm bảng nhỏ sau lưng thì Quý ròm khẽ “a” lên một tiếng.
Tiểu Long đút đầu vào kế đầu Quý ròm, cố vạch một khe hở giữa bụi dâm bụt được cắt tỉa cẩn thận, tò mò hỏi:
– Gì vậy mày?
– Thằng Gia Nghĩa đang dạy kèm.
Tiểu Long dùng đầu gối thúc vào lưng bạn, nói như rên lên:
– Thì nó vẫn dạy kèm nhỏ Liên lâu nay mà.
– Dạy cho nhỏ Liên thì nói làm gì! Nó đang dạy cho cả đống đứa.
Tiểu Long đã vẹt được đám lá trước mắt, đã nhìn thấy điều Quý ròm vừa mô tả. Miệng nó lập tức há hốc:
– Ối, sao tự nhiên lại ra thế này? Bữa trước đâu có cảnh này. Tấm bảng treo trên vách kia nữa, bữa trước cũng không có.
Quý ròm nhỏm dậy, hai tay phủi ống quần, nói:
– Mình về đi!
– Về? – Mệnh lệnh bất ngờ của Quý ròm khiến Tiểu Long chưng hửng – Không xem nữa hả?
– Xem vậy đủ rồi! – Quý ròm cười khảy – Có gì đâu mà xem!
Tiểu Long lùi xe ra giữa hẻm, ngập ngừng hỏi:
– Vậy những gì thằng Gia Nghĩa kể với tao về nhỏ Liên là xạo hết hả mày?
– Thì xạo chứ sao! – Quý ròm cười he he – Cả đống đứa chen chúc như đang ở trong rạp hát mà cầm tay với cầm chân con khỉ gì!
Quý ròm đập tay lên lưng bạn, ra oai:
– Bữa nay tao đến xem chỉ là để kiểm tra những gì tao nghĩ trong đầu thôi. Chứ tao là tao biết tỏng cái trò ba hoa của thằng Gia Nghĩa ngay từ đầu.
Tiểu Long dấn bàn đạp, giọng ngẩn ngơ:
– Nhưng nếu nhỏ Liên không hề cầm tay nó và nó cũng không hề cầm tay nhỏ Liên, tại sao nó lại không cho tao đi theo?
– Mày ráng ép cái đầu mày động đậy chút đi, Tiểu Long! – Quý ròm méo xệch miệng – Chính vì nhỏ Liên không hề “nghiện xì ke”, không hề cầm tay nó, cũng không hề rơm rớm nước mắt khi nó ra về cho nên nó không muốn mày đi theo, hiểu chưa?
– Chưa hiểu. – Tiểu Long thật thà đáp, mặt vẫn lơ ngơ như bò đội nón.
– Mệt mày ghê! – Quý ròm thở hắt ra – Giảng cho mày hiểu về tình yêu chẳng khác nào cố giảng cho một cục đá hiểu về các nguyên tố hóa học.
Mày cũng có hiểu gì về chuyện này hơn tao đâu! Tiểu Long tức tối nhủ bụng nhưng không nói ra, chỉ giục:
– Thì mày nói rõ ra đi! Tại sao vì vậy mà nó không cho tao đi theo?
– Vì nếu như mày đi theo thì nó đâu có huênh hoang với mày về chuyện “là lạ hay hay” của nó được. Mày sẽ biết là hai đứa nó chả có “đụng chạm” nhau gì sất, tóm lại mày sẽ biết nhỏ Liên không hề mê tít nó. Chỉ có nó khoái nhỏ Liên thôi.
Tới đây thì Tiểu Long vỡ lẽ. Nó “Ờ há” và cong lưng đạp thật mạnh. Nó muốn về cửa hàng ngồi đợi thằng Gia Nghĩa quá. Bây giờ thì nó đã biết tại sao thằng này về trễ rồi. Về trễ vì bận kèm cho một đống lủ khủ học trò dù sao cũng thông cảm được. Nhưng về trễ để bịa chuyện đánh lừa nó như đánh lừa một đứa con nít thì nó dứt khoát không chịu bỏ qua. Hừ, hừ!
CHƯƠNG 10
Gia Nhân tròn mắt khi thấy Tiểu Long xuất hiện:
– Ủa, nãy giờ anh đi đâu vậy?
– À, anh lại đằng kia… uống nước. – Tiểu Long ấp úng đáp, mắt liếc về phía sau xem thằng ròm đã ra về chưa.
Gia Nhân xịu mặt:
– Sao anh không nói em lấy nước cho anh uống?
– Ờ… tại lúc nãy anh thấy em đang có khách…
Tiểu Long lấp liếm đáp, rồi nó ngồi xuống ghế, lảng sang đề tài khác:
– Em có bài toán nào kho khó nữa không?
Tiểu Long thò tay cầm tờ giấy Gia Nhân đưa, nhưng mắt lại nóng nảy quét ra đường.
– Bài toán này khó lắm đó. – Gia Nhân nói – Anh đã bao giờ nghe bài toán Hàn Tín điểm binh chưa?
– Chưa. – Tiểu Long quay lại – Toán gì mà nghe giống phim Tàu vậy hở em?
– Thì ông Hàn Tín này ở bên Tàu mà. Ổng là nguyên soái của Lưu Bang.
– À, anh nhớ rồi.
Tiểu Long reo lên. Nhưng không phải nó nhớ ra Hàn Tín là ai mà nhớ tới thằng Dế Lửa ở quê nó. Thằng này chúa mê truyện Tàu. Lần trước nó khen Tiểu Long là Đơn Hùng Tín. Nếu nó đã biết Đơn Hùng Tín thì chắc nó cũng biết Hàn Tín, nhất là hai ông này lại cùng tên Tín. Tiểu Long nghĩ bụng và nhanh nhẹn đút tờ giấy vô túi áo, vui vẻ:
– Nhưng Tây hay Tàu gì thì đằng nào tối nay anh cũng giải ra.
Sợ nhỏ Gia Nhân tiếp tục tán chuyện Hàn Tín, Tiểu Long vội vã đứng dậy:
– Em ngồi đây, anh ra trước cửa đợi anh Gia Nghĩa!
Gia Nhân không hiểu tại sao Tiểu Long không ngồi đợi ở trong nhà như mọi ngày. Nhưng nó chưa kịp hỏi thì hai người khách bước vô khiến nó quên ngay thắc mắc trong đầu.
Gia Nghĩa không biết Tiểu Long đang hầm hầm muốn hỏi tội nó. Từ xa, nó đã trông thấy Tiểu Long đứng ngóng nó ngoài vỉa hè. Gia Nghĩa hơi chột dạ nhưng không nghĩ thằng mập đã biết tỏng những gì xảy ra trong nhà nhỏ Liên.
Gia Nghĩa tấp xe vô lề, láu táu nói trước:
– Xin lỗi mày nha. Hôm nay tao cũng cố lắm nhưng rốt cuộc vẫn không sao về sớm được.
Tiểu Long nheo mắt:
– Nhỏ Liên lại khóc à?
– Ờ. – Gia Nghĩa chép miệng, cố tròng lên mặt vẻ thiểu não – Lần này nó không rơm rớm nước mắt như những lần trước. Nó khóc ồ ồ đến nỗi tao sợ hàng xóm nghe thấy, phải lấy tay bụm miệng nó lại.
Tiểu Long nín cười:
– Thế có ai nghe thấy không?
– Không! Nhưng chó nhà bên cạnh sủa quá trời!
Tiểu Long tặc lưỡi, giọng thông cảm:
– Ờ, nếu nó khóc bù lu bù loa như vậy mày khó mà ra về được.
– Chứ gì nữa! – Được thằng mập hùa theo, Gia Nghĩa khoái quá. Nó lại sung sướng nói như rên – Tao thật phát khổ với con nhỏ này. Lúc đầu tao định tán tỉnh nó sơ sơ thôi, nào ngờ nó mê mẩn tao quá mức!
Tiểu Long cười mát:
– Chắc tại mày đẹp trai!
Gia Nghĩa đưa tay vuốt mặt:
– Tao không biết tao có đẹp trai hay không nhưng chắc là tao có sức hút!
Tiểu Long săm soi khuôn mặt thằng bạn mình một hồi rồi gật gù kết luận:
– Mày nói đúng! Sức hút của mày rất mạnh!
– Dĩ nhiên rồi. – Gia Nghĩa tít mắt nói.
– Mạnh đến mức không chỉ hút mỗi nhỏ Liên mà hút cả mớ đứa tới ngồi học với mày!
Tiểu Long nói tiếp, mặt nó nghiêm trang đến nỗi con nhà Gia Nghĩa chưa kịp nhận ra ý nghĩa trong câu nói đã lại hào hứng gật đầu:
– Đúng! Đúng!
Nhưng thốt xong hai tiếng, thằng Gia Nghĩa thoáng có cảm giác bất an. Nó từ từ nhớ lại câu nói của thằng mập và ngay tức khắc tay chân nó đột ngột lạnh đi. Người nó đờ ra mất mấy giây, mắt trợn lên, quai hàm cứng như gỗ và khi nó mở miệng lại được, giọng nói của nó đã rời rạc hẳn:
– Mày… mày… nói gì vậy?
Tiểu Long xoáy mắt vào mặt bạn:
– Tao muốn nói tới cái lớp học ở nhà nhỏ Liên ấy.
– Mày… mày tới đó rồi hả? Mày… mày cãi lời tao hả? Mày… mày không muốn chơi với em gái tao nữa hả? – Gia Nghĩa gân cổ nói, lắp bắp một cách giận dữ, và càng giận dữ càng lắp bắp, mắt nó nhìn trân trân vào mặt Tiểu Long như thể định dùng ánh mắt đấu nhau với thằng mập như người ta đấu gươm.
Nghe thằng anh nhắc đến con em, Tiểu Long giật thót. Nó đưa tay quẹt mũi, bối rối nói:
– Tao chỉ không muốn mày gạt tao thôi!
– Tao đâu có định gạt mày. – Thằng Gia Nghĩa thở hắt một cái, đang cáu kỉnh giọng nó đột ngột chùng xuống – Bất đắc dĩ lắm tao mới phải bịa chuyện…
Tiểu Long đặt tay lên vai bạn:
– Thế không có chuyện nhỏ Liên cầm tay mày à?
– Không. – Gia Nghĩa quay mặt đi chỗ khác.
– Mày cũng không hề cầm tay nó?
– Ờ.
– Tóm lại là hổng có gì giữa mày và nó hết?
– Ờ, hổng có gì hết.
Tiểu Long gãi cổ, ngẩn ngơ nói:
– Lạ quá há! Tao tưởng từ ngày mày chỉ cho nó làm toán, nó phải “ngưỡng mộ” mày ghê lắm chứ?
Gia Nghĩa quay lại:
– Cái đó thì có.
– “Ngưỡng mộ” sao không cầm tay? – Tiểu Long giương mắt ếch.
– Ờ, không cầm tay. – Gia Nghĩa nhăn nhó, trông nó giống như đang bị ai véo tai – Nó chỉ bày tỏ sự “ngưỡng mộ” bằng cách… rủ cả lô cả lốc bạn bè, anh họ, em họ, cháu họ của nó tới cho tao kèm toán thôi.
Tiểu Long giơ hai tay lên trời:
– Trời ơi là trời!
Nó nhìn sững bạn, liếm môi hỏi:
– Thế là từ bữa đó mày cấm tao đi theo?
Gương mặt thằng Gia Nghĩa ửng lên:
– Ờ.
Tiểu Long hấp háy mắt, trêu già:
– Chứ hổng phải mày sợ tao làm kỳ đà cản mũi hở?
– Biết rồi mà hỏi hoài!
Vừa gắt Gia Nghĩa vừa đẩy tay lái về phía Tiểu Long:
– Tao vào nhà đây.
– “Kỳ đà” cũng về đây!
Tiểu Long hét to đến mức thằng Gia Nghĩa đã quay lưng rồi còn quay lại giơ nắm đấm lên dứ dứ về phía nó.
oOo
Quý ròm ngồi nghe Tiểu Long kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi giữa nó với thằng Gia Nghĩa bằng vẻ mặt thản nhiên như thể đó là chuyện cả thế giới đã biết rồi.
– Tao nói đâu có sai! – Quý ròm nhún vai khi thằng mập kết thúc – Thằng Gia Nghĩa chỉ khoác lác để lòe mày thôi.
Quý ròm đưa tay sờ cằm, lim dim mắt:
– Tao đã nói rồi mà tụi mày không nghe. Toán học là môn khoa học thiêng liêng, là đền đài của tri thức, đâu phải chỗ để tụi mày gieo trồng ba thứ tình cảm vớ vẩn. Cố gieo cho lắm cũng chẳng có cây gì mọc lên hết á!
Tiểu Long nhăn mặt khi nhớ đến bài toán của Gia Nhân trong túi áo. Quý ròm làm nó chột dạ quá. Hổng biết thằng ròm nói thật hay nói chơi nhưng rõ ràng là nó muốn chế giễu cả thằng Gia Nghĩa lẫn mình! Tiểu Long nơm nớp nghĩ bụng khi nhớ đến từ “tụi mày” trong câu nói của Quý ròm.
– Tao có định trồng cây gì đâu! – Tiểu Long khụt khịt mũi, ngượng ngập nói.
– Chứ không phải mày định trồng cây si hả?
– Làm gì có!
Quý ròm hất hàm:
– Vậy chiều nào mày cũng mò đến nhà thằng Gia Nghĩa chi vậy? Gần đây nó có nhờ mày đi cùng nó qua nhà nhỏ Liên nữa đâu.
– Mày cũng biết rồi mà. Em thằng Gia Nghĩa mê toán, nhưng thằng Gia Nghĩa lại không có khả năng chỉ cho nó…
Quý ròm nhếch môi:
– Vậy là mày xung phong làm thầy con nhỏ đó?
Tiểu Long lỏn lẻn:
– Tao dốt dặc mà làm thầy ai. Tao nhờ mày giải giùm rồi nói lại cho nó thôi.
Quý ròm không trêu Tiểu Long nữa. Nó cúi xuống rút một xấp báo dưới gầm bàn, thảy tới trước mặt bạn:
– Mày xem cái này chưa?
Tiểu Long căng mắt dòm, nhận ra đó là tuần báo Toán học và giải trí.
– Mày lật tới trang 20 ấy. – Quý ròm nói.
Tiểu Long làm theo chỉ dẫn của bạn. Ở trang 20, nó nhìn thấy mục “Đố vui có thưởng”. Đề bài chính là cái đề nhỏ Gia Nhân đưa cho nó hôm đầu tiên: “Trong ngôi đền nọ ở xứ Ấn Độ có ba vị thần: thần nói thật, thần nói dối và thần chập cheng lúc nói thật lúc nói dối. Có vị khách phương xa đến thăm ngôi đền…”.
– Thì ra nhỏ Gia Nhân lấy cái đề từ trong tờ báo này. – Tiểu Long reo lên.
Quý ròm chồm người rút tờ báo phía dưới đưa cho Tiểu Long:
– Mày xem tờ này đi. Đây là số báo tiếp theo.
– Cũng trang 20 hở?
– Ờ.
Trong mục “Đố vui có thưởng” của tờ báo thứ hai, lại một đề toán quen thuộc đập vào mắt Tiểu Long: “Một người cha trước khi qua đời để lại di chúc cho ba người con: Cha có 17 con ngựa quý. Đứa lớn nhất được phân nửa số ngựa. Đứa thứ hai được một phần ba số ngựa. Đứa út được một phần chín số ngựa…”.
Tiểu Long chưa kịp reo lên lần nữa, Quý ròm đã nói:
– Mày xem ô “Kết quả kỳ trước” ở cuối trang đi!
Ánh mắt Tiểu Long lần theo từng con chữ: “Sau đây là 10 bạn giải đúng nhất và sớm nhất đề toán về ba vị thần trong số báo tuần trước. Mỗi bạn sẽ nhận được một máy nghe nhạc iPod do hãng Apple tài trợ”.
Dò tiếp xuống dưới, Tiểu Long há hốc miệng khi thấy tên Trần Gia Nhân nằm chễm chệ trong danh sách mười bạn đọc trúng thưởng.
– Phải nó không hở mày? – Tiểu Long nghệt mặt hỏi.
– Nó chứ ai! – Quý ròm so vai – Mày có cần coi số báo tiếp theo số báo này không?
– Khỏi! – Tiểu Long đưa tay quẹt mũi, giọng hân hoan – Chắc nó lại trúng thưởng nữa chứ gì?
Quý ròm gật đầu:
– Ờ, lần này nó được thưởng cái USB.
Tiểu Long ngả người ra lưng ghế, giọng hoan hỉ:
– Thì ra nó nhờ tao giải mấy bài này để nó ẵm giải thưởng! Tao giúp nó như thế chắc thế nào nó cũng…
Sực nhớ Quý ròm đang ngồi trước mặt, Tiểu Long lập tức im bặt. Hai chữ “ủy mị” chưa kịp phun ra, nó đã lật đật nuốt ngay xuống bụng. Nhưng Quý ròm đã kịp lườm bạn:
– Nó cũng sao?
Tiểu Long lại lúng túng chà tay lên mũi, làm như cái mũi có thể giúp nó xoay xở trước sự dò hỏi của thằng ròm:
– Ý tao nói là thế nào nó cũng… tiếp tục nhờ tao giải toán ấy mà.
– Mày nghĩ vậy thật à? – Giọng Quý ròm ỡm ờ, nó đang nhìn thằng mập qua khóe mắt.
Tiểu Long ve vẩy tờ báo trên tay:
– Thì chứng cớ rành rành đây nè!
Quý ròm nói giọng ráo hoảnh:
– Thế mày đã thử coi những số báo đó ra ngày nào chưa?
Câu hỏi lạ lùng của Quý ròm làm Tiểu Long cảm thấy ngờ ngợ. Nó liếc xuống tờ báo trên tay, mặt mày lộ vẻ hoang mang.
Quả như Tiểu Long lo lắng, sau khi dò kỹ nó phát hiện tờ Toán học và giải trí nó đang cầm ra vào hai mươi ba tháng bảy. Như vậy số báo trước đó ra ngày mười sáu, số tiếp theo ra ngày ba mươi, đều trong tháng bảy, nghĩa là những số báo này đã cũ xì, phát hành cách đây đã mấy tháng rồi.
Khó khăn lắm Tiểu Long mới nhấc mắt được khỏi tờ báo, chìa vẻ ngơ ngác vào mặt Quý ròm, giọng thảng thốt:
– Thế nhỏ Gia Nhân nhờ tao giải toán không phải để dự thi hở mày?
– Chả cần mày, chả cần tao nó đã thừa sức trúng giải rồi! – Quý ròm “xì” một tiếng, giọng nhấm nhẳng như thể đang nói về điều gì thật tồi tệ.
Tiểu Long ngó lên trần nhà:
– Thế nó nhờ tao giải mấy bài toán đó để làm gì vậy kìa?
– Sao mày ngốc thế hở mập! Đó là nó trêu mày, hiểu chưa?
– Trêu tao?
– Tức là nó muốn thử tài mày! Và chắc chắn nó đã biết tỏng mày có tài… đem đề toán về nhà nhờ người khác làm giùm!
Tiểu Long thừa nhận Quý ròm nói đúng, vì vậy nó nghe trái tim nó đang rơi xuống, rơi xuống mãi và mắc kẹt đâu đó chỗ dạ dày. Hèn gì nó thấy dạ dày nó co bóp dữ dội. Tiểu Long ơi là Tiểu Long! Nó nghe mình kêu thầm trong đầu. Hóa ra nhỏ Gia Nhân nó học giỏi hơn mày, nó thông minh hơn mày, nó giăng bẫy để mày lớ ngớ té dập mặt chơi mà mày hổng biết con khỉ gì hết. Chính mày “ủy mị” mà mày tưởng nó “ủy mị”, sao mày ngốc thế hở? Tiểu Long ca bài ca trách phận và chưa bao giờ nó thấy cụm từ “sao mày ngốc thế” Quý ròm hay dùng lại chính xác đến thế.
Tiểu Long như người bị đóng đinh xuống ghế, trơ ra có đến mấy phút.
Đến khi nó nhổ được cặp mông lên, Quý ròm đã bỏ đi đâu mất. Chắc thằng ròm không nỡ nhìn thấy mình xuất sắc trong vai người chết rồi! Tiểu Long đỏ mặt nghĩ, nó sè sẹ đứng dậy, nhón gót bước ra cửa, len lén dắt xe vù thẳng một mạch.
Sau khi Tiểu Long bỏ chạy khỏi nhà Quý ròm, câu chuyện hổng biết vui nhộn hay buồn bã này coi như kết thúc. Tại chuyện giữa Gia Nghĩa và nhỏ Liên, giữa Tiểu Long và nhỏ Gia Nhân có ra cái củ khoai lang gì đâu mà kể tiếp.
Nếu tác giả có viết thêm vài dòng cũng chỉ để thuật lại cuộc đối thoại qua điện thoại tối đó giữa Tiểu Long và Gia Nghĩa thôi.
Đại khái là Tiểu Long gầm gừ:
– Mày nói thật đi! Em gái mày hổng có khen tao “nói chuyện vui ghê”, đúng không?
– Ờ… ờ… đúng! À, mà nó không khen nhưng… ánh mắt nó khen.
– Ánh mắt cái đầu mày! Nó cũng không hề bảo nó tự hào vì mày chơi thân với tao, đúng không?
– Ờ… ờ… nó không bảo.
– Vậy là xong!
– Xong là sao? Mày không định nói là mày không qua nhà tao nữa đó chứ?
– Qua làm gì! Có mày ở nhà đâu mà qua!
– Mày yên tâm đi! Từ ngày mai trở đi, chiều nào tao cũng ở nhà. Tao giải tán lớp học ở nhà nhỏ Liên rồi.
– Sao vậy?
– Tao mà tiếp tục cái lớp đó, chắc có ngày tao tức chết.
– Tao không hiểu.
– Mày có mặt ở đó đâu mà hiểu. Cái con nhỏ Liên bội bạc đó, tao giảng bài cho nó đến khô cả nước bọt thế mà ngoảnh lại thấy nó chả thèm nghe, cứ ngồi liếc qua liếc lại với thằng bạn nó.
– Thằng bạn nào?
– Thằng bạn mà nó rủ tới học chung đó.
– Ha ha ha.
– Tao đau khổ mà mày lại cười!
– Tại mày cả thôi! Bọn con gái nó không dễ dụ như mày tưởng đâu! Hơn nữa, toán học là môn khoa học thiêng liêng, là đền đài của tri thức, đâu phải chỗ để mày gieo trồng ba thứ tình cảm vớ vẩn. Cố gieo cho lắm cũng chẳng có cây gì mọc lên hết á! Híc híc!
Khi Tiểu Long “thuổng” nguyên câu nói của Quý ròm để làm oai với Gia Nghĩa thì cuốn truyện này coi như chính thức khép lại, vì ngay sau đó Tiểu Long đột ngột dập máy luôn, không còn gì để thuật lại nữa. Chỉ không rõ hai tiếng “híc, híc” Tiểu Long vừa nấc lên là tiếng cười hay tiếng khóc, ngay cả tác giả truyện này cũng hổng biết luôn, nhưng chắc đó là tiếng cười. Chứ chẳng lẽ “võ sư vô địch đại lực sĩ song phi cước thiết đầu công” mà lại nhăn răng ra khóc?