Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 49 – Bạn gái – Chương 10
Chương 10
Lâm đạp từng vòng xe, chân nặng như đeo chì.
Bữa nay nó không đến nỗi ngồi trơ như hôm trước, cũng không để kem dây ra áo, lại được Thủy Tiên gọi gộp hai đứa bằng cái từ hết sức thân mật là “tụi mình”, thế nhưng Lâm chẳng thấy vui.
Cuối cùng, Lâm nhận ra rằng lâu nay con nhỏ Thủy Tiên vẫn thầm chê nó học dốt. Cuộc trò chuyện vừa rồi trong quán kem khiến Lâm cứ bần thần: Hóa ra hồi còn chơi game, Thủy Tiên sẵn sàng giúp mình đánh đuổi tụi Đại Hồ Ly, tiêu diệt bọn quái trong Loạn Thạch Động, sẵn sàng tặng mình bao nhiêu là linh đơn thần dược, thậm chí còn vui vẻ nhận hoa hồng mình tặng nhưng trong thâm tâm chắc nó nghĩ mình học ngu như heo. Cho nên nó mới giả vờ nhờ mình giải hết bài tập này đến bài tập khác, mới bấm bụng bỏ ra hàng giờ ngồi chỗ ao sen thành Lạc Dương cùng mình “trao đổi bài vở” chứ hổng thèm “trao đổi võ công” như các cao thủ giang hồ khác. Rõ ràng nó coi mình là thứ học trò vừa lười vừa mít đặc, còn nó đóng vai cô giáo âm thầm dìu dắt mình mà mình hổng biết con khỉ gì hết, ngu ơi là ngu! Đã thế mình còn không biết thân biết phận, lúc nãy suýt chút nữa chạy ra chợ mua hoa hồng tặng nó! Cũng may mình tốp ý định vớ vẩn đó lại kịp, nếu không chắc nó cười vào mũi mình rồi! Lâm cay đắng nhủ thầm, bụng quặn lại, chân cẳng như không còn chút hơi sức.
Trong cơn sầu khổ, Lâm lại nghĩ đến nhỏ Hạnh.
Gặp Là Giết và Đại Hoàng Đế không biết chuyện gì đang xảy đến với Lâm khi thấy thằng này đột nhiên biệt tích trên giang hồ, lần nào gọi cũng thấy màn hình lạnh lùng thông báo: “Kẻ Thần Bí hiện không có trên mạng”.
Sau nhiều lần không liên lạc được, Quốc Ân lò dò đạp xe đến nhà thằng Lâm.
– Quốc Ân hả cháu? – Mẹ thằng Lâm vồn vã – Sao lâu quá không thấy cháu ghé chơi?
Quốc Ân nói dối:
– Dạ, lúc này cháu phải học bài làm bài nhiều lắm, bác.
Mẹ thằng Lâm không biết Quốc Ân dóc tổ, nức nở khen:
– Cháu ngoan ghê. Hèn gì thằng Lâm lúc nào cũng bảo cháu siêng học nhất lớp.
Lời khen của mẹ thằng Lâm khiến Quốc Ân nhột nhạt kinh khủng. Nó đã định ngoác miệng “Lâm nói xạo đó bác! Cháu học dở nhất lớp thì có!”, nhưng đến phút chót nó kềm lại được. Thằng Lâm “ca ngợi” nó như vậy chắc có ý đồ gì đây, nó mà láu táu đính chính không khéo lại bị thằng bạn nó chửi rủa te tua.
Cho nên nó chỉ cười cười, mắt láo liên nhìn vào trong nhà:
– Lâm có nhà không bác?
Mẹ thằng Lâm lắc đầu:
– Không có cháu à. Dạo này chiều nào nó cũng ôm tập đi học thêm.
Bà hoan hỉ nói thêm:
– Nó siêng học lên là nhờ chơi với cháu đó.
Trông thái độ thì có vẻ như mẹ thằng Lâm sắp sửa thưởng cho “thằng bạn siêng học” của con mình một bịch kẹo hay một gói bánh gì đó. Quốc Ân sượng ngắt, bước thụt lui một bước, cố hỏi thêm một câu:
– Lâm đi học thêm ở đâu vậy, bác?
– Bác nghe nói nó đến nhà cô bé Hạnh nào chung lớp đó.
Như vậy chắc thằng Lâm tới nhờ nhỏ Hạnh giảng bài thật rồi! Nếu thằng Lâm bảo với mẹ là nó đi học ở các trung tâm dạy thêm hay ở nhà thầy cô thì Quốc Ân còn nghi thằng bạn mình kiếm cớ vòi tiền học phí để tiêu xài. Nhưng nếu nó bảo nó tới nhà nhỏ Hạnh thì chắc là nó siêng học đột xuất thật! Quốc Ân nhớ hồi học lớp tám, lúc thi phổ thơ các bài học với “thi sĩ Bình Minh” Quý ròm, “thi sĩ Hoàng Hôn” Lâm đã từng đến thụ giáo nhỏ Hạnh không chỉ một lần.
Quốc Ân thở đánh thượt một cái, lầm lũi quay xe về.
Cũng giống như lúc Lâm chia tay Thủy Tiên, Quốc Ân uể oải đạp từng vòng xe, chân cẳng rã rời, chỉ có tâm trạng là trái ngược hẳn với thằng bạn của nó. Hôm đó Lâm rầu rĩ vì học kém, còn hôm nay Quốc Ân rầu rĩ vì thằng bạn mình nhất quyết không chịu học kém nữa.
Tất nhiên Quốc Ân không thể hiểu tại sao một đứa chẳng coi chuyện học hành ra cái củ khoai lang gì như thằng Lâm bữa nay tự nhiên lại nổi hứng ham học như thể sắp sửa đi thi tiến sĩ tới nơi. Nó định hôm nào nó sẽ hỏi cho ra lẽ, còn lúc này thì nó đang buồn. Nó đang thẫn thờ mường tượng đến những ngày chỉ có nó và thằng Đại Hoàng Đế bơ vơ giữa chốn “giang hồ hiểm ác”.
Quốc Ân buồn. Nhưng có khối người vui.
Bố mẹ thằng Lâm dạo này cưới nói luôn miệng vì sau một thời gian “im hơi lặng tiếng”, thằng con lại tiếp tục bày ra trên bàn những bài tập điểm cao chót vót.
Một lần nữa ba nó và mẹ nó sung sướng tựa vào nhau để khỏi ngã lăn ra vì xúc động.
Một lần nữa ba nó hả hê nói, mặt nở ra:
– Con học như vậy là ba mẹ mừng rồi.
Một lần nữa mẹ nó rưng rưng nói:
– Con cố học như vậy là trả ơn cho ba mẹ rồi đó.
Nhưng khác với lần trước, lần này bà không dặn dò “Con nhớ giữ gìn sức khỏe nghe con!”, mà nói một câu dịu dàng đến mức thằng Lâm xanh mặt ngó lơ chỗ khác “Con nhớ rủ Quốc Ân và thằng Thủy Tiên gì đó đến chơi thường xuyên nghe con!”.
Ở lớp, bao nhiêu gương mặt rạng lên trước thành tích học tập được cải thiện từng ngày của Lâm.
Cứ mỗi lần thầy Phú, thầy Khuê hay cô Mừng, cô Bích Dậu mở miệng khen thằng Lâm là nhỏ Hạnh, Quý ròm và Tiểu Long lại khẽ liếc nhau để khoe những nụ cười kín đáo.
Lớp trưởng Xuyến Chi và lớp phó kỷ luật Minh Trung lại có dịp cười toét miệng mỗi khi thầy Khoa vờ tìm cặp kính trên bàn, hớt hải la lên: “Ố là là! Em nào cho thầy mượn cặp mắt kính! Thú thật là thầy không thể tin vào mắt mình nữa rồi!”. Nếu trước đây thầy không tin thằng Lâm tụt từ điểm 8 xuống điểm 2 một cách gọn ơ thì bây giờ thầy lại không tin nó vọt từ điểm 2 lên điểm 8 một cách ngoạn mục như thế.
Thầy đứng trước bảng, một ay cầm bài tập của thằng Lâm, tay kia vờ dụi mắt lia lịa khiến cả lớp cười ồ.
Cười to nhất là thằng Minh Vương, tại nó là tổ trưởng của thằng Lâm mà.
Thầy Khoa huơ huơ bài tập của thằng Lâm ra trước mặt:
– Các em cười xong chưa?
Quới Lương bô bô:
– Dạ sắp xong rồi ạ.
Thầy vui vẻ:
– Vậy các em cười thêm chút nữa đi. Khi nào xong rồi thì nói thầy.
Quới Lương lại nói:
– Dạ bây giờ thì xong rồi ạ.
Thầy chỉ Quới Lương:
– Xong rồi thì em đứng lên.
Cả lớp nơm nớp quay nhìn Quới Lương, bụng trách thầm cái tật ưa giỡn mặt thầy giáo của thằng này.
Nhưng thầy Khoa không trách phạt đứa học trò, chỉ hỏi:
– Em ngồi kế bạn Lâm, vậy em có biết tại sao gần đây bạn Lâm chăm học hẳn lên không?
Quới Lương liếc thằng Lâm, miệng ấp úng:
– Dạ … dạ … em không biết ạ.
Thầy lướt mắt khắp lớp:
– Có em nào biết không?
Không đứa nào trả lời. Đứa không biết không trả lời đã đành. Những đứa biết cũng im thin thít. Chuyện lắt léo như thế làm sao nói vung ra được.
– Thưa thầy, em biết ạ. – Đột nhiên thằng Tần giơ tay, nói lớn.
Hàng chục ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía thằng Tần. Chết rồi! Lâm nín thở. Không biết thằng ghẻ ngứa này định hãm hại mình chuyện gì nữa đây?
Thầy Khoa nhìn xoáy vào gương mặt tinh quái của Tần:
– Tại sao, em nói thầy nghe coi!
Tần dõng dạc:
– Thưa thầy, bạn Lâm tự nhiên chăm học như thế tại vì bạn ấy bắt đầu biết yêu ạ.
Trong khi thầy Khoa ngớ ra thì dưới các dãy bàn nổ ra một tràng cười làm rung rinh toàn bộ cửa chính lẫn các cửa sổ. Cứ như có một cơn bão âm thanh đang tràn qua lớp học.
Lâm cúi gằm đầu, nghe mặt đỏ tới mang tai. Nỗi thắc thỏm của Lâm đã thành sự thật. Thằng Tần chuẩn bị tố cáo chuyện Lâm hò hẹn với Thủy Tiên trong vườn nhà nó. Nó sẽ dựng chuyện Lâm “nhào vô ôm đại” Thủy Tiên khiến con nhỏ này thét lên be be và co giò chạy trối chết. Tất nhiên Lâm sẽ phủ nhận, tất nhiên Thủy Tiên sẽ lên tiếng làm chứng cho sự trong sạch của Lâm nhưng cho dù như thế từ nay về sau Lâm sẽ khó bề sống yên với sự trêu chọc của lũ bạn tinh nghịch.
Đã mấy lần, Lâm tính nhìn lên chỗ Thủy Tiên ngồi nhưng nó không dám. Bất cứ cử chỉ nào của nó lúc này cũng đang bị cả lớp giám sát. Bây giờ mà nó nhìn về phía Thủy Tiên một cái chẳng khác nào nó thừa nhận thằng Tần nói đúng.
Lâm không biết lúc này Thủy Tiên còn bối rối hơn nó nhiều. Thủy Tiên không sợ bạn bè trêu chọc. Nó không sợ bạn bè hiểu lầm. Thủy Tiên chỉ lo bạn bè hiểu đúng: Hổng lẽ Lâm “yêu” nó? Eo ôi, “yêu” là gì thế nhỉ? Thủy Tiên nhớ lại thái độ của Lâm từ trước đến nay, lòng bất giác ngờ ngợ. Thốt nhiên nó lo lắng không đâu, bụng thầm trách đám nhỏ Hạnh, Quý ròm tơi bời.
– Em nói gì thế hở Tần? – Sau khi đã trấn tĩnh, thầy Khoa liếm môi hỏi, ánh mắt thầy nhìn Tần dò xét – Em có thể nói rõ hơn được không?
Lâm đã muốn chui xuống đất lắm rồi. Nhưng dễ gì mà chui được, nó đành hồi hộp vểnh tai nghe thằng Tần “tuyên án”, chân tay nhũn cả ra như người chết rồi.
– Thưa thầy, được chứ ạ. – Tần láu lỉnh – Ý em muốn nói là bạn Lâm bắt đầu biết yêu … ba mẹ, yêu thầy cô, yêu bạn bè đó thầy! Chính vì bạn Lâm đã lớn, không muốn làm ba mẹ, thầy cô và bạn bè buồn lòng nên bạn Lâm cố gắng học tập …
Một tràng vỗ tay vang lên như mưa rào cắt ngang câu nói của thằng Tần, không rõ tán thưởng ý nghĩa của câu nói hay tán thưởng phần “kết thúc bất ngờ” đầy hài hước của nó.
Thằng Lâm như người sắp chết đuối được vớt lên, vỗ tay to nhất. Nó biết thừa thằng Tần quỷ quái cố ý “hù” nó cho nó đứng tim chơi, nhưng điều đó không ngăn nó vỗ rát cả tay. À quên, Thủy Tiên vỗ tay cũng to. Cả hai đứa đều đồng hạng nhất.
Có một đứa vỗ tay cũng to không kém, vì nó là bạn thân nhất của Lâm. Đó là Quới Lương.
Và vì Quới Lương ngồi sát rạt bên Lâm nên Lâm nhăn hí khi thằng này vừa vỗ tay vừa nghiêng đầu thì thầm vào tai nó:
– Thằng Tần nói xạo quá hả mày?