Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 48 – Kẻ thần bí – Chương 7
Chương 7
Lâm không ngờ nó rơi vào tình huống éo le như vậy.
Tưởng kết thân được một đại cao thủ cỡ Mai Giáng Tuyết, đời nó từ nay sẽ lên hương , nhưng lên đâu chưa thấy , ba bài tập vật lý giống như ba tảng đá đang kéo chân nó xuống hố. Lúc này ánh mắt nó nhìn chiếc máy vi tính trông rất giống với cái cách người ta đang nhìn một cái bẫy nguy hiểm. Tất nhiên Lâm không tìm được lý do để thù ghét con nhỏ Mai Giáng Tuyết nhưng từ lúc đó cho đến khi nó dựng được nó lên khỏi ghế bằng một lnỗ lực phi thường, thực sự thì nó đac không nghĩ đến việc hỏi cứơi “con nhỏ ham học” này thêm một lần nào nữa.
Lâm lết ra khỏi nhà, rọi ánh mắt khắp bốn phía đẻ cầu mong một phép màu nào đó xảy ra nhưng hôm nay có vẻ không phải là một ngày đặc biệt cho lắm nên mười phút sau Lâm vẫn bắt gặp mình lọc cọc đạp xe ngoài đường, đàu vẫn chưa nghĩ ra được cách nào thóat hiểm. Nếu Lâm học hành đàng hoàng , chưa chắc nó đã giải được bài toán Mai Giáng Tuyết nhờ nó, huống hồ từ đầu năm đến giờ nó cứ lẫn lộn lung tung giữa lớp học và phòng ngủ đến mức hôm trước thằng Tân còn làm bộ ngạc nhiên “Ủa, sao đi học mà mày không mang theo mền gối hở Lâm?”.
Lâm cắm cúi đạp, không biết mình đi đâu. Nó đi, đi mãi, đầu óc trống rỗng. Chốc sau, nó ngạc nhiên thgấy mình đang dừng xe trước chân cầu thang dẫn lên nhà nhỏ Hạnh.
Cách đây hai năm, hồi còn học lớp tám, có lần “thi sỹ Hoàng Hôn” Lâm thi phổ thơ với “thi sĩ Bình Minh” Quý ròm . Lần đó, Lâm buộc phải chạy tới cầu cứu “nhà thông thái” Hạnh. Có lẽ chính sự nhiệt tình và thái độ thân thiện của nhỏ Hạnh đã khiến đôi chân nó tự nhiên đạp tới đây, hoàn toàn không chủ định.
Nhỏ hạnh dĩ nhiên đã đựoc Quý ròm thông báo về cuộc gặp gỡ vừa xảy ra giữa Kẻ Thần Bí và Mai Giáng Tuyết trên núi Vũ Di. Nhưng khi thấy Lâm bẫm chuông cửa, nó vẫn gải bộ kinh ngạc.
– Ủa, lâm đi đâu đây?
Chợt thấy hỏi như vậy không được nhã nhặn lắm, Hạnh giả lả:
– Chuyện bài tập sử của Lâm, tụi này không báo lại cho thầy chủ nhiệm đâu.
Lâm mừng quá:
– Vây hả! Cảm ơn các bạn nhé. Vậy mà mấy ngày nay tôi lo lắng đến không ngủ được.
– Lâm không nói thì Hạnh cũng biết là lâm không ngủ Đuợc mà. – Nhỏ Hạnh mỉm cừoi – Cho nên sáng nào vô lớp…
Nhỏ Hạnh bỏ dở câu nói trêu khi thấy mặt Lâm ửng lên. Nó nhìn cuốn sách trên tay Lâm:
– Lâm cầm theo cuốn sách gì thế?
– Cuốn vật lý. – Lâm ngượng ngập – Ngày mốt có giờ kiểm tra của cô Mừng mà tôi… chưa học qua một chữ nào hết.
Hạnh hiểu rồi. Lâm vào đây.
Để làm cho một đứa học trò tới lớp chỉ để ngủ hiểu được bài học và giải được các bài tập trong sách là một chuyện khó ngang với việc giúp cho một chiếc xe tải đi qua được ngã tư trong lúc kẹt xe. Nhưung rốt cuôc, nhỏ Hạnh đã chứng minh được nếu thực tâm muốn giúp một ai đó con ngưuời ta vẫn có khả năng biến những điều không thể thành có thể.
Bằng chứng là sau mấy tiếng đồng hồ đánh vật toát mồ hôi với môn vật lý, thằng Lâm đã rời khỏi nhà nhỏ Hạnh trên đôi chân sáo chứ không lết từng bước như lúc nó mới bước vô.
– Tối hôm đó, ăn cơm xong , Lâm lập tức ngồi vào máy.
Lâm nhấn nút khởi động, nhìn chiếc máy bằng ánh mắt âu yếm. Khối sắt trước mặt nó lúc này không giống một cạm bẫy như nó nghĩ hồi chiều nữa. Bây giờ nó giống một nơi hò hẹn hơn.
Nhưng từ lúc đó cho đến khuya, Lâm chỉ gặp Đại Hoàng Đế và Gặp Là Giết. Mai Giáng Tuyết chẳng thấy đâu. Chắc nó bận học bài! Nó ham học đến thế cơ mà! Lâm bâng khuâng nghĩ, ngạc nhiên thấy lòng mình đang nảy mầm một cảm giác gì đó như là sự nhớ mong.
Tâm trí lãng đãng, Lâm chẳng còn bụng dạ nào đánh nhau. Trong một buổi tối mà Kẻ Thần Bí “về thành dưỡng sức” đến mấy chục lần, đến mức Đại Hoàng Đế và Gặp Là Giết phải la om:
– Bữa nay mày ăn trúng thứ gì vậy hả Lâm?
Trưa hôm sau đi học về, Lâm liệng đại chiếc cặp lên đi văng rồi ngồi vào bàn, lật đật mở computer. Vẫn chưa thấy Mai Giáng Tuyết lên.
Lâm tặc lưỡi, lục túi lấy mấy tờ giấy hôm qua nó cẩm thận ghi chép ở nhà nhỏ Hạnh đặt sẵn truớc màn hình rồi vù xuống dưới nhà ăn cơm.
Chưa bao giờ Lâm và cơm nhanh như thế. Nó xới tới chén cơm thứ ba khi ba mẹ nó chưa ăn xong chén thứ nhất.
– Ăn chầm chậm thôi, con. – Mẹ nó nhắc – Coi chừng mắc nghẹn.
Ba nó chép miệng:
– Học bổng học biếc gì đó, kiếm không có thì thôi. Ngày nào mày cũng ngồi ôm cứng chiếc máy như thế, có ngày hóa điên đó nghe con!
Lâm “dạ” rõ to và nhấc mình lên khỏi nghế, ba chân bốn cẳng chạy về phòng không kịp uống cả nước.
Mai Giáng Tuyết vẫn biệt tăm biệt tích. Lâm nhìn đồng hồ, thấy vẫn chưa tới giờ hẹn. Nó thở một hơi dài, xách Kẻ Thần Bí chgạy ra thanh Đôn Hoàng đánh nhau với lũ chó sói để giải khuây. So với trình độ của Kẻ Thần Bĩ hiện nay, lũ chó sói không phải là địch thủ xứng tay.
Lâm tàn sát lũ sói một chặp, chỉ phóng ngựa chạy về thành Lạc Dương khi nhác thấy bóng thằng Hiệp Sĩ Mù với con nhỏ Đại Hồ Ly lò dò đi tới.
Lâm vào thành, tà tà thả ngựa dọc phố, đua nắt nhìn đám khách giang hồ đang tấp nập mau bán, lạ lung thấy lòng mình chưa bao giờ hờ hững đến thế.
Theo lời khuyên của thằng Quốc Ân, Lâm mơ ước cươi được mọt cô vợ võ nghệ cao cường để cùng nhau ngao du giang hồ cho thỏa chí. Nhưng bây giờ khi đã tình cờ gặp được bậc nữ lưu anh hùng như ý rồi (tuy Mai Giáng Tuyết chưa kết hôn với nó nhưng câu nói “Mai mốt muội sẽ luôn ở bên cạnh huynh” có khác gì lời thề non hẹn biển), Lâm lại ngạc nhiên thấy mình chẳng ham đánh đấm chút nào, điều không thể coi là tự nhiên với một đứa hiếu chiến như nó.
Lâm biết rõ đám cừu nhân của mình không có ai là đối thủ của Mai Giáng Tuyết. Néu muốn trả thù, nó có thể mượn tay “vợ sắp cứơi” của mình truy sát đám Tiểu Sát Tinh, Bạch Diện Ma Nữ… Nói cho chính xác thì ngay lần đầu kết bạn với Mai Giáng Tuyết, nhất là khi nhìn thấy thanh Lãnh nguyệt tu là kiếm trên tay con nhỏ này, Lâm đã háo hức nghĩ đến chuyện “mượn dao giết người” rồi. Nhưng ngay lúc này thì những ý nghĩ đó bay biến đâu mất, không còn chút dấu vết trong đầu nó. Lúc này Lâm chỉ mong gặp Mai Giáng Tuyết để “dạy con nhỏ này một bài học” về… môn vật lý. Hừm, học với chẳng hành! Có ba bài toán dễ như ăn kẹo thế mà cũng không làm đựơc!
Tất nhiên sau đó mười lăm phút, khi gặp lại Mai Giáng Tuyết thì Lâm không dám ra oai như thế. Nhưng nó cũng cố nghĩ cách làm cho con nhỏ này nể mình chơi:
– Hôm qua đi ăn giỗ về, huynh đã giải ngay ba bào toán này nhưng lên mạng chờ hoài không thấy muội đâu.
– Ôi, huynh giỏi quá! – Mai Giáng Tuyết ngưỡng mộ – Chắc năm nào huynh cũng là học sinh xuất sác?
– Muội hỏi như thế làm huynh khó trả lời quá!
Lâm đáp, hài lòng về câu trả lời nước đôi của mình. Chắc chắn con nhỏ này sẽ nghĩ mình khiêm tốn, có tài thánh nó mói biết năm ngóai mình xếp hạng học sinh yếu nên không dám khai ra.
Lâm đâu có biết ở tiệm net cách đó hai cây số, Quý ròm đang cười bò trước màn hình.
Quý ròm cười đã, lại mượn miệng Mai Giáng Tuyết ghẹo thằng Lâm:
– Ước gì muội có người anh trai như huynh.
Lâm giật thót:
Huynh chẳng muốn làm anh trai của muội tí nào.
Mai Giáng Tuyết giat vờ:
– Muội không xứng đáng làm em gái của huynh sao? Hu hu, muội biết rồi. Tại muội học dốt, năm nào cũng xếp hạng học sinh yếu nên huynh coi thừơng muội. Hu hu hu…
Lâm không biết thằng ròm đang trêu mình, lật đật gõ phím:
– Muội nín đi, ý huynh không phải vậy. Huynh làm gì cũng được nhưng không muốn làm anh trai muội.
Giọng thằng Lâm rõ là giọng tán tỉnh.
Quý ròm buồn cười quá, tính “tương ” một câu: “Chẳng lẽ huynh muốn làm em trai?” cho thằng Lâm khóc thét chơi nhưng nó thấy nếu đùa quá lố thế nào thằng Lâm cũng nghi ngờ bàn lái qua chuyện học:
– Huynh cho muội biết cách giải ba bài toán kia đi.
Chưa bao giờ khách giang hồ dùng chức năng tán gẫu trong game để giải toán, vì số lượng chữ được phép thể hiện trên màn hình rất hạn chế. Nhưng Lâm vẫn cặm cụi gõ, từng chút từng chút một. Nhữung chỗ liên quan đến các công thức rắc rối, không trình bày bằng các ký tự trên bàn phím đựơc, nó phải loay hoay giải thích đến mướt mồ hôi.
Kỳ cà kỳ cạch cả buổi, Lâm cũng “dạy” cho Mai Giáng Tuyết nắm vững được cách giải ba bài tập vật lý.
Qúy ròm ở bên kia buồn ngủ muốn chết, nhưng thỉnhthoảng cũng ừ à vài chữ cho thằng Lâm đừng cụt hứng.
Cuối buổi “học” nó ngáp ngáp mấy cái rồi ngồi thẳng lưng lên:
– Cám ơn huynh nhiều hé.
– Có gì đâu,. Chuyện của muội cũng là chuyện của của huynh mà.
– Huynh tốt với muội ghê. Vậy huynh giải bài tập tiếng Anh giùm muội được không?
– Bài tập tiếng Anh hả? – Lâm nuốt nước bọt, trong đầu hiện ra hình ảnh căn nhà của nhỏ Hạnh – Được chứ!
Thế là Quý ròm lập tức giao cho thằng Lâm một lô bài tập tiếng Anh, y như cô Bích Dậu vẫn ra cả đống bài tập cho tụi nó ở lớp.
Quý ròm tuy không nhìn thấy Lâm nhưng đoán là thàng bạn nó đang mếu xệch miệng ở bên kia, bàn nói:
– Để cảm ơn huynh đã giúp đõ muội, muội tặng huynh cái này nè.
Cái gì vậy?
– Huynh mở chức năng giao dịch đi.
Lâm mừng rơn khi thấy Mai Giáng tuyết tặng cho nó hai bình Tuyết liên ngọc lộ, một báu vật trong võ lâm. Uống hai bình này vào, thứ hạng của Kẻ Thần Bí sẽ tăng ít nhất là hai mươi bậc.
– Ở đâu muội có thứ này vậy?
– Muội nhặt được trên núi Trường Bạch sáng nay.
Qúy ròm phịa thế thôi, chứ hai bình này có trong túi hành trang của Mai Giáng Tuyết từ đời nảo đời nao rồi. Không chỉ Tuyết liên ngọc lộ, Mai Giáng Tuyeté còn sở hữu cả đống thứ quý hiếm. Túi hành trang của nó không khác gì kho báu của nhà vua. Con nhỏ Văn Châu này “đại gia” thiệt! Khi mở túi hành trang cuả Mai Giáng Tuyết, quý ròm phải ngỡ ngàng. Chắc thấy ai rao bán bất cứ thứ gì quý gía trong game, nó đều thu gom hết, dù chẳng thèm dùng tới.
Lâm cảm động qua, cầm hai bình thuốc trên tay mà không dám uống:
– Sao muội không để mà dùng?
– Muội nghĩ huynh cần nó hơn muội.
Lâm không hỏi nữa, nó hân hoan nốc cạn hai bình thần dựợc, khoái chí nghĩ: Khi mình giải bài tập tiếng Anh cho nó, hổng biết nó tặng mình thứ gì nữa há?