Kính vạn hoa - Tập 48 - Kẻ thần bí

Chương 5


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 48 – Kẻ thần bí – Chương 5


Chương 5
Ngay sau tiết sử là giờ ra chơi.
Bữa nay, ban cán sự lớp 10A9 không ra ngoài như thường lệ. Một cuộc họp khẩn cấp diễn ra ở ngay góc phòng.
Vậy là rõ rồi nhé. -Lớp phó kỷ luật Minh Trung hăm hở lên tiếng. -Tụi mình phải báo cho thầy chủ nhiệm biết truyện này. Nếu không, bạn Lâm sẽ học hành ngày càng tụt dốc.
– Ờ. -Lớp trưởng xuyến Chi tặc luỡi. – Nếu bạn Lâm cứ như thế này…
– Thứ hai tuần tới, đến giờ sinh hoạt chủ nhiệm…
Minh Trung đang hăng hái, nhỏ Hạnh đã nhẹ nhàng cắt ngang:
– Theo Hạnh, có lẽ chúng ta không nên cho thầy Phú biết vội.
– Tại sao lại không cho thầy biết? – Nhỏ Minh Trung cau mày – Trách nhiệm của ban cán sự lớp…
Một lần nữa nhỏ Hạnh không để Minh Trung nói hết câu:
Hạnh hiểu ý Minh Trung rồi. Nhưng Hạnh nghĩ trách nhiệm lớn nhất của ban cán sự lớp là giúp cho bạn Lâm thay đổi chứ không phải việc gì cũng báo cho giáo viên chủ nhiệm.
Minh Trung có cảm giác nhỏ Hạnh đang chống lại mình. Lòng tự ái bị tổn thương, nó đứa tay giật giật cổ áo như để cho dễ thở, giọng cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ý tứ trong câu nói lại tố cáo ngược lại:
-Chẳng lẽ Hạnh cũng cho rằng mình…
Lớp trưởng Xuyến Chi vội vã lên tiếng, không muốn để lớp phó kỷ luật thốt ra những lời lẽ chắc là rất khó nghe với lớp phó học tập:
– Chúng ta không nên tranh cãi nữa. Trước hết, Hạnh cần trình bày kế hoạch cho mình và Minh Trung biết. Nếu không báo cho thầy chủ nhiệm thì chúng ta sẽ làm cách gì để giúp cho bạn Lâm?
– Hạnh chưa nghĩ ra. – Nhỏ Hạnh ấp úng.

Nhỏ Minh Trung nhún vai:
Nếu Hạnh chưa nghĩ ra thì báo cho thầy chủ nhiệm vẫn là cách tốt nhất.
Nhưng Hạnh hứa Hạnh sẽ nghĩ ra cách.
– Thôi được – Lớp trưởng Xuyến Chi nhân nhượng – Hạnh là lớp phó học tập, dĩ nhiên có trách nhiệm theo dõi và giúp đỡ bạn lâm trong chuyện này.
Minh Trung khụt khịt mũi:
– Nhưng hạnh phải cho biết thời gian là bao lâu chứ?
Các bạn cho Hạnh một tháng. Nếu sau một tháng, thái độ học tập của ban Lâm không có chuyển bién gì, chúng ta sẽ báo cho thầy Phú biết.
– Lâu quá – Nhỏ Xuyến Chi lắc đầu.
– Nửa tháng thôi – Minh Trung tiếp lời.
Lớp trưởng và lớp phó kỷ kuật đã nói thế, lớp phó học tập chẳng còn cách nào khác là phải gật đầu:
– Được thôi. Nửa tháng.
Nhỏ hạnh thuật lại cuộc trao đổi trong ban cán sự lớp cho Quý ròm và Tiểu Long nghe, rồi nhún vai rầu rĩ:
Chưa lần nào Hạnh lúng túng như lần này.
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:
– Ờ, tôi cũng không biết tụi mình sẽ làm gì trong nửa tháng đó.
– Tôi biết – Quý ròm đột ngột lên tiếng.
Cả hai đưa đều chồm về phía thằng ròm, háo hức:

– Biết gì?
Quý ròm ấp úng:
– Để giải quyết chuyện thằng Lâm, có lẽ tôi phải đi gặp một người.
– Ai?
– Văn Châu.
Văn Châu là bạn thân của tụi Quý ròm.
Văn Châu là con gái nhưng trông nó ai cũng tưởng là con trai. Nó cắt tóc ngắn, quần sooc áo pull quanh năm, đá bóng cực giỏi, lâmg đầu tiên gặp mặt, tụi Quý ròm cứ đoán già đoán non và cá với nhau xem nó là con trai hay con gái.
Văn Châu nhà giàu, biết xài computer từ rất sớm. Ngay từ năm lớp tám, tụi Quý ròm đã thấy nó xách tập đi học tin học ở các trung tâm dạy nghề. Hai năm truớc, chính mắt tụi Quý ròm nhìn thấy Văn Châu chơi game FiFA 98 trên máy vi tính của nó, còn bày cho Quý ròm và Tiểu long chơi nữa.
Mấy hôm nay, cũng giống như nhỏ Hanh, Qúy ròm nghĩ đến móp cả trán về chuyện của thằng lâm. Quý ròm thuận lợi hơn nhỏ Hạnh là nó có thể hình dung rõ mồn môt cuộc trò chuyện hôm trước giưa Lâm và Quốc Ân trong đầu. Và tới tối hôm qua, nó chợt nảy ra mọt ý. Muốn thực hiện ý đó, phải đi kiếm Văn Châu.
Quý ròm mừng rơn khi nó vừa hỏi, Văn Châu đã gật đầu ngay:
– Giang Hồ Thanh Chiến hả? Biết chứ.
Văn Châu cười toe:
– Tôi là đại cao thủ trong game Giang Hồ Thánh Chiến mà. Nhưng gần đây thi thoảng tôi mới vô chơi. Bây giờ tôi khoái nhảy audition hơn.
– Bạn chỉ cho tôi chơi được không?
– Audition hả?

– Không. Giang Hồ Thánh Chiến.
– Dễ ợt hà.
Ba mẹ Văn Châu rất khó nên nó không dám rủ Quý ròm vào nhà. Hai đứa kéo nhau ra tiệm net.
Văn Châu khởi động trò chơi và Quý ròm ngồi bên cạnh thô lố mắt quan sát, vừa nghe bạn giảng giải.
Với bộ óc siêu thông minh. Quý ròm chỉ cần mười phút là nắm bắt được luật chơi. Tới phút thứ mười một, Văn Châu để mặc Quý ròm tự mày mò và “qua lại giang hồ một mình.
Nhân vật của Văn Châu có tên ngộ nghĩnh là Hết Tiền Đại Hiệp, một đại cao thủ võ nghệ phi thường. Qúy ròm thử đánh nhau với các nhân vật giang hồ khác, Hết Tiền Đại Hiệp toàn thắng dễ dàng.
– Hết Tiền Đại Hiệp trang bị toàn đồ khủng không đó – Văn Châu khoe – Đẳng cấp rất cao, hiện đứng trong tốp hai mươi cao thủ hàng đầu. Nếu tôi siêng chơi, bây giờ chắc nó đã nằm trong tốp mười rồi.
Nhớ đến cây Tố tâm tử kim đao thằng Quốc Ân nói bữa trước, Quý ròm buột miệng hỏi:
– Trang bị toàn đồ khủng chắc bạn tốn lắm tiền?
– Dĩ nhiên rồi. – Văn Châu nhún vai – Đi giết mấy con quái vật đầu sỏ vẫn lượm được đồ khủng nhưng vất vả và mất thì giờ lắm. Bỏ tiền ra mua quách cho khỏe.
– Thế bạn chơi game không bị ảnh hưởng gì đến chuyện học tập à? – Quý ròm tò mò.
– Có chứ, nhưng không đáng kể. Lúc đầu tôi tốn nhiều thì giờ. Nhưng về sau, tôi chơi bằng chương trình tự động.
Văn Châu vỗ vai Quý ròm, mỉm cười:
– Nhưng quan trọng là tôi bỏ tiền ra mua tất cả các loại thần dược và thực phẩm đặc biệt trong game. Ăn mấy thứ này vào, lên cấp nhanh lắm.
Quý ròm không cần hỏi tiếp, cũng biết Văn Châu đầu tư cho Hết Tiền Đại Hiệp cỡ vài chục triệu là ít (hèn gì nó than là “hết tiền”). Chỉ có “đại gia” cỡ Văn Châu mói chơi kiểu đó nổi. Con nhà Lâm mà nổi máu đua đòi, chỉ có khóc.
Thấy bạn có vẻ thích thú, Văn Châu hào phóng:
– Quý thích thì lấy con hết tiền đại hiệp mà chơi.
– Không. – Quý ròm liếm môi – Tôi thích đóng vai một nữ cao thủ hơn.
– Nữ cũng có. Tôi chơi tới ba nhân vật lận mà.

Văn Châu gật đầu dễ dãi. Nó cầm “con chuột” bấm tanh tách rồi cắm cúi gõ lóc cóc một hồi, trên màn hình lập tức xuất hiện một nữ cao thủ mặt mày xinh đẹp, mặc quần áo lụa trắng thêu diềm xanh, thóc thắt thành hai cái bìm thả lúc lắc trên vai, trông đáng yêu không thể tả, ngay cả cái tên cũng không có vẻ gì đằng đằng sát khí kiểu Nữ Thần Băng Giá hay Bạch Diện Ma Nữ,
Cái tên của nhân vật vừa hiện ra nghe rất mỹ miều: Mai Giáng Tuyết.
Mai Giang Tuyết là cao thủ phái Cổ Mộ, hiện đang đứng thứ hai mươi sáu trong giang hồ. “Nàng” đang cài thắt lưng thanh Lãnh nguyệt tu la kiếm, mỗi lần tuốt ra khỏi vỏ kiếm, kiếm khí tỏa màu xanh lạnh buốt. Quý ròm tuy lần đầu tiếp xúc với trò chơi này , nhưng đọc thông tin về thanh kiếm Lãnh nguyệt tu la: “Tốc độ xuất chiêu tăng gấp đôi, đã biết ngay đây là thanh báu kiếm mà bao khách giang hồ hằng mong ước.
Văn Châu nhìn chằm chằm Quý ròm:
– Sao? Mai Giáng Tuyết đựoc không?
– Quá tốt! Quý ròm hân hoan đáp – Bạn cho tôi muợn con này nhé.
Quý muốn chơi bao lâu tùy thích.
– A, -Quý ròm chợt nhớ một chuyện quan trọng – Mai Giáng Tuyết đã lập gia đình chưa?
– Chưa – Văn Châu lắc đầu – Quý bấm vào lý lịch nhân vật sẽ biết. Nó vẫn còn độc thân.
Đang nói, Văn Châu bỗng nhìn sững Quý ròm. Nó hỏi như bị sock:
– Ủa, bộ Quý tính gả chồng cho nó hay sao?
Cái cách Vanư Châu nhìn Qúy ròm như thể thằng này sắp làm chuyện gì mờ ám khiến Quý ròm nhột nhạt kinh khủng.
– Không có đâu! – Quý ròm vội vàng trấn an bạn – Bạn yên tâm đi! Tôi chỉ hỏi cho biết vậy thôi.
Văn Châu không thắc mắc nữa nhưng nhìn đôi mắt nó, Quý ròm thấy rõ bao nghi ngờ đang gợn lên lăn tăn trong đó.
Nhưng Qúy ròm mặc kệ. Nó thấy không cần phải giải thích. Nó đang vội đi.
Quý ròm cũng chẳng đi đến chỗ nào xa lạ. Nó đạp xe một quãng, rồi chui vào một tiệm net khác gần nhà.
Qúy ròm ngồi lì trong tiệm net gần suốt cả buổi vhiều, chỉ để luyện thuần thục trò chơi Giang Hồ Thánh Chiến.
Cho đến khi rời khỏi cửa tiệm, nó đã biết muốn đánh nhau cho giỏi phải như thế nào, muốn trò chuyện hoặc trao đổi mua bán với các nhân vật trong game phải làm sao, và bao nhiêu là thứ khác nữa.
Và nó thở dài rút ra kết luận: Trò Giang Hồ Thánh Chiến hấp dẫn thế này, hèn gì thằng Lâm ham chơi đến nỗi quên cả bài vở!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.