Kính vạn hoa - Tập 48 - Kẻ thần bí

Chương 2


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 48 – Kẻ thần bí – Chương 2


Chương 2
Tiểu Long cười cười, khi nó cùng Quý ròm và nhỏ Hạnh đạp xe trên đường về:
– Lớp mình năm nay có một lớp phó kỉ luật hách ra phết, ròm há?
Quý ròm đáp trả bằng một câu chẳng ăn nhập gì đến câu hỏi của bạn:
– Ghê phải biết nhé! Nửa đêm tụi này đang ngủ, nước thìng lình dâng lên. Đang nằm tôi bỗng nghe lành lạnh nơi bụng, tưởng mưa dột. Sờ tay xuống mới hay có một con rắn đang bò ngang qua rốn…
Tâm trí Quý ròm vẫn chưa ra khỏi ấn t ượng về trận lụt nó chứng kiến lần đầu tiên trong đời. Từ hôm về lại thành phố đến nay, nó hào hứng thuật lại cho nhỏ Hạnh không biết bao nhiêu là lần về chuyện tụi nó chạy lụt, nhưng vãn có cảm giác chưa kể được bao lăm. Cứ mỗi lần gặp nhỏ Hạnh, nó lại nhớ ra một chi tiết mới. Tất nhiên những chi tiết có thật ngoài đời khi đi vào trong lời kể của Quý ròm không bao giờ còn nguyên vẹn như cũ, giống như một tảng thịt bò sau khi đã qua máy chế biến của hãng thịt Vissan vậy. Bao giờ thằng ròm cũng thêm chỗ này một chút, bớt chỗ kia một tẹo. Như rắn vào nhà ban ngày thì thành vào nhà ban đêm, rắn bơi trong nước thì thành bò ngang rốn. Thời gian thay đổi. Địa điểm thay đổi. Cả chủng loại cũng thay đổi nốt.
Nghe thằng ròm khai rắn bò ngang bụng, nhỏ Hạnh khẽ liếc Tiểu Long, hai đứa kín đáo kheo những nụ cười mỉm và dĩ nhiên là cố hết sức để nhốt tiếng cười đang sôi lên trong cổ họng.
– Thế con rắn đó là rắn gì? – Nhỏ Hạnh vờ hỏi, mắt nhìn chằm chằm Quý ròm, sẵn sang chờ đợi một câu phịa khủng khiếp.
Quả nhiên, Quý ròm lên giọng:
– Rắn hổ mang chứ rắn gì!
Nó hừ mũi:
– Hạnh từ bé đến lớn chỉ sống ở thành phố nên chả biết gì. Rắn hổ mang là chúa bò vào nhà.
Nếu ba hoa tới đó Quý ròm biết điều mà dừng lại thì không sao. Đằng này nó nổi hứng quay sang Tiểu Long:
– Tao nói đúng không hả mập?
– Đúng. – Tiểu Long trưng ra bộ ngây thơ – Nhưng con rắn hổ mang của mày dân quê tao không gọi là rắn hổ mang mà gọi là… rắn nước.
Tới đây thì Tiểu Long và nhỏ Hạnh không làm mặt tỉnh được nữa. Hai đứa phá ra cười ngặt nghẽo.
– Cười gì mà cười! – Quý ròm mặt hầm hầm – Tôi báo thầy chủ nhiệm à nha!
Nó lấy vẻ nghiêm trang:
– Tội thứ nhất: Cười nhạo bạn bè. Tội thứ hai: cười khi đang chạy xe ngoài đường. Tội thứ ba: Hai người cười trong khi người thứ ba không cười…
Câu đùa của Quý ròm kéo câu chuyện quay lại với đề tài ban đầu. Tiểu Long nhún vai:
– Con nhỏ Minh Trung này hay thật đó. Thằng Lâm liến láu thế mà cũng chịu một phép.

Nhỏ Hạnh mỉm cười:
– Lớp phó kỉ luật phải như thế chứ. Bạn Minh Vương tính tình hiền quá.
Tiểu Long tặc lưỡi, bang quơ:
– Thằng Lâm hình như không ưa nhỏ Minh Trung.
Nhỏ Hạnh thở ra:
– Tại Lâm nghĩ Minh Trng có ác cảm với mình.
– Tại sao? – Tiểu Long ngạc nhiên, nó chạy xe sát vào nhỏ Hạnh để nghe rõ hơn câu trả lời.
– Tại hồi đầu năm Lâm cứ nằng nặc đòi bầu Minh Vương vào chức lớp phó kỉ luật.
– Thằng Lâm này thật vớ vẩn. – Quý ròm “xì” một tiếng – Ai mà thềm để bụng chuyện đó chứ. Trên đời này còn bao nhiêu vhuyện lớn lao hơn.
Nó đột ngột đổi giọng:
– Hôm đó nhé, tôi và Tiểu Long suýt chút chết ngắc giữa biển nước mêng mông. Đang đi, một chiếc ca nô lượn ngang, thế là song đánh ầm ầm, bè lật úp. Cả bọn phải gồng mình bơi gần hai cây số mới vào được bờ…
Quý ròm lại sa đà vào chuyện bão lụt, không nhận thấy hai đứa bạn nó lái xe chỉ một tay, tay kia đưa lên bụm mặt.
Tiểu Long bụm mặt một lúc, thấy Quý ròm khoác lác ghê quá, không chịu được liền bỏ tay xuống, xỏ ngọt:
– Lẽ ra mày phải nói cả bọn gồng mình bơi gần hai cây số mới lôi được mày vào bờ chứ?
– Chi tiết đó không quan trọng. – Quý ròm tỉnh rụi – Điều tao muốn nói là bên cạnh những chuyện lớn lao như thế mà thằng Lâm cứ đi thù vặt người ta vì nghĩ người ta thù vặt mình thì đúng là nhảm nhí. Thực ra, nhỏ Minh Trung nhắc nhở, cảnh cáo nó là đúng. Từ đầu năm học đến nay nó hết ngủ gục đến bỏ học…
– Nguy rồi! – Nhỏ Hạnh chợt kêu lên – Long và Quý nhớ chuyện năm ngoái lớp mình có bốn bạn thường xuyên ngủ gục trong lớp không?
– Sao không nhớ. – Quý ròm hừ giọng – Tôi là một trng bốn đứa đó chứ ai! Hồi đó tụi này phụ mẹ con thằng Đặng Đạo quét rác đêm.
Đang nói, Quý ròm bỗng nhíu mày nhìn nhỏ bạn:
– Hổng lẽ Hạnh cho rằng chuyện đó đang lặp lại?
– Không đúng. – Tiểu long lắc đầu – mẹ đặng đạo đã chuyển qua làm ca ngày từ lâu rồi.
Qúy ròm thở hắt ra:

– Nghỉ hè thằng lâm chơi nhiề quá, không chịu ôn tập, bây giở nhập học, cơ thể không thích nghi được nên nó gà gật hoặc lười biếng trốn học vài ba hôm chứ có gì đâu. Chừng nào tình trạng này lặp đi lặp lại, “lớp phó học tập” hẵng lo. Còn bây giờ, Hạnh nghe tôi kể tiếp này. Cái thằng tên Mận đeo trên ngọn cây gòn khi bị nước cuốn ấy, lúc tụi này cứu được nó thì nó đã chết lâm sàng khoảng năm, bảy phút rồi. Người nó tím ngắt, cứng như gỗ. Tôi phải làm hô hấp nhân tạo cả buổi mới thấy nó ngáp ngáp…
Quý mới nói tới chỗ “ngáp ngáp” thì Tiểu Long quẹo bên trái, nhỏ Hạnh quẹo bên phải. Nó chưa kịp sừng sộ đã nhận ra cả bọn vừa tới chỗ rẽ, ai về nhà nấy. Nó chống chân xuống đất, nhìn theo hai bạn, “ngáp ngáp” mấy cái rồi quạu quọ nhấn pê đan đạp thẳng về nhà.
° ° °
Hóa ra chuyện ngủ gục trong lớp hoặc thỉng thoảng bỏ học của thằng Lâm không phải là chuyện một ngày một bữa. Bây giờ không chỉ lớp phó kỉ luật Minh Trung, tổ trưởng Minh Vương mà cả lớp chưởng Xuyến Chi lẫn lớp phó học tập Hạnh cũng đã thấy bực mình.
– Mày làm sao thế hả Lâm? – Minh Vương nhìn cặp mắt đỏ kè của đứa tổ viên, rên rỉ – Mày có biết lên cấp ba đã là người lớn rồi không?
– Tao không được biết. – Lâm mơ màng đáp, mắt bắt đầu lim dim.
Nhỏ Xuyến Chi cau mày, nó nhìn thằng Lâm bằng ánh mắt như thể thằng này là một quả trứng bị ung:
– Lâm chạy ra vòi nước rửa mặt cho tỉnh đi!
Lâm chẳng muốn bóc mình ra khỏi cơn buồn ngủ chút nào. Nhưng lớp trưởng đã nói thế, nó không thể lờ tịt. Nó chạy ra vòi nước rửa mặt qua loa theo kiểu mèo rồi chạy vô. Nhúng tí nước, thấy man mác, nó càng buồn ngủ tợn. Con nhỏ Xuyến Chi chỉ toàn xúi bậy! Lâm làu bàu rồi từ từ gục xuống, gác đầu lên cánh tay khoanh tròn trước mặt.
– Lâm! – Nhỏ Hạnh nổi khùng – Bạn làm gì thế? Bạn có biết cô Luông sáp xuống tới không mà nằm đó ngủ hả?
– Biết chứ sao không! – Tiếng Lâm vọng lên từ đâu đó chỗ mặt bàn, đầy thách thức.
– Biết thì ngồi thẳng lên! – Lớp trưởng Xuyến Chi nghiến răng trèo trẹo – Cô sẽ nghĩ sao về lớp mình nếu bạn cứ ườn ra đó?
Lâm cố ngồi thẳng lên, khó khăn lắm nó mới mở mắt được. nhếch môi:
– Cô sẽ nghĩ sao á? Dĩ nhiên là cô sẽ nghĩ không lớp nào say mê môn sinh học của cô bằng lớp 10A9. Trò Lâm vốn nổi tiếng lười biếng mà cũng thức khuya lơ khuya lắc để học cho thuộc bài sinh đến nỗi hễ bước chân vô lớp là chỉ muốn lăn ra ngủ.
Thằng Lâm là chúa pha trò. Nó buồn ngủ đến díp cả mắt mà vẫn giở giọng bong phèng. Nhỏ Hạnh tức nó muốn chết mà cũng phải phì cười.
Nhưng nhỏ Hạnh chỉ cười một chút xíu thôi. Rồi nó thu ngay nụ cười lại, quay sang Quý ròm:
– Chuyện nghiêm trọng rồi đó, Quý?
– Biết rồi! Chiều nay tôi sẽ đến thăm nhà thằng Lâm.
Quý ròm vỗ vỗ trán:
– Tại sao những chuyện rắc rối của lớp mình bao giờ cũng bắt đầu từ thằng Lâm nhỉ?

Quý ròm bảo chiều nó sẽ đến nhà Lâm, nhưng khi chuông tan học reo lên thì nó đổi ý. Nó đun đầu xe sau gốc cây kế cổng trường, chở thằng này dắt xe ra. Khác với trường Tự Do, trường Đức Trí nằm khá xa trung tâm quận nên năm nay hầu hết tụi học trò 9A4 cũ đều đi học bằng xe đạp.
Bữa đó Quý ròm rượt theo thằng Lâm muốn xịt khói. Vừa dắt xe ra khỏi cổng là Lâm tót lên yên, chạy như gió, không thèm đếm xỉa đến hai thằng bạn thân thiết của nó là Quới Lương và Hải quắn gọi ơi ới sau lưng. Nó đi đâu mà chạy như ma đuổi thế nhỉ? Quý ròm kinh ngạc nhủ bụng và cong lưng chạy theo.
Lâm cắm đầu phóng, không hay Quý ròm bám riết sau lưng. Nhưng Quý ròm chỉ dám chạy xa xa, đề phòng thằng Lâm thình lình ngoái cổ lại. Quý ròm mắt không ngừng canh chừng Lâm, bụng đinh ninh thằng này đang phi tới một địa điểm khả nghi nào đó. Ờ, chắc vậy, nếu không tại sao nó hấp ta hấp tấp đến thế!
Nhưng càng chạy Quý ròm càng sửng sốt. Thằng Lâm chẳng đi đâu cả. Nó đang trên đường về nhà.
Nhà thằng Lâm thì Quý ròm còn lạ gì. Nhà nó là tiệm tập hóa ở ngay cổng chợ, năm ngoái nhà Lâm trông be bé, phía trên là căn gác bằng gỗ trông ra nhà lồng chợ – đó là phòng học của Lâm. Năm nay nhà nó xây lại ba tầng, mái tôn che trước hiên biến mất, thay vào đó là bao lơn chỗ ba thằng Lâm kê mấy chậu phát tài, loại cây mà những người buôn bán tin là sẽ manh lại may mắn cho mình.
Đợi thằng Lâm vào nhà khoảng năm phút, Quý ròm mới chậm rãi trờ xe tới trước cửa tiệm, dáo dác ngó vô.
– Mua gì đó, cháu?
Người phụ nữ ngồi đằng sau quầy đứng lên khi thấy Quý ròm. Chắc đây là mệ thằng Lâm! Quý ròm nghĩ và leo xuống xe, lễ phép đáp:
– Thưa bác, cháu tìm bạn Lâm. Cháu là bạn cùng lớp với Lâm ạ.
Trong khi Qý ròm đinh ninh mẹ thằng Lâm sẽ vui vẻ mời nó vô nhà thì câu trả lời của bà khiến nó suýt nữa té lăn ra đất:
– Lâm không có nhà, cháu ạ.
Rõ rang nó đuổi theo thằng Lâm từ trường về đây. Chính mắt nó nhìn thấy thằng này dắt xe vô nhà cách đây mấy phút. Vậy mà bây giờ mẹ thằng Lâm lại bảo con bà không có nhà, biểu nó không muốn xỉu sao được.
– Ơ … ơ…
Quý ròm ú ớ, nó định nói toẹt nãy giờ nó vẫn bám theo sau lưng thằng Lâm và biết chắc Lâm đang ở trong nhà nhưng cuối cùng nó không nói gì. Nó cảm thấy nói như vậy với mẹ bạn thì vô lễ quá.
Quý ròm đổi chân hai, ba lần, động tác cho thấy long nó đang rối bời. Cặp mắt láo liên của nó không ngừng lục lọi bên trong cửa tiệm, hy vọng sẽ tóm được thằng Lâm nếu thằng này lơ đễnh chường mặt ra.
Mẹ thằng Lâm hình như nhận ra sự bối rối của Quý ròm. Nên bà mau mắn gỡ rối cho nó, bằng câu nói dĩ nhiên thằng ròm không hề chờ đợi chút nào:
– Thôi, hôm khác cháu đến nhé.
Quý ròm cáu kỉnh thuật lại chuyện đó cho Tiểu Long và nhỏ Hạnh nghe. Rồi ấm ức đấm tay lên mặt bàn:
– Con thì đến lớp gục lên gục xuống, cứ vài hôm lại bỏ học một hôm, mẹ thì không muốn cho bạn của con vào nhà. Chuyện kỳ quái gì thế hở Hạnh?
Tiểu Long láu táu:
– Nhà nó giấu vàng!
Quý ròm liếc thằng mập:
– Đầu mày hôm trước đã mềm mềm, hôm nay hơi cứng lại rồi đó.
Tiểu Long sờ tay lên đầu, miệng méo xệch:
– Mày muốn nói đầu tao sắp hóa thành cục đá chứ gì?

– À không – Quý ròm cười toe – Nếu mày hiểu đượccâu nói của tao vừa rồi thì đầu mày cũng chưa giống cục đá lắm.
Nhỏ Hạnh có vẻ như không nghe hai bạn mình nói gì. Mày nó nhíu lại sau cặp kính cận mặc dù khó mà nói chính xác nó đang nhìn đi đâu. Chỉ có thể đoán là tâm trí nó lúc này đang bị cột chặt vào câu chuyện Quý ròm vừa kể.
Nhỏ Hạnh nghĩ ngợi lâu ơi là lâu. Rồi phán một câu ngắn ngủn:
– Mai cũng vậy đi.
Câu nói cụt lủn của nó khiến thằng ròm ngẩn tò te:
– Hạnh nói tiếng nước nào thế hả?
Nhỏ Hạnh lườm bạn:
– Hạnh muốn nói là ngày mai Quý vẫn đến nhà Lâm.
Quý ròm nhăn như bị:
– Để bị mẹ nó đuổi về?
– Không. Lần này Quý đừng vào nhà. Nấp trong nhà lồng chợ quan sát là được rồi.
– Quan sát cái gì?
– Hạnh cũng chả biết nữa.
– Ờ, tôi hiểu rồi.
Quý ròm gật đầu nhẹ tênh khiến Tiểu Long phải hỏi lại, vì nó chẳng hiểu gì cả:
– Quan sát cái gì hở mày?
– Thú thật tao cũng hổng biết quan sát cái gì nhưng Hạnh bảo quan sát thì cứ quan sát.
Quý ròm nhìn cái miệng há hốc của Tiểu long, nhe răng cười:
– Để khi có chuyện lạ xảy ra thì mình nhìn thấy được.
Tiểu Long ngước mắt lên trời, mơ màng:
– Phải chi maình có thể biến thành con muỗi như Tôn Ngộ Không nhỉ? Mình sẽ bay vo ve trong nhà nó, sẽ nghe nó nói gì, thấy nó làm gì…
Khi mơ mộng trông ai cũng đáng yêu. Tiểu Long trông cũng đáng yêu, dù nó mập ơi là mập. Nhưung hôm nay rất giống như là ngày chấm chấm dứt những gì gọi là đáng yêu trên trái đất. Quý ròm bị đuổi khỏi nhà thằng Lâm. Bây giờ tới lượt nó thẳng tay đuổi Tiểu Long ra khỏi ngôi nhà mộng mơ mà hiếm hoi lắm thằng mập mới xây lên được:
– Chắc chắn mày sẽ chẳng kịp nghe thằng Lâm nói gì, thấy thằng Lâm làm gì. Hổi Tôn Ngộ Không đi thỉnh kinh chưa có đồ bắt muỗihiện đại như bây giờ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.