Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 43 – Khách sạn hoa hồng – Chương 7
Chương 7
ai đi một quãng khá xa, hắn mới rời khỏi chỗ nấp, rón rén đi theo.
Tiểu Long huých vào hông bạn:
– Đuổi theo chứ?
– Từ từ! Phen này hắn không thoát khỏi bọn mình đâu!
Quý ròm nhún vai, giọng tự tin. Căn cứ theo cách nói của nó thì tên bắt cóc kia lúc này đang ở vào thân phận của một con cua trong giỏ, nghĩa là nó muốn tóm lúc nào cũng được.
Tiểu Long dường như rất tin vào vẻ quả quyết của bạn. Cho nên, mãi khi tên bắt cóc đã khuất sau góc phố, Quý ròm mới chịu nhỏm người dậy, trả tiền nước mía và tà tà đuổi theo, Tiểu Long cũng chẳng buồn lên tiếng giục.
Tên bắt cóc mang kiếng đen vẫn không hay biết mình lọt vào bẫy, tiếp tục bám theo Bá và nhỏ Hạnh, không một lần ngoảnh cổ ra phía sau.
Quý ròm đắc ý:
– Phen này thế nào tụi mình cũng lần ra được sào huyệt của hắn.
Tiểu Long hào hứng phụ họa:
– Hắn không phòng bị gì.
– Thực ra hắn có đề phòng, – Quý ròm khịt mũi – nhưng chỉ đề phòng phía trước thôi.
Đúng như Quý ròm nhận xét, tên bắt cóc chỉ chăm chăm quan sát hai đứa trẻ đang dung dăng dung dẻ trước mặt. Hắn cố tình bước len lỏi sau những gốc cây, cột điện, luồn lách giữa những xe sâm lạnh, những quầy bán thuốc lá và vé số dọc vỉa hè để che giấu hành động vụng trộm của mình.
Chỉ khi Bá và nhỏ Hạnh tấp vào quán nước hôm nọ, tên bắt cóc mới buộc phải dừng lại. Cũng như hôm trước, hắn không muốn bị những đứa trẻ ngồi trong quán nước phát hiện.
Tên bắt cóc không bỏ đi ngay. Hắn đứng tần ngần một lúc lâu, như đang toan tính một điều gì.
Tiểu Long và Quý ròm nép sát vào một gờ tường, hồi hộp chờ đợi.
Cuối cùng, tên bắt cóc quyết định dời gót. Nhún vai đầy tiếc rẻ, hắn cho tay vào túi quần và ngoặt sang phố khác.
Quý ròm vừa dợm đuổi theo, Tiểu Long đã vội vàng níu lại:
– Coi chừng! Hắn có súng!
– Sao mày biết?
– Nhìn kìa! – Tiểu Long hất đầu về phía trước – Hắn đang thủ tay trong túi.
Cặp lông mày Quý ròm cau lại, nó không tin tên bắt cóc lận súng theo người nhưng nghe cái giọng hốt hoảng của Tiểu Long, nó cũng hơi ơn ớn.
Hai đứa nán thêm một lúc, cho đến khi tin chắc tên bắt cóc không ngờ vực gì, mới thận trọng lò dò bám theo.
Tên bắt cóc không tỏ vẻ gì vội vàng. Hắn lững thững bước, ra cái điều ta đây là người nhàn tản đang dạo phố. Cứ theo thái độ ung dung của hắn thì rõ ràng hắn tin rằng không ai nhận ra lai lịch bất hảo của mình.
Vẻ tự tin của đối phương khiến Quý ròm cười thầm trong bụng. Nó dè dặt bước, cẩn thận giấu mình đằng sau những chướng ngại vật trên lề đường trong khi di chuyển, mắt dán chặt vào mục tiêu không chút lơ là, nói chung là theo đúng cái cách tên bắt có đã áp dụng khi theo dõi thằng Bá.
Tiểu Long lặng lẽ đi sát Quý ròm, mặt mày càng lúc càng hoang mang. Vì nó thấy tên bắt cóc cứ rẽ hết phố này sang phố khác.
Đến khi đối phương rẽ ngoặt tới lần thứ sáu thì Tiểu Long không tài nào bắt mình ngậm miệng được nữa:
– Hắn dụ tụi mình đó, Quý ròm ơi!
– Không có đâu!
– Thế hắn đi đâu mà đi hoài thế?
– Làm sao tao biết được!
Quý ròm không biết thật. Nhưng nó chỉ không biết có năm phút thôi. Tới phút thứ sáu thì câu trả lời đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt nó.
Câu trả lời mang hình thù một tòa nhà cao tần, có treo một tấm biển đằng trước: “Khách sạn Hoa Hồng”. Tên bắt cóc mang kiếng đen bước vào đó.
Tiểu Long chán nản tựa lưng vào tường, thở đánh thượt:
– Bắt cóc đâu mà bắt cóc! Hắn chỉ là nhân viên khách sạn.
Quý ròm nhìn bạn qua khóe mắt:
– Sao mày biết?
– Bộ mày không nhìn thấy tấm biển đằng kia sao? Bông hồng trên ngực áo của hắn chính là huy hiệu của khách sạn.
Giọng Quý ròm châm biếm:
– Vậy theo mày, nhiệm vụ của nhân viên khách sạn là theo dõi người ta ngày này qua ngày khác à?
Bị Quý ròm hỏi ngược, mặt Tiểu Long đỏ bừng. Nó quẹt mũi lia lịa để che giấu sự bối rối:
– Thế … thế …
– Khách sạn này là sào huyệt của bọn bắt cóc, hiểu chưa? – Quý ròm hừ mũi, và nói bằng cái giọng như thể nếu nó nói sai thì trời sập quách xuống đầu nó cho rồi – Kinh doanh khách sạn chỉ là vẻ bề ngoài, là hoạt động trá hình nhằm che mắt thế gian thôi!
Nghe Quý ròm phân tích một tràng, Tiểu Long điếng hồn, thấy sự việc tự dưng đâm ra nghiêm trọng quá xá.
Nó lấm lét nhìn về phía khách sạn Hoa Hồng, mặt mày căng thẳng:
– Bây giờ mình phải làm gì đây?
Quý ròm khoát tay:
– Lại gần quan sát!
Quý ròm đi trước Tiểu Long đi sau, hai đứa dọ dẫm từng bước một nhích dần về phía khách sạn.
Đây là một khách sạn thuộc loại nhỏ, không có bậc cấp, xe cộ có thể chạy thẳng từ ngoài đường vào tận trong sân. Sân cũng nhỏ, giống như ga-ra đậu xe, các tầng lầu gần như nằm sát đường, được bao bọc chung quanh bởi một hàng rào thấp phủ kín dây huỳnh anh hoa vàng chen lẫn hoa giấy đỏ.
Ngồi cạnh cổng vào là một nhân viên bảo vệ.
Tiểu Long liếc người bảo vệ, thì thầm:
– Tên này ăn mặc giống hệt tên kia, cũng áo xanh thêu bông hồng trước ngực.
– Nhưng cấp bậc tên này thấp hơn.
Nhận xét của Quý ròm khiến Tiểu Long ngạc nhiên:
– Mày căn cứ vào đâu mà nói vậy?
– Nhìn bông hồng trước ngực áo hắn ta kìa? Tên kia thêu bông hồng trắng, còn tên này bông hồng đỏ.
Tiểu Long nhướn mắt nhìn vào khách sạn một lần nữa:
– Ừ há!
Rồi nó bật kêu khẽ, phải vất vả lắm mới ghìm được một tiếng reo:
– Ê, ở trong kia có một tên nữa. Tên này thêu bông hồng trắng trước ngực áo, hệt như tên mang kiếng đen.
– Tao thấy rồi! – Quý ròm khụt khịt mũi, giọng khích động – Băng tội phạm này phân biệt cấp bậc bằng màu sắc của bông hồng trước ngực áo. Để đánh lừa mọi người, bọn chúng vờ dựng lên cái khách sạn này.
Tiểu Long “à” lên một tiếng, chứng tỏ thỉnh thoảng mình vẫn thông minh đột xuất:
– Như vậy mọi người sẽ tưởng đó là huy hiệu của khách sạn cứ không ngờ đó thực ra là dấu hiệu của một băng xã hội đen?
Quý ròm gật đầu:
– Hoàn toàn chính xác!
Rồi nó nhíu mày, gõ gõ ngón tay lên trán:
– Bây giờ phải nghĩ cách đột nhập vào hang ổ này một cách êm thắm! Có lẽ tụi mình phải …
Quý ròm nói chưa dứt câu, tiếng con nít thình lình khóc ré khiến nó giật thót:
– Tiếng khóc ở đâu thế? – Nó ngơ ngác nhìn quanh.
Tiểu Long chỉ tay lên tầng lầu khách sạn, run giọng:
– Hình như tiếng khóc vọng xuống từ trên kia …