Kính vạn hoa - Tập 41 - Kho báu dưới hồ

Chương 6


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 41 – Kho báu dưới hồ – Chương 6


Chương 6
Nếu các bạn có mặt tại cái hang tối tăm đó, trong thời điểm đó, các bạn cũng sẽ bật kêu sửng sốt như toán người của Tiểu Long thôi.
Vì làm sao có thể ngờ được, cái người nấp trong hang và vật nhau với Tiểu Long cả buổi kia lại không phải là tên buôn lậu bị thương, mà lại là một người không ai lường trước: nhà địa chất tên Tài.
Khi toán người của Tiểu Long dìu ra tận cửa hang bên ngoài sườn đồi, ông Tài đưa tay dụi mắt và nhìn bọn trẻ với vẻ mặt ngơ ngác:
– Ủa, các cháu đấy à!
Anh Phong nhún vai:
– Tụi cháu nghĩ chú đã nhận ra tụi cháu từ lúc ở trong hang rồi kia chứ!
– À, không, không! – Ông Tài chỉ tay vào Tiểu Long – Khi bị cậu này chẹn lấy cổ thì chú đã ngạt thở ngất đi rồi.
Rồi ông tròn xoe mắt:
– Từ hôm qua đến nay, các cháu vẫn ở đây à?
– Vâng ạ! – Anh Phong gật đầu – Thế còn chú? Sao chú không nằm dưỡng bệnh ở thành phố mà quay trở lên đây?
– Ối dào, dưỡng bệnh sao được mà dưỡng bệnh! – Ông Tài giãy nảy – Ba người trong toán khảo sát của chú chưa biết sống chết thế nào, làm sao chú nằm yên một chỗ được. Lòng chú nóng như lửa đốt ấy chứ!
Ông nhìn bọn trẻ bằng ánh mắt dò xét:
– Các cháu chui vào hang này làm gì thế?
– Ồ, chuyện hấp dẫn lắm! – Thằng Mạnh láu táu – Tụi cháu …
Nhưng Mạnh chưa kịp khoe chuyện truy bắt tên buôn lậu, anh Phong đã lật đật cắt ngang:
– À, tụi cháu muốn khám phá xem hang này có gì để cải tạo thành điểm tham quan ấy mà.

Ông Tài gật gù hùa theo:
– Ờ, không ngờ cái hang này ngóc ngách chằng chịt ghê!
– Thế còn chú? – Anh Phong ngờ vực hỏi lại – Sao chú cũng vào hang này?
– Chậc! – Ông Tài tặc lưỡi – Mấy hôm trước toán người của chú ngủ qua đêm trong hang này, nên chú nghĩ vào đây sục sạo biết đâu chẳng gặp được ai đó.
Đang nói, như sực nhớ ra, ông “à” lên một tiếng:
– Ủa, thế từ hôm qua đến giờ, các cháu có trông thấy ai trong khu vực này không?
– Dạ, không ạ.
– Cả bọn buôn lậu cũng không thấy à?
– Vâng.
Mặt ông Tài lộ vẻ căng thẳng. Ông nhìn chăm chăm chàng trai đối diện:
– Một tên cũng không?
Anh Phong có vẻ ngạc nhiên về sự bồn chồn của nhà địa chất, nhưng anh không hỏi, chỉ gật đầu:
– Dạ, tụi cháu chẳng thấy ai cả!
– Hay quá! – Ông Tài thở phào một cái và nhanh chóng lấy lại vẻ tươi tỉnh – Chắc là bọn chúng đã rút hết rồi.
Thằng Mạnh dĩ nhiên chẳng thắc mắc gì về phản ứng của nhà địa chất. Nó coi việc ông lo lắng và sau đó nhẹ nhõm trước những tin tức về bọn buôn lậu là chuyện tự nhiên. Mạnh chỉ ngạc nhiên về thái độ của anh Phong. Nó không hiểu tịa sao anh Phong cố tình giấu nhẹm câu chuyện về tên buôn lậu bị thương trước mặt ông Tài. Ông Tài cũng là nạn nhân của bọn buôn lậu, từng bị bọn chúng rượt bắt suýt chết. Lẽ ra anh Phong nên nói thật về chuyện tên buôn lậu đang ẩn nấp trong hang để hai bên hợp lực tìm kiếm mới phải.
Nhưng Mạnh chỉ băn khoăn trong bụng một chút xíu thôi. Thấy anh Nhựt và Tiểu Long không ai nói gì, nó lờ mờ đoán ra sở dĩ anh Phong phớt lờ câu chuyện về tên buôn lậu hẳn có một lý do quan trọng nào đó.
Toán người lại men theo chân đồi để vòng trở lại cửa hang phía thác nước.
Mặt trời bây giờ đã nằm ngay đỉnh đầu, không khí trong rừng dần dần trở nên nóng bức.
Ông Tài lẽo đẽo sau lưng anh Phong, dè dặt hỏi:
– Bây giờ các cháu định đi đâu?
– Tụi cháu đi gặp các bạn. Còn một toán nữa vào hang từ sườn đồi phía đông.
Ông Tài không nói gì, nhưng nom ông không được thoải mái, tay ông cứ đưa lên xoa xoa nơi cổ, vẻ như cú chẹn khi nãy của Tiểu Long vẫn còn làm ông đau lắm.
Khi bọn Tiểu Long vừa ló ra sau khúc quanh đã thấy anh Cường và nhỏ Hạnh đang ngồi trước cửa hang.
Nhác thấy toán người của Tiểu Long, cả hai liền đứng bật dậy. Rồi thấy người đàn ông lạ đi lẫn trong toán người, hai cái miệng lập tức há hốc:
– Ôi! Ai thế này?
– Đây là chú Tài ở dưới thành phố mới lên!
Từ xa, anh Phong đã nhanh nhẩu đáp trả. Anh rảo bước tiến lại:
– Sao các bạn trở ra sớm thế? Lương và Quý ròm đâu?
– Còn ở trong hang.
– Có chuyện gì hả?

– Dạ.
Nhỏ Hạnh đáp gọn. Rồi quay sang ông Tài, nó chớp mắt hỏi:
– Chú khỏe rồi hả chú?
– Chú chưa khỏe lắm! – Ông Tài mỉm cười – Nhưng vẫn phải quay trở lên đây để tìm mấy người trong toán của chú.
– Ra vậy! – nhỏ Hạnh gật gù, rồi nó ngước lên, tò mò hỏi tiếp – Thế chú gặp các bạn cháu ở đâu?
– Ở trong hang! – Anh Phong buột miệng.
Ông Tài lật đật giải thích:
– Chú nghĩ sau khi bị bọn buôn lậu rượt bắn, các bạn của chú đã trốn vào trong đó.
Ông vò đầu, ca cẩm:
– Cái nghề địa chất này thật nguy hiểm!
– Chú không phải là nhà địa chất!
Nhỏ Hạnh đột ngột tuyên bố khiến ông Tài sững người. Mắt ông trố lên:
– Sao cháu lại nói vậy?
Lần này, người trả lời ông Tài không phải là nhỏ Hạnh.
Anh Phong rút tấm bản đồ da dê trong túi áo, giơ ra:
– Tụi cháu nhặt được cái này trong bệnh viện.
Ông Tài nhìn tấm da dê, mặt tái đi:
– A, đúng rồi! Đúng là tấm bản đồ chú đánh rơi!
Ông cầm lấy tấm da dê:
– Đây là tấm bản đồ của toán khảo sát!
– Không phải! – nhỏ Hạnh thản nhiên – Trên tấm bản đồ này không hề có các ký hiệu về cấu tạo địa chất. Hơn nữa, bản đồ địa chất không bao giờ được vẽ trên da dê.
Lý lẽ của nhỏ Hạnh vũng vàng như một tòa nhà năm tầng. Tòa nhà đang chắc chắn đó lúc này đang chắn ngay miệng ông Tài. Cho nên ông há miệng ra, không phải để phản đối mà để hớp lấy không khí.

– Theo như tụi cháu đoán – Anh Phong tiếp lời nhỏ Hạnh – Chú đang đi tìm một kho báu theo chỉ dẫn của tấm bản đồ này.
– Ờ … ờ …
Ông Tài ấp úng, không còn hơi sức đâu nghĩ đến chuyện chối quanh.
– Tóm lại – Anh Phong nhìn sâu vào mắt người đối diện – Trên thực tế, chẳng có toán khảo sát nào cả!
– Các cháu nói đúng! – Ông Tài thở hắt ra – Chú không phải là nhà địa chất. Chú một mình tìm tới vùng này …
– Chú không đi một mình! – nhỏ Hạnh cười cười cắt ngang.
Ông Tài giật bắn:
– Cháu nói sao?
– Chú đi với một người nữa.
– Sao cháu biết? – Lần này thì ông Tài kêu lên, mặt biến sắc.
– Những dấu vết để lại cho tụi cháu biết. Vả lại, chú không phải là người vùng này. Chắc chắn chú cần có người dẫn đường.
Thằng Mạnh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Lúc đầu, nó đứng sau lưng Tiểu Long, dần dần nó nhích lên phía trước lúc nào không hay. Mạnh nghệt mặt nghe ông Tài đối đáp với anh Phong và nhỏ Hạnh, chân cẳng liên tục ngọ nguậy, không phải vì mỏi giò mà vì cảm thấy bứt rứt trong người quá. Bây giờ thì nó hiểu tại sao anh Phong đã không nhắc đến tên buôn lậu bị thương trước mặt ông Tài. Rõ ràng anh đã nghi ngờ con người bí ẩn này. Thế mà nó, một “chuyên gia về hình sự” lại không gợn một chút ngờ vực nào, thật kém cỏi quá!
Mạnh vừa tự trách vừa tiếp tục nín thở theo dõi. Nó thấy ông Tài thở dài, không biết đây là lần thở dài thứ mấy, và lần này kèm theo tiếng thở dài bất lực là lời thú nhận xuôi xị:
– Thật không gì có thể qua mắt các cháu nổi! Đúng là chú đã thuê thằng Chom dẫn đường.
Giọng ông càng lúc càng như một tiếng than:
– Nhưng cuối cù hắn đã phản bội chú. Món lợi đã làm hắn lóa mắt!
Trước vẻ mặt chờ đợi của mọi người, ông buồn rầu kể lại …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.