Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 41 – Kho báu dưới hồ – Chương 3
Chương 3
Thằng Mạnh thấy tên buôn lậu quẳng súng đi thì hăng hái lắm:
– Bây giờ chúng ta tiến vào hang chứ? Bảy người chẳng lẽ sợ một người?
Tiểu Long hừ mũi:
– Mày đừng quên, theo như anh Phong và chị Hạnh suy đoán thì bọn chúng còn một tên nữa đấy.
– Em chả sợ! – Mạnh dẩu môi – Tên kia chắc đã chuồn đi từ đời nảo đời nao rồi. Nếu hắn còn ở đây thì đã chạy ra tiếp cứu cho tên kia chứ có đâu lại bỏ mặc đồng bọn như thế.
Lý lẽ của Mạnh không phải là không có lý.
Đến anh Phong cũng phải gục đầu:
– Một ý kiến hay!
Khi nãy anh Cường khen Mạnh giỏi mưu mẹo, bây giờ tới phiên anh Phong khen nó có ý kiến hay, chưa bao giờ Mạnh được khen nhiều như thế. Và lẽ tất nhiên là mặt nó vênh váo trông phát ghét.
Không biết có phải vì ghét cái mặt thằng Mạnh hay không mà Quý ròm thình lình thêm một câu:
– Nhưng dù trong hang chỉ có một tên đi nữa thì chúng ta cũng không nên mạo hiểm tiến vào đó trong lúc này.
Nhỏ Hạnh phụ họa:
– Hạnh cũng nghĩ chúng ta nên ở ngoài này, chờ trời sáng hẵng vào hang!
Mạnh chưa kịp phản đối, Tiểu Long đã “đế” thêm:
– Đúng rồi, kiếm chỗ nghỉ và ăn tối đã! Từ trưa đến giờ chúng ta đã ăn gì đâu!
Thế là Mạnh xụi lơ ngay lập tức. Vì vừa nghe nhắc đến chuyện ăn uống, bụng nó đã lập tức sôi lên. Và khi bao tử con người ta sôi lên thì dĩ nhiên khí phách con người ta xẹp xuống.
Anh Phong cẩn thận ra lệnh cho cả toán lùi xa khỏi ngọn đồi thêm hai mươi mét, vừa đủ ngoài tầm nguy hiểm nhưng vẫn có thể quan sát được động tĩnh chỗ cửa hang.
Tiểu Long trải tấm bạt dưới gốc cây và anh Cường nhanh nhẹn lôi bánh mì, dăm bông và các hộp thịt ra khỏi ba lô trước ánh mắt hau háu của bọn trẻ.
Tối hôm đó, phải nói là chưa bao giờ bọn Quý ròm cảm thấy ngon miệng như thế, nhất là sau bữa ăn trưa nhạt thếch với nấm mèo.
Ăn xong, thằng Mạnh không chịu ngồi yên. Nó muốn được khen nữa nên chạy loăng quăng kiếm củi về nhóm lửa. Nào ngờ, lần này nó vừa ôm mớ củi khô về, chưa kịp mở miệng khoe tích, Quý ròm đã nhún vai:
– Vứt đi mày! Rõ là nhanh nhẩu đoảng!
Quý ròm làm thằng Mạnh muốn khuỵu ngay xuống.
– Sao lại vứt? – Mạnh tròn xoe mắt – Bộ tối ngủ mình không đốt lửa hở?
– Không cần đâu em! – Anh Cường mỉm cười – Chúng ta đang ở cạnh bọn buôn lậu, đốt lửa lên chẳng khác nào báo cho bọn chúng biết là chúng ta đang ở đây.
Đêm đó, Tiểu Long cùng các anh Phong, Cường, Lương chia nhau ra trực. Bọn Quý ròm, nhỏ Hạnh và Mạnh được miễn, quấn mền nằm ngủ thẳng cẳng.
Trái với lo lắng của mọi người, đêm trôi qua thật bình yên. Phần vì mệt mỏi hai ngày qua, phần ỷ vào sự che chở, bảo vệ của mấy ông anh, bọn trẻ ngủ say sưa. Nhìn những gương mặt đang mê mải giấc nồng kia, cứ tưởng như chúng đang vùi mình trong giường êm nệm ấm chứ không phải là đang nằm ngủ giữa rừng hoang.
Đến tám giờ thì bọn trẻ bị đánh thức:
– Dậy đi mấy em! Tới giờ rồi!
Tiểu Long lồm cồm ngồi dậy trước tiên, đưa tay dụi mắt:
– Vào hang hở mấy anh?
– Ừ, vào hang.
Hai tiếng “vào hang” như gáo nước lạnh dội vào đầu Quý ròm, nhỏ Hạnh và Mạnh. Ngay lập tức, ba đứa bật lên như lò xo ở dưới lưng.
Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Nhưng mới xốc ba lô trên vai, chưa kịp nhích chân, anh Lương đã trầm giọng:
– Ngồi cả xuống! Có người đang tiến về phía chúng ta!
Mọi người liền ngồi thụp xuống, dỏng tai nghe ngóng.
Quả nhiên, một lát sau, ai nấy đều nghe rõ có tiếng sột soạt ở phía sau lưng. Tiếng sột soạt mỗi lúc một gần.
Anh Cường hồi hộp thì thào:
– Bọn chúng bọc hậu!
Anh Phong nhắm mắt một lúc rồi mở ra, khẽ giọng:
– Chỉ có một tên hà!
Một ý nghĩ lóe lên trong óc Tiểu Long. Ý nghĩ đó mạnh mẽ đến mức nó không kịp cân nhắc, đã vội vàng khom người bỏ đi.
– Tiểu Long! – Anh Cường gọi giật – Em làm gì thế?
Tiểu Long quay lại, khoát tay ra hiệu. Cái khoát tay của nó mơ hồ đến mức mọi người chẳng hiểu nó muốn nói gì. Quý ròm liền nhanh nhẩu “phiên dịch”:
– Nó bảo mọi người cứ yên tâm!
Anh Phong tò mò:
– Tiểu Long đi đâu thế?
Quý ròm lại đáp, lần này không phải là “phiên dịch” mà là “đoán mò”:
– Nó định bắt sống tên kia.
Anh Phong lo âu:
– Liều lĩnh quá!
– Không sao đâu! – Quý ròm nói với vẻ hãnh diện – Tại anh không biết đó thôi, Tiểu Long được mệnh danh là “Song phi cước thiết đầu công”! Một mình nó thừa sức hạ gục cả chục tên!
Quý ròm quảng cáo một tràng khiến anh Phong ngẩn ngơ, chẳng biết nó ba hoa thiên địa những gì.
Nhưng anh không có thì giờ hỏi lại: Ở lùm cây trước mặt, bóng Tiểu Long vụt nháng lên, rồi lập tức có tiếng người đổ huỵch, kèm theo một tràng nghèn nghẹt:
– A … a … a … ặc … ặc …
Rõ là Tiểu Long đã chẹn được cổ địch thủ.
Mọi người chưa kịp thở phào đã nghe tiếng Tiểu Long bất thần hét lên:
– Á … á …
– Chết rồi! – Anh Cường thảng thốt buột miệng.
Chẳng ai bảo ai, cả bọn vội chồm dậy khỏi chỗ nấp, vọt miệng tới trước.
Nhưng rồi ai nấy đều sững cả lại. Trước mặt mọi người, ngay cạnh bụi cây rậm, anh Nhựt đang ngồi bệt dưới đất nhăn nhó đưa tay xoa bóp nơi cổ. Tiểu Long nhấp nhổm nửa quỳ nửa ngồi phía sau, loay hoay phủi bụi trên lưng áo “đối thủ”, mặt mày lộ vẻ áy náy, ngượng ngập. Hóa ra tiếng kêu vừa rồi của Tiểu Long là do sửng sốt chứ không phải do bị đối phương tấn công.
Anh Cường chớp mắt:
– Sao Nhựt không lên tiếng gọi mà thậm thà thậm thụt thế? Làm tụi này sợ hết hồn!
– Gọi sao được mà gọi! – Anh Nhựt lồm cồm đứng lên, mặt méo xệch – Sáng nay, tôi quay lại chỗ cũ, chẳng thấy tín hiệu nào để lại, thế là phải dọ dẫm men ngược lên đây. Chả biết quân ta ở đâu, quân địch ở chỗ nào, làm sao dám lên tiếng!
Quay qua Tiểu Long, anh trợn mắt, đùa:
– Đã thế, lại đụng đầu ông mãnh khỏe như vâm này nữa! Thật xui quá là xui!
Anh Phong mỉm cười:
– Tụi này đâu có ngờ Nhựt quay trở lên! – Rồi anh cau mày – Sao, có chuyện gì thế? Người đàn ông đó thế nào rồi?
Anh Nhựt thở hắt ra:
– Ông ta chuồn mất rồi!
– Chuồn? – Anh Phong há hốc miệng – Chuồn lúc nào? Sao lại chuồn?
Anh Nhựt tặc lưỡi:
– Về tới thành phố, ông ta vẫn chưa tỉnh. Tôi và anh Thành đưa ông ta vào bệnh viện ngay. Cứ nghĩ tình trạng sức khỏe ông ta như thế, ít nhất phải đến hôm sau mới hồi phục, hai anh em bèn quay về nhà tắm rửa, ăn uống, nghỉ ngơi. Nào ngờ sáng sớm hôm nay tôi và anh Thành quay lại thì nhân viên bệnh viện báo ông ta đã bỏ trốn từ khuya hôm qua rồi.
– Lạ thật! – Anh Phong bóp trán – Tại sao ông ta phải lẻn đi như vậy nhỉ?
Anh Cường liếm môi:
– Hay ông ta lo lắng cho tông tích của những người khác trong toán địa chất, nên vừa tỉnh dậy đã vội đi tìm.
– Chả rõ nữa! – Anh Nhựt nói, và trước cặp mắt dò hỏi của mọi người, anh cho tay vào túi áo lôi ra một mảnh da dê bé bằng bàn tay – Tuy nhiên, nhân viên trực bệnh viện đã nhặt được một vật rất lạ!
Mọi người dán mắt vào mảnh da dê trên tay anh Nhựt:
– Gì thế?
– Một tấm bản đồ.
Anh Phong đón lấy mảnh da, đưa lên sát mắt, thận trọng săm soi.
Anh Lương hỏi:
– Tấm bản đồ này là của người đàn ông đó sao?
– Nhân viên bệnh viện không xác định được! – Anh Nhựt lắc đầu – Ngoài ông ta ra, trong phòng còn có ba người khác. Sáng nay, hai người đã xuất viện, nên không rõ tấm bản đồ này là do ai đánh rơi.
– Tấm bản đồ da dê này chắc chắn là của người đàn ông mà chúng ta đã gặp! – Anh Phong chậm rãi nói.
Thằng Mạnh không kềm được thắc mắc:
– Làm sao anh biết?
– Vì đây là bản đồ vẽ địa thế của vùng này.
Anh Phong ngồi xuống và trải tấm bản đồ xuống cỏ, chỉ tay vào từng ký hiệu trên đó:
– Đây là dòng sông chúng ta đã biết. Đây là khu rừng bên hữu ngạn. Đây là thác nước trước mặt chúng ta. Chỗ mũi tên trở vào chính là ngọn đồi đá ong …