Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 38 – Mẹ vắng nhà – Chương 9
Chương 9
So với đêm hôm qua, đêm nay ba chị em Lệ Hằng cảm thấy ung dung, bình tĩnh hơn nhiều.
Cái bẫy bắt trộm của Quý ròm đã chứng tỏ hiệu quả. Không có gì phải lo lắng hay sợ sệt. Hơn nữa, sáng mai, mẹ đã lên tới rồi. Ba chị em sẽ không còn trải qua những đêm vắng vẻ nữa.
Vì vậy, mền gối không còn chất vòng quanh giường như những đêm trước.
Thằng Đức Thắng tỏ ra phấn khởi nhất. Nó nhét hai thanh gỗ tròn vào lại trong ghế xếp, tuyên bố:
– Cất vũ khí được rồi.
Nhỏ Lệ Chi hỏi:
– Thế anh không định chiến đấu nữa à?
Đức Thắng vênh mặt:
– Muốn chiến đấu phải có đối thủ chứ.
Rồi nó đưa tay lên cằm vuốt chòm râu tưởng tượng:
– Nhưng bọn trộm kia đã trốn mất tiêu … iêu … iêu rồi.
Đức Thắng vừa xuống xề dứt câu, từ vách nhà phía sau bỗng vọng lại những tiếng sột soạt. Y như tiếng động hôm đầu tiên.
Thế là sự hùng hổ biến mất trên mặt thằng oắt, thay vào đó là vẻ nhớn nhác:
– Gì thế nhỉ?
Nhỏ Lệ Chi rụt cổ:
– Trộm đấy!
– Trộm hở?
Đức Thắng run run hỏi lại, vừa hỏi nó vừa khom người xuống, sè sẹ rút hai thanh gỗ tròn n vừa nhét vào ghế xếp khi nãy.
Lệ Hằng vểnh tai một hồi rồi cau mày:
– Trộm đâu mà trộm! Lại con chó hoang hôm nọ thôi.
Tiếng sột soạt lại ngưng bặt, chốc sau lại nổi lên. Cứ thế đến bốn, năm lần.
Tới lần thứ năm, Lệ Hằng ngoảnh lại, thấy Đức Thắng và Lệ Chi đã tót lên giường không biết tự hồi nào. Tụi nó đang loay hoay chất mền gối làm pháo đài phòng thủ.
Lệ Hằng phì cười:
– Mấy em làm gì thế?
– Làm như hôm trước ấy! – Nhỏ Lệ Chi nói.
– Thật nhát gan quá đi mất! – Lệ Hằng lắc đầu – Không phải trộm đâu.
Lệ Hằng nhìn ra cửa, nhún vai nói thêm:
– Nhưng nếu có là trộm thì sợ gì chứ! Đụng vào chiếc bẫy của anh Quý, bọn chúng nếu không ngất xỉu cũng co giò bỏ chạy …
Tiếng chuông điện thoại bất thần vang lên cắt ngang câu nói của Lệ Hằng.
Nhỏ Lệ Chi vỗ tay reo:
– Mẹ gọi đấy!
Lệ Hằng chạy lại chỗ đặt máy, hớn hở nhấc ống nghe:
– A lô! Mẹ hở?
Nhưng ở đầu dây bên kia chẳng có tiếng trả lời.
Lệ Hằng áp sát ống nghe vào tai, hét lớn:
– Mẹ hở mẹ?
Vẫn thế. Nghĩa là nó vẫn chẳng nghe thấy tiếng gì cả.
Lệ Hằng ngạc nhiên quá. Nó cầm ống nghe lắc lắc rồi ép trở vào tai:
– Alô! Alô!
Đáp trả nó vẫn là một sự im lặng hoàn toàn.
Đức Thắng và Lệ Chi nãy giờ ngồi đằng giường ngóc cổ theo dõi, thấy vậy, lấy làm ngạc nhiên lắm.
Đức Thắng giương mắt ếch:
– Sao thế hở chị?
Lệ Hằng gác ống nghe, mặt xịu xuống:
– Chẳng nghe ai trả lời cả.
Nhỏ Lệ Chi tiu nghỉu:
– Thế thì không phải mẹ rồi.
Lệ Hằng gật đầu:
– Ừ, chắc là đường dây bị chạm.
Lệ Hằng vừa nói vừa quay trở lại bàn học. Nhưng nó vừa đi được vài ba bước, chuông điện thoại lại reo.
Thế là nó quay mình đâm bổ tới chỗ đặt máy.
– A lô!
Lần này vẫn chả có ai trả lời nó. Nhưng cũng không hoàn toàn im lặng như lúc nãy. Lần này Lệ Hằng nghe thấy tiếng gì giống như tiếng thở dài trong ống nghe.
Nó phân vân một thoáng, rồi lại bồn chồn kê miệng vào ống nói:
– A lô! A lô!
Bên kia đầu dây lại vọng lên một tiếng thở dài thườn thượt, nghe rất rõ ràng. Tiếng thở dài sầu não, bi thảm đến mức Lệ Hằng hoảng hồn cúp máy, một luồng hơi lạnh bất giác chạy dọc sống lưng.
Vẻ sợ sệt của Lệ Hằng khiến hai đứa nhỏ nhấp nhổm.
Thằng Đức Thắng tò mò:
– Ai gọi thế hỏ chị?
– Chẳng có ai cả.
– Vẫn như khi nãy hỏ?
– Ừ, vẫn như khi nãy.
Đức Thắng chớp chớp mắt:
– Thế sao trông chị sợ hãi thế?
Sự nghi ngờ của thằng nhóc khiến Lệ Hằng thoáng bối rối. Nó không muốn cho Đức Thắng và Lệ Chi biết về tiếng thở dài rùng rợn mà nó vừa nghe. Nó không muốn sự sợ hãi lan sang hai em.
– Chị vừa nghe thấy gì thế?
Đức Thắng tiếp tục dán mắt vào mặt Lệ Hằng, gặng hỏi. Thái độ của chị hai nó làm nó thắc mắc quá. Nó quyết định phải hỏi cho bằng được.
– Chị bảo không có gì là không có gì mà!
Lệ Hằng hừ giọng, rồi như không muốn kéo dài cuộc chất vấn này nữa, nó ngồi vào bàn, lật tập ra, chúi mũi vào trang giấy.
Tất nhiên Lệ Hằng chỉ chăm chú giả vờ thôi. Chăm chú để Đức Thắng và Lệ Chi biết là nó đang bận lắm, đừng có mà hỏi han lôi thôi.
Chứ nó còn tâm trí đâu mà học với hành. Mắt nhìn vào tập trung nhưng đầu óc nó không ngừng bị ám ảnh bởi tiếng thở dài não nuột kia. Tiếng thở dài như thế quả thật nó chưa từng nghe qua. Nghe cứ hiu hắt như vọng về từ … cõi âm.
Đã không nghĩ tới thì thôi, càng nghĩ Lệ Hằng càng hình dung ra bao nhiêu điều ghê rợn và nghe nổi gai ốc khắp người.
Khổ thay, đúng lúc đó, chuông điện thoại lại đột ngột reo inh ỏi khiến nó giật bắn.
Lần này dĩ nhiên nó không tỏ ra vội vàng. Nó không bật người dậy, chỉ ngồi tại chỗ, ngoảnh mặt về phía chiếc máy điện thoại, ngờ vựa đưa mắt nhìn.
– Chị không nghe thì để em nghe cho!
Chỉ chờ có thế, thằng Đức Thắng nhanh nhẩu đề nghị. Miệng nói người nó đã phóc xuống đất và nhoáng một cái, chiếc ống nghe đã nằm gọn trong tay nó, nhanh đến mức Lệ Hằng không kịp ngăn cản.
– A lô!
Đức Thắng áp ống nghe vào tai, hét to.
Cũng như Lệ Hằng khi nãy, sau khi “a lô” xong, nó nín thở chờ đợi một lúc vẫn chẳng nghe thấy tiếng trả lời nhưng Đức Thắng lại nghe thấy một âm thanh rất lạ.
Nó sửng sốt nghe vang lên một tiếng hú dài như tiếng gió rít. Tiếng hú vừa ngưng, lại có một tiếng gì như tiếng chó tru nghe buốt cả óc.
Đức Thắng không đủ can đảm nghe tiếp. Mặt xanh lè xanh lét, nó buông vội ống nghe xuống và vèo một cái, nó đã đến bên giường, Vèo một cái nữa, nó đã ở trên giường, mền trùm kín đầu.
Từ bên ngoài, Lệ Hằng và Lệ Chi nghe rõ tiếng hai hàm răng thằng Đức Thắng va vào nhau lộp cộp:
– Hừ hừ … ghê quá … hừ hừ …
– Gì thế hở anh Đức Thắng? – Giọng Lệ Chi run run.
Còn Lệ Hằng thì bước đến ngồi bên mép giường, nín thở hỏi:
– Em nghe thấy tiếng gì trong máy thế?
– Ghê … ghê … lắm!
– Tiếng thở dài phải không?
– Không! – Tiếng thằng Đức Thắng vẫn vọng ra từ trong mền, nó chưa dám kéo mền xuống – Em nghe có tiếng hú … rồi tiếng tru … ghê lắm …
Nhỏ Lệ Chi bám chặt tay anh:
– Tru như chó sói thế hở anh?
– Ừ, tru y như chó sói.
– Lạ thật! – Lệ Hằng áp tay lên trán, băn khoăn – Mình chả hiểu ra làm sao! Cái gì thế nhỉ?
Từ trong mền, thằng Đức Thắng run rẩy trả lời:
– Ma đấy!
– Bậy! – Lệ Hằng nạt em, mặc dù trong thâm tâm nó đang nghĩ đúng những điều thằng oắt đang nghĩ.
– Em không sợ! – Tự nhiên nhỏ Lệ Chi vùng nói – Đấy là bọn trộm nhát mình thôi. Chúng cố ý làm cho mình xỉu, sau đó tìm cách mò vào nhà.
– Hay quá! – Lệ Hằng reo lên, nó nhìn Lệ Chi bằng ánh mắt ngạc nhiên – Xem ra em can đảm và sáng suốt hơn chị và anh Đức Thắng nhiều.
Quả thật, thái độ và lập luận của con nhóc giúp Lệ Hằng kịp thời bình tĩnh trở lại. Ừ, biết đâu đấy!
Cả Đức Thắng cũng vậy. Nó thò đầu ra khỏi mền, gật gù khen:
– Em nói có lý lắm, Lệ Chi à.
Rồi nó hất cả cái mền ra khỏi giường vươn vai đấm một phát vào không khí:
– Anh chả thèm chui vào trong này nữa!
Đức Thắng nhìn quanh, cố nghĩ ra một cách gì đó để chứng minh sự can đảm của mình. Tại vì nó thấy chỉ nói suông thì không gây ấn tượng lắm.
Trong khi nó đang dáo dác, chưa biết nên làm thế nào thì may quá, chuông điện thoại vùng reo.
Thế là Đức Thắng bay ngay lại chỗ chiếc máy. Nó hăm hở nhấc ống nghe, không buồn a lô a liếc, hùng hổ tuôn ngay một tràng:
– Này, này, chúng mày đừng có mà tru tréo, hú huýt, ông không sợ đâu đấy!
Thằng Đức Thắng phản ứng hung hăng đến mức người ở đầu dây bên kia hoàn toàn bất ngờ, chỉ biết “ơ … ơ …”
Nghe đối phương ú ớ, Đức Thắng càng đắc ý, giọng thêm đằng đằng sát khí:
– Ông đã thủ sẵn gậy gộc đây rồi. Bọn mày mà dẫn xác tới nhà ông, ông đập cho vỡ đầu đừng trách!
Thấy ông em ra oai, Lệ Hằng tủm tỉm cười, còn nhỏ Lệ Chi thì vỗ tay đôm đốp, miệng reo inh:
– Anh Ba oai quá! Anh Ba oai quá!
Đang hào hứng cổ vũ, cặp mắt nhỏ Lệ Chi bỗng trố ra. Trước mặt nó, thằng Đức Thắng đột ngột mất vẻ oai phong lẫm liệt. Đang quát tháo, thằng oắt bỗng im bặt, mặt chảy dài.
– Gì thế hở anh?
Nhỏ Lệ Chi ngơ ngác hỏi.
Thằng Đức Thắng không trả lời thắc mắc của nhỏ em. Mà quay sang Lệ Hằng, nó chìa cái ống nghe ra, miệng mếu xệch:
– Chị Hai, chị Bội Linh gọi chị nè!
Lệ Hằng quýnh quáng chạy lại. Nó vừa áp ống nghe vào tai, hỏi “Bội Linh hả?” đã nghe nhỏ bạn hổn ha hổn hển hỏi dồn:
– Trời đất, ai đang ở trong nhà bạn thế? Trộm chiếm đất nhà bạn rồi à?
– Đâu có! – Lệ Hằng muốn khóc quá – Vẫn chỉ ba chị em mình thôi!
– Đừng xạo! – Nhỏ Bội Linh không tin – Thế ai vừa mắng mình sa sả đấy?
– À, à, thằng Đức Thắng đấy mà!
– Trời đất! – Bội Linh kêu trời lần thứ hai – Sao mình chẳng nhận ra giọng nó? Sao tự dưng thằng oắt ăn nói dữ dằn quá thế, lại còn đòi đập vỡ đầu mình nữa!
– Ờ, ờ, tại vì nó không biết là bạn gọi! – Lệ Hằng ấp úng giải thích – Nó tưởng là bọn trộm.
– Trộm? – Bội Linh thốt lên kinh ngạc – Trộm ở đâu trong điện thoại?
– Ừ, bọn chúng vừa gọi …
Bội Linh chắc chắn không tin vào tai mình. Từ kinh ngạc, nó chuyển sang sửng sốt:
– Trộm gọi điện thoại? Chẳng lẽ chúng báo trước giờ giấc chúng sẽ đột nhập sao?
– Không phải thế!
Lệ Hằng khẽ nhăn mặt, rồi nó chậm rãi thuật cho Bội Linh nghe những chuyện vừa xảy ra.
– Ôi ghê quá!
Nghe xong, Bội Linh sợ hãi kêu lên.
– Ghê lắm! – Lệ Hằng không bỏ lỡ cơ hội hùa theo – Chính vì thế mà thằng Đức Thắng mới hung hăng như vừa rồi.
– Mình hiểu rồi!
Lệ Hằng chợt nhớ ra:
– Ủa, bạn gọi mình có chuyện gì không?
– À, để hỏi xem bạn đặt bẫy chưa ấy mà. Đáng lẽ gọi từ sớm nhưng mình quên mất.
Khi Lệ Hằng gác máy quay lại, thằng Đức Thắng vẫn đang ngồi ủ rũ đằng bàn.
Lệ Hằng bước lại vuốt tóc em:
– Chị không la em đâu! Làm sao mình biết được đó là chị Bội Linh?
Đức Thắng tươi mặt lên. Nhưng rồi nó lại băn khoăn ngay:
– Thế bây giờ điện thoại reo nữa thì sao hở chị?
Lệ Hằng chép miệng:
– Tốt nhất là mình cứ nói chuyện đàng hoàng, biết đâu đấy chẳng là người quen hoặc mẹ. Còn nếu đó là bọn trộm thì mình cúp máy …
Nhỏ Lệ Chi ngồi đằng giường bỗng vọt miệng thắc mắc:
– Sáng mai mẹ về sao tối nay mẹ không gọi điện cho chị em mình kìa?
Lệ Hằng quay sang nhìn nhỏ em, dịu dàng:
– Chính vì sắp về nên mẹ không cần gọi điện …
Lệ Hằng chưa nói dứt câu, chuông điện thoại một lần nữa lại gióng giả reo.