Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 38 – Mẹ vắng nhà – Chương 3
Chương 3
Sát vách là một cái bệ dài, trên đó đặt bếp lò và các loại nồi niêu xoong chảo. Bên tay phải là một cái chạn gắn vào tường, chất lỉnh kỉnh mắm muối, hũ chao, chai nước tương và các xâu cá khô. Bên tay phải là sàn nước.
Cách bếp lò một quãng, gần với cửa thông lên nhà trên là một cái bàn tròn. Đó là một loại bàn ăn nhưng ít khi gia đình Lệ Hằng ngồi ăn ở cái bàn này. Mẹ Lệ Hằng thường dùng nó để bày biện các thứ linh tinh khi làm bếp.
Ngoài cái cửa thông lên nhà trên, còn một cái cửa khác kế sàn nước, trổ ra con hẻm phía sau nhà.
Cả hai cái cửa đó hiện giờ đang đóng kín. Nếu không có các ô tò vò ở sát mái thì thằng Đức Thắng lúc này đang ngồi dán mình học bài ở cái bàn tròn chắc không biết lấy đâu ra không khí để thở.
Nhưng thực ra thằng Đức Thắng đâu có buồn quan tâm đến chuyện đó. Nó đang ấm ức. Mà con người ta khi đang ấm ức thì chẳng bao giờ để ý mình đang hít thở thế nào.
Đức Thắng quá bất ngờ trước hình phạt mà chị nó ban bố. Nó cữ ngỡ mọi chuyện đã trôi qua rồi. Và trong khi nó đang lâng lâng niềm vui “thoát nạn” thì tai họa ập xuống, thật cứ như sét đánh ngang tai.
Nếu có mẹ ở nhà, chắc chắn mẹ sẽ không phạt mình và cũng không để chị hai phạt mình xuống ngồi ở nhà sau như thế này! Đức Thắng cay đắng nghĩ. Và càng nghĩ, nó lại càng thấy tủi thân, càng thấy như mình bị hiếp đáp. Mắt nó bỗng chốc ầng ậng nước, các con chữ trên trang vở tự nhiên nhòe đi.
Bất giác nó muốn khóc quá. Nó muốn khóc thật to cho chị hai nó nghe thấy. Gì chứ khóc thành tiếng bây giờ quá dễ. Nỗi đau trong lòng nó đang dâng lên, ngực nó đang tưng tức và cổ họng nó đang nghèn nghẹn, có nghĩa là cơ thể nó đang sẵn sàng lắm rồi. Nó chỉ cần bật ra tiếng khóc đầu tiên, tiếng khóc đó sẽ lập tức sẽ kéo theo hàng tràng những tiếng nức nở thảm thiết khác. Đã bao nhiêu lần như thế rồi. Thành công cả.
Thế là thằng Đức Thắng ngoác miệng ra.
Nó quyết định khóc.
Nó chuẩn bị khóc.
Nó sắp khóc đến nơi rồi.
Nhưng rồi không hiểu sao đến phút chót nó lại không khóc. Chẳng có âm thanh nào bật ra.
Lạ một điều là nếu đã quyết định không khóc thì ngậm quách miệng lại cho xong, đằng này, Đức Thắng không khóc mà miệng cũng không ngậm lại.
Nó ngoác miệng ra, rồi cứ há hốc như thế, hai mắt trố lên.
Thì ra, nhìn kĩ mới biết quai hàm nó đang cứng đờ, không nhúc nhích được.
Tại vì ngay lúc đó Đức Thắng có cảm giác một ngón tay lành lạnh đang sờ vào cổ nó từ phía sau.
Ai thể nhỉ? Đức Thắng tự hỏi rồi rùng mình, tự trả lời: Ngoài nó ra, không có ai trong căn phòng này cả! Hai cánh cửa từ nãy đến giờ vẫn đóng kín, Lệ Hằng và Lệ Chi không đặt chân xuống nhà sau, cũng không ai từ ngoài hẻm có thể xâm nhập vào mà nó không biết.
Vậy thì ngón tay lành lạnh trên cổ nó từ đâu ra? Đức Thắng không dám nghĩ tiếp và cũng không đủ bình tĩnh để nghĩ tiếp.
Vì ngay lúc đấy, ngón tay bắt đầu di chuyển. Từ cổ, nó luồn vào trong áo, lần xuống lưng. Vẫn lành lạnh. Lại thêm nhồn nhột. Rờn rợn nữa.
Đức Thắng chết khiếp. Người nó như đông lại. Muốn kêu mà không kêu được. Muốn bỏ chạy nhưng tay chân đã hóa thành gỗ đá mất rồi.
Đức Thắng ngồi trơ, chỉ có hai tròng mắt là còn chuyển động được. Hai tròng mắt đó lúc này đang đảo lia lịa, đầy kinh hãi.
Khi ngón tay bí hiểm đó xuyên qua tay áo nó, bò ra cánh tay thì nó thu hết can đảm sè sẹ hướng tia nhìn xuống dưới, tim đập như trống lân.
Lòng đầy khiếp đảm, nó tưởng tượng đó là một ngón tay nếu không khẳng khiu với làn da nhăn nheo, móng dài thậm thượt như ngón tay của các mụ phù thủy thì cũng trơn tuột, lở lói, lòi cả các lóng xương như ngón tay của các thây ma.
Đức Thắng đinh ninh như thế, và đã có lúc nó quyết định nhắm tịt mắt lại. Nhưng rồi không hiểu có một điều gì đó thôi thúc, nó lại he hé mắt ra.
Và khi đã nhì thấy cái ngón tay đó rồi, và đã biết chắc đó chẳng phải là ngón tay của thây ma hay của phù thủy mà chỉ là một con thằn lằn nghịch ngợm, Đức Thắng bỗng òa ra khóc.
Cũng lạ, khi hoang mang, sợ hãi thì nó không khóc. Nhưng đến khi những cảm giác đó đã tan biến rồi thì nó lại không kìm được. Nó khóc tức tưởi. Nó khóc ngon lành.
Tiếng khóc ồ ồ của nó khiến cánh cửa thông lên nhà trên lập tức bật mở. Lệ Hằng và Lệ Chi ùa vào như cơn lốc.
– Gì vậy em? – Lệ Hằng lo lắng hỏi dồn – Có chuyện gì vậy? Sao lại khóc?
Đức Thắng nhìn chị nó qua màn nước mắt và trả lời bằng cách khóc to hơn.
Lệ Hằng đặt tay lên vai em:
– Bình tĩnh nào! Có chuyện gì, nói cho chị nghe đi!
Nhỏ Lệ Chi đứng bên cạnh, trố mắt nhìn ông anh, mặt mày ngơ ngác.
Đức Thắng muốn nói lắm. Nhưng nó không làm chủ được mình. Cứ mỗi lần nó mở miệng định nói thì chẳng hiểu tiếng khóc ở đâu trong lồng ngực lại ùa ra. Thế là nó cứ rấm ra rấm rứt mãi.
Lệ Hằng thấy Đức Thắng nói không nói, cứ ngồi ngoác miệng ra khóc, đoán là nó giận mình.
– Thôi, nín đi! – Lệ Hằng vuốt tóc em – Tại em chứ bộ! Ai biểu không nghe lời chị!
Lệ Hằng không an ủi còn đỡ, nó vừa cất tiếng, thằng Đức Thắng lại càng thấy tủi thân, lại khóc tồ tồ.
Trong khi Lệ Hằng bối rối không biết làm sao dỗ cho thằng Đức Thắng nín thì tiếng khóc đang chảy như suối kia đột nhiên ngưng bặt.
Đó là do thằng Đức Thắng vừa khóc vừa nhấp nháy mắt, và trong khi đang nhấp nháy như vậy, nó chợt phát hiện con thằn lằn ở trên cánh tay nó chả biết biến đi đâu.
Ủa, nó bò đi đằng nào kìa? Mình mới trông thấy nó đây mà! Đức Thắng nhíu mày nghĩ ngợ. Nó ngạc nhiên quá, quên cả khóc.
Trong khi Đức Thắng ngạc nhiên về con thằn lằn thì Lệ Hằng ngạc nhiên về nó. Cái thằng, dỗ khô nước bọt vẫn không chịu nín, đến khi mình chả thèm nói năng gì nữa thì nó nín khe!
Lệ Hằng quan sát Đức Thắng, thấy thằng này cứ ngọ nguậy đầu nhìn quanh quất thì thắc mắc quá:
– Em tìm gì vậy?
– Con thằn lằn.
– Em tìm nó làm chi?
– Khi nãy nó bò vào trong áo làm em sợ quá.
– Thì ra là vậy! – Lệ Hằng thở đánh thượt – Ra em khóc là vì sợ con thằn lằn!
Nhỏ Lệ Chi đứng im lặng bên cạnh im lặng nãy giờ, chợt bụm miệng cười hí hí:
– Thằn lằn mà cũng sợ! Em đã nhát rồi mà anh còn nhát hơn.
– Mày thì biết gì mà nói! – Đức Thắng quay sang nhỏ em, sừng sộ – Đâu phải tao sợ con thằn lằn!
– Anh mới bảo là anh sợ đây mà! – Nhỏ Lệ Chi phồng má, cãi.
– Mày ngốc quá! – Đức Thắng tặc lưỡi – Khi nãy tao sợ vì tao không nghĩ đó là con thằn lằn. Đang ngồi học, tự nhiên tao nghe lành lạnh sau cổ, cứ y như có ngón tay ai sờ vào gáy tao …
Lệ Hằng và Lệ Chi nghe Đức Thắng kể tới đó bất giác đứng xích sát vào nhau.
– Ngón tay đó luồn vào trong áo, từ từ bò xuống lưng rồi bò ra cánh tay làm tao sợ chết khiếp …
Nhỏ Lệ Chi hỏi vội:
– Nhưng thật ra đó chỉ là con thằn lằn?
– Ừ! – Đức Thắng gật đầu – Khi nó bò ra cánh tay, tao nhìn xuống, mới biết đó là một con thằn lằn.
Xác nhận của Đức Thắng khiến Lệ Hằng và Lệ Chi cùng thở phào.
Nhưng thằng Đức Thắng dường như không muốn bà chị và nhỏ em nhẹ nhõm quá một phút.
Hai đứa vừa thở ra chưa kịp hít hơi vào, đã nghe Đức Thắng run run nói tiếp.
– Nhưng bây giờ thì tao lại nghi đó không phải là con thằn lằn.
– Không phải thằn lằn chứ là gì? – Thằng Đức Thắng tự nhiên phán một câu rùng rợn khiến nhỏ Lệ Chi phải thò tay nắm thật chặt tay Lệ Hằng, sợ sệt hỏi lại.
Lệ Hằng nạt ông em:
– Em đừng có nói bậy! Em chả tận mắt nhìn thấy con thằn lằn đó là gì!
Đức Thắng hoang mang nhìn xuống đất:
– Vừa rồi em có nhìn thấy thật. Nhưng rồi nhoáng một cái con thằn lằn đó lại biến mất.
Lệ Hằng nhìn theo hướng nhìn của ông em:
– Chắc là nó bò đi đâu đó thôi.
– Không phải đâu! – Đức Thắng đáp bằng giọng chắc như đinh đóng cột – Nếu nó bò đi thì em đã biết. Đằng này nó không nhúc nhích gì cả. Thế mà thoắt đã không thấy nó đâu.
Thằng Đức Thắng tất nhiên không cố tình hù dọa chị và em gái mình. Khi nãy, lúc con thằn lằn bò đi, nó không nhìn thấy thật. Đang mải khóc, mắt mũi kèm nhèm, đừng nói là con thằn lằn sè sẹ bò đi, lúc đó nếu con thằn lằn nhảy múa và ca hát, nó cũng chẳng hay biết.
Đức Thắng không hù dọa. Nhưng như thế, Lệ Hằng và Lệ Chi càng chột dạ. Vì cái giọng thật như đếm lẫn ánh mắt láo liên của nó khiến hai đứa này cảm thấy rờn rợn.
Sự thực là sau khi Đức Thắng ôm tập xuống nhà sau ngồi học, Lệ Hằng bỗng có cảm tưởng căn nhà đột nhiên trống vắng kì lạ.
Tất nhiên khi Đức Thắng vừa khuất sau cánh cửa, Lệ Hằng chưa nhận ra ngay điều đó. Nó ngồi đằng sau bàn học bài, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn về phía nhỏ Lệ Chi xem con nhỏ này đang nằm đọc sách theo mệnh lệnh của mình hay đang nghịch phá như mọi hôm.
Nhưng nhỏ Lệ Chi bữa nay ngoan hết biết. Nó ôm cuốn sách đọc say sưa, có lẽ hình phạt Đức Thắng vừa nhận lãnh khiến nó không dám ngo ngoe.
Thoạt đầu, thấy nhỏ em ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Lệ Hằng yên tâm lắm. Nó tiếp tục cắm mắt vào bài học.
Nhưng Lệ Hằng chỉ xem bài được có một lát. Rồi nó mơ hồ cảm thấy có điều gì đó là lạ. Nó chợt phát hiện ra khung cảnh chung quanh sao mà yên ắng quá. Buổi tối mọi ngày không giống chút gì như vậy. Mọi ngày, có tiếng chân mẹ đi ra vào, có tiếng mẹ la rầy, sai bảo. Rồi cả tiếng thằng Đức Thắng và nhỏ Lệ Chi cười đùa, trêu ghẹo, cãi cọ nhau ỏm tỏi nữa.
Bây giờ thì mẹ đã về quê, còn thằng Đức Thắng ồn ào, nghịch ngợm đang bị “cách ly” dưới bếp. Cho nên trong nhà thiếu hẳn tiếng nói cười. Đã thế, căn nhà của Lệ Hằng lại nằm trong hẻm sâu, vắng tiếng xe cộ ì ầm nên càng thêm tịch mịch.
Lệ Hằng vừa nghĩ ngợi vừa ngưng tai nghe ngóng. Thật ra thì vẫn có những tiếng động vọng đến tai nó. Nhưng toàn là những tiếng kỳ lạ và đáng nghi.
Có lúc nó nghe thấy tiếng sột soạt nơi góc nhà, chả rõ là tiếng gì. Bảo là tiếng một con chó hoang đang bươi rác bên ngoài cũng đúng, mà bảo là tiếng kẻ trộm đang khoét vách lại càng có vẻ … đúng hơn.
Ý nghĩ đó khiến Lệ Hằng nổi gai ốc. Nó nhìn về phía nhỏ em, gọi khẽ:
– Lệ Chi.
Tưởng chị rầy, Lệ Chi ngoảnh lại, làu bàu:
– Em vẫn đang xem sách chứ có nghịch phá đâu.
– Chị biết rồi! – Lệ Hằng hất đầu về phía góc nhà, liếm môi nói – Em lắng tai nghe xem tiếng động gì thế!
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bà chị, nhỏ Lệ Chi lật đật buông sách xuống. Nó nghiêng tai một lúc rồi ngạc nhiên ngước nhìn chị:
– Em có nghe thấy gì đâu!
Chả có tiếng động gì thật. Tiếng sột soạt khi nãy không hiểu sao bỗng nhiên ngưng bặt.
Lệ Hằng chép miệng:
– Ừ, bây giờ thì chả có gì cả.
– Thế khi nãy chị nghe thấy tiếng gì? – Nhỏ Lệ Chi tò mò.
– Chả biết nữa! – Lệ Hằng đột ngột thấp giọng – Chỉ thấy giống như …
Lệ Hằng ngưng ngang khiến nhỏ Lệ Chi sốt ruột quá:
– Giống như gì hở chị?
Lệ Hằng chớp mắt, thì thào:
– Giống như … như … có ai đang đào vách nhà mình.
Câu nói của Lệ Hằng khiến tóc gáy nhỏ Lệ Chi dựng đứng cả lên. Mặt xanh lè, nó nhảy phốc một cái từ giường xuống đất và cứ để chân trần như thế, nó đâm bổ về phía bàn học, ôm cứng lấy bà chị:
– Eo ôi!
Lệ Hằng run lắm, nhưng vẫn làm cứng:
– Chị nghĩ thế thôi, nhưng có thể đó là một con chó hoang …
Nhưng Lệ Hằng chỉ làm cứng được đến thế.
Bởi vì ngay lúc đó, tiếng cào cửa roàn roạt thình lình vang lên khiến hai hàm răng nó va vào nhau lập cập, câu nói mới thốt ra nửa chừng bỗng tắt lịm.
Tim đập thình thịch, và cứ ôm cứng nhau như thế, hai chị em run rẩy đi thụt lui từng bước về phía giường ngủ, mắt vẫn sợ hãi dán chặt vào cánh cửa đang đóng kín trước mặt. Có vẻ như hai chị em cố di chuyển càng xa cánh cửa càng tốt.
Khi đã đặt người lên mép giường, nhỏ Lệ Chi vẫn chưa hết kinh hãi. Nó lắp bắp:
– Kêu … kêu … anh Đức Thắng!
– Đừng sợ! – Lệ Hằng cố trấn an nhỏ em, cũng là tự trấn an mình – Mèo đấy!
Thực ra, ngay từ khi nghe tiếng động khả nghi nơi góc nhà, Lệ Hằng đã nghĩ đến chuyện cầu cứu thằng Đức Thắng.
Nhưng rồi nó cố dập tắt ngay ý định đó. Nó vừa ra oai phạt Đức Thắng, không thể phút trước phút sau đã hạ mình rước kẻ bị phạt như quần thần rước vua hồi cung được. Làm như vậy, từ nay nó đừng mong thằng em nghịch ngợm kia nghe lời nó nữa.
Thấy bà chị không nói gì, Lệ Chi càng Quýnh. Nó đang định tiếp tục cất giọng van vỉ thì tiếng cào cửa bỗng im bặt.
Nó nín thở nghe ngóng một lát rồi quay sang chị, mấp máy môi thì thầm:
– Nó bỏ đi rồi hở chị?
– Ai cơ?
– Con mèo ấy.
– Ừ, con mèo đã bỏ đi rồi.
Lệ Hằng nói, cố giữ giọng điềm tĩnh, trong lòng không chắc có thật là một con mèo hay không.
Trong lúc nó đang hoang mang thì tiếng khóc tồ tồ của thằng Đức Thắng thình lình vang lên từ nhà sau.