Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 37 – Lớp phó trật tự – Chương 5
Chương 5
Lâm nguyền rửa mình thậm tệ. Khi nãy ở trong lớp nó đã nổi nóng với Minh Vương. Nó đã giở cái giọng mà lâu nay nó đã quyết tâm từ bỏ. Bằng lối ăn nói đó, nó đã trở lại là thằng Lâm “quậy”, trở lại là thằng Lâm nói năng vung xích chó.
Tệ hơn nữa, nó đã ăn nói lung tung trước cặp mắt tròn xoe chăm chú của nhỏ Hải Ngọc. Chắc Hải Ngọc chán mình lắm! Lâm buồn rầu nghĩ. Mấy hôm nay, lúc nào nó cũng loay hoay nghĩ cách lân la trò chuyện với cô bạn cùng tổ này.
Nhưng nó chưa kịp nghĩ ra cách thì đã xảy ra câu chuyện sáng nay. Thật chả ra làm sao!
Bây giờ mình phải làm lại từ đầu! Lâm vừa đi vừa vạch kế hoạch. Làm một học sinh hiền lành, đứng đắn thực không dễ nhưng cũng không đến nỗi quá khó! Điều quan trọng là mình không được nóng nảy trước bất cứ chuyện gì. Mình phải bình tĩnh! Bình tĩnh là trên hết!
– Lâm ơi, chờ tụi tao với!
Tiếng kêu của Quới Lương vang lên sau lưng cắt đứt luồng suy nghĩ trong đầu Lâm.
Nó quay lại, ngạc nhiên thấy Quốc Ân, Hải Quắn và Quới Lương đang xốc cặp tất tả đuổi theo.
Mấy hôm nay, trên đường về Lâm cố ý không đi chung với ba đứa bạn thân của mình. Có hôm nó nhanh chân về trước. Có hôm nó đợi cho bọn Hải Quắn ra khỏi cổng mới lò dò ra sau. Nó không muốn ngày nào cũng rơi vào cảnh tụi bạn nó thi nhau vặn vẹo, còn nó thì đáp trả nhát gừng và cuối cùng kết thúc bằng bốn bộ mặt hầm hầm như những kẻ tử thù.
Bọn Hải Quắn hình như cũng chán Lâm lắm rồi. Thấy lâm tách ra, tụi nó cũng lơ luôn. Thời gian đầu, tụi nó còn kì kèo rủ Lâm về chung. Những lần sau, nghe trống ra về vang lên, tụi nó ôm cặp tếch thẳng.
Vì vậy, bây giờ thấy tụi bạn đuổi theo mình kêu ơi ới, Lâm vô cùng thắc mắc. Tuy nhiên nó vẫn làm mặt tỉnh. Nó dừng lại chờ, không tỏ thái độ gì.
Quới Lương chạy tới trước tiên. Nó nhìn Lâm, hổn hển:
– Mày đi sao mà nhanh thế? Y như tàu tốc hành!
Hải Quắn quệt mồ hôi trán:
– Tụi tao rượt theo mày muốn hụt hơi!
Lâm liếm môi:
– Có chuyện gì vậy?
Hải Quắn giơ ngón tay cái lên:
– Tụi tao rượt theo mày để biểu dương ấy mà!
Quốc Ân cười toe toét:
– Khi nãy mày “chơi” thằng Minh Vương một vố đã quá!
Quới Lương vui vẻ:
– Chiêu của mày tung ra khi nãy đúng là chiêu “sát thủ”. Ngay lớp phó trật tự cũng cà lăm luôn!
Lâm đang hối hận về chuyện đó, bât ngờ bị lũ bạn ào tới khen rối rít, mặt mày dở cười dở mếu.
– Sát thủ gì đâu! – Lâm gượng gạo – Tức quá thì nói vung thế thôi!
Rồi Lâm tặc lưỡi:
– Tao nói thằng Minh Vương như thế kể ra cũng hơi nặng lời!
– Nặng lời cái quái gì! – Hải Quắn hung hăng – Thằng Minh Vương là tổ trưởng của mày, lẽ ra phải bênh mày, đằng này nó lại hùa theo hai con nhỏ Xuyến Chi và Vành Khuyên để “hãm hại” mày, mày chưa “uýnh” nó là may cho nó lắm rồi!
Lâm nhăn nhó:
– Mày sao lúc nào cũng…
– Mày đừng có “từ bi” – Hải Quắn cắt ngang – Nếu thằng Minh Vương tử tế sao nó không đi bắt ếch mà sai mày, bây giờ lại còn cảm rảm càm ràm về chuyện ếch nhảy nữa!
Lâm không thể nói rõ cho tụi Hải Quắn biết sở dĩ nó muốn xử nhũn không phải vì Minh Vương mà vì cái đứa ngồi kế thằng này, tức con nhỏ Hải Ngọc sút pê-đan xe. Lâm không nói được nên mặc cho tụi kia thi nhau xúi bậy, nó cứ ậm à ậm ừ.
– Nếu là tao, tao sẽ cho thằng Minh Vương biết tay! – Hải Quắn tiếp tục lải nhải.
Quốc Ân hừ mũi:
– Còn tao, bét ra tao cũng xin chuyển sang tổ khác!
Rồi nó mơ màng:
– Phải chi băng ” tứ quậy” được ở chung một tổ há!
– Bốn đứa tụi mình tập trung vào một tổ không hay đâu! – Quới Lương phản đối – Như vậy dễ khiến cho thầy cô chú ý!
Hải Quắn gật gù:
– Quới Lương nói đúng! Các thành viên của băng “tứ quậy” phải nằm rải rác ở nhiều tổ khác nhau để làm “nòng cốt” chứ!
Nói xong, nó toét miệng cười hì hì và quay sang Lâm:
– Còn ý mày thế nào hở Lâm!
– Ý tao hở – Lâm ngước lên, uể oải – Ý tao là bây giờ….. tao về trước!
Câu trả lời trớt quớt của “thi sĩ Hoàng Hôn” khiến Hải Quắn thu ngay nụ cười.
Nó cau mày:
– Mày lại làm sao thế hả?
Lâm hít vào một hơi:
– Tao có làm sao đâu!
Rồi không để cho tụi bạn kịp chất vấn, nó vội vã giơ tay chào:
– Tao đi nhé!
– Ơ… ơ….
Hải Quắn mới “ơ, ơ” được mấy tiếng đã không thấy thằng bạn mình đâu nữa. Lâm lật đật rẽ vào con hẻm trước mặt, không cần biết căn hẻm đó có dẫn về nhà mình hay không. Nó muốn trốn chạy tụi bạn nó ấy mà.
Quới Lương đấm hai tay vào nhau:
– Thật tao không hiểu nổi!
Hải Quắn dậm chân bình bịch:
– Còn tao thì không chịu đựng nổi nữa!
Quốc Ân tức tối đề nghị:
– Hay tụi mình khai trừ nó ra khỏi băng ” tứ quậy” quách! Như vậy chỉ còn ” tam quậy” thôi!
Hải Quắn giận Lâm thì quả có giận thật, nhưng chưa bao giờ nó tưởng tượng tới chuyện băng “tứ quậy” không có Lâm. Băng “tứ quậy” không có thằng Lâm thì chẳng còn bao lăm giá trị. Hải Quắn biết rõ như thế. Lâm là đứa đầu trò, lắm mẹo vặt,mồm miệng lanh lẹ, lại tài hoa nhất bọn. Nó làm vè trêu thiên hạ thì đúng là không ai bằng. Loại một đứa có biệt tài như vậy ra khỏi bọn thì uổng quá.
– Vụ đó để từ từ tính! – Hải Quắn nhìn Quốc Ân, ngần ngừ đáp.
Thực bụng, Quốc Ân cũng đâu có muốn khai trừ Lâm. Tức mình thì nó nói bừa thế thôi. Vì vậy, thấy Hải Quắn lưỡng lự, nó tán thành ngay:
– Ừ, chuyện đó cũng không gấp gáp gì!
Trong bọn, Quới Lương chơi thân với Lâm nhất. Lúc đầu, nghe Quốc Ân hùng hổ đòi khai trừ Lâm, nó hơi hoảng. Nhưng sau đó thấy hai đứa kia chẳng có vẻ gì quyết tâm thực hiện ý định lắm, nó dần bình tĩnh lại.
– Ừ! – Quới Luơng gật gù – Có gì đâu mà phải vội vàng! Biết đâu một ngày nào đó thằng Lâm chẳng trở lại như xưa!
Khi nói câu đó, Quới Lương chỉ nói cho qua, nói để xoa dịu sự ấm ức trong lòng Quốc Ân và Hải Quắn. Chứ trong thâm tâm nó không tin thằng bạn thân thiết của nó sẽ thay đổi.
Nào ngờ khoảng một tuần lễ sau, cũng trên đường đi học về, Quốc Ân, Hải Quắn và Quới Lương đang sánh bước trên v**** hè, bỗng nghe tiếng thằng Lâm gọi giật từ phía sau:
– Quới Lương, Hải Quắn, Quốc Ân ơi, tụi mày đi chầm chậm chờ tao với!
Tụi Hải Quắn sửng sốt ngoảnh phắt lại. Thấy thằng Lâm đang ba chân bốn cẳng đuổi theo, ba đứa không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, ngỡ ngàng thấy cuộc đời sao mà đảo lộn nhanh chóng quá! Mới hôm nào đây, thằng Lâm còn hùng hổ bỏ về trước khiến tụi nó rượt theo muốn xịt khói. Vậy mà hôm nay chính thằng này lại co giò chạy theo đòi… làm quen bảo tụi nó không giương mắt ếch lên sao được!
– Gì thế hở mày!
Đợi Lâm lại gần, Hải Quắn nheo mắt hỏi.
Thấy ba đứa bạn dòm mình lom lom, Lâm nghe thấy nhồn nhột, liền bối rối đưa tay gãi cổ:
– Tao… tao…
Quốc Ân khịt mũi:
– “Tao” sao?
Lâm ngó lơ đi chỗ khác:
– Tao nghĩ tụi mày nói đúng.
– Nói đúng chuyện gì?
– Chuyện về thằng Minh Vương đó! – Lâm hừ giọng – Tao nghĩ lại rồi. Nó đúng là đứa chẳng ra gì!
Rồi Lâm đưa tay, hùng hồn kể tội tổ trưởng của mình:
– Nó là tổ trưởng mà không chịu đi mua ếch, chỉ giỏi sai tao, sau đó còn hùa theo hai con nhỏ Xuyến Chi và Vành Khuyên lên án tao ngay giữa lớp…
” Cáo trạng” của Lâm không có gì mới. Nó chỉ lặp lại luận điệu hôm trước của Hải Quắn. Điểm mới là thái độ hung hăng đáng ngạc nhiên của nó Kết tội Minh Vương xong, nó giơ tay chém một phát thật lực vào không khí, giọng hầm hầm:
– Thù này tao quyết phải trả cho bằng được!
Vẻ đằng đằng sát khí của Lâm khiến ba đứa bạn nó thộn mặt ngẩn ngơ. Hôm trước khi chuyện mới xảy ra còn nóng hôi hổi, tụi Hải Quắn khích cách mấy, Lâm vẫn một mực xụi lơ. Còn bữa nay, “mối thChương ù” đã nguội ngắt và mọi người đã quên bẵng đi rồi, không hiểu sao thằng Lâm bỗng khăng khăng đòi “rửa hận”.
Quốc Ân nhìn Lâm, chớp chớp mắt:
– Mày nói thật đấy hở?
– Thật!
– Thế sao hôm trước…
Lâm cắt ngang thắc mắc của Quốc Ân:
– Hôm trước tao chưa kịp nghĩ ngợi. Còn bây giờ tao đã “nghiền ngẫm” cẩn thận rồi.
Lâm đấm hai tay vào nhau:
– Tao sẽ cho thằng Minh Vưong biết thế nào là oai danh và sự lợi hại của băng “tứ quậy”!
Thấy “thi sĩ Hoàng Hôn” quyết chí quay trở lại với băng “tứ quậy”, thậm chí còn có ý định làm cho danh hiệu “tứ quậy” lẫy lừng hơn trước nữa, ba đứa bạn nó như nở từng khúc ruột.
Và khi đã vui mừng, chảng ai thèm quan tâm nhũng chuyện vặt vãnh. Tụi Quốc Ân chả buồn tiêp tục thắc mắc tại sao thằng Lâm đột nhiên không muốn làm một học sinh ngoan ngoãn hiền lành nữa, lại chỉ vì một lý do lãng xẹt là để trả một mối thù đã thuộc về ” quá khứ xa xăm”.
Tụi nó mải chìm đắm trong nỗi hân hoan. Tụi nó xúc động chào đón Lâm như chào đón một người hùng vừa trở về từ mặt trận.
Quới Lương long lanh mắt:
– Tao đã nói trước sau gì mày cũng quay trở lại như xưa mà!
Quốc Ân mặt mày rạng rỡ:
– Phải như thế chứ! Bốn đứa tụi mình đâu có thể tách rời nhau được!
Hải quắn nhếch môi, khoái trá:
– Băng “tứ quậy” tụ về một mối, từ nay thằng Minh Vương sẽ mất ăn mất ngủ, hà hà!
Mặc cho tụi bạn tán hươu tán vượn, Lâm không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười. Quay về với băng “tứ quậy”, Lâm đương nhiên trở lại ngôi vị thủ lĩnh.
Thủ lĩnh hẳn phải thuộc hạ. Thuộc hạ cười nói ríu rít, còn thủ lĩnh không vậy.
Thủ lĩnh thì phả trầm ngâm nghĩ kế.