Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 36 – Mười lăm ngọn nến – Chương 5
Chương 5
Rồi cũng đến lúc thằng Tần buộc phải để cho các bạn nó ra vườn chơi.
Đó là vào buổi chiều ngày họp nhóm thứ hai, khi thằng Dưỡng vừa đọc phần tư liệu của mình xong, liền uể oải vươn vai đề nghị:
– Thôi, nghỉ giải lao đi!
Chưa ai kịp nói gì, nhỏ Cẩm Vân đã hớn hở reo:
– Đúng rồi đó! Ra vườn chơi đi!
Ngồi họp suốt buổi bên bàn, đứa nào cũng cảm thấy cuồng chân nên nghĩ đến chuyện ra vườn chạy nhảy, tất cả đều khoái. Bọn thằng Cung, Dưỡng, Quang hôm trước trót lớn tiếng “tẩy chay” khu vườn nhà thằng Tần một cách hùng hổ nên bây giờ không tiện mở miệng hưởng ứng. Riêng bọn con gái thì nhao nhao.
– Ý kiến hay quá! – Kim Em vỗ tay.
Cặp mắt Mỹ Linh sáng trưng:
– Ừ ra vườn đi dạo một lát, tí nữa vào họp tiếp!
Hiển Hoa không quên “nội quy” chủ nhân khu vườn vừa ban bố hôm qua, bèn ngó Tần:
– Bây giờ Tần dẫn mọi người ra vườn chơi nhé!
Trước đề nghị chính đáng của Hiển Hoa, Tần hết đường từ chối. Nó nhìn đồng hồ trên tường:
– Bây giờ là ba giờ rưỡi. Chúng ta ra vườn đi dạo nửa tiếng thôi. Sau đó chúng ta vào họp tiếp. Đến năm giờ kém mười lăm thì giải tán, các bạn đồng ý không?
– Đồng ý! Đồng ý! – Tụi con gái lại đồng thanh.
– Vậy thì đi! Nhớ bám sát sau lưng tôi đấy nhé!
Nói xong, Tần đứng lên chậm rãi tiến ra cửa.
Nhưng nó mới đi được vài ba bước, Dưỡng đã kêu lên:
– Ủa, mày không xức thuốc kỵ rắn sao?
Thắc mắc của Dưỡng làm Tần giật đánh thót. Nó quay lại, ấp úng:
– Ờ, ờ, suýt chút nữa tao quên mất!
Rồi nó huơ tay:
– Tụi mày chờ ở đây nhé. Tao vào xức thuốc rồi ra liền.
Quý ròm nhìn theo Tần, khẽ giọng nói với Tiểu Long:
– Tao nghi quá, Tiểu Long à.
– Nghi chuyện gì.
– Chuyện thằng Tần nói ấy. Tao nghi trong vườn nhà nó chả có con rắn nào.
Tiểu Long thật thà:
– Thì sao nó lại phải xức thuốc kỵ rắn?
Quý ròm chưa kịp đáp, nhỏ Hạnh đứng cạnh đã cười cười lên tiếng:
– Làm sao mình biết Tần có xức thuốc kỵ rắn hay không!
Quý ròm gật gù, láu lỉnh:
– Ờ, nó vào nhà sau đi tè rồi chạy ra bảo là đã xức thuốc, mình cũng chẳng làm sao kiểm tra được …
Quý ròm nói chưa hết câu đã phải im bặt, lỏ mắt nhìn thằng Tần từ nhà trong khệnh khạng đi ra.
Trước những ánh mắt tò mò của tụi bạn, Tần đập tay lên ngực, giọng oai vệ:
– Xong rồi! Bây giờ tất cả theo tôi!
Tiểu Long vội chen lên, tiến sát sau lưng Tần. Nó kề mũi vào người thằng này hít hít một hồi rồi quay nhìn Quý ròm, thì thào:
– Nó có xức thuốc thật, mày ạ.
Quý ròm không cần phải đến gần như Tiểu Long. Nó đứng từ xa chun mũi “đánh hơi”. Rồi nhún vai:
– Đúng là nó có bôi thứ gì đó vào người. Nhưng có lẽ đó là dầu bạc hà chứ không phải thuốc kỵ rắn.
Đúng lúc đó, thằng Dưỡng lên tiếng xác nhận phỏng đoán của Quý ròm. Nó nhìn Tần, oang oang:
– Mày xức thuốc kỵ rắn hay xức dầu bạc hà vậy hở Tần?
Thằng Cung cũng gật gù:
– Ờ, tao nghe đúng là mùi dầu bạc hà.
– Tụi mày cóc biết gì mà cũng nói! – Tần cười khảy. Loại thuốc kỵ rắn này có mùi giống như mùi bạc hà, hiểu chưa?
Chưa đứa nào trong nhóm xức qua loại thuốc này nên nghe Tần nói vậy, tuy trong bụng ngờ vực không để đâu cho hết, cả bọn đành im thít, lẽo đẽo đi theo Tần.
Tiểu Long lào thào vào tai nhỏ Hạnh:
– Thằng Tần nói có đúng không hở Hạnh?
– Hạnh không biết? – Nhỏ Hạnh đáp bằng giọng dè dặt – Nhưng Hạnh nghĩ sớm muộn gì tụi mình cũng khám phá ra.
Vườn nhà thằng Tần rộng rãi, mát mẻ, trồng khá nhiều các loại cây ăn trái. Nhưng khổ nỗi, cả bọn lại không dám chạy nhảy, leo trèo tự do. Tuy không thực tin lời cảnh cáo của Tần nhưng không đứa nào dám liều lĩnh tách xa khỏi nó.
Nhỡ trong vườn nhà nó có rắn độc thật thì khốn! Thằng Cung nghĩ bụng và ngoắt Tần:
– Ê, Tần! Mày trèo lên cây xoài hái mấy trái chín kia xuống đi!
Bọn con gái còn yếu bóng vía hơn. Tụi nó đi xúm xít sau lưng Tần, mắt láo liên hết nhìn dưới gốc lại nhìn lên các cành nhánh, vừa thích thú lại vừa hồi hộp.
Cứ chốc chốc, trong bọn lại vọng lên tiếng hít hà:
– Tần ơi! Kim Em thấy trái ổi kia chín rục rồi kìa!
– Tần ơi! Hái cho Hiền Hòa chùm mận này đi!
Tần chẳng hề phật ý trước những yêu cầu của tụi bạn. Nó hết trèo lên cây xoi lại trèo lên cây ổn, cây mận, vui vẻ hái trái liệng xuống cho mấy đứa đứng dưới chụp.
Chỉ đến khi nhỏ Cẩm Vân chỉ tay vào cây dừa mọc sát hàng rào, hí hửng reo:
– Ôi cây dừa trái quá trời, Tần hái xuống cho bạn bè giải khát đi!
Thì Tần mới cau mày:
– Không được! Cây dừa cao như thế, tôi không trèo được đâu!
Cẩm Vân xụ mặt:
– Thế muốn uống nước dừa phải làm sao?
Tần lạnh lùng:
– Ra chợ mua uống!
– Khỏi cần ra chợ! – Tiếng thằng Cung đột ngột vang lên – Thằng Tần hái không được nhưng tao hái được! Hồi ở dưới quê, tao leo dừa hoài!
Vừa nói Cung vừa đi xăm xăm lại chỗ cây dừa.
– Đứng lại! – Tần quát giật – Bộ mày không sợ rắn cắn hả?
Lời nhắc nhở của Tần khiến Cung run bắn. Nó sợ hãi dòm quanh quất dưới chân, lắp bắp:
– Rắn … rắn … đâu?
Tần hất đầu về phía cây dừa.
– Mày nhìn kỹ chỗ gốc dừa xem!
Nghe Tần nói vậy, không chỉ Cung mà tất cả những đứa khác đều căng mắt nhìn chằm chằm chỗ gốc dừa: Quả nhiên, ngay gốc dừa có một lỗ đen ngòm to bằng miệng bát.
– Mày thấy gì không?
Cung chưa kịp mở miệng, nhỏ Mỹ Linh đã nhanh nhẩu đáp thay.
– Thấy! Có một cái lỗ bộng.
Tần nhếch mép:
– Hang rắn đấy!
– Hang rắn?
Cung bật kêu và quýnh quíu phóng ngược lại chỗ Tần đang đứng. Còn bọn con gái không hẹn mà cùng giật lui ra sau mấy bước, cố rời khỏi gốc dừa càng xa càng tốt.
Tần lướt mắt qua những gương mặt kinh hãi của tụi bạn, cười đắc ý:
– Tao đã nói rồi mà tụi mày không tin!
Tần nói tiếp, giọng đe dọa:
– Đó là hang rắn hổ mang! Mà rắn hổ mang thì tụi mày biết rồi đấy, độc hạng nhất trong các loại rắn. Nó mà mổ trúng một phát thì thánh cũng bó tay!
Tần nói tới đâu, tụi bạn nó tóc gáy dựng đứng lên tới đó.
Hiển Hoa nơm nớp hỏi:
– Thế Tần đã trông thấy nó lần nào chưa?
– Sao lại chưa!
Tần hừ mũi, rồi nó dang rộng hai tay, thè lưỡi nói:
– Nó dài chừng này nè!
Tần gập khuỷu tay và chụm các đầu ngón tay lại chĩa về phía trước:
– Khi tấn công, nó vươn cổ và phồng mang ra vậy nè!
Tần chỉ ra bộ thôi mà đám con gái đã hết vía. Tụi nó lại bước lùi thêm một bước, mắt nhìn lom lom những đầu ngón tay Tần một cách sợ sệt làm như thể nếu để các đầu ngón tay kia mổ trúng, tụi nó sẽ lập tức về chầu trời vậy.
Mỹ Linh liếm môi, giọng hồi hộp:
– Thế lúc đó Tần làm sao?
– Lúc đó là lúc nào?
– Lúc Tần nhìn thấy con rắn ấy.
– Làm sao hở? – Tần rụt cổ – Thì bỏ chạy chứ còn làm sao!
Thằng Dưỡng cười mát:
– Thế thuốc kỵ rắn của mày đâu?
– Lúc đó làm gì đã có! – Tần nhún vai đáp. – Chỉ sau lần đó, biết trong vườn nhiều rắn, ba mẹ tao mới kiếm thuốc kỵ rắn đem về.
Cẩm Vân chớp chớp mắt:
– Thế là con rắn kia không dám làm gì Tần hết hở?
– Dĩ nhiên rồi!
Tần ưỡn ngực. Rồi nó chỉ tay về phía gốc dừa:
– Như lúc này nè, nó đang cuộn mình trong hang, đâu có dám bò ra. Nó sợ mùi thuốc tôi vừa xức ấy mà.
Chẳng ai biết những gì thằng Tần vừa kể hư thực ra sao nhưng nghe nó nói vậy, đứa nào đứa nấy quay đầu nhìn lại chỗ bộng cây tối om om, bụng lo ngay ngáy.
Thằng Quang cúi xuống nhặt một hòn đá, cầm lăm lăm trên tay:
– Để tao ném đá vào hang xem nó có bò ra không?
Chủ nhân Tần chưa kịp nói gì thì đám con gái đã nhao nhao phản đối:
– Đừng, Quang! Đừng trêu vào nó!
Cẩm Vân chỉ tay ra phía sau:
– Thôi tụi mình lại đằng kia hái đu đủ ăn đi!
Nghe nói ăn uống, Hiền Hòa tán thành ngay:
– Đúng rồi đó! Hiền Hòa cũng nghe đói bụng rồi!
Nào ngờ Tần gạt phắt:
– Đói bụng thì lát nữa về nhà ăn. Bây giờ trễ rồi!
Hiền Hòa mở to mắt:
– Trễ đâu mà trễ! Bây giờ mới chừng bốn giờ à!
Tần lạnh lùng:
– Khi nãy tôi nói rồi. Chúng ta chỉ được chơi ngoài vườn nửa tiếng thôi, rồi vào làm việc tiếp đến năm giờ kém mười lăm!
– Tại sao lại phải năm giờ kém mười lăm? – Hiền Hòa bất bình – Mình cứ chơi ngoài này cho thỏa thích, lát nữa về trễ một chút không được sao?
– Không được! – Tần sầm mặt – Tôi là nhóm trưởng, giờ giấc do tôi qui định. Nhiệm vụ của mọi người là chấp hành.
Thấy thằng Tần ra oai, còn đem “chức tước” ra hù dọa, Cung ngứa ngáy không chịu nổi. Nó cười khảy:
– Bộ mày tưởng làm nhóm trưởng tức là làm cha mẹ tụi tao hả?
Tần còn đang bối rối trước đòn công kích quá xá nặng ký của đối phương, chưa nghĩ ra cách nào đáp trả, Cung đã “bồi” tiếp:
– Nếu mày còn làm tàng, tụi tao truất phế mày rồi bầu Hạnh lên làm nhóm trưởng à!
Bọn Quý ròm từ lúc ra vườn đến giờ chỉ làm thinh quan sát, không hó hé tiếng nào. Nay nghe thằng Cung tổ mình dồn ép thằng Tần quá đáng, lại còn lôi mình ra để uy hiếp đối phương, nhỏ Hạnh không nhịn được, bèn hắng giọng:
– Cung đừng nói vậy, Tần là nhóm trưởng, phải có trách nhiệm với sinh hoạt của nhóm.
Thấy thằng Cung ngoác miệng muốn cãi, nhỏ Hạnh lật đật quay lưng rảo bước:
– Thôi, tụi mình vô nhà đi. Mai ra vườn chơi tiếp.
Cung trong lòng bất phục, tính lên tiếng phản kháng. Nhưng nghe lời hứa hẹn “mai ra vườn chơi tiếp”, nó liền toét miệng cười:
– Ừ, thôi để đến mai vậy!
Trong bọn, Cung là trùm ương bướng. Đã là trùm mà còn nối gót theo nhỏ Hạnh vào nhà thì những đứa khác đâu còn cách nào hơn là đành ngoan ngoãn đi theo.
Thằng Tần cố ý đi tụt lại sau cùng, chả rõ vì nó phải thực hiện cái “nhiệm vụ quản lý” của nhóm trưởng hay vì muốn bảo vệ tụi bạn trước sự tấn công bất thần của bọn rắn trong vườn.